"Vậy là chúng ta đã đạt đến mức độ này rồi sao…"
Tôi gạt những đòn tấn công của cô ta bằng cách đánh chệch chúng sang bên sườn, làm lệch quỹ đạo.
Tôi dự đoán chuyển động của chín cái đuôi Norja, tay chân cô ta, và cả khả năng cô ta sẽ cắn nếu cần thiết, rồi phản ứng thích hợp với từng tình huống.
"Eh~~UehggaaaAAAAAH!!!"
"【Great Demon Sonic Parry/ Đại Ma Vương Đỡ Đòn】!!"
Có vẻ như cô ta càng lúc càng khó chịu. Nhịp độ trận đấu đang bắt đầu trở nên dữ dội hơn.
Nhưng cô ta lại quá nôn nóng, động tác cũng quá lớn.
Nếu không đỡ được đòn bằng một đòn đỡ, tôi chỉ cần nghiêng người hay lắc đầu tránh né là đủ.
"...Nó sượt qua má cậu ấy rồi vai nữa~... một trận chiến mà chỉ cần trúng một đòn là kết thúc... thế nhưng, Norja vẫn chẳng đánh trúng được cậu thanh niên kia... hơn hết, ánh mắt của O anii - han... không có chút sợ hãi nào cả... không hề mắc sai lầm..."
Tôi hoàn toàn có thể phản công nếu muốn... nếu đối thủ không phải là một bé gái, thì tôi đã tung luôn cú đấm phản đòn hoặc một cú đấm ngang ngay vào mặt rồi...
Nhưng chính việc tôi vẫn còn tâm trí để bận tâm đến chuyện đó, dù đang đối đầu với một trong Lục Tướng, đã cho thấy tôi vẫn dư sức làm chủ trận đấu.
"Không thể tin được... Onii-san... không hề di chuyển chân mà vẫn xử lý được tất cả. Nếu... nếu giờ anh ấy bắt đầu dùng chân nữa thì..."
"Phải nói sao đây nhỉ... Chàng trai trẻ đó... cứ như đang nô đùa với cô ta vậy..."
Và tới lúc này, mọi thứ đã trở nên rõ ràng.
Norja sẽ làm gì tiếp theo? Ngược lại, nếu tôi di chuyển thì Norja sẽ phản ứng ra sao?
Tôi thậm chí có thể dụ cô ta vào bẫy rồi phản công.
"Grr, gu, GugaaaAAAAAAAAAHH!!!"
Không, đến thời điểm này rồi thì nghĩ đến chuyện phản công cũng đã muộn.
Nếu đang phải đối mặt với một Norja trong trạng thái như hiện tại...
"Giờ thì cơ thể tôi đã nóng lên và thả lỏng rồi... tới đây nào Norja... lần này... tôi sẽ không để cô chạm vào tôi dù chỉ một cái đâu!!"
Ngay cả lúc này, tình hình vẫn như vậy. Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bắt đầu dùng đến chân từ đây?
Cảnh tượng sẽ ra sao?
Dù cô ta đã mất lý trí, nhưng tôi vẫn có thể cản lại những đòn tấn công cuồng bạo như bão tố ấy. Vậy nếu tôi thực sự nghiêm túc dùng chân thì...
"【Great Demon Crossover Step/ Đại Ma Vương Bắt Chéo Chân】!"
"Gừu? Hử? Gừu… ể!?"
Tôi lắc người qua lại, kết hợp bước chân vắt chéo, vượt qua Norja từ phía trước rồi vòng ra sau lưng cô ta.
Norja lập tức đảo mắt theo tôi và định quay người lại, nhưng tôi đã không còn ở đó nữa.
Tôi đã thoát khỏi tầm nhìn của cô ta.
Tự nhiên, Norja cố bám theo và tìm cách chặn trước mặt tôi, nhưng tôi lập tức cắt góc gấp và bỏ rơi cô ta.
"Chính là cái đó... khi Onii-san là người chạy trốn trong trò chơi đuổi bắt... thì chẳng ai bắt được anh ấy cả."
Nếu chạy theo đường thẳng thì Norja sẽ thắng.
Nhưng về kỹ thuật chạy, tôi chẳng đời nào thua.
Và hơn nữa...
"【Great Demon Moonwalk/ Đại Ma Vương Bước Lùi】"
"……?"
"【Great Demon Cossack[note73267]】"
"………… Ugh!!"
Từ giờ trở đi, tôi không chỉ chạy vòng quanh Norja nữa.
Kết hợp những bước di chuyển thừa thãi và vô nghĩa.
Tôi đồng thời dùng đầu, mắt, tay, khuỷu tay và đầu gối tôi cũng hoạt động độc lập, khiến bản năng hoang dã muốn "cắn con mồi" của Norja bị rối loạn.
"【Great Demon Earth Misdirection Shuffle/Bộ Pháp Đánh Lạc Hướng Của Đại Ma Vương】!!!"
"Ư… hả? Ư… hả…"
Sát khí và bản năng dã thú của Norja bộc lộ toàn bộ.
Thế nhưng lúc này, chuyển động đó của cô ta đã dừng lại.
"Ồ... dù em có thể lĩnh hội phần nào... nhưng em hiểu rõ bản thân vẫn chưa thể lĩnh hội trọn vẹn bước đi của anh ấy!"
"Ngạc nhiên thật... anh đã mạnh hơn rất nhiều sau mười năm... nhưng cũng chính vì vậy mà... giờ anh mới càng thấm thía được trình độ cao siêu của Onii-chan hơn trước..."
Cho đến lúc này, Norja vẫn chỉ biết vung vẩy các đòn tấn công để giết tôi/ người đang đứng ngay trước mặt cô ta. Nhưng giờ thì... cô ta đã hoàn toàn đánh mất dấu vết chuyển động của tôi.
Và khi chuyện đó xảy ra, dã thú sẽ thu lại nanh vuốt và trở nên ngoan ngoãn. Cuối cùng, cả chiếc đuôi hung hãn của cô ta cũng sẽ đứng khựng lại, không thể ra đòn tiếp dù vẫn đang trong tư thế sẵn sàng tấn công.
"Nfufufufu, bất ngờ thật đấy, Momonoki~... một con thú lẽ ra đã đánh mất bản thân, giờ lại trở nên hoang mang mà quên mất con mồi ngay trước mắt... không ngờ đồng đội của Espie, một trong Thất Anh, lại là một O anii-han tài năng đến vậy... ta không nghĩ đến cả ninja cũng bắt được hắn đâu~"
Giờ không còn là chuyện né đòn để không bị Norja chạm vào nữa. Tôi đã vượt khỏi cái ngưỡng đó từ lâu rồi.
"Norja... ta sẽ khiến sự hoang dại của ngươi phải khuất phục!"
Không biết nên tấn công ra sao, cô ta đờ người ra.
『Ngay cả là Norja đi nữa, nếu không thể bung ra sức mạnh thực sự... fufufu... thì đúng là chẳng khác nào không còn tay chân thật.』
Nói cách khác, tôi thậm chí không cho cô ta cơ hội tấn công.
Thật ra thì...
"Tiếng bước chân này... cách cơ bắp chuyển động... à... không thể nhầm được. Nhất định không thể sai. Giống hệt Onii - san năm đó." - Koujiro
"Koujiro, anh biết người đó à?" - Espie
Hử? À...
"Ồ!? K, Koujiro à!?"
"Anh yêu!?"
Bất ngờ, hai người đàn ông xuất hiện.
Không, không chỉ có hai người đó. Vẫn còn một vài người khác đang ẩn mình sau các tán cây trong rừng... mà kệ đi, giờ tôi phải tập trung đã!
"Ôi trời, tiểu thư Espie. Lâu rồi anh không gặp em nhỉ~? Khi bọn anh đang cố trốn thoát thì Norja, người dường như đang bị điều khiển, đã truy đuổi bọn anh. Anh không ngờ onii - san của em cũng có mặt ở đây… trùng hợp thật đấy!"
"……Koujiro……"
"Ý anh là... em đã đoạn tuyệt với Bethreal rồi biến mất... Khi đó, anh cứ tưởng em đang hạnh phúc bên bạn trai như lời đồn... ai ngờ được, người mà em đang ngóng trông lại là Onii-san, người em từng hết mực ngưỡng mộ vào mười năm trước… À, anh hỏi cho chắc thôi, nhưng cậu ta là onii - san đó, đúng chứ?"
"Tất nhiên rồi. Trên đời này chỉ có duy nhất một người em gọi là ‘Onii-san’… nhưng… Koujiro, anh cũng còn nhớ anh ấy sao… dù anh mù… vậy mà chỉ gặp một lần hơn mười năm trước, anh vẫn biết đó chính là ‘Onii-san’…"
"Da~hahaha… Dù sao thì, cậu là người đàn ông đã cứu lấy trái tim cô bé cô đơn mà không một anh hùng nào trên thế giới có thể chạm đến… Là người đã dễ dàng làm được điều không ai trong chúng ta làm nổi♪. Nên, ông anh đây khắc sâu chuyện đó vào lòng là phải rồi!"
"………………"
"À thì, bỏ qua mọi chuyện lằng nhằng đi, dù gì cái chuyện Onii-san của em trông không già đi suốt hơn mười năm cũng khá kỳ lạ... nhưng nếu đúng là Onii-san đó thật… mừng cho em nhé, tiểu thư Espie? Điều em chưa thể làm được năm xưa… lần này, cuối cùng em cũng có thể thực hiện được nó rồi."
Nói rồi, Koujiro bước đến đứng cạnh Espie.
Koujiro đã già đi kể từ lần cuối tôi gặp anh ấy không? Nhưng khí thế và khí chất toát ra từ người Koujiro vẫn không hề suy giảm.
Có vẻ như anh ấy đang nói chuyện với Espie… giờ nghĩ lại, anh ấy…
――Vậy nên, tiểu thư Espie à, em hãy giao phần còn lại cho anh, rồi đi tận hưởng cùng Onii-san của mình đi!
Anh ấy đã tiễn em ấy đi như thế... Sau đó, khi Espie quay về với Liên minh, anh ấy đã nghĩ gì?
――Anh không biết người từng đi bên em là ai, nhưng anh tin tưởng Onii-san đó… anh tin là vậy.
Khi ấy, tôi đã phản bội lòng tin đó. Tôi đã bỏ Espie.
Nhưng lần này...
"Hãy nhìn cho kỹ đi, Koujiro của Thất Anh Hùng!"
"Whoa!"
"Lần này… tôi sẽ không nói dối!"
"…Haha."
Tôi tự hứa với bản thân, lần này tôi nhất định sẽ không phản bội lòng tin ấy.
Nhưng trước hết, tôi phải để Koujiro tin rằng tôi vẫn là người mà anh ấy đã biết năm xưa… và còn…
"Anh yêu, anh còn thong thả cái gì nữa? Chúng ta không phải nên băng rừng ngay bây giờ sao? Lúc này..." - Kegerou.
"Đúng vậy, Kagerou. Nhưng khi chứng kiến cảnh này… anh không thể bỏ đi ngay được."
Đứng bên cạnh Koujiro là một người đàn ông mặc đồ ninja đen tuyền, khuôn mặt thì được che đi.
Nghe đâu Kagerou gọi người đó là “Anh yêu”, nhưng chú ấy là ai vậy?[note73268]
Thôi, dù chú ấy có là ai thì...
"Ga, guga, gau… gau……"
Tôi sẽ nhanh chóng bẻ gãy nanh vuốt hoang dại của Norja, rồi tìm hiểu chuyện ấy sau.


0 Bình luận