Breakthrough with the For...
Anikki Burazza Ryutetsu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 377 – Đến từ phía bên kia

0 Bình luận - Độ dài: 1,575 từ - Cập nhật:

Việc Koujiro và Mikado bị cách chức là một tin động trời để mở đầu buổi sáng. Ý tôi là, dù đây là chuyện xảy ra trong nội bộ của Japone, nhưng chẳng phải đây là vấn đề mang tầm cỡ toàn cầu sao?

Dù sao thì, ta cũng đang nói về hai con người chắc chắn sẽ được ghi tên trong sách sử như những anh hùng của nhân loại cơ mà.

Vậy mà vị Quốc vương hiện tại của Japone lại hành xử hết sức bốc đồng khi dễ dàng sa thải họ như thế.

“Không thể nào… Em có nghe nói Koujiro và ông Mikado không hợp với cái tên hói mập… à không, quốc vương hiện tại, nhưng… không ngờ lại thành ra thế này thật sao?”

Espie tỏ ra bất ngờ trước tin tức chấn động được đăng ngay trang nhất, và có vẻ như cô đang dán mắt vào nó.

Đúng rồi, họ từng là những chiến hữu cùng chiến đấu trong quân đội diệt Ma Vương, nên cú sốc với cô ấy hẳn còn lớn hơn tôi.

“Ghê thật, không hợp nhau với quốc vương…”

“Un… đúng vậy. Quốc vương đời trước là người rất ủng hộ họ từ thời chiến tranh, Koujiro và Mikado đều một lòng trung thành với ông ta. Nhưng con trai ông ấy thì… phải nói sao nhỉ… là một kẻ ích kỷ, phung phí, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc. Nghe nói ông Mikado thường xuyên quở trách hắn, nhưng kể từ khi hắn kế vị ngai vàng ba năm trước, mọi chuyện lại càng tệ hơn…”

“Giỡn à… dù có là hoàng tộc thì cũng không thể để loại người đó lên làm vua được. Bộ họ kông còn ai khác sao?”

“Un… em không rõ lắm, nhưng nghe nói ông ta có một người em trai… hình như đã bỏ trốn khỏi cung và đi theo tiếng gọi tình yêu rồi… nói chung, Japone gặp quá nhiều chuyện không hay… và rồi mọi thứ mới dẫn tới tình cảnh hiện giờ… hừm~hmm…”

Kiểu như cha mẹ thì tốt mà con cái lại tệ hại… chuyện như vậy hình như quốc gia nào cũng có. Nhưng nếu so sánh thì đứa con này chắc chắn còn tệ hơn tôi nhiều.

『Ra là vậy… tên Meikun đó đã chết rồi sao…』

Đúng lúc đó, Tre’ainar đang đứng bên cạnh khẽ nheo mắt lại như đang chìm vào suy tưởng.

「…… Ông quen thân với ông ấy à?」

『Tất nhiên. Dù là kẻ địch, nhưng hắn là một quốc vương rất đáng nể. Cũng là một chiến binh đích thực, hắn đã lãnh đạo Mikado, Koujiro, các samurai và ninja biến vương quốc Japone thành một quốc gia kiên cố và hùng mạnh. Mà cũng bởi vì như thế nên chắc hắn không có nhiều thời gian chăm lo cho gia đình hay nuôi dạy con cái…』

「Này, đừng nhìn tôi kiểu đó. Tôi không phải cái loại ích kỷ, ăn chơi hưởng lạc suốt ngày đâu, được chưa?」

Quốc vương đời trước hẳn phải là người rất tài giỏi, vì ngay cả Tre’ainar cũng công nhận như vậy.

Nhưng sau ông ta thì mọi thứ có vẻ không suôn sẻ nữa…

“Hừm… Koujiro bị cách chức à… Này, Espie… giờ phút này mà thế thì không hay cho chúng ta rồi…”

“Un, có hơi bất lợi thật…”

Ngay khoảnh khắc đó, Slayer lên tiếng với vẻ mặt nghiêm trọng, và Espie gật đầu đáp lại.

“Hử? Sao cơ? Chuyện của Koujiro thì liên quan gì đến nơi này?”

Tôi hỏi, không hiểu cớ sự ra sao, nhưng mọi người dường như đều biết rõ, chỉ có tôi là không, và cả Tộc trưởng, vợ ông ấy cùng Amicus cũng mang vẻ mặt trầm trọng.

“Cậu thấy đó, tôi từng kể rồi mà phải không? Khi tụi tôi mua mảnh đất bao gồm cả Tapil Bael này, Koujiro là người đã giúp lo hết thủ tục giấy tờ. Dù có tiền đi nữa thì đây vẫn là đất nằm trong lãnh thổ vương quốc Japone, không thể tùy tiện nói ‘đây là tài sản tư, không được phép xâm nhập’ được… lại càng không thể công khai lý do thật sự… chẳng thể nói là ‘vì có elf sinh sống ở đây’. Thế nhưng Koujiro đã âm thầm xoay sở, giúp bọn tôi giải quyết mọi chuyện mà chẳng cần hỏi han gì…”

“À…”

“Chắc Koujiro cũng biết ở đây có elf sinh sống, nên… nếu anh ấy bị sa thải…”

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra vấn đề.

“Thật là…”

Ngay lúc đó, Tộc trưởng khẽ lẩm bẩm một câu.

“Nếu thực sự ông ấy đã biết rõ mọi chuyện mà vẫn chọn cách làm ngơ, giữ kín bí mật… thì Koujiro, một trong Bảy Anh Hùng, cũng là ân nhân của bọn elf chúng ta. Vì thế, chúng ta nên cân nhắc hành động cho những ngày sắp tới… tuy nhiên, can thiệp vào chính sự nội bộ của vương quốc Japone thì không phải điều mà chúng ta có thể tùy tiện quyết định hay thay đổi theo ý mình…”

Nói cách khác, nếu không có Koujiro thuộc Bảy Anh Hùng, khu định cư này có thể đã không thể tồn tại hoặc tiếp tục yên bình như hiện tại.

Và nếu Koujiro thực sự biến mất khỏi vị trí quyền lực, thì tùy tình hình, sẽ có khả năng những kẻ như đám thợ săn từng đột nhập và tấn công bọn tôi hôm trước, hoặc thậm chí là người của vương quốc Japone, sẽ đặt chân lên mảnh đất này.

“…… Cha…… anh hai, chị… ngài Earth…… có… ừm… làm sao để nói đây… có điều gì đó… như thể một điều gì đó sắp—―――”

Amicus tỏ ra rất bất an khi linh cảm thấy một điều chẳng lành.

Cô bé có vẻ lo sợ rằng điều gì đó sẽ ảnh hưởng đến nơi định cư yên bình, thanh bình này.

Mà cũng đúng thôi.

Bây giờ không còn là thời chiến tranh với quân Ma Vương nữa, hơn hết, nhờ có Espie và Slayer, số lần bị thợ săn tấn công cũng giảm đi rất nhiều.

Amicus, người có lẽ chưa từng trải qua cảnh tượng hỗn loạn, lo lắng như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng…

“Anh hai… thật ra thì, em muốn được đi phiêu lưu, đến thật nhiều nơi khác nhau… ý em là, cả em lẫn Slayer đều muốn vậy… nhưng mà……”

“Không cần nói đâu, Espie, anh hiểu rồi.”

“…… Onii - chan.”

Espie nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến, nhưng thật ra chẳng cần phải nói ra.

Tôi cũng nghĩ giống em ấy.

Khu định cư này đối với Espie và Slayer, trong suốt hơn một thập kỷ tôi vắng mặt, đã trở thành nơi rất quan trọng, một điểm tựa tinh thần trong những lúc khó khăn.

Bọn elf ở đây thì thương yêu họ, còn họ thì trân trọng tất cả, thậm chí xem Amicus như em ruột.

Vì vậy, ngay cả tôi cũng không thể dửng dưng mà nói “chuyện này không liên quan đến chúng ta, cứ lên đường thôi”.

“Có nhiều nơi tôi muốn đến, nhưng vẫn còn nhiều thời gian… cứ từ từ đã, chờ xem tình hình thế nào.”

Espie và Slayer mỉm cười gật đầu trước lời tôi nói, và rồi…

“À…… ngài Earth……”

“Đ-đợi đã, khoan!?”

“Quả đúng là người, Tapil Bael chân chính, vị Ragaan nhân vĩ đại…… ngài Earth…… aaaa…”

“Này, dừng lại đi! Cậu đừng làm lớn chuyện lên như vậy chứ!”

Amicus bất ngờ rời ghế, ngồi quỳ thẳng lưng xuống sàn, chắp tay như đang cầu nguyện trước thần linh, rồi cúi đầu trước tôi… này, cái gì vậy trời!?

“Fuu~, không không, nếu hai đứa và chàng trai trẻ định nán lại đây một thời gian, điều đó sẽ khiến lòng chúng tôi an tâm biết bao… dù vậy, nhìn thấy con gái mình ra nông nỗi thế này, thật khiến lòng ta dậy sóng lạ lùng…”

“Phải rồi, ông nói đúng. Trên hết, như vậy sẽ giúp những đứa trẻ ở đây không phải nếm trải nỗi sợ hãi hay buồn khổ……”

“Un un, em, anh hai và cả Lal đều ở đây, nên trừ khi có chuyện gì thật sự kinh khủng xảy ra, chắc chắn bọn em sẽ ổn ♪. Slayer cũng có mặt nữa mà.”

“Ờ thì, là vậy đó.”

Phải, có rất nhiều nơi tôi muốn đặt chân đến, và tôi muốn đi càng xa càng tốt.

Nhưng hiện tại chưa có thời điểm rõ ràng, nên thay vì vội vã ra đi, tôi sẽ chờ xem mọi chuyện diễn tiến thế nào đã…

“Tộc trưởng! Slayer! Earth Lagann! Mọi người thức chưa!?”

…Tôi vừa nghĩ vậy xong thì…

Có vẻ như không còn thời gian mà thong thả suy nghĩ nữa rồi.

“Hử?”

“Đó là giọng của Lal!”

“…… Có chuyện quái gì đang xảy ra vào sáng sớm thế này…?”

Larou’iph hớt hải chạy đến vào một sáng sớm.

Cô ấy trông đầy lo lắng, vẻ mặt thì căng thẳng tột độ…

“Rào chắn có phản ứng. Có kẻ đã đột nhập vào khu đất này.”

“””Eehh!??”””

Đúng vậy.

Dù không tìm đến rắc rối… thì rắc rối cũng đang tìm đến từ phía bên kia.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận