"Ưn~... đại tư tế-sama... nữ thần-sama... unyu... Onii-chan..."
Dù năng động đến đâu, cuối cùng, Amae cũng đã ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi sau khi vui chơi.
Tôi khẽ vuốt ve mái đầu của Amae đang ngủ say mê, miệng vẫn lẩm bẩm trong mơ, mà trong lòng trĩu nặng.
"Xin lỗi... Amae..."
Tôi đã nghĩ mình sẽ chăm sóc và bù đắp cho đứa trẻ luôn mang nỗi cô đơn này.
Thế nhưng, chính tôi lại tiếp tục khiến con bé—người đã dành cho tôi sự quý mến chân thành như vậy—phải buồn.
"Chắc chắn chúng ta sẽ lại chơi đùa cùng nhau."
Đúng vậy, tôi buộc phải rời khỏi nơi này—ngôi làng ẩn dật Kakuretail—nơi tôi đã trú ngụ suốt thời gian qua.
Và tất cả là vì báo cáo từ anh tôi.
Dù thời gian gần đây bắt đầu có sự giao lưu với Đế quốc, nơi này vẫn không nhận được báo chí hay tin tức gì, gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Tuy có tàu của Đế quốc cập bến để hỗ trợ tái thiết, nhưng thông tin luôn đến trễ một bước.
Vì thế, tôi hoàn toàn không biết được chuyện gì đang xảy ra tại quê hương—Japonne.
Cho đến vài tiếng trước, khi nhận được tin từ anh...
—Ngài Mikado và ngài Koujiro đã bị bãi chức, tước bỏ mọi quyền hạn. Theo thông tin anh nắm được, Quốc vương đã buộc tội cha âm mưu lật đổ đất nước và đang tìm cách tiêu diệt ông ấy. Hiện giờ, Koujiro-sama cùng mẹ và các môn đồ đã nhận ra hiểm họa trước mắt nên đang trên đường chạy trốn.
Từ trước, giới nhẫn giả đã bị ghẻ lạnh bởi sự thay đổi thời đại. Đến thời Quốc vương Umashika, lòng trung thành của ninja đối với đất nước cũng phai nhạt dần. Vì lường trước được chuyện sẽ khiến phụ mẫu buồn phiền, tôi và anh trai đã quyết định từ bỏ Japonne để lên đường chu du thế giới.
Nhưng... giờ thì khác rồi.
—Anh không thể bỏ rơi cha và mẹ được. Anh sẽ trở về Japonne… về bên mẹ. Những người của Iga và Kouga cũng sẽ cùng anh đi. Nhưng... nếu em cũng có ý định trở về... và nếu vẫn chưa đặt chân sang đại lục này, anh buộc phải nói trước—đừng quay về. Hiện tại, tất cả các cảng chính đều đã bị bọn chúng kiểm soát chặt chẽ. Là con của cha và mẹ, gương mặt chúng ta chắc chắn đã bị nhận diện. Một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị xử trảm ngay. Chính bọn anh cũng chỉ chậm thêm một bước thôi là không biết chuyện gì đã xảy ra rồi...
Một khi Quốc vương ra lệnh tiêu diệt cha, tức là cả Vương quốc Japonne đã chính thức muốn lấy mạng của cha mẹ tôi.
Và đương nhiên, tôi và anh trai cũng không nằm ngoài tầm ngắm.
Dù vậy, anh trai tôi có vẻ đã kịp đặt chân lên đất liền.
Nhưng tôi thì...
—Anh biết em đã tuyên bố sẽ sống vì tình yêu... Nếu em đang hạnh phúc, anh cũng không có gì để phản đối. Nhưng nếu em vẫn chưa biết chuyện này... anh muốn nói điều này, vì có thể đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau.
Biết đâu tôi sẽ thoát được. Nhưng cũng có khả năng tôi không làm được điều đó.
Chính vì thế, anh trai tôi mới nói lời từ biệt như thế...
Vậy thì, tôi nên làm gì?
"Sadist-san vẫn còn ở đây... Dù rất khó chịu, nhưng mình đã để lại thư cho công chúa Fiancee rồi... Còn Amae thì... mình mong mọi người sẽ tiếp tục chăm sóc con bé giúp mình."
Câu trả lời của tôi ngay từ đầu đã rõ ràng. Tôi sẽ về.
"Dù sao thì... mình cũng nên đến chào sư phụ một tiếng... nhưng đêm nào người cũng bay nhảy đâu đó... Thôi thì cứ coi như mình rời đi để tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến vậy. Mong là mọi người sẽ thông cảm cho mình."
Nhưng tôi sẽ không kết thúc chuyện này tại đây. Dù có quay về, tôi đã thề phải sống sót trở lại.
"Trên đường đi, mình cần thuần phục được một con quái vật có khả năng bay... nơi này thì không có, mà cũng không thể phiền đến sư phụ... Hay là nhờ tộc nhân Thiên tộc... nhưng không để công chúa Fiancee phát hiện thì hơi phiền đấy."
Và tôi cũng sẽ đi một mình.
Tôi không muốn để công chúa và mọi người phải lo lắng, hơn nữa họ là công dân của Đế quốc, không nên và cũng không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của Japonne.
"Rồi. Vậy thì mình nên đi trước khi có ai nhận ra. Ngoài vật dụng cá nhân... cũng không còn gì cần mang theo... À..."
Tôi kiểm tra lại hành lý lần cuối. Vũ khí, dụng cụ du hành—tất cả đều ổn.
Và rồi...
"Phải rồi, cuốn này... mình chỉ mới viết vài lần, rồi bỏ dở luôn nhỉ..."
Tôi tìm thấy cuốn nhật ký trao đổi với Honey, vẫn còn rất nhiều trang trắng.
Đáp lại yêu cầu của một Honey nhút nhát, muốn bắt đầu mối quan hệ bằng cách viết nhật ký chung, tôi đã chủ động viết những dòng đầu tiên.
Chỉ cần ôm cuốn nhật ký này vào lòng thôi, tim tôi đã nóng bừng lên.
"Phải rồi... không chỉ là lời hứa với Amae... còn cả với Honey nữa..."
Tôi không thể chết. Tôi sẽ không để Cron-san thắng một cách dễ dàng.
Tôi cũng không để Sadist-san có được chiến thắng nhặt được từ trên trời rơi xuống.
Và công chúa Fiancee cũng vậy...
Nghĩ đến đó, tôi chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng.
"Đúng rồi... thời gian gần đây rối quá nên tôi quên mất... tôi đã âm thầm đặt dấu ấn dịch chuyển không-thời gian lên người Honey rồi còn gì..."
Chỉ cần kích hoạt dấu ấn đó, tôi có thể lập tức dịch chuyển đến chỗ Honey—như một cú teleport.
Tuy nhiên, mỗi người chỉ có thể đánh dấu một vị trí. Nếu tôi dùng dấu ấn trên người Honey, thì sau này không thể đánh dấu lại chỗ này hay dùng nó để đưa cha mẹ dịch chuyển đến đây.
Nghĩa là, nếu muốn sử dụng cho mục đích khác, tôi buộc phải xóa dấu ấn khỏi Honey.
Thật lòng, tôi muốn giữ nó mãi.
Nhưng xét đến tình hình và khả năng phải bỏ trốn sau này, có lẽ tôi nên xóa dấu ấn ấy...
Muốn làm vậy, tôi cần...
"Mình phải đưa cuốn nhật ký này cho Honey... gặp lại anh ấy một lần, lập lời thề sẽ sống sót để tái ngộ... rồi xóa dấu ấn đi... Gặp anh ấy một lần..."
Gặp lại Honey—dùng dấu ấn mà ban đầu tôi lén đặt với tâm thế “đi trước một bước”, không ngờ cuối cùng lại dùng cho chuyện thế này.
Lẽ ra, tôi muốn để Honey thấy một tôi đã trưởng thành hơn, rồi cùng nhau ôm ấp, tình cảm mặn nồng...
Nhưng giờ không phải lúc.
"Mình phải đến rồi đi thật nhanh. Nếu không, mình sẽ lại yếu lòng, lại muốn dựa dẫm vào Honey... lại muốn được anh ấy cứu giúp."
Nhưng tôi không thể để Honey phải chịu gánh nặng đó. Tôi cũng không muốn để cậu ấy thấy tôi yếu đuối như vậy.
Vậy thì tôi tu luyện vì điều gì chứ?
Cho nên, ít nhất thì... một nụ hôn lên má... không, một cái ôm nhẹ thôi... như vậy là đủ.
"Nhẫn pháp thời không – Thuật dịch chuyển không-thời gian!!"
Tôi kích hoạt thuật pháp, đánh đổi bằng một lượng khí khổng lồ. Không từ biệt ai, tôi rời khỏi Kakuretail—nơi đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Như đã quyết định, tôi sẽ gặp lại Honey—nhưng không nán lại quá lâu. Tôi sẽ trao cho cậu ấy cuốn nhật ký.
Lần sau khi gặp lại Honey, tôi sẽ dẫn theo cả cha mẹ. Tôi muốn giới thiệu cậu ấy với họ—tôi tin rằng hai người sẽ quý mến Honey.
Tôi bị nuốt vào vùng tối nơi khe nứt của không-thời gian, và rồi hướng đến cánh cổng ánh sáng phía trước mà lao đi.
"―――Cô bé đó là con gái chú phải không… tên cô ấy chẳng lẽ là…"
Tôi nghe thấy giọng của Honey rồi. A… không được rồi, tôi phải giữ vững tinh thần.
Nếu không… tôi sẽ lại muốn chạm vào anh ấy. Lại muốn ôm anh ấy thật chặt. Lại muốn dâng hiến tất cả, kết nối bằng một giao ước vĩnh viễn.
"Uwaa, g-gì thế này!?"
"Chờ đã, Onii-chan!?"
"Onii - chan, không gian xung quanh đang méo mó…!?"
Ơ? Honey không ở một mình à? Anh ấy đang đi cùng ai đó? Với "Onii-chan" hả?
"Chẳng lẽ đây là nhẫn thuật không gian – thời gian!?"
"Không thể nào! Earth-kun, cơ thể cậu đang… có một dấu ấn!? Ai đã làm chuyện này… không, thuật cao cấp như thế này hiện tại chỉ có thể được dùng bởi…!?"
Hửm? Gì vậy? Sao lại… cái giọng đó… nghe quen một cách kỳ lạ… chẳng lẽ là ảo giác?
Tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ giữa vùng không gian méo mó ấy, tôi bật ra ngoài.
Và rồi…
「「「「「Ể……?!」」」」」
Nơi đó có trần nhà. Là một căn phòng? Một ngôi nhà? Ở đâu?
Không, trước hết là…
"…Shi… Shinobu!? E-em, tại sao lại…"
"A…"
Ở đó có Honey…!? Ể!? Sao vậy!? Cái khí chất bao quanh Honey bây giờ… còn đáng sợ hơn nhiều so với lần cuối tôi gặp!? Hở? Nhìn còn cường tráng hơn hẳn?
Không thể nào… Honey nhìn còn ngầu hơn nữa… dù tôi đã yêu anh ấy đến thế rồi, dù lẽ ra tôi phải biến mất khỏi nơi đây… nhưng sao cậu ấy lại khiến tôi muốn được ôm chặt lấy mạnh mẽ và cuồng nhiệt đến thế… Honey, thật quá đáng mà!
Nhưng…
"Fufufu… xin lỗi nhé, Honey. Tuy em đa làm anh bất ngờ nhưng em có một chút chuyện…"
Tôi cố giữ thái độ điềm đạm…
"Shi, Shinobu!? Con đang làm cái gì vậy hả!?"
"Shinobu, tại sao con… tại sao con lại ở đây!? Chuyện này là sao vậy!?"
Hửm? Giọng nói phía sau tôi không phải ảo giác… quay lại nhìn thì tôi thấy…
"C-cha!? Mẹ!? Hả, s-sao hai người lại ở đây!?"
Bên cạnh Honey mà tôi yêu tha thiết, không hiểu sao bố mẹ tôi cũng đang ở đó.
Quan sát kỹ xung quanh thì còn có cả những người khác nữa…
"Hả!? Em là cô bé Shinobu mà tôi gặp ở Kakuretail đúng không!?"
"Gì vậy? Vậy thì Espie… cô ấy là ứng viên làm vợ của onii - chan à…?"
"Shinobu, chuyện này thật là bất ngờ đấy~!"
"N-này… ai vậy? Anh… chuyện này là sao?"
"Ai thế? Sao cô ấy đột nhiên xuất hiện từ hư không… mà còn gọi Earth-sama là Honey vậy…"
"Konkon?"
Ể!? Cái tình huống gì thế này!?


1 Bình luận
(T xin triệu hồi meme anh da đen bất ngờ)