Web Novel
Chương 382 – Em Không Phải Là Một Người Lớn Lạnh Lùng
0 Bình luận - Độ dài: 1,734 từ - Cập nhật:
Toàn bộ ngọn núi cùng khu rừng dưới chân đều đã được elf mua lại.
Vì đây là đất tư, nên người ngoài vốn không được phép xâm nhập. Hơn nữa, do khu vực này bị bao phủ bởi cánh rừng rậm rạp và sâu thẳm, nên việc tìm ra nơi cư trú nhỏ bé của tộc elf gần như là bất khả thi.
Koujiro cùng đồng đội của ông ta đã chọn nơi này làm đường tẩu thoát, nhưng xem ra kế hoạch của họ đã bị đối phương nắm được, bởi lẽ, có một lượng lớn quân địch đang chờ sẵn ở bên ngoài vùng đất này.
“Vậy là không ổn rồi~…… bọn tôi định xuyên qua đây, tiến thẳng đến di tích Shiznautmy rồi hội quân với nhóm điều tra của Đế quốc, thế mà xem ra đã bị đoán được hết rồi~.”
Kagerou, nữ nhẫn giả, vừa chạy băng qua rừng vừa lẩm bẩm như thế.
Khi chúng tôi đuổi theo cô ấy, cuối cùng, tôi cũng hiểu được rằng Koujiro cùng những người đi cùng đang định đào thoát khỏi đất nước.
“Ý cô là bọn cô định trốn sang Đế quốc?”
“Ừm…… Solja hoặc Hiro kiểu gì cũng sẽ nhận chúng tôi.”
“Japone giờ đã tan rã đến mức đó rồi sao…”
Ừ thì, Mikado đã bị bắt, nên quốc vương hiện tại của Japone chắc cũng đến mức không thể nói lý lẽ được nữa.
Bình thường, các quốc gia khác sẽ tránh can thiệp vào chuyện nội bộ của một nước, đó vốn là điều cấm kỵ trong ngoại giao, nhưng tôi không nghĩ cha mẹ tôi sẽ làm ngơ trước cảnh Koujiro, một cựu thành viên của Bảy Anh Hùng, đang gặp hoạn nạn.
“Nhưng rồi cũng bị đoán trước… tụi nó vượt đầu cậu… ý cậu là thế chứ gì.”
“Đúng thế. Nhưng có khi Koujiro bị chểnh mảng rồi chăng? Dù là thợ săn hay đám côn đồ gì đi nữa, ông ta lại quay đầu thay vì phá vòng vây của một ngàn người. Ngày xưa, khi Koujiro nghiêm túc thi triển kiếm kỹ, chỉ cần một nhát là đã hạ gục cả trăm người rồi.”
“Không, không đâu, Espie…… bọn chúng tới một ngàn người cơ mà…… không, tuy với cô và cậu thanh niên đây thì một ngàn người chẳng là gì, nhưng đối với người bình thường thì đó đâu phải ‘một nhúm’ nữa?”
『…… Hừm…… quả thật…… cho dù ông ta đang mang gánh nặng trên vai, ta cũng không thể tin một chiến binh dạn dày như Koujiro lại chịu quay đầu như thế…….』
Espie gọi là “chỉ một ngàn tên”, nhưng thật lòng tôi cũng bất ngờ. Tôi cũng không thực sự hình dung nổi quy mô của một ngàn người là như thế nào.
Dù đã từng tham chiến ở quá khứ lẫn cả Thiên Giới, tôi chưa từng nghĩ nhiều đến chuyện mình phải đối đầu với bao nhiêu người.
Nhưng, ngược lại, Tre’ainar dường như lại đánh giá rất cao thực lực của Koujiro, nên việc ông ta chịu ngoảnh đầu quay lại quả thật đã khiến Tre'ainar phải chú ý.
“Vậy thì… tôi sẽ đi theo họ, còn các người…… sẽ đứng về phía chúng tôi? Hay là chỉ đứng ngoài quan sát? Chọn đi?”
Lúc đó, Kagerou, người đang dẫn đường phía trước, quay đầu hỏi chúng tôi như vậy.
Chắc chắn là cô ấy tò mò rồi.
Hơn nữa, lực lượng bên cô ta quá ít, nên trong tình huống này, nếu có Espie – một thành viên của Bảy Anh Hùng tham gia hỗ trợ, thì chẳng khác nào có thêm cả trăm quân.
Nhưng……
“Hừm.”
Espie đáp lại rất điềm tĩnh.
“Điều tôi không mong muốn nhất là các người sử dụng vùng đất này để đánh nhau, hay nói trắng ra là gây chiến. Nên nếu các người rời khỏi vùng đất này, tôi không cản. Nhưng nếu định làm loạn trong khu này, thì chuyện đó thì……”
Điều Espie muốn tránh là để nơi cư trú của người elf bị cuốn vào những rắc rối của loài người.
Tôi cũng nghĩ y như vậy.
“Ý tôi là, chính các người mới là bên xâm phạm trước và khiến mọi chuyện rối tung lên như thế.”
“…Cũng đúng… Koujiro - han cũng đắn đo chuyện đi ngang qua đây…… ban đầu, bọn tôi đâu biết tại sao…… chỉ nghĩ là có thể cắt đuôi được quân Japone ở vùng đất xa lạ này……”
Cô ấy vừa nói như than phiền, nhưng đúng như dự đoán, đến cả Kagerou – người từng vừa cười vừa bẻ gãy xương người khác – cũng có vẻ chột dạ một chút, có lẽ trong lòng cô ấy cũng thấy áy náy.
Nhưng vậy có nghĩa là Koujiro, một trong Bảy Anh Hùng, đã bị dồn đến mức đó sao?
Hơn nữa, Japone lại có lý do gì mà phải truy lùng Koujiro cùng đồng đội tới mức ấy?
“Ừm…… vốn dĩ, chuyện ai là chủ sở hữu hợp pháp của vùng đất này cũng có liên quan nhiều đến Koujiro của Bảy Anh Hùng, người đã ra tay giúp đỡ chúng tôi rất nhiều mà chẳng hề hỏi rõ đầu đuôi…… Vậy nên, tôi cũng khó mà trách anh ấy được…… Thật ra, tôi còn đang nghĩ xem mình có thể làm được gì cho anh ấy không… dù chỉ một chút. Miễn là không gây tổn hại đến khu định cư.”
Ngược lại, ngài Tộc trưởng lại không trách cứ mấy, có vẻ như trong lòng ông ấy cũng thấy lấn cấn, tự hỏi liệu mình có thể làm được gì để đáp lại.
Thật ra cũng đúng, nơi cư trú của người elf có thể yên ổn hơn cả chục năm qua là nhờ không chỉ có Espie và Slayer chung tay, mà còn nhờ cả Koujiro đứng sau hỗ trợ đủ điều.
“Khoan đã, Tộc trưởng! Ông nói vậy nghe cứ như cháu là kẻ máu lạnh ấy! A, onii - chan, không phải vậy đâu! Không phải em không quan tâm đến Koujiro, hay là dù anh ấy có chết, em cũng chẳng để tâm gì hết. Em vẫn chưa trở thành người lớn lạnh lùng như thế đâu!”
Espie trông có vẻ cuống quýt…… mà tôi thì không biết phải phản ứng ra sao nữa… nhưng xem ra đối với Espie, việc tôi nghĩ gì về em ấy lại rất quan trọng, nên em ấy đã đáp lại đầy sốt sắng.
“Không sao đâu. Espie, anh biết Amicus quan trọng với em đến mức nào mà……”
“Ư~……”
Đúng vậy, Espie không phải là người máu lạnh. Em ấy chỉ không muốn người elf bị liên lụy.
Amicus và nơi này quan trọng với em ấy đến mức đó.
Với lại, khi nói đến Koujiro, một trong Bảy Anh Hùng, có lẽ trong lòng Espie cũng có cảm xúc gì đó khác biệt hơn so với các đồng đội cũ khác, nên chắc chắn là không thể nào “hoàn toàn không cảm thấy gì” được.
“Vậy thì, Kagerou, thế này nhé? Tôi sẽ không giúp các người rời khỏi đất nước, nhưng…… giúp các người rời khỏi vùng đất này thì được đấy. Tôi không muốn một ngàn tên Thợ săn tràn vào đây, nên nếu đập tan bọn chúng để các người phá vòng vây thì tôi sẵn sàng……”
“Hả!? Đ, điều đó…… quá đủ với bọn tôi rồi, nhưng… vậy ổn chứ?”
Chúng tôi sẽ không tiễn họ sang tới Đế quốc. Mà tôi cũng không muốn chuyện đó xảy ra.
Nhưng, nếu họ không thể tự mình xuyên qua đội quân Thợ săn đang chờ phục kích, thì ít ra chúng tôi có thể hỗ trợ họ phá vây.
Đó là sự nhượng bộ của Espie.
“Được rồi, onii - chan! Em không máu lạnh đâu nha!”
“Haha, anh biết rồi… Nào nào.”
“Hể!?”
Espie vừa chạy vừa hỏi tôi. Tôi cười khẽ rồi xoa đầu cô ấy……
“Okay! Tôi tràn đầy sinh khí rồi! Một ngàn hay mười ngàn người gì cũng được! Tôi sẽ thổi bay hết trong vài giây!!”
Espie hừng hực khí thế, cơ thể như bốc cháy, tràn đầy nhiệt huyết mà hét lên.
Và rồi, Espie……
“Vậy thì, onii - chan! Em đi đập tan bọn chúng đây!”
“Này, khoan đã!”
“Hehe, Koujiro thì chạy trốn, chứ với em thì chỉ là chuyện nhỏ♪! Cứ-chờ-điii~!”
Em ấy liền lao đi ngay, nhắm thẳng vào đám phục kích mà đập tan hết bọn chúng.
Sau khi giơ ngón cái lên, Espie lướt qua chúng tôi và một mình bay đi với tốc độ cực nhanh.
“C, cổ đi mất rồi… một mình…….”
“Chết tiệt, Espie…”
“Đ, đợi đã, chàng trai trẻ! Espie đã đi quá xa, mà giờ sức lực của ta thì có hạn… xin đừng bỏ ta lại!”
Liệu Espie có ổn khi đi một mình không? Tôi nghĩ chắc không sao, nhưng vẫn nên đuổi theo cho chắc.
Nghĩ vậy, tôi nhìn theo hướng Espie vừa bay đi……
“…… Hử?”
“…………”
Vì lý do nào đó, Espie, người vừa bay đi khi nãy, lại quay về ngay lập tức.
“Ơ, Espie?! Có chuyện gì vậy? Em quên gì à?”
“?”
“Chuyện gì thế?”
Espie quay về ngay tức khắc, và khi chúng tôi còn đang ngơ ngác không hiểu gì, chúng tôi chợt nhận ra một điều.
Espie, người đã lao đi đầy tự tin, nay lại mặt tái mét.
Có chuyện quái gì vậy chứ……
“O, onii- chan…… đ, đúng là…… ở phía xa, đúng là…… khi em bay qua khu rừng phía trước, em có thấy bọn Thợ săn đang chờ sẵn rồi, đúng không?”
“Ừ, đúng vậy.”
Cô ấy đúng là đã phát hiện ra đám Thợ săn. Nhưng, thay vì đập tan bọn chúng, em ấy lại quay về ngay mà chẳng làm gì cả.
Vì sao lại như vậy?
“T, chỉ là… t, trong số đó có một người…”
“Ồ……”
“E, em không rõ tại sao… nhưng… người đó trông như đã hóa điên rồi… kiểu như…”
“?”
Lý do Espie quay về không phải là vì lũ Thợ săn……
“Có một cô bé… mọc ra chín cái đuôi……”
“Hả?”
Là bởi một con quái vật đang ẩn náu tại đó.


0 Bình luận