Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6: Chuyến du lịch học đường - Phần hẹn hò

Chương 202: Bạn có thích học kỳ hai không? (6)

1 Bình luận - Độ dài: 1,767 từ - Cập nhật:

“Cũng đến lúc về rồi…”

Bị Kanami quấy rầy đến không tài nào tập trung nổi, Akaishi bắt đầu sửa soạn ra về.

“Cậu chính là Akaishi-kun phải không!”

“…”

Một nữ sinh bước vào lớp học.

Dải ruy băng trên đồng phục của cô nữ sinh ấy có màu khác với các bạn đồng khóa. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết ngay đó là một đàn chị năm ba.

“Không phải.”

Akaishi nói vậy rồi định bỏ đi.

“Này này, đừng lạnh lùng thế chứ. Tôi không bao giờ quên mặt người mình từng gặp đâu. Cậu chính là Akaishi-kun, không sai vào đâu được. Tôi đã nói thế thì chắc chắn một trăm phần trăm là vậy.”

“…”

Cô bạn này bị sao vậy nhỉ? Akaishi thầm nghĩ.

“Hửm? Cậu không biết tôi là ai à?”

“Hoàn toàn không biết.”

“Thiệt tình, cậu cũng là người của trường cấp ba này mà, cũng quá đáng lắm. Quan tâm người khác một chút đi chứ.”

“Vâng.”

Cớ sao mình lại bị một người mới gặp lần đầu quở trách thế này chứ? Akaishi nhăn mặt khó chịu.

“Tôi là hội trưởng hội học sinh trường cấp ba này, Miichi Kaname! Cứ gọi tôi là Kaname-san!”

“Vâng.”

Nữ sinh đặt tay lên ngực, kiêu hãnh nói.

Cậu nhớ lại bài diễn văn tranh cử hội trưởng hội học sinh hồi Yatsugai rủ rê Sakurai. Khi đó, người mà cậu đã bỏ phiếu vì cho rằng có vốn từ vựng phong phú nhất, chính là Miichi. Akaishi nhận ra sự thật đó.

“Một người đứng đầu trường cấp ba như chị tìm tôi có việc gì vậy?”

“Thôi nào, thôi nào, đừng có trưng ra vẻ mặt ghét bỏ đó chứ. Trước hết cậu cứ bình tĩnh lại xem nào.”

“Không, đây là lớp học của tôi mà.”

“Lớp học của tôi à, nghe cũng ngầu đấy chứ.”

“Không, đó chỉ là cách diễn đạt thôi.”

Miichi ngồi xuống ghế phía trước Akaishi, thúc giục Akaishi ngồi lại vào chỗ của mình.

“Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”

“Tôi không muốn.”

Akaishi đứng dậy.

“Sao cậu lại cộc lốc thế hả? Cậu mặc cảm với người khác à, hay có ký ức nào không vui? Hay là không tự tin vào bản thân mình?”

“…”

Cô nàng này chẳng chút khách khí mà cứ thế xoáy thẳng vào nội tâm người khác.

“Cũng không hẳn…”

“Trông cậu không giống vậy đâu. Tôi thấy nghe thử cũng chẳng mất miếng thịt nào đâu.”

“Sắp thi rồi, tôi phải học bài.”

“Cuộc đời đâu chỉ có mỗi học hành. Tôi ngược lại còn thấy tỷ trọng của việc học nó nhỏ đến mức không đáng kể ấy chứ. Với lại, tôi còn gần kỳ thi hơn cậu nữa đấy. Ha ha ha.”

“Chị can đảm thật đấy. Cơ mà với bọn tôi bây giờ, cảm giác chẳng có gì quan trọng hơn việc học hành cả.”

Miichi chống cả hai khuỷu tay lên bàn học của Akaishi.

“Mà này, Akaishi-kun, cậu có biết tại sao một đàn chị hơn cậu một khóa như tôi lại phải thân chinh đến tìm cậu không?”

“Mới là lần đầu thôi mà.”

“~~~”

Miichi vui vẻ rời mắt khỏi Akaishi.

Akaishi thầm nghĩ, cô này đúng là một người có suy nghĩ đặc biệt.

“Hội trưởng tìm tôi có việc gì?”

“Cứ gọi tôi là Kaname-san. Không sao đâu, mọi người đều gọi vậy mà.”

“Tôi chẳng hiểu có gì không sao nữa. Kaname-san đến đây có việc gì vậy?”

“Vào đi.”

Miichi gọi ra phía hành lang, một nam sinh bước vào.

“…Chào cậu.”

“Xin chào.”

Xuất hiện là một nam sinh đeo kính, có vẻ ngoài hiền lành.

“Đây là Okada Kenji. Phó hội trưởng hội học sinh.”

“Chào anh.”

Nam sinh chậm rãi bước đến trước mặt Akaishi.

“Cậu là Akaishi-kun phải không?”

“Vâng, đúng vậy.”

“…Rất vinh hạnh được gặp cậu.”

“Tôi không nghĩ mình là người đáng để được vinh hạnh như vậy đâu.”

Akaishi đáp lại cái bắt tay của Okada.

“Thật ra thì, Okada là người hâm mộ của Akaishi-kun đấy.”

“Tôi không nghĩ mình có ngoại hình ưa nhìn đến thế đâu.”

“Không phải ngoại hình. Là tác phẩm.”

“Hả…”

Đối với Akaishi, người chưa từng công bố bất kỳ tác phẩm sáng tạo nào, điều này thật bất ngờ.

“Chắc nhầm tôi với ai rồi. Tôi không phải là người sáng tạo gì đâu.”

“Tôi thì cho rằng sức sáng tạo là thứ mà ai cũng sở hữu, mà cũng có thể nói là ai cũng thiếu thốn. Okada, giải thích đi.”

“Vâng, thưa hội trưởng.”

Akaishi nhìn Miichi.

Miichi chỉ mỉm cười vui vẻ.

“Akaishi-kun, cậu còn nhớ chuyện ở lễ hội văn hóa không?”

“À, tất nhiên rồi.”

“Lúc đó, tôi nhớ cậu đã công chiếu một tác phẩm video, cậu còn nhớ không?”

“À, cái gì nhỉ… Tặng Hoa?”

“Đúng, chính nó đó!”

Okada nói với vẻ phấn khích.

“Người viết kịch bản cho tác phẩm đó là cậu sao!?”

“Ừm.”

“Tuyệt vời lắm, tác phẩm đó ấy! Cậu đúng là thiên tài!”

“Xin lỗi nhưng, anh có thể đừng khen tôi nhiều quá được không. Tôi không thích được khen đâu. Vì tôi ghét những kẻ tự đánh giá quá cao những gì mình có. Xin lỗi anh.”

“A ha ha ha ha, cậu đúng là người như tôi hình dung. Tính cách vừa đen tối lại còn tệ nữa.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Akaishi cười gượng.

“Okada, đừng nói những điều thất lễ như vậy với đàn em mới gặp lần đầu chứ.”

“Tớ xin lỗi.”

Okada cúi đầu trước Miichi.

“Vậy thì, Akaishi-kun. Có một chuyện muốn bàn với cậu đây…”

Miichi ngập ngừng.

“Thật ra chuyện này tôi muốn cậu giữ bí mật, chúng tôi định chiếu một video trong lễ tốt nghiệp.”

“Ồ.”

Akaishi hơi có chút hứng thú.

“Lễ tốt nghiệp trường cấp ba, thường thì đời người chỉ có một lần. Tôi cũng thế. Bọn tôi muốn tự mình làm cho lễ tốt nghiệp ấy trở nên rực rỡ hơn một chút. Những người cùng chung chí hướng đã lên kế hoạch làm một video.”

“Nghe cũng hay đấy, miễn là không làm lãng phí thời gian là được.”

“Bọn tôi sẽ không làm bất cứ điều gì đi chệch khỏi khuôn khổ của một buổi lễ tốt nghiệp thông thường đâu. Nhưng, bọn tôi muốn chiếu một đoạn video, như một cách để tổng kết lại ba năm học vừa qua.”

Giọng Miichi tuy nhỏ nhưng tràn đầy nhiệt huyết.

“Và người được bổ nhiệm làm tổng đạo diễn cho video đó chính là Okada.”

“Ra là vậy.”

“Okada đang muốn hỏi xem có thể nhờ cậu viết kịch bản được không đấy.”

“Ra là vậy.”

Akaishi hiểu rồi. Họ muốn làm video cho lễ tốt nghiệp, nên mới muốn nhờ mình viết kịch bản đây mà.

“Tất nhiên, tôi từ chối.”

Akaishi từ chối ngay lập tức.

“Ha ha ha ha ha, cậu dám từ chối lời nhờ vả của hội trưởng hội học sinh cơ đấy.”

“Vì chẳng có lợi ích gì cho tôi cả. Mấy người nghĩ khen tôi vài câu là tôi sẽ lên mặt rồi đồng ý sao? Tôi từ chối.”

“Tôi không hề có ý đó đâu. Nhưng tôi đã lường trước là cậu sẽ nói vậy rồi, thật ra bọn tôi có chuẩn bị thù lao hẳn hoi.”

Miichi lấy vài cuốn sách tham khảo từ trong cặp ra, đặt lên bàn.

“Tôi định tặng cậu những cuốn sách tham khảo mà tôi đã dùng, sau khi tôi tốt nghiệp.”

“…”

Ý nghĩa của việc đó, quá rõ ràng.

“Dù có thể sẽ bị cậu ghét, nhưng tôi vẫn phải nói thẳng. Đầu óc tôi rất tốt, dẫu sao tôi cũng là hội trưởng hội học sinh cơ mà. Sách tham khảo cũng chi chít các loại ghi chú. Chỗ này làm thế này thì tốt hơn, giải nhanh hơn. Xu hướng ra đề của bài toán đó, mấy câu vè tự chế, đủ thứ đều được ghi trong sách tham khảo này. Tôi sẽ cho cậu cái này. Dù gì thì đối với tôi, lên đại học rồi cũng chẳng dùng tới nữa.”

“Chuyện đó…”

Chỉ cần viết kịch bản là sẽ nhận được sách tham khảo của một đàn chị đã miệt mài đèn sách hơn một năm trời. Với Akaishi, đây là một đề nghị vô cùng hấp dẫn. Với một người không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào như Akaishi, đây có thể coi là một phần thưởng còn tuyệt vời hơn.

“Nếu với điều kiện này, thì một đoạn video vài phút, tôi cũng có thể viết kịch bản được. Có vẻ không phải là một bộ phim dài hơi như Tặng Hoa. Có điều, kịch bản của một tay ngang thì cậu đừng kỳ vọng quá nhiều.”

“Tôi rất ưng cậu.”

Akaishi vui vẻ đồng ý viết kịch bản cho video lễ tốt nghiệp của năm ba.

“Thật ra trước đây tôi chưa nói cho cậu biết, bộ phim mà cậu làm ấy, vốn dĩ ban đầu không được phép trình chiếu ở lễ hội văn hóa đâu.”

“Tôi chưa từng nghe chuyện đó.”

Akaishi nhìn Okada.

Trước khi trình chiếu ở lễ hội văn hóa, Akaishi đã một lần để hội học sinh và giáo viên kiểm tra video.

“Các thầy cô cũng kịch liệt phản đối. Điều đó cũng phải thôi. Thể loại phim đó, dù ở đâu cũng chẳng dễ dàng được duyệt qua. Và Okada đã đứng ra dàn xếp giúp đấy.”

Akaishi nhìn Okada.

“Anh bạn này, vì để bộ phim của cậu có thể thuận lợi ra mắt, đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi đấy.”

“Vậy thì đáng lẽ nên dùng chuyện đó để dọa tôi chứ.”

“Tôi nào có định làm chuyện xấu xa thế đâu.”

Miichi và Okada cùng cười.

“Tôi cũng không định chiếm quá nhiều thời gian của cậu đâu. Cũng sẽ không bắt cậu tham gia mấy cuộc họp vô bổ. Chỉ là, những lúc muốn trao đổi với cậu một chút, tôi gọi cậu đến có được không?”

“Ừm, khi nào có ý tưởng chính rồi thì tôi sẽ tùy cơ ứng biến xem xét.”

“Nhờ cậu cả nhé. Làm phiền cậu rồi.”

“Vâng.”

Nói rồi, Miichi và Okada rời khỏi lớp học.

“Hôm nay người ra vào nhiều thật đấy…”

Akaishi cuối cùng cũng bắt đầu chuẩn bị về nhà.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận