Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò
Chương 206: Bạn có thích Kurono Sasara không? (3)
1 Bình luận - Độ dài: 2,045 từ - Cập nhật:
“Cậu đang làm gì vậy hả...”
Sakurai mở cửa, bước vào lớp học.
“Cậu đang làm gì vậy hả, Yuuna.”
“Á...”
Sakurai nắm lấy tay Kanami. Kanami đỏ mặt, tránh ánh nhìn của Sakurai.
“...”
Kurono nheo mắt nhìn hai người họ.
“Mày làm cái gì vậy Akaishi, mày...”
Đến đó, Sakurai hướng mắt về phía Akaishi.
“Học.”
“Tao đâu có hỏi chuyện đó.”
Sakurai nói với giọng đầy tức giận.
“Nếu là tao thì tuyệt đối không bỏ mặc tình huống này đâu.”
Akaishi rời mắt khỏi Sakurai.
“Người dưng cả thôi, cả hai người họ.”
“Dù là người ngoài thì cũng là bạn học. Bạn học với nhau mà xích mích, giúp đỡ hòa giải không phải là chuyện đương nhiên sao!”
“Chẳng đương nhiên chút nào. Tại sao tôi lại phải hành động vì những người ngoài không hề liên quan chứ?”
“Chúng ta là bạn bè mà!”
Sakurai lớn tiếng nói.
“Nếu cậu cho rằng con người ai cũng có thể hòa thuận với nhau thì cậu sai lầm lớn rồi. Không phải ai cũng hòa thuận được, cũng không phải ai cũng tôn trọng lẫn nhau được đâu. Tại sao tôi lại phải hành động vì những người ngoài không hề liên quan chứ? Cậu có biết hoàn cảnh gia đình của tất cả bạn học không? Có biết mỗi ngày họ sống với tâm trạng như thế nào không? Cậu không biết đâu nhỉ. Cậu chỉ nhìn bề ngoài rồi giúp hòa giải, tưởng rằng như thế là đã giúp được người khác rồi.”
“Dù vậy đi nữa! Nếu có thể giúp được! Thì nên giúp họ chứ!”
“Sousuke-sama...”
Kanami nhìn Sakurai với ánh mắt say đắm.
“Có lẽ là vậy. Nhưng, rất tiếc, tôi và cậu không giống nhau. Nếu cậu muốn bảo vệ bạn học, vậy thì cậu cũng nên bảo vệ tôi, tôi cũng là bạn học của cậu. Cậu chỉ đang dùng những lời lẽ nông cạn như “bảo vệ” để che đậy việc chỉ bảo vệ những người có lợi cho mình, rồi tự cho hành động của mình là chính đáng thôi. Vậy thì, nếu tôi bị cuốn vào cuộc cãi vã không liên quan của Kurono và Kanami rồi bị thương thì không sao à? Sai rồi. Cậu không phải đang bảo vệ tất cả mọi người đâu. Cậu chỉ bảo vệ người cậu muốn bảo vệ thôi. Việc giúp đỡ ai đó, nói cho cùng, cũng có thể đồng nghĩa với việc bỏ rơi một ai đó khác.”
“Đừng có lý sự cùn nữa. Tình hình hiện tại thì bỏ rơi cái gì chứ.”
“Xem xét đến sự an toàn của tôi, và cảm xúc của hai người họ. Dù có ngăn cản hai người đang xung đột và ép buộc hòa giải, thì đó cũng chỉ là sự hòa giải bề ngoài thôi. Sớm muộn gì cũng sẽ lại cãi nhau. Nếu cậu không định bảo vệ sự an toàn của tôi, thì đừng có làm cái bộ mặt đạo đức giả đó mà chỉ trích tôi. Nếu tôi là kẻ xấu còn cậu là chính nghĩa. Thì cậu cứ bảo vệ sự an toàn của những người trong tầm tay cậu... những người cậu muốn nhúng tay vào, rồi đi đâu đó mà chỉ trích tôi, kẻ đã không làm gì cả. Tôi không biết Kanami cũng chẳng biết Kurono, và tôi không thể lo chuyện của những người không quen biết được.”
“Tại sao mày lại không thể yêu thương người khác như vậy chứ...”
Sakurai cúi gằm mặt, siết chặt nắm đấm, nói.
“Tôi ghét con người. Chỉ biết bề ngoài tỏ ra hòa nhã dễ gần, sau lưng lại nói xấu người khác, chỉ trích người khác, bôi nhọ người khác, loại trừ những kẻ không hành động theo lý tưởng của mình. Chuyện các người làm lúc nào cũng vậy. Cậu định hòa giải chuyện cãi vã của Kurono và Kanami, là muốn làm gì? Nắm tay nhau, làm lành. Cậu nghĩ vậy sao? Tôi ghét con người. Tôi chẳng cao thượng đến mức đi cứu vớt những kẻ có ác ý với mình đâu. Cậu chẳng phải cũng sẽ không cứu tôi sao? Chúng ta giống nhau cả thôi. Chỉ giúp đỡ người mình thích. Đừng có làm ra vẻ như đã cứu rỗi cả thế giới.”
“Vậy ý cậu là, Yuuna và Kurono cãi nhau rồi một trong hai người bị thương nặng thì tốt hơn hả?”
“............”
Akaishi nhìn hai người họ.
“Tôi đâu có nói vậy. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ngăn họ lại. Chẳng qua là cậu tình cờ xuất hiện vào lúc này thôi.”
“Đừng đùa nữa... Làm gì có sự trùng hợp như vậy.”
Mi thì chỉ toàn gặp phải sự trùng hợp kiểu này thôi nhỉ. Akaishi cũng nhìn Sakurai với ánh mắt trách móc.
“Mà, cậu chắc chắn là ngứa mắt tôi lắm nhỉ. Với một đứa như cậu, khăng khăng gọi bạn cùng lớp là bạn bè, nghĩ rằng ai cũng có thể thân thiết với nhau. Tạm biệt nhé, thánh nhân quân tử Sakurai-san, người luôn cho rằng bạn học ai cũng thân thiện với nhau. Đối với những lời mà tôi, một người bạn học kiêm “bạn bè” này nói, vị thánh nhân quân tử như cậu hoàn toàn không tin, dù tôi nói gì cậu cũng chẳng thèm nghe đâu nhỉ. Tôi về đây.”
Akaishi cuộc khẩu chiến với Sakurai tạm dừng, cậu thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp học.
“Này! Đợi đã! Nói chuyện chưa xong mà!”
Sakurai tóm lấy vai Akaishi, nhưng Akaishi hất tay cậu ra, nhanh chóng rời đi.
“............”
Kurono một mình ngơ ngác nhìn tất cả những chuyện này.
“Cậu, chẳng hề quan tâm đến tôi chút nào nhỉ...”
Kurono khe khẽ nói với Sakurai, người đang lại gần Kanami và không nhìn vào mắt Kurono.
“Chắc là vì tôi kinh tởm lắm nhỉ............ hê hê...”
Kurono nói vậy rồi thu dọn đồ đạc, rời khỏi lớp học.
“...”
“...”
Hai người Sakurai và Kanami bị bỏ lại trong lớp, nhìn nhau.
“Sousuke-sama, Sousuke-sama không có lỗi gì đâu ạ! Quả nhiên cái tên Akaishi đó, chỉ vì thích cô gái mà Sousuke-sama thích nên mới cố tình gây sự thôi ạ!”
“Ha ha... Tớ đâu phải người tuyệt vời đến thế. Xin lỗi nhé Yuuna. Tớ có lẽ lại làm chuyện thừa thãi rồi...”
“Kh-không có chuyện đó đâu ạ! Nếu Sousuke-sama không đến thì không biết giờ này đã ra sao rồi...”
Kanami dùng hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Sakurai.
“He he he...”
Kurono vừa ra khỏi lớp thì đuổi kịp Akaishi, chạy song song với Akaishi.
“He he...”
Kurono vuốt tóc mái, ngượng ngùng nhìn Akaishi.
“Quả nhiên cậu cũng giống tôi mà. Cậu với tôi.”
“Cũng không hẳn...”
Akaishi không cả nhìn Kurono, nói.
“Cậu cũng giống tôi. Ghét con người, ghét bọn có cuộc sống viên mãn, ghét những đứa như thế.”
“Không phải ghét. Chỉ là không hợp thôi.”
Kurono lẩm bẩm, đồng bọn, đồng bọn.
“He he... Akaishi, làm bạn tốt nhé.”
“Tôi nghĩ cậu cũng nên nói năng nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Gì?”
Kurono nghiêng đầu.
“Cậu cũng giống tôi mà. Dùng những lời lẽ bẩn thỉu như vậy với người khác.”
“Tôi và cậu giống nhau nhưng khác nhau.”
“Khác chỗ nào?”
Kurono đưa ngón trỏ lên môi.
“Cậu rải rắc ác ý của mình lên người khác nhiều quá đấy. Nếu không biết điều hơn một chút, sẽ bị ghét đó.”
“Tôi nghĩ chắc chắn mình không bị ghét bằng cậu đâu.”
“............”
Đúng là vậy thật.
“Nhưng sống vậy khó khăn lắm nhỉ.”
“Đúng là vậy... nhưng nhìn bọn họ là tôi lại thấy bực mình. Muốn trút cái sự bực mình đó đi.”
“Vậy thì cứ nói với người giống cậu ấy.”
“Là cậu sao...!?”
Kurono nhìn Akaishi với ánh mắt lấp lánh.
“Tùy cậu.”
“Vậy từ giờ tôi chỉ nói xấu khi bị hỏi và với cậu thôi đó.”
Kurono tròn mắt.
“Quan trọng hơn, chỉ đáp trả khi bị nói thì,”
Akaishi nhìn Kurono.
“Ngầu hơn đúng không.”
“Kinh tởm.”
Akaishi nói vậy rồi tách khỏi Kurono.
--------
“Ồ, yappii, Yuuto.”
“............”
Vừa ra khỏi cổng trường, ở đó đã có Sendou.
Akaishi lấy điện thoại ra.
“Alo, cảnh sát phải không ạ? Tôi bị một cô gái kỳ lạ bám theo――”
“Dừng dừng dừng dừng dừng——!”
Sendou giật lấy điện thoại từ tay Akaishi.
“Yuuto đúng là kẻ khó đỡ mà.”
“Trả đây.”
Sendou trả điện thoại cho Akaishi.
“Tớ chỉ tình cờ đi ngang qua đây nên ghé vào thôi.”
“Lỡ tớ về rồi thì cậu tính sao?”
“Đợi đến mười hai giờ.”
“Nói phét.”
Akaishi hướng về nhà ga, bắt đầu bước đi.
“Thật ra là tớ thấy giày của Yuuto ở chỗ để giày, nên biết là cậu có ở đây.”
“Ra vậy.”
Akaishi nghĩ, hình như trước đây đã nghe ở đâu đó rồi.
“Tớ chỉ ghé qua gần đây thật mà, định bụng một chút nữa là về rồi.”
“Vẫn lãng phí thời gian như mọi khi nhỉ...”
Akaishi thở dài.
“Học sinh trường cấp ba là có đặc quyền tận hưởng sự lãng phí mà!”
“Bởi vậy mới nói bọn gyaru...”
“Tớ không phải gyaru! Không phải gyaru!”
Sendou vỗ vai Akaishi.
“Sao hôm nay cậu đối đáp qua loa thế? Bực chuyện gì à?”
Sendou nói với giọng sốt ruột.
“Không có gì.”
Akaishi không định giảm tốc độ đi về phía nhà ga.
“Gì vậy? Lâu rồi mới gặp mà, quan tâm tớ thêm chút đi.”
“Chẳng phải tớ đang nói chuyện với cậu đây sao, hơn nữa cũng đâu phải nhất thiết là tớ, cậu có nhiều bạn bè mà, không cần phải bám lấy một người đâu.”
“Cách nói khó nghe thật.”
Sendou bĩu môi.
“A~ vậy thì thôi vậy. Mất công mang đồ tốt đến thế này.”
Sendou đi chậm lại, nhắm mắt, nói.
“Đồ tốt? Tiền à?”
“Tệ quá đi mất...”
Sendou nhìn Akaishi với ánh mắt ngao ngán.
“Nếu là đồ tốt như vậy, thì đưa cho người quan trọng của cậu đi.”
“Không phải Yuuto thì không có ý nghĩa gì cả, cái này này.”
“?”
Akaishi quay lại, nhìn Sendou.
“Đây.”
“?”
Sendou chìa ra chiếc túi giấy đang cầm trên một tay.
“Bánh donut à?”
“Bánh donut cũng được đó, nhưng đây là quà. Mở ra đi.”
“Hả.”
Khi Akaishi mở túi giấy ra, bên trong có một lá bùa cầu học hành thành đạt.
“Tại sao?”
Chẳng hiểu gì cả.
“Không phải Yuuto sắp sinh nhật rồi mà?”
“Ể?”
“Cho nên là... tớ định tặng quà trực tiếp...”
Sendou ngượng ngùng nói.
“Ể............”
Akaishi cứng đờ.
“Thiệt tình! Phản ứng gì vậy chứ! Tớ cứ nghĩ cậu sẽ vui hơn cơ!”
Sendou dậm chân, tức giận.
“Không, sinh nhật tớ đâu có sắp tới đâu.”
“............Ể?”
Lần này, đến lượt Sendou cứng đờ.
“Không, tại vì chỗ sinh nhật của Yuuto trên Tweek...”
“Không, cái đó là xạo mà.”
“Ể............Ể~............”
Sendou há hốc miệng, ngẩn người.
“Th-thôi được rồi, cứ nhận đi! Coi như là cho vay!”
“Phải trả lại à. Sinh nhật cậu là khi nào?”
“Ngày hai lăm tháng ba!”
“Khoảng lễ bế giảng nhỉ...”
Sendou mặt đỏ bừng vì xấu hổ và đủ loại cảm xúc lẫn lộn.
“Vậy tớ cũng sẽ tặng vào khoảng đó.”
“Thôi mà, đừng nói nữa!”
“Vậy thì không tặng nữa.”
“Như vậy còn tệ hơn! Tớ vì muốn tạo bất ngờ cho cậu nên mới không nói gì mà đến đây đó!”
“Đúng là bất ngờ thật.”
Akaishi nhìn lá bùa cầu học hành thành đạt.
“Thật ra dạo này tớ cũng học hành chăm chỉ lắm đó.”
“Dù là một gyaru à?”
“Dù là một gyaru.”
Sendou giơ ngón tay cái.
“Cùng nhau đỗ đại học nhé.”
“...Ừm, đúng vậy nhỉ.”
Akaishi cất lá bùa đi.
Rồi lần này, cậu chậm rãi đi về phía nhà ga.
“Mà nói mới nhớ, bùa người khác tặng hình như không có tác dụng thì phải?”
“Hả!? Dối!? Nói dối phải không!”
Sendou bắt đầu tra trên điện thoại.


1 Bình luận