Quyển 6: Du lịch học đường - Hẹn hò
Chương 207: Bạn có thích một ngày nhàm chán không?
3 Bình luận - Độ dài: 1,914 từ - Cập nhật:
“Hai cậu, tiến độ thuận lợi chứ?”
“Ừm, rất thuận lợi đó ạ, hội trưởng.”
Okada và Akaishi đang miệt mài với công việc biên tập thì Miichi, với tư cách là hội trưởng hội học sinh, bước vào.
“Hội trưởng mà lại đến một căn phòng hẻo lánh thế này, đúng là khách quý hiếm thấy.”
Akaishi lên tiếng với Miichi.
“Ha ha ha, trong ngôi trường này không có góc nào mà tôi không biết đâu. Tôi đã điều tra từ lâu, biết là có một căn phòng bừa bộn thế này rồi.”
“Nếu hội trưởng thấy bẩn thì mời ngài đổi phòng khác đi ạ.”
Akaishi và Okada đang ở trong căn phòng cạnh phòng máy tính, nơi thường dùng để xử lý công việc giấy tờ.
“Mà này, Okada, cậu làm công việc biên tập một mình có ổn không đấy?”
“Không vấn đề gì đâu ạ, hội trưởng. Vả lại, biên tập vốn dĩ là công việc của một người mà.”
Kế hoạch là sẽ ghép nối các video mà Miichi cùng các thành viên hội học sinh khác đã chọn lọc, cùng với những bức ảnh và video mà nhóm Akaishi tự ý lựa chọn, để tạo thành một video hoàn chỉnh.
“Với lại Akaishi-kun, cuốn sách tham khảo tôi đưa cậu thế nào rồi?”
“Viết khá tốt ạ.”
“Ha ha ha ha, cách nói của cậu cứ như giáo viên ấy nhỉ.”
Miichi ưỡn ngực tự hào, nói “Vậy thì tốt rồi”.
“Hai cậu vất vả rồi. Video làm đến đâu rồi?”
“Cũng tàm tạm ạ.”
Okada đưa cho Miichi xem đoạn video đã hoàn thành ở giai đoạn hiện tại.
“Ừm ừm. Nhưng mà, xem ra lần này video khác với bộ phim Akaishi-kun làm trước đây, phong cách rất tươi mới nhỉ.”
“Dù sao thì nếu chiếu loại video đó trong lễ tốt nghiệp, hậu quả sẽ khôn lường lắm đấy.”
Akaishi cười khan.
“Tôi nhớ lớp bọn tôi có diễn vở Romeo và Juliet, kịch bản vở đó là do tôi viết đấy.”
“Cái đó cũng là cậu viết hả!? Ngạc nhiên thật đấy.”
Miichi xoa cằm.
“Tôi phụ trách chỉ đạo hậu trường. Lớp các cậu xảy ra chuyện động trời lắm đấy.”
“Ể?”
Sakurai và Mizuki lần lượt đóng vai Romeo và Juliet, Akaishi tuy có xem kịch nhưng không tham gia vào công tác chuẩn bị trước khi vở kịch bắt đầu.
“Cậu con trai đóng vai Romeo đã lao vào ngực bạn nữ đóng vai Juliet, còn xảy ra sự cố như vậy nữa, rất nhiều bạn nữ đáng yêu vì cậu con trai đó mà tranh giành tình cảm đấy.”
“Lại có chuyện như thế xảy ra cơ à…”
Ở nơi mà Akaishi không biết, Sakurai cũng đang đóng vai chính trong một vở romcom.
Hơn nữa, hồi hè đi học thêm, cậu ta cũng đã làm chuyện tương tự.
“Cậu mà cũng làm nhân vật chính thì tốt rồi.”
“Tôi không hợp làm nhân vật chính đâu.”
Vì tôi là nhân vật qua đường mà— Akaishi cười nói.
----------
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.
“…………”
Suda bị cố vấn câu lạc bộ gọi đi rồi, Akaishi rảnh rỗi đang ở hành lang mở chỉ có tay vịn và ghế, không có mấy người, thong thả ngắm nhìn bầu trời.
“A, Akaishi-kun.”
“…?”
Kureishi dường như đang né tránh thứ gì đó, nhảy chân sáo đến bên cạnh Akaishi.
“Tớ ngồi đây được không?”
“Phí chỗ ngồi ba mươi ngàn yên.”
“Hệ thống gì mà như quán bar chặt chém thế.”
Nhảy phóc một cái, Kureishi ngồi xuống cạnh Akaishi.
“Akaishi điện hạ!”
Rồi Kureishi hét lên với Akaishi như vậy.
Bất ngờ bị hét lớn vào tai, Akaishi khẽ giật vai.
“Akaishi điện hạ, thần đã mang đến vật mà Akaishi điện hạ chỉ thị rồi ạ!”
Kureishi khoa trương cúi đầu, hai tay dâng tờ giấy cho Akaishi.
Akaishi có chút rụt rè nhận lấy tờ giấy đó.
“… Nhàm chán.”
“X-Xin lỗi ạ!”
Đó là lịch trình dự kiến cho chuyến du lịch học đường cùng nhóm của Kureishi.
“Đi xin Tổng thống Kyuriiku phê duyệt đi.”
“Vâng~”
Kureishi khoa trương cúi đầu.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Là cậu thì có.”
Kureishi cười khúc khích ngẩng đầu lên.
“Cậu làm gì ở đây thế?”
Kureishi lại hỏi Akaishi.
“Bởi vì người hút thuốc ngày càng không có chỗ dung thân. Chỉ có nơi này là tớ có thể hút thuốc thôi.”
“Trong trường cấm hút thuốc đó.”
“Haizz…”
Kureishi chìa hai tay ra, như muốn nói “Xin hãy gạt tàn thuốc vào đây”.
Nhận ra ý đồ của Kureishi, Akaishi làm động tác như thể dụi điếu thuốc đang ngậm trên môi vào tay Kureishi.
“Được trở thành gạt tàn của Akaishi điện hạ, thần vô cùng vinh hạnh!”
“Cậu thật là sung sức nhỉ.”
“Tớ sống đến ngày hôm nay là nhờ vào tinh thần đó!”
“Cậu là chính trị gia à?”
Akaishi dựa vào tay vịn.
“Akaishi-kun sao thế? Trông cậu có vẻ uể oải.”
“Tớ lúc nào cũng uể oải mà. Tớ đang suy nghĩ xem làm thế nào để giết thời gian cho cuộc đời nhàm chán này đây.”
“Cuộc đời vui lắm đó! Phải hăng hái lên!”
“Hăng hái lên!” Kureishi hét bằng giọng giả, giơ nắm đấm lên.
“Sao hôm nay cậu lại phấn khích thế?”
“Còn phải hỏi sao, tất nhiên là vì chuyến du lịch học đường sắp đến rồi chứ còn gì nữa~”
Kureishi nói.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến chuyến du lịch học đường.
“Cậu chuẩn bị xong chưa?”
“Không sai một li!”
“Vậy à…”
Akaishi lại ngước nhìn bầu trời.
“Cậu đang nhìn gì thế?”
Kureishi ghé sát mặt vào Akaishi, nhìn theo hướng nhìn của Akaishi.
Nơi đó có một đám mây.
“Đám mây đó, cảm giác rất giống Akaishi-kun nhỉ.”
“Đang chế giễu tớ đấy à?”
“Tớ không có chế giễu cậu đâu! Chắc là vậy…”
Kureishi nhìn Akaishi và đám mây.
“Shiraha thấy kem cây.”
“Oa a a a a a a a a a!”
Bất ngờ nghe thấy tiếng nói từ bên cạnh, Kureishi giật bắn mình.
“Mitsuha giật mình quá đó.”
“T-Tớ đương nhiên là sẽ giật mình rồi! Bất ngờ như thế! Ai mà chẳng giật mình chứ!”
“Akaishi không giật mình.”
Akaishi liếc nhìn Uemugi.
“Vì tớ nhìn thấy từ sớm rồi.”
“Vậy thì nói đi chứ! Tớ hoàn toàn không để ý gì cả!”
“Chuyện này có gì đáng nói đâu.”
Kureishi hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ “Sợ chết khiếp”.
“Mitsuha giật mình quá! Shiraha đâu có nhỏ đến mức không nhìn thấy đâu!”
“A, a ha ha ha, xin lỗi xin lỗi.”
Uemugi chỉ tay thẳng vào Kureishi.
“Mitsuha, Shiraha muốn đi mua nước trái cây.”
“À, vậy à? Akaishi-kun cũng đi chứ?”
“Tớ ở lại đây giết thời gian thêm chút nữa.”
“Ừm, hiểu rồi. Vậy bọn tớ đi trước nhé.”
“Akaishi! Đó là kem cây! Tớ có thể chỉ cậu cách làm đó!”
Kureishi đẩy lưng Uemugi đang la hét om sòm, quay về.
Akaishi lại ngước nhìn bầu trời.
“…”
Tiếng chim hót líu lo, chiu chiu chiu.
Tiếng lá cây xào xạc vọng vào tai.
Ánh nắng yếu ớt len lỏi qua bầu trời u ám, tựa như luồng sáng chữa lành từ thiên giới rót xuống, và việc ngắm nhìn những vệt nắng đứt đoạn chiếu xuyên qua kẽ hở của những đám mây trùng điệp thực sự rất ảo diệu, bản thân Akaishi cũng thích điều đó.
“Akaishi.”
“Ừ.”
Yatsugai đến rồi.
Akaishi sớm đã để ý thấy Yatsugai đang nhìn mình từ tầng trên.
“Lâu rồi không gặp.”
“Chúng ta ngày nào chẳng gặp nhau.”
“Không nói chuyện thì không gọi là gặp đâu nhé.”
“Vậy à.”
Akaishi dựa vào tay vịn đáp lời.
“Tớ vì muốn nói chuyện với cậu mà đã xếp hàng chờ đó.”
“Tớ là xích đu hay cái gì đó tương tự à?”
“Kureishi-san chẳng phải đang nói chuyện với cậu sao?”
Yatsugai vừa xoắn xoắn lọn tóc vừa nói.
“Dù Kureishi có ở đó, cậu cũng có thể qua đây mà.”
“Tớ không hiểu rõ Kureishi-san lắm.”
“Vậy à.”
Akaishi đứng thẳng người dậy.
“Tớ ngồi đây được không?”
“Không được.”
“Kureishi-san không phải ngồi đây sao?”
“Cậu ấy tự ý ngồi xuống đấy chứ.”
“Vậy tớ cũng tự ý ngồi xuống vậy.”
Yatsugai ngồi xuống bên cạnh Akaishi.
“Mà Uemugi-san dễ thương thật nhỉ.”
“Nô lệ của đồ ăn thì có. Mở miệng ra là chỉ nói chuyện ăn uống.”
“Sao cậu lại nói thế. Mấy món tớ nấu cậu cũng bảo là đồ ăn cho heo còn gì.”
“Lại có kẻ nào vô duyên đến thế sao. Không thể tha thứ được.”
“Chính là cậu đó.”
Yatsugai cười khì khì.
“Sắp đi du lịch học đường rồi nhỉ.”
“Ừa. Cậu thuộc nhóm Sakurai à?”
“Ừm… đúng vậy.”
Yatsugai híp mắt lại.
“Cậu mong đợi lắm à?”
“Dù sao thì cũng chỉ được tham gia một lần, tớ rất mong đợi đó.”
“Mong rằng đây sẽ là một chuyến đi vui vẻ.”
“Ừ nhỉ.”
Yatsugai ưỡn người duỗi vai.
“Akaishi, oẳn tù tì.”
“Rock, Scissors, Paper.”
“Sao lại là kiểu của nước nói tiếng Anh vậy?”
Khi Yatsugai ra búa, Akaishi cũng ra búa, hô theo khẩu hiệu.
“Đầu tiên là búa.”
“Câu ‘Đầu tiên là búa’ này hình như từ một chương trình TV nào đó thì phải.”
“Ể, vậy sao!? Không phải là lưu truyền từ thời xa xưa hơn à!?”
“Hình như vậy. Vậy thì, oẳn tù tì.”
“Ể, ể, ể.”
Akaishi vừa kể cho Yatsugai nghe mẹo vặt, vừa oẳn tù tì.
Yatsugai ra búa, Akaishi ra bao.
“Nghe nói lúc đang suy nghĩ gì đó mà oẳn tù tì thì xác suất ra búa hoặc bao sẽ cao hơn. Đúng không, Yatsugai.”
“Cậu thật gian xảo.”
Yatsugai lườm Akaishi.
“Điều này cho thấy chức năng não của cậu chỉ đến mức này thôi.”
“Sao lại thành ra thế này.”
Yatsugai giữ nguyên tư thế ra búa, đấm vào vai Akaishi.
“Đau quá…”
“Oẳn-tù-tì…”
Yatsugai một tay đấm Akaishi, một tay chơi oẳn tù tì.
Akaishi ra kéo, Yatsugai ra bao.
“Cậu ngốc à?”
“Sao lại thế…”
Chiến thuật của Yatsugai quá đơn giản, khiến Akaishi ngớ người.
“Lại còn gây thương tích cho người khác nữa. Nếu cậu mà là quân sư thì bị cách chức ngay lập tức đấy.”
“Cách chức nghĩa là gì cơ!”
“Nghĩa là có thể nhận được rất nhiều lương đó.”
“Vậy thì tốt quá còn gì!”
Yatsugai ưỡn ngực, ra vẻ “Mình làm được rồi!”.
Đồ ngốc, Akaishi nhìn Yatsugai bằng nửa con mắt.
“…”
“…”
Akaishi và Yatsugai ung dung, chẳng làm gì cả, chỉ nhìn về phía trước.
“Akaishi, tớ được khen là có thể trở thành một người vợ tốt đấy.”
Yatsugai đột nhiên lên tiếng.
“Cậu á?”
“Tớ chứ ai.”
“Tốt ở điểm nào?”
“Tất cả.”
“Ngụy biện nhỉ.”
“He he.”
Yatsugai cười.
“Vui thật nhỉ.”
“Có gì đáng vui đâu.”
“Nhàm chán nhỉ.”
“Không có chuyện đó đâu. Cuộc đời chỉ cần sống thôi là đã đầy ắp những chuyện vui rồi.”
“Cậu chỉ biết phủ định tớ thôi!”
Yatsugai phồng má.
Akaishi và Yatsugai cùng nhau ngắm nhìn bầu trời.
Cho đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc, họ vẫn luôn thong thả ngắm nhìn bầu trời.


3 Bình luận