Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò
Chương 203: Bạn có thích Miichi Kaname không?
2 Bình luận - Độ dài: 1,382 từ - Cập nhật:
Hôm sau, Akaishi vẫn đi tàu điện đến trường như mọi khi.
Cậu thong thả rảo bước trên con đường đến trường.
“Sáng nay thật là một buổi sáng dễ chịu nhỉ.”
“Ừ nhỉ.”
“Thời tiết đẹp thế này, cảm giác như tâm hồn cũng được gột rửa vậy.”
“……Ừ nhỉ.”
Akaishi liếc nhìn nữ sinh vừa bước đến đứng cạnh mình.
Đó là Miichi Kaname, hội trưởng hội học sinh.
“Akaishi-kun, cậu vẫn khỏe chứ?”
“Không có khoảnh khắc nào tôi thấy khỏe cả.”
“A ha ha ha ha! Xem ra cậu vẫn tràn đầy năng lượng nhỉ, tốt quá!”
Miichi vỗ bôm bốp vào lưng Akaishi.
“Lần đầu tiên tôi thấy chị ở một nơi như thế này đấy.”
“Tôi cũng vậy!”
Miichi ưỡn ngực.
“Vì tôi đã nhờ người nói cho tôi biết thời gian cậu thường đến trường mà!”
“Ai nói cho cậu biết?”
“Người cùng lớp với cậu đó! Nghe nói cậu đi tàu điện đến trường! Mai phục đợi cậu xuất hiện dễ ợt! Lần sau phải cẩn thận chút nhé!”
“Cũng chẳng có vấn đề gì xảy ra để tôi phải cẩn thận cả. Mà này senpai, đừng có bám theo tôi nữa.”
“Ha ha ha! Cứ gọi tôi là Kaname-san là được rồi! Ôi dào, chẳng có vấn đề gì đâu.”
Miichi hớn hở nói.
“Chị sẽ vướng vào luật gì đó liên quan đến vị thành niên đấy?”
“Không sao đâu, không vấn đề gì. Giữa cậu với tôi thì không vấn đề gì đúng không?”
“Chúng ta gần như mới gặp lần đầu.”
“Với lại, dù có xảy ra chuyện gì cũng không thành vấn đề! Tôi không chỉ xinh đẹp nổi bật, mà còn là hội trưởng hội học sinh, lại hài hước, năng lực vận động cũng tốt. Hơn nữa, bộ ngực đầy đặn của tôi thu hút ánh nhìn của con trai, dáng người lại đẹp, nhân cách cũng tốt. Cậu nghĩ có ai lại cho rằng một người như tôi sẽ đi theo dõi một học sinh bình thường chẳng có điểm gì nổi bật không? Dĩ nhiên là không rồi. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là cậu đấy.”
Miichi ưỡn ngực ra, nói với vẻ mặt đầy thỏa mãn.
“Chị nói lại lần nữa được không?”
“Sao thế, Akaishi-kun. Cậu muốn một cô gái phải nói những lời tục tĩu như vậy à? Thật hết cách với cậu, vậy thì tôi sẽ nói lại lần nữa nhé. Ngực tôi rất to, dáng người lại đẹp, một người hoàn hảo không tì vết như tôi sao có thể theo dõi cậu được chứ?”
“Tôi có bằng chứng rồi nhé.”
Akaishi rút điện thoại từ trong túi ra.
“C-Cậu bẩn tính thật đấy!”
“Hẹn gặp chị ở tòa.”
“Không muốn! Akaishi-kun, không được làm thế!”
“Cái vẻ hốt hoảng đó, xem ra không phải lần đầu rồi. Đây là lần thứ mấy rồi?”
“Lần thứ ba... Đừng có gài bẫy tôi!”
Akaishi cười gượng, tắt máy ghi âm.
Chính xác hơn, là cậu giả vờ tắt nó đi.
“Akaishi-kun, cậu cũng có tính cách khá đấy chứ.”
“Không thể bì được với một người có nhân cách tốt như Kaname-san, người khoe khoang ưu thế của mình để ép buộc đàn em đâu ạ.”
“A ha ha ha ha!”
Miichi chống tay bên hông, cười phá lên.
“Đừng có cười để lấp liếm cho qua chuyện.”
“Cậu nghiêm khắc thật đấy.”
Miichi cười toe toét nhìn Akaishi.
“A, là Kaname-san kìa.”
“Yo,” một nam sinh ló đầu ra từ bên cạnh Akaishi.
“À~...”
Rồi khi nhìn Akaishi, cậu ta lộ vẻ mặt buồn bã.
“Kaname-san, cậu lại gây ra nạn nhân mới à. Đừng có lôi kéo người khác vào nhiều quá đấy.”
“Ha ha ha! Không có chuyện đó đâu! Đứa nhóc này vô cùng kính trọng tôi mà. Chính cậu ấy đã tự nguyện nói muốn được tôi chỉ dạy đấy.”
“Lại toàn nói dối... Akaishi-kun...? Tốt hơn hết là cậu đừng nghe lời người phụ nữ này nhiều quá. Thật đấy, cậu ta dùng người khác như giẻ lau nhà vậy.”
“Haa.”
“Này Tougami! Đừng có nói những điều làm giảm uy tín của tôi!”
“A ha ha! Sợ quá~”
Tougami hấp tấp, rảo bước nhanh về phía trường học.
“Cậu không nghe thấy gì cả, được chứ?”
“Sao mà được chứ. Hay là tôi đi nhé?”
“Phư phư... Tougami lúc nãy là cựu đội trưởng câu lạc bộ bóng đá đấy... Chà, nếu cậu ta mà tung tin đồn xấu về Akaishi-kun cho câu lạc bộ bóng đá hiện tại thì không biết sẽ thế nào nhỉ... Tôi thấy sợ hãi sự nổi tiếng của chính mình quá đi.”
“Nhưng người đó có vẻ cũng có thù oán gì đó với Kaname-san mà.”
Akaishi nghĩ, quả nhiên chị ấy thực sự được gọi là Kaname-san.
Chỉ là, có vẻ một số người không gọi chị ấy là Kaname-san, cậu nhớ lại chuyện của Okada.
“Cậu cũng phải vì lễ tốt nghiệp của tôi mà làm việc cật lực vào!”
“Ừm, tôi sẽ làm ở mức vừa phải thôi. Đừng có quên chuyện sách tham khảo nhé.”
“Chuyện nhỏ thôi! Cứ giao cho tôi là được!”
Miichi vỗ ngực.
“Thấy bất an ghê... cả về mặt con người nữa...”
Akaishi biết được tính cách của Miichi, cảm thấy như có thêm một mối lo ngại nữa.
Miichi xoa đầu Akaishi một cách tùy tiện rồi đi về phía phòng học của khối năm ba.
--------
“Nghe nói Kanna-sensei dạo này có chuyện không ổn.”
“Ể, chuyện gì thế? Lần đầu tôi nghe đấy.”
“Thấy có tin đồn như vậy...”
Akaishi vừa học thuộc công thức Vật lý ở chỗ ngồi của mình, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện diễn ra xung quanh.
Akaishi tự hỏi, đứa nào đứa nấy, lấy đâu ra mấy thông tin đó vậy chứ.
“Nàooooo, tất cả về chỗ ngồi điiiiii!”
Chuông báo hiệu tiết học vang lên, Kanna bước vào lớp.
“Điểm danh nào.”
“Thưa cô.”
Trước khi điểm danh, một nữ sinh giơ tay.
“Thưa cô, có thật là hết năm nay cô sẽ nghỉ việc không ạ?”
“...”
Lớp học chợt im phăng phắc.
“Àaaaaaaaaaa.”
Kanna gãi đầu lia lịa.
“Sao mà học sinh cứ nhạy cảm với những chuyện mình chưa hề nói thế nhỉ.”
Kanna càu nhàu như vậy.
Ngừng một chút,
“Ừm, thật ra thì cô định một thời gian nữa mới nói, nhưng hết năm nay cô sẽ chuyển công tác.”
Kanna nói vậy.
“““ỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂỂ!”””
Trong lớp học bỗng chốc trở nên náo loạn.
“Ể, tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao!?”
“S-Sao lại thế... Em không muốn đâu...”
“Aaa... Lại một giáo viên xinh đẹp nữa rời trường...”
“T-Tại sao chứ!?”
“Đúng như tin đồn à...”
“Buồn quá...”
Các học sinh trở nên xôn xao.
“Nàooo, dừng lại dừng lại. Đừng làm ồn quá nào~”
Kanna vỗ tay ra hiệu cho các học sinh bình tĩnh lại.
“T-Tại sao chứ!”
Lúc đó, có một học sinh đứng phắt dậy.
“Tại sao vậy, Miho-nee...!”
Đó là Sakurai.
“À~... Sousuke, xin lỗi nhé. Chị không thể trông chừng Sousuke cho đến lúc tốt nghiệp được rồi.”
“T-Tại sao lại thế!”
Sakurai hét lớn.
“Chuyện đã quyết định rồi...”
“Không phải là chuyện đã quyết định! Tại sao chị lại dễ dàng từ bỏ như thế! Miho-nee! Chẳng phải chị luôn dõi theo bọn em sao!”
“Xin lỗi nhé...”
“Tại sao chứ...”
Sakurai siết chặt nắm tay, run lên bần bật.
“Tại sao chị không bàn bạc với em! Miho-nee!”
“Chuyện bàn bạc ấy mà... không thể được.”
“Miho-nee!”
Sakurai hét lên.
Không khí trong lớp học trở nên căng thẳng, rát bỏng.
Akaishi thản nhiên chống cằm, nghĩ bụng, mình cứ nghĩ Kanna sẽ ở lại đến cuối cùng chứ.
Cậu nhìn Sakurai, thầm nghĩ cậu ta vẫn ra dáng một nhân vật chính romcom, rất giỏi trong việc thể hiện mình là trung tâm như mọi khi.
“Em... Em tuyệt đối không tin chuyện đó đâu!”
“Xin lỗi nhé...”
Kanna nói rồi bắt đầu điểm danh.
“Tại sao chị lại rời xa bọn em chứ, Miho-nee...”
Sakurai chỉ lẩm bẩm như vậy.


2 Bình luận