「Không biết mọi chuyện sẽ ra sao nhỉ……」
「Đấy là tùy vào bản tin sáng mai hoặc tình hình của Japone. Vấn đề là đương kim quốc vương Japone sẽ phản ứng thế nào trước sự hiện diện của Outei... Một kẻ mà ngay cả ta cũng chưa từng gặp mặt thì khó mà đưa ra kết luận gì được.」
「Phải ha~」
Trong VR, tôi nói chuyện với Tre’ainar về diễn biến của ngày hôm nay, và những ngày vừa qua. Dù vậy, đến cả Tre’ainar cũng không thể khẳng định được điều gì vào thời điểm hiện tại.
「Chuyện Hakuki có dính líu đến Japone, rồi tập kích Norja và Benlinerve thì chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng rốt cuộc hắn đang nhắm đến điều gì... người đàn ông tên Shitnei đó là ai... và hắn có dây mơ rễ má gì với Vương quốc Japone không... Dù người ta có nói quốc vương là một kẻ ngu dốt đi nữa, ta cũng chẳng nghĩ nổi ra lý do gì khiến Japone, một quốc gia thành viên của Liên minh lại bắt tay với một kẻ hiện tại đã bị truy nã như Hakuki.」
「Nhưng mà, cũng chính vì chuyện đó mà cả Koujiro lẫn lão Mikado mới ra nông nỗi này…」
「Phải. Có thể nói là nhà vua đã loại bỏ được hai kẻ mà mình không ưa. Nhưng nếu là ta ở vị trí của Hakuki... thì ta sẽ không bỏ lỡ dịp Japone đang suy yếu (vừa mất đi hai trụ cột là Koujiro và Mikado, vừa đang trong tình trạng quân lực phân tán). Trước một cơ hội như vậy, hẳn là hắn sẽ không bỏ lỡ. Nếu là ta, ta sẽ dấy binh, thẳng tay chiếm lấy một phần lãnh thổ lớn của Japone và giáng cho quốc gia này một đòn trí mạng... nếu có thể, ta thậm chí có thể xóa sổ nó.」
Tre’ainar nói với gương mặt nghiêm trọng của một cựu Đại Ma Vương. Giọng điệu dứt khoát ấy khiến tôi rùng mình.
「Mà nghĩ kỹ thì, sao Mikado - san lại dễ dàng bị quốc vương bắt vậy? Ông ấy mạnh lắm đúng không?」
「Không sai. Ngày xưa... từ hàng chục năm trước... có khi từ thời xa xưa hơn nữa... hắn từng nhiều lần đối đầu với ta, cùng với Hakuki và Basara - những đại tướng của ma giới. Hắn từng sát cánh chiến đấu cùng nữ dũng giả Kaguya và các anh hùng khác như Momotarou (Cậu Bé Quả Đào)[note74085] – nhà thuần thú quái vật, Kim Hoàng (Kintarou)[note74086] – kẻ vác rìu chiến, hay Nhất-Cửu (Issun-boushi)[note74087] – vị quân sư thiên tài nổi danh mưu lược. Trong số những huyền thoại ấy, lão Mikado là người đã chiến đấu với ma giới lâu hơn bất kỳ ai trong nhân loại.」
「Huyền thoại thật à…」
「Khi đến thời của bọn Hiiro, lão đã già và không còn sức tham chiến lâu dài, nên lui về giữ vai trò chiến lược gia, không còn trực tiếp ra chiến trường nữa... Nhưng cho đến khi thế hệ Thất Dũng Giả xuất hiện, lão chính là khắc tinh lớn nhất của bọn ta.」
Gương mặt Tre’ainar khi nói về Mikado trông như đang nhai phải quả đắng. Chừng đó cũng đủ thấy ông ấy đáng gờm đến mức nào.
「Thế nhưng, chính sự nhân hậu và lòng trung thành của hắn đối với quốc gia lại rất sâu sắc. Dù quốc vương có là hôn quân, hắn cũng không muốn dùng sức mạnh để tạo phản. Có lẽ vì vậy mà hắn đã không chống cự…」
「À… vậy nên Mikado - san mới chịu để bị bắt à?」
「Đúng vậy. Hắn là loại người như thế.」
Tre’ainar nói với vẻ quả quyết. Dù ông ấy hiện tại có mù mờ về vị vua của Japone đến đâu, thì Tre’ainar vẫn hiểu rõ Mikado - san. Bởi Mikado - san là đối thủ đã giao chiến suốt bao năm dài của Tre'ainar, thậm chí còn hơn cả cha mẹ tôi nữa.
「Mà nghĩ tới việc phải đối mặt với những kẻ như ông, Hakuki, rồi cả Basara nữa... Tôi rùng mình luôn ấy. Nếu Basara còn sống thì nhân loại chắc tiêu đời rồi...」
「Quả thực. Lực lượng đó có thể cứu thế giới, mà cũng có thể diệt thế giới... Thế nên, ngươi cũng nên cẩn thận với chuyện yêu đương. Nhất là, con bé ninja đó cũng đã xuất hiện rồi còn gì.”
「Tôi biết, biết rồi mà…」
Tôi tập nhẹ nhàng để hồi phục cơ thể, vừa trò chuyện phiếm với Tre’ainar để tỉnh táo dần. Sau đó tôi bật dậy, kiểm tra tình trạng cơ thể, không thấy nặng nề gì cả, tình hình khá ổn...
“Grrrr, grrrr, uwaa!”
“...Hả?”
Lúc đó, tôi phát hiện ra Norja đang nằm lăn dưới gầm giường, cô ta bị còng tay bằng xiềng xích sắt, còn miệng thì bị bịt bằng một cái rọ cũng bằng sắt.
Chưa hết, cô ta còn không mặc quần áo.
“Cái… cái gì thế này!?”
Quá bất ngờ vì cảnh tượng sốc đến tận óc vào buổi sáng, tôi lập tức tỉnh táo hoàn toàn. Rồi...
“Cô ta lẻn vào giường của anh định tấn công đấy. Nhưng yên tâm đi, em đã bảo vệ trinh tiết của anh chu đáo rồi.”
“Gì? À…”
“Chào buổi sáng, Onii- chan.”
Tôi quay sang nhìn cửa phòng thì thấy Slayer đã dậy từ sớm và chuẩn bị xong xuôi. Cậu ta tươi cười chào buổi sáng.
Không thể tin nổi là chuyện này xảy ra trong lúc tôi đang ở trong thế giới VR…
“Mà Onii - chan cũng bất cẩn thật đấy. Khi tỉnh thì khả năng cảm nhận của anh bén nhạy lắm mà, vừa ngủ cái là phòng của anh đã bị đột nhập một cách dễ dàng rồi. Anh phải cẩn thận hơn đó.”
“Ờ, ờ, đúng rồi…”
“Yên tâm. Từ giờ trở đi, em và Espi sẽ thay phiên nhau canh gác giấc ngủ của anh!”
Slayer giơ ngón tay cái lên trong khi tuyên bố chắc nịch. Nghe mà thấy đáng tin ghê. Dù vậy, đây cũng là một bài học lớn.
Bởi khi đang trong VR, ý thức của tôi rơi vào trạng thái mơ màng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ngoài đời thực. Nếu lúc ngủ mà có ai ra tay thì tôi cũng không thể biết được.
“Uga! Ugaaaa!”
Nếu Norja không bị tẩy não, có khi đến Slayer và nhóm cậu ta cũng chẳng dễ gì ngăn được. Tôi cần phải cẩn thận hơn thật.
“Mà, người canh gác tối qua không chỉ có mình em đâu.”
“Ể?”
Không chỉ một người? Tôi chưa kịp hiểu thì bên ngoài hành lang vang đã lên tiếng bước chân.
Âm thanh đó dừng lại trước cửa phòng, rồi một tiếng gõ nhẹ vang lên.
“Honey, anh dậy chưa? Em vào được chứ?”
“Ơ… ờ, ờ!”
“Fufu, chào buổi sáng, Honey.”
Người bước vào là Shinobu… mà khoan, cô ấy đang mặc tạp dề sao…?
“Fufufu, cũng nhờ được anh cho ở lại nên sáng nay em nấu bữa sáng luôn. Nếu anh tỉnh dậy rồi thì chúng mình đi ra, ăn nhé.”
“À, ờ, ờ…”
Trong chốc lát, đầu tôi chợt hiện ra viễn cảnh như tôi và Shinobu mới cưới? Ảo tưởng lạ lùng này suýt chút nữa đã chiếm lấy suy nghĩ tôi rồi.
Thành thật mà nói, tôi có chút rung động trước hình ảnh Shinobu dịu dàng đảm đang.
“Thật ra cô ấy… cũng đã lén núp trên gác xép tối qua để bảo vệ anh đấy.”
“Cái gì!?”
“Đã vậy còn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng... Súp do cô ấy nấu được Yitea - san và Espi đều khen ngợi hết lời đấy.”
“Th-thật à…”
“Em nghĩ cô ấy là một cô gái tuyệt vời đấy, Onii-san.”
Slayer nói vậy với vẻ rất vui khi khen ngợi Shinobu. Còn Shinobu cũng khẽ mỉm cười, dường như không ghét lời khen ấy.
“Fufu, em vui lắm. Cảm ơn anh, Slayer-san.”
“Cô gọi tên tôi thôi là được rồi. Dù tôi lớn tuổi hơn, nhưng tôi vẫn là em trai của Onii-san mà… nên nếu sau này mà hai người... thì tôi và cô là...”
“Ồ, vậy thì tương lai có thể là… fufufufu...”
"Ôi chà, tôi thấy hơi vội đấy, nhưng cũng phải công nhận là cô bé này thẳng thắn rõ ràng như vậy cũng là một điểm cộng lớn đấy chứ."
…Gì vậy, họ mới gặp nhau hôm qua thôi, mà sao họ trông như thân thiết lắm rồi vậy?Mà cái nội dung cuộc trò chuyện này, tôi thực sự không biết mình có nên nghe hay không nữa…
Ngay lúc đó, Shinobu đột nhiên nghiêm mặt lại, nói một câu đanh thép.
"Trước hết là, Honey này. Em đã định nói từ lúc anh tỉnh dậy rồi, anh quá lơ là khi ngủ đấy. Anh lề mề quá."
"Ugh…", tôi bất giác bật ra một tiếng nghẹn.
"X-xin lỗi… tại lúc ngủ thì… tớ thường…"
"Không, không phải chỉ lúc ngủ đâu. Bình thường, khi Honey không bật 'chế độ chiến đấu', thì sơ hở đầy mình đấy."
"K-không có đâu mà…"
"Có đấy. Nhìn này, hừm!"
"Hể?"
Shinobu tiến lại gần giường, rồi vỗ tay đánh một cái bốp ngay trước mặt tôi.
Gì thế? Cô ấy tự nhiên làm chi?
"Có con côn trùng bay ngang qua nên em xử lý nó rồi. Anh không nhận ra à?"
"Cái gì? Côn trùng á? Xạo quá đi!"
Côn trùng? Tôi chẳng thấy gì cả. Không thể nào, nếu có gì đó bay ngay trước mặt thì tôi cũng phải thấy chứ.
Thế nhưng…
"Ô kìa, thật mà? Nhìn này, nó nằm trên tay em này, nó to lắm đó chứ?"
"Hả? Không… ủa, thật á?"
Thật sự có à? Theo phản xạ, tôi cúi xuống nhìn tay Shinobu…
"Đó, anh bị lừa rồi đó… chụt♡"
"Hả hả hả!!!???"
Đúng nghĩa là một cú tỉnh ngủ lần hai vào buổi sáng. Cảm giác mềm mại chạm vào má tôi…
"MUAGYAAAAAAAAAAAAA AAAAAAA AAAAAAAA!!!!??"
Từ tầng dưới vọng lên tiếng gầm của Norja.
"Phù… trời ơi…"
Và tiếng Slayer thở dài cười khổ.
"N-n-n-này, S-Shinobu…"
"Ara, chỉ là má thôi thì tha cho tôi đi. Chẳng phải nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được cho một lời chào thân mật giữa những người gần gũi hay sao? Dù sao thì, tôi cũng không làm thế với ai ngoài Honey đâu, và cũng không cho ai khác làm thế nữa."
"A-a-a-a…"
Nói xong, Shinobu hơi ửng đỏ hai má, lắp bắp nói nhanh như trút.
Nếu cô ấy tự làm còn xấu hổ được, thì tôi còn xấu hổ hơn nữa đó.Khoảng cách gần thế này, hơi thở phả vào mặt tôi thế này, tôi sắp không chịu nổi rồi.
"Dù sao thì, Honey à, nh vẫn luôn lơ là như vậy đấy. Hiểu chưa? Nếu em được mẹ truyền dạy chiến lược và kỹ thuật rồi, thì em với Honey chắc đã 'kết hợp' xong từ lâu rồi, đến mức giờ chắc cũng đã mang thai một đứa cũng không kỳ lạ gì. Nên từ giờ anh phải chú ý hơn nhé?"
"V-vâng…"
Sau khi nói vậy, Shinobu quay người rời khỏi tôi – kẻ đang như người mất hồn.
Và cuối cùng…
"Mà… Honey này. Em thật sự muốn… làm những chuyện như… 'gối đầu' với anh…"
"Hử?"
Shinobu đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó nghe như vỡ vụn, khổ sở và nhỏ đến nỗi gần như tan biến trong không khí.
Nhưng rồi cô ấy lập tức ngẩng đầu và quay lại nhìn tôi…
"Dù sao đi nữa, anh nhanh dậy ăn sáng đi nhé, Honey. Và… em yêu anh đấy. chụt♡"
"Hả!!??"
Lại một cú hôn gió nữa…
Không ổn… tôi vội lấy hai tay che mặt, nhận ra mặt mình đang nóng rực.
"Ừm… Espie đang đẩy con bé tên Sadist… nhưng mà… ừ, con bé này cũng được đấy chứ…"
Slayer thì đang thì thầm lôi cái gì đó mà lôi một cuốn sổ ra ghi chép.
Này, em ấy đang ghi lại cái quái gì vậy?
Và đúng là, trừ lúc bật chế độ chiến đấu, tôi có thể đúng là hơi lơ mơ thật.
Vì ngay lúc này… tôi đã không nhận ra rằng vẫn còn một con mèo nữa đang lặng lẽ hóng chuyện suốt từ nãy đến giờ.


1 Bình luận