Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò
Chuyện bên lề: Bạn có thích glamping không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,606 từ - Cập nhật:
“Nóng quá~”
Azuki ủ rũ ở trạm xe buýt.
“Tớ nhầm giờ xe buýt mất rồi!”
“Tehe,” Sendou cười hì hì.
“Mà, còn hơn mười phút nữa thôi nên không sao đâu.”
Chuyến xe buýt này khởi hành lúc chín giờ.
“Uhehehe, Shiraha-chan thơm thế nhỉ, uhehehe.”
Sanzenro ôm Uemugi từ phía sau, hít hà mùi hương nơi cổ.
Uemugi chết lặng với đôi mắt vô hồn.
“Chỉ vì là con gái nên mới được tha thứ thôi, chứ cậu ta sống sát mép luật pháp rồi đấy.”
“Ồn ào!”
Sanzenro nói với Akaishi.
“Là có sự đồng ý mà~”
“Uầy...”
Sanzenro ôm chặt Uemugi đang rũ rượi.
“Aah, ngọt ngào... Ngọt ngào quá, Shiraha-chan. Mùi hương thật ngọt ngào!”
“Vâ...âng...”
“Cậu làm từ đường hả, Shiraha-chan? Có phải cậu làm từ đường không?”
Sanzenro hít hà khắp người Uemugi.
“Nhắc mới nhớ, đúng là có anime như vậy thật.”
“Đúng là vậy nhỉ.”
Akaishi và Suda thản nhiên trò chuyện.
“Cứu tớ!”
Uemugi bất ngờ thoát khỏi vòng tay của Sanzenro.
“Sao cậu lại chạy hả, Shiraha-chan? Chúng ta là bạn mà, phải không?”
“Biến thái!”
Uemugi nấp sau lưng Kureishi.
“Hộc hộc, chúng mình ở bên nhau đi, Shiraha-chan.”
“Ch-Chờ đã Sanzenro-san! Ánh mắt cậu đáng sợ quá!”
Kureishi và Uemugi lùi lại từng bước.
“Cảnh này trông quen quen. À, là goblin và nữ dũng sĩ.”
“Ai là goblin hả!”
“Hahahaha.”
Sanzenro trợn mắt, túm lấy hai người.
“Đủ rồi đấy.”
“Ặc!”
Akaishi giật tóc đuôi ngựa của Sanzenro.
“Kh-Chết tiệt!”
Sanzenro bị kéo tóc đuôi ngựa, chạy vòng tại chỗ.
“Về chuồng!”
“Vâng!”
Sanzenro quay về chỗ Akaishi.
“Rồi, mối nguy qua rồi.”
“Sanzenro-san, cậu năng nổ ghê.”
“Biến thái!”
Uemugi và Kureishi mắng xối xả Sanzenro, người đã về chỗ Akaishi.
“Thôi nào, nói thế chứ, Yuuto cũng thích nhìn con gái thân mật với nhau lắm chứ gì?”
“Sao lại thế.”
Sanzenro từ sau lưng Akaishi chỉ tay về phía Uemugi và Kureishi.
“Akaishi, lúc nào cậu cũng nhìn Shiraha bằng ánh mắt biến thái.”
“Tất cả mấy người dừng lại ngay. Đừng có chĩa mũi dùi sang tớ.”
Nhìn sang Sanzenro thì đã thấy cậu ta ở chỗ Azuki rồi.
“Rana-chan~, cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu quá à, tớ phấn khích rồi đây.”
“Trời~, paisen biến thái ghê.”
Azuki đang đối phó với Sanzenro.
“Cậu ta tìm thấy hạnh phúc rồi...”
Akaishi và Suda híp mắt nhìn Sanzenro.
“Mối quan hệ của nhóm Akaishi-kun đặc biệt thật nhỉ.”
“Cũng có thể nói là Suzuna đang dẫn dắt bọn tớ.”
“Đồng ý với ý trên.”
“Đừng có dùng kiểu diễn đàn mạng nữa.”
Xe buýt đến rồi.
“Mọi người ơi xe buýt đến rồi~. Mau lên xe thôi!”
Theo lời của Sendou, nhóm Akaishi lên xe buýt.
Mỗi người tự tìm chỗ ngồi.
“Tại sao tớ lại phải ngồi cạnh Sanzenro-san chứ.”
Takanashi, người ngồi cạnh Sanzenro, càu nhàu.
“Biết sao được, toàn người thừa cả mà.”
“Cậu thật vô duyên, chắc là không có bạn bè gì đâu nhỉ.”
“Người vô duyên là cậu mới đúng.”
Akaishi và Suda ngồi cạnh nhau.
Có lẽ vì điểm đến là sâu trong rừng nên trên xe buýt chỉ có nhóm Akaishi, còn rất nhiều ghế trống.
“Touki ngồi ghế phía lối đi nhỉ.”
Takanashi ngoảnh lại nhìn về phía sau.
“Ừ. Vì nếu không có ai ngồi ghế cạnh cửa sổ thì Yuu sẽ nôn.”
“Vậy à.”
“Cậu hiểu rõ ghê. Cho cậu cái này.”
Takanashi đưa cho Suda một chiếc túi đeo hông.
Suda đưa nó cho Akaishi.
“Tớ nôn vào đây được không?”
“Dĩ nhiên là không rồi, cậu nói cái gì vậy hả. Đạo đức của cậu vứt đi đâu rồi? Chết đi đồ ăn hại.”
“Đừng có vì một câu đùa mà chửi mười câu chứ.”
Akaishi lấy một cái túi từ túi đeo hông của Takanashi, rồi đưa lại túi đeo hông cho Suda.
“Hôm nay thời tiết đẹp thật, đúng là một ngày tuyệt vời để đi dã ngoại.”
Suda vừa đeo túi đeo hông vừa nói.
“Cậu làm gì thế hả Touki, đó là túi của tớ. Trả đây.”
“Đây.”
Suda miễn cưỡng trả lại cho Takanashi.
“...”
Takanashi kiểm tra lại đồ bên trong.
“Này Akaishi-kun, cậu xem đây là cái gì. Có camera quay lén này.”
“Ể!?”
Sanzenro dựa vào người Takanashi.
“Quả nhiên là Yuu, với mục đích đó...”
“Sao lại thế.”
“Đúng là biến thái thật. Cậu định dùng cái này để quay lén cảnh ở nhà của tớ chứ gì. Vì tớ ở nhà không mặc quần áo nên cậu mới định quay chứ gì. Hết thuốc chữa rồi.”
“Cậu không mặc quần áo thật à?”
“Cậu tự khai rồi nhé, Akaishi-kun. Tôi có thể hiểu là cậu biết tôi không mặc quần áo nên mới thực hiện hành vi phạm tội này, đúng không.”
“Cậu đang mớm cung đấy à.”
“Tôi có mặc quần áo chứ bộ. Gì thế, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Cậu đang tưởng tượng rồi phấn khích chứ gì.”
“Từ chỗ tớ ngồi thì làm sao thấy cậu được.”
Akaishi và Takanashi nói chuyện dù ngồi cách xa nhau.
“Akaishi, biến thái!”
“Không có mà.”
Akaishi đáp lại lời trêu chọc của Uemugi từ phía sau.
Xe buýt dừng lại.
“Vậy, chúng ta xuống ở đây nhé~”
Theo giọng của Sendou, nhóm Akaishi xuống xe.
“Đồ ăn sẽ mua ở siêu thị này nhé.”
“Dù là glamping sao?”
“Vì phong cách là tự mang đồ ăn mà~”
Sendou dẫn đầu, cả nhóm tiến vào siêu thị gần nhất.
“Xin chào quý khách~”
“Cậu nói câu đó làm gì.”
Akaishi nhìn Suda, người vừa lên tiếng ngay khi bước vào cửa hàng.
Sendou đã lấy xe đẩy hàng.
“Vậy, mọi người cứ tự chọn đồ mình thích nhé~. Tiền thì Yuuto với Suda-chi sẽ trả~”
“Không, tớ không chịu đâu.”
“Cứ để đó cho tôi!”
“Đừng có giao cho cậu ta!”
“Đùa thôi đùa thôi, lát nữa chúng ta chia tiền sau~”
Đồ đạc nhanh chóng được chất vào giỏ xe đẩy.
“Cái này.”
Uemugi bỏ kẹo dẻo vào.
“Mới vào đã lấy bánh kẹo rồi à.”
“Vì cậu bảo cứ lấy đồ mình thích mà.”
“Vậy tớ mua bàn chải đánh răng được không nhỉ.”
“Khoan khoan đã~, chúng ta không phải đến đây để mua đồ dùng cá nhân đâu nhé!”
Sendou liếc Akaishi một cái.
“Tại cậu mà cả tớ cũng bị mắng đây này.”
“Chỉ có Akaishi bị mắng thôi.”
“Thế hóa ra mình bị mắng oan à.”
“Lần sau mua.”
“Ừ nhỉ.”
Kẹo dẻo của Uemugi đã được chấp thuận.
“Vậy thì, nên mua gì đây ta~. BBQ đúng không? Thịt nhỉ, thịt.”
Suda vụt một cái chạy đến quầy thịt. Nhóm Sendou đẩy xe hàng cũng đi theo Suda.
“Shiraha thích thịt.”
“Còn tớ thì thích Shiraha-chan cơ~”
“Ehehe,” Sanzenro xoa đầu Uemugi.
“Có dinh dưỡng nên chắc là được thôi.”
“Takanashi-san, cậu thật thiếu mộng mơ quá đi~”
“Ahahaha.”
Takanashi, Kureishi, Sendou cùng cười phá lên.
Akaishi chỉ lẳng lặng đi theo sau.
Sendou đến bên cạnh Akaishi.
“Yuuto cũng mua gì đi chứ.”
“Tớ cũng không đặc biệt muốn ăn gì cả.”
“Ể~”
“Xe đẩy nhờ cậu nhé,” Sendou giao xe đẩy cho Akaishi.
“Yuuto từng nói là thích hamburger mà nhỉ.”
“Tớ có nói đâu.”
“Lần tới tớ sẽ làm hamburger cho cậu nhé.”
“Không, không cần đâu.”
Sendou đặt hamburger vào xe đẩy.
“Chỉ cần nướng thôi là có hamburger, thời đại tiện lợi thật đấy nhỉ~”
“Tiết kiệm thời gian nấu nướng nhỉ.”
Akaishi đẩy xe hàng, Sendou đi bên cạnh.
“Akaishi, cõng.”
“Tự đi đi chứ.”
Uemugi giơ hai tay về phía Akaishi.
“Con trai, khỏe mạnh nên không sao đâu.”
“Coi chừng bị tổ chức nào đó ném đá đấy.”
“Vậy tớ tự đi.”
“Ngoan quá đi.”
“Không, bình thường thôi!”
Sendou vỗ vai Akaishi.
Uemugi cầm lấy đồ ăn ở khắp nơi rồi bỏ vào giỏ.
“Cứ như chơi game ấy nhỉ.”
“Nếu không có Shiraha, chắc chúng ta chẳng lấy được mấy đồ ăn đâu.”
“Điều đó cũng có lý.”
Với Suda và Uemugi làm trung tâm, đồ ăn dần được chất đầy vào giỏ.
“Cần nước trái cây.”
Uemugi cầm chai nước trái cây trên tay.
“…………”
Uemugi ôm chai nước trái cây hai lít bằng cả hai tay, cứng đờ người tại chỗ.
“Kiểu này là không mang nổi rồi.”
Akaishi đẩy xe hàng đến chỗ Uemugi.
“Nặng quá...”
“Bỏ lên xe đi.”
“Akaishi cứu tớ rồi.”
Uemugi đặt chai nước trái cây hai lít vào trong xe đẩy.
“Akaishi quan sát xung quanh kỹ thật.”
“Vì cậu đáng lo lắm. Chuyện sống sót ấy.”
“Mọi người đều chăm sóc tớ.”
“Khôn lỏi thật đấy.”
Akaishi, Sendou, Uemugi quay lại chỗ nhóm Suda.
“Đây, Yuuto yếu ớt nên ăn nhiều thịt vào nhé.”
Suda liên tục bỏ thịt vào giỏ.
“Yuuto kén ăn nên ăn cả rau nữa nhé.”
Liên tục bỏ rau vào.
“Yuuto thành kiến nặng lắm nên ăn cả khoai tây nữa nhé.”
“Không liên quan gì cả.”
“Shiraha thích khoai tây.”
“Im đi.”
“Lộ thành kiến rồi kìa!”
Giỏ hàng dần được lấp đầy một cách thuận lợi.
“Cũng thích bánh kẹo nữa.”
Uemugi bỏ bịch khoai tây chiên vào giỏ.
“Đã có khoai tây rồi thì cần gì khoai tây chiên nữa.”
“Akaishi ồn ào quá. Nếu không hứng thú với đồ ăn thì im lặng đi.”
“Không ngờ lại bị Uemugi nói những lời cay nghiệt như vậy...”
Uemugi vừa đi vừa cầm bánh kẹo trên cả hai tay.


0 Bình luận