Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò

Chương 222: Bạn có thích ngày thứ hai của chuyến du lịch học đường không? (3)

1 Bình luận - Độ dài: 1,260 từ - Cập nhật:

Akaishi và những người khác đưa Kurono đi tham quan Kyoto xong thì quay về khách sạn.

Đây là khách sạn cho ngày thứ hai, ngày mai đã là ngày cuối cùng của chuyến du lịch học đường rồi.

“Làm sao đây, Akaishi-kun, mai là chuyến du lịch học đường kết thúc rồi!”

Lúc Akaishi đi mua nước uống, điện thoại cậu nhận được tin nhắn.

“Vậy à.”

Akaishi ngồi xuống chiếc ghế trước máy bán hàng tự động.

“Hôm nay hoặc ngày mai chính là lúc quyết định thắng thua rồi.”

Cậu trả lời như vậy.

“Lại là cậu à?”

“Akaishi.”

Trong lúc Akaishi đang nhắn tin với Mizuki trước máy bán hàng tự động, Takanashi và Kurono xuất hiện.

“Sao cậu lại ở chỗ này?”

“Đó mới là lời tớ muốn nói ấy, sao tớ phải gặp cậu hai ngày liên tiếp vậy?”

“Akaishi đang làm gì vậy?”

Kurono ngồi xuống bên cạnh Akaishi, Akaishi lập tức giấu điện thoại đi.

“…”

Takanashi ngồi ở phía bên kia của Kurono, giật lấy điện thoại của Akaishi.

“Này, trả đây.”

“Ồ~…”

Akaishi giật lại điện thoại từ tay Takanashi.

“Cậu đang liên lạc với bạn gái đúng không.”

“Hoàn toàn không phải.”

“Haizz…”

Có lẽ vì nghi ngờ mối quan hệ giữa Akaishi và Mizuki, Takanashi thở dài.

“Tớ cũng đoán được đại khái rồi.”

“Vậy thì đừng có giật điện thoại của tớ nữa.”

“Takanashi bất ngờ ngang ngược ghê nhỉ.”

Kurono nói.

“Takanashi không giống tiểu thư chút nào, thoải mái hơn tớ tưởng nhiều.”

“Tớ còn tùy đối tượng nữa.”

“Vậy thì cảm ơn nhiều nhé.”

“Tớ không có khen cậu đâu.”

Akaishi cất điện thoại vào túi quần.

“A, Akaishi-kun!”

“Akaishi~”

“Uwa~…”

Kureishi, Uemugi và Torikai cũng đến.

“Akaishi-kun cũng đến mua quà lưu niệm à?”

“Không, tớ chỉ cảm nhận được hơi thở của Hắc Quy nên mới đuổi theo tới đây thôi.”

“Đó là gì vậy?”

“Akaishi-kun tự cho mình là nhân vật chính chiến đấu với sinh vật lạ đó mà.”

Qua chuyến du lịch học đường lần này, Takanashi và những người khác đã thân thiết hơn với Kureishi và nhóm bạn của cô.

“Ahaha, vẫn không hiểu Akaishi-kun đang nghĩ gì nữa.”

“Cảm xúc của cậu lộ hết ra tai rồi, nên dễ hiểu lắm.”

“Thiệt hả!?”

Kureishi đỏ bừng mặt, dùng hai tay che kín tai mình lại.

“Lúc xấu hổ thì tai cậu sẽ động đậy hai lần, lúc tức giận thì sẽ hơi cụp vào trong, lúc vui vẻ thì vểnh ra ngoài, còn lúc buồn bã thì sẽ run lên khe khẽ, đúng chứ.”

“Khoan đã khoan đã khoan đã khoan đã~~~~!”

Kureishi mặt đỏ bừng như gấc, vội bịt miệng Akaishi lại.

“Không được đâu Akaishi-kun, cậu nói gì vậy hả!? Mọi người mau quên hết những gì vừa nghe đi!”

“Thật hả…”

“Tớ còn không biết nữa…”

Torikai và Uemugi nhìn chằm chằm vào tai của Kureishi.

“Này, đừng có nhìn mà!”

Kureishi một tay bịt miệng Akaishi, tay kia che tai mình.

“Hơn nữa Kureishi—”

“Oa——————! Oa——————! Oa——————!”

Kureishi hét lớn, át cả giọng của Akaishi.

“Cậu làm gì vậy Kureishi-san, ồn ào quá đó.”

“Không phải vấn đề ồn hay không! Xấu hổ lắm! Cậu đang nói cho mọi người biết tớ nghĩ gì đó!”

“Lúc xấu hổ tai sẽ động hai lần—”

“Oaaaaaaaaaa! Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Kureishi đấm Akaishi.

“Này, dừng tay đi Kureishi. Bỏ tớ ra.”

“Vậy thì cậu đừng nói nữa! Tuyệt đối không được nói đó!”

“Thiệt tình…”

Kureishi thả Akaishi, người bị cô kẹp cổ từ phía sau, ra.

“Nhân tiện nói luôn, của Kureishi—”

“Oa——————!”

Kureishi lại lao vào Akaishi.

“Akane-chan, giết Akaishi-kun đi!”

“Cứ giao cho tớ!”

Torikai định siết cổ Akaishi cho đến chết.

“Taka… nashi!”

“Này, mấy người ra chỗ khác mà cãi nhau đi. Cứ thế này thì bọn tôi cũng thành nghi phạm mất.”

“Không phải vậy đâu!”

Akaishi khó khăn lắm mới thoát khỏi sự khống chế của Torikai và Kureishi, rồi vòng ra sau lưng Uemugi.

“Hộc… hộc… lũ đạo đức giả các người! Con nhỏ này có ra sao cũng không quan tâm chứ gì!”

Akaishi đưa cho Uemugi một hộp nước trái cây, rồi bắt cô nàng làm con tin.

“Còn không phải lỗi của Akaishi-kun sao! Ai bảo cậu nói những lời đó!”

“Akaishi, ngon lắm.”

Uemugi vẫn thản nhiên uống nước trái cây.

“Ồn ào quá…”

Kurono nhíu mày, nhìn Kureishi và những người khác.

“Chuyện đó tất nhiên là nói dối rồi.”

“—Hả?”

Takanashi thở dài, nhìn về phía Kureishi và nhóm bạn.

“Kureishi-san, cậu thật sự tin những lời đó sao? Sao có thể chứ. Nói cho cùng, Akaishi-kun chắc hẳn chưa từng thấy cậu ngại ngùng hay tức giận bao giờ đâu.”

“Nghe cậu nói vậy thì…”

Kureishi lộ ra vẻ mặt phức tạp.

“Takanashi nói đúng đó. Tớ chẳng có hứng thú gì với tai của người khác, hơn nữa bình thường cậu toàn dùng tóc che tai mà.”

“—A.”

Kureishi sờ tai mình. Dù bây giờ cô đang buộc tóc kiểu công chúa nên tai lộ ra, nhưng kiểu tóc thường ngày của Kureishi thì không thấy tai.

“Mình làm chuyện xấu hổ quá…”

Mặt Kureishi càng đỏ hơn, cô không ngừng xin lỗi.

“Đã bảo mà. Ồn chết đi được.”

“Nhưng mà tai cậu giờ đang đỏ lắm đấy.”

“~~~~~~!”

Kureishi che tai lại.

“Akaishi-kun là đồ tồi tệ nhất! Đồ biến thái! Đồ vô lương tâm!”

“Akaishi hay chọc người khác tức giận.”

Uemugi quay đầu lại, ngước nhìn Akaishi nói.

“Điều đó chứng tỏ năng lực của tớ cao đến mức nào rồi. Họ đang ghen tị với tớ đấy.”

“Không phải thế đâu!”

Kureishi vừa che tai vừa nói.

“Nói cho cùng, nếu là Akaishi-kun thì dù có nhìn chằm chằm vào tai Kureishi-san cũng không có gì lạ.”

“Akaishi, đồ biến thái!”

“Chết đi, đồ khốn kiếp!”

“Akaishi…”

“Akaishi-kun là đồ tồi! Trêu đùa con gái như thế!”

Mọi người xung quanh mắng chửi Akaishi tới tấp.

“Galileo người đề xướng thuyết nhật tâm chắc cũng có tâm trạng này.”

““Tuyệt đối không phải!””

Nhóm Kureishi đồng thanh.

“A, Akaishi-kun?”

Từ phía sau, Mizuki rón rén bước tới.

“Có lẽ nào… tớ đến không đúng lúc à…?”

“Không, hoàn toàn không có chuyện đó.”

Mizuki đến bên cạnh Akaishi.

Takanashi và Kurono nhìn Mizuki bằng ánh mắt nghiêm khắc.

Trước khi bị Takanashi giật mất điện thoại, Akaishi đã nhắn cho cô ấy biết mình đang ở đâu.

“Ừm, bây giờ vẫn là thời gian tự do đúng không? Nếu được thì, mọi người có muốn qua phòng tớ chơi một chút không…”

Mizuki rụt rè hỏi.

“Tôi thì xin kiếu.”

“Tớ cũng xin kiếu.”

Takanashi và Kurono là những người đầu tiên rút lui.

“Akaishi-kun thì…”

“Ừ, tớ đi.”

Akaishi không nói hai lời liền đồng ý.

Trong chuyến du lịch học đường, Akaishi đã hứa sẽ giúp đỡ Mizuki trong chuyện tình cảm.

Takanashi nhìn Akaishi bằng ánh mắt lạnh lùng.

“À, thế à.”

“…”

Takanashi và Kurono nhanh chóng quay người rời đi.

“A, vậy tớ cũng đi… được không nhỉ?”

“Ể, vậy tớ cũng đi.”

“Ừm~”

Nhóm Kureishi giơ tay.

“À~…”

Akaishi đoán rằng, đối với Mizuki, người chỉ muốn gọi mỗi Akaishi đến phòng mình để tiện bề lợi dụng cậu, tình huống này hẳn là có chút rắc rối đây.

“Ừm! Vậy thì mọi người cùng chơi nhé?”

“Ừm, vậy bọn tớ đi.”

Nhóm Kureishi, Akaishi cùng đi theo sau Mizuki.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Akaiahi trêu gái giỏi thật 🐿️
Xem thêm