Breakthrough with the For...
Anikki Burazza Ryutetsu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 373 – Bữa tiệc của rừng sâu

0 Bình luận - Độ dài: 1,873 từ - Cập nhật:

Dưới ánh trăng tròn và sao trời tuyệt đẹp, mọi người nhóm một khu lửa cấm trại.

Ngọn lửa cháy đỏ rực, mọi người cùng thưởng thức những món ăn được chế biến từ sản vật núi rừng, sông suối trong niềm vui hân hoan.

“Thánh vật vượt qua cả giới hạn thời gian ư~, điều ấy thật khó tin~”

“Nhưng, sự thật chính là vậy, bởi vì người thanh niên từ quá khứ đang đứng trước mặt chúng ta, với dung mạo chẳng đổi thay~”

“Đúng thế, Espie và Slayer chẳng bao giờ nói dối, cũng không thể nào bị một kẻ mạo danh qua mặt.”

“Vậy thì, cậu thật sự chính là chàng trai năm xưa rồi!”

“Ha! Tuyệt diệu! Quả nhiên, cậu đúng là người phi thường như bọn ta hằng tin tưởng!”

“Này, cậu còn nhớ ta không?”

“Còn ta thì sao?”

“Vậy thì, đêm nay sẽ là một đêm hoan ca chưa từng có. Mọi người hãy uống cho thỏa thích nào!”

Tôi lại một lần nữa kể lại mọi chuyện. Rằng tôi chính là người từng xuất hiện ở làng elf vào dạo trước.

Dù là một câu chuyện phi thực tế đến khó tin về việc xuyên không từ quá khứ tới tương lai, mọi người đều tin tôi là chính tôi, và đón chào tôi bằng những nụ cười niềm nở.

“Thật không thể tin nổi… Onii-chan, anh là người trong truyền thuyết Ragaan-Man thật sao!?”

“Vậy là, anh chính là Tapil Bael đích thực!?”

“Không thể tưởng tượng được…… Ragaan Man lại là một con người bằng xương bằng thịt……”

“Anh còn trẻ hơn chị Espie và anh Slayer, vậy mà lại là Onii-san của họ hả?”

Với những elf nhỏ tuổi ra đời sau khi tôi rời khỏi quá khứ, sự xuất hiện của tôi quả là một điều khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

Lũ trẻ con thì mắt sáng rỡ, ngay cả đám elf cùng trang lứa với tôi và Amicus cũng có vẻ rối rắm.

“Hồi ấy, khi bọn ta bị quân Quỷ Vương và lũ ogre tấn công, chính chàng trai trẻ này đã đến giúp đỡ. Không chỉ cứu bọn ta khỏi nguy nan, mà còn dang tay cưu mang khi bọn ta không còn nơi dung thân. Với người anh cao quý mà chúng ta mang ơn sâu sắc này… ta mời mọi người, hãy nâng ly tỏ lòng biết ơn chân thành.”

“””””1 2 3 DZÔÔÔ!!!”””””

Sau đó, tộc trưởng đại diện mọi người nâng ly, bữa tiệc bắt đầu một cách chính thức. Ai nấy vừa trò chuyện, vừa ca hát nhảy múa, những món ăn ngon lần lượt được dọn lên. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp vui chơi cùng một nhóm đông người đến vậy.

---------------------

“Uhehe~, Onii-chan~, dễ thương quá à~”

“Uoah, Espie! Em uống rượu à!?”

“Trời ơi, em đúng là chẳng ra gì cả, Espie…… em ảnh hưởng xấu đến sự trưởng thành của Onii - chan đó, em tránh xa ra giùm đi, Espie. Onii-chan… anh có muốn uống không?” - (Slayer).

“Earth Lagann, cậu có thể nói vài lời cho học trò tôi được không? Cậu là anh hùng trong mắt lũ trẻ đấy.” - (Larou’iph)

Trong khi giữ chừng mực với rượu, tôi trò chuyện với rất nhiều người. Tôi cười nói, lắng nghe chuyện của lũ trẻ, rồi lại cười.

Khi nghĩ rằng những trận chiến trong quá khứ, rằng đây là kết quả của mồ hôi nước mắt, bao gồm cả sự hi sinh của Aoni, tôi cảm thấy một niềm vui khó tả trào dâng.

“Ngài Earth, thần mang thêm món ăn đến đây… A, không cần đích thân dùng tay! Thần… thần xin phép được đút cho ngài… n, nào, há miệng ra, a~ aah~”

“Không…… cái đó……”

“À, đúng rồi! Bánh Pai! Ngài Earth… xin hãy thưởng thức chiếc Pai pie ngon tuyệt của thần!”

Ờm…… có lúc, nụ cười của tôi hơi gượng gạo……

“Amicus~, con hãy dừng ngay cái trò ngớ ngẩn ấy mau!”

“Ugh, mẹ ơi, buông con ra! Con đang chăm sóc cho ngài Earth mà….”

“Mẹ cậu nói đúng đó. Cậu dừng lại đi… Bọn mình là bạn mà, cậu cứ nói chuyện thoải mái là được…”

“Không thể được! Nếu không có ngài Earth, tôi đã chẳng tồn tại…… nên việc tôi hiến dâng cả cuộc đời, thân thể và linh hồn mình cho ngài ấy là điều hiển nhiên! …… Nhưng… thật nhẹ nhõm… khi biết rằng ngài Earth là một con người tuyệt vời đến vậy……”

Hiện tại, cơ thể tôi không phải tôi cứng đờ… mà là tôi đang cố rút lui.

Cái đà này…… cô ấy đang tạo ra cảm giác giống y chang Shinobu……

“Trời ạ …….”

“Ơ… ngài Earth định đi đâu vậy?”

“…… Vệ sinh”

“Vậy thì xin hãy để thần đi cù—”

“Không được! Espie, Slayer! Giữ cô ta lại!”

Dù sao thì, chuyện để thấy, để nghe, để nói và để cười nhiều đến nỗi thời gian trôi nhanh không ngờ.

Mà chắc cũng sẽ còn tiếp tục như vậy thêm vài tiếng nữa.

Lũ trẻ bắt đầu buồn ngủ dần, còn người lớn thì như càng hăng hơn sau khi bọn nhỏ đã đi ngủ. Nhìn đám elf, vốn được xem là bậc hiền triết rừng xanh, mà giờ đây vui đùa hệt như lũ ngư dân già tại cảnh Ghenkan tụ họp nhậu nhẹt, đúng là một cảnh tượng khó quên.

“Trời ơi… hình tượng elf trong đầu mình cứ thế mà sụp đổ.”

『Ta cũng vậy.』

Tôi rời khỏi vòng tròn tiệc tùng một chút, chắc chắn rằng xung quanh không có ai, rồi lặng lẽ bước vào rừng để nói chuyện với Tre’ainar.

Và……

---

“Chà……”

『Hmm?』

“…… Sao thế, sao ông tự dưng lại trầm ngâm vậy?”

『Ngươi nói cái gì cơ?』

Từ lúc đặt chân đến ngôi làng này, có quá nhiều thứ đổ vào đầu tôi, lại còn có mặt nhiều người nên tôi không tiện hỏi. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định hỏi điều khiến mình băn khoăn bấy lâu.

Quả nhiên, Tre’ainar định đánh trống lảng, nhưng……

“Này, bọn mình đã cùng nhau trải qua biết bao chuyện rồi đúng không? Vậy nên… sao thế? Dạo này trông ông cứ như đang suy nghĩ rất nhiều.”

『Hmph……』

“Ban đầu, tôi nghĩ chắc là do tôi mải tập trung vào Espie và Slayer…… nên ông thấy cô đơn—”

『Ai… ai cô đơn cơ?! N, ngươi nói cái gì thế? Ngươi tưởng ta là ai chứ hả?』

Tre’ainar có vẻ hơi khác thường, như đang bị cuốn vào dòng suy nghĩ nào đó.

Tôi không biết rõ trong đầu ông ấy đang nghĩ gì, nhưng ở bên nhau lâu như vậy, tôi cũng cảm nhận được phần nào.

Ý tôi là, nếu ông ấy hiểu được tôi đang nghĩ gì, thì hẳn cũng nên đoán ra tôi định hỏi gì mà chẳng cần vòng vo……

『…… Hmph…… ngươi lo cho ta còn sớm mười ngàn năm…… ta chỉ đang suy tính nên huấn luyện ngươi ra sao tiếp theo thôi.』

“Haizz…….”

Nhưng mà, sư phụ của tôi thì vẫn không chịu thừa nhận.

Thôi thì chắc là chưa nghĩ xong nên chưa muốn nói ra.

“Phù……”

『…………』

Tiến sâu thêm một đoạn trong rừng, có một con suối nhỏ chảy ngang.

Dù tiếng ồn ào từ bữa tiệc vẫn vang vọng đâu đó, nhưng nơi đây lại yên bình đến lạ, khiến lòng người dịu xuống.

『Dù sao thì…… Norja là một chuyện, nhưng nếu ngươi đã lọt vào mắt Hakuki…… mà hắn vẫn xem mình là tàn dư của Quân đội Quỷ Vương. Vậy thì hắn vẫn còn đang tiếp tục cuộc chiến của riêng mình…… không sớm thì muộn, hắn sẽ tìm đến ngươi.』

“Hakuki à……”

『Trong số Lục Tướng, hắn là kẻ mạnh nhất…… tuy không bằng ta hay Vasalar, Long Vương của Minh giới…… nhưng hắn cũng gần đạt tới mức ấy. Mà ai biết được sau hơn mười năm nay hắn đã mạnh lên cỡ nào……』

“Ugh… phiền phức thật đấy…… đáng lẽ cha tôi phải xử lý chuyện này chứ. Tôi là người đánh bại Gouda, Paripi thì vẫn sống, La’iphant, Norja và Jamdi’el vẫn còn… vậy mà Bảy Anh Hùng lại chưa tiêu diệt nổi tên nào trong Lục Tướng thì thật sự sốc đấy!”

『Hmph, đúng là như vậy.』

Chúng tôi cùng ngồi xuống bờ suối nói chuyện.

Sau khi ôn lại những gì Espie và mọi người đã kể trong ngày, chúng tôi bàn về kế hoạch sắp tới.

“Dù vậy… tôi nên nói cho Espie và Slayer biết… về ông chứ nhỉ……?”

『Ngươi định nói à?』

“Ừm, nếu chúng tôi sẽ cùng nhau đồng hành từ nay về sau, tôi thà nói ra còn hơn cứ giấu mãi… dù chắc khó mà khiến họ tin được……”

Tính đến nay, người duy nhất tôi từng kể là Sadiz.

Tuy ban đầu rất rối loạn, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng tin tôi.

Nên là… tôi cũng muốn kể cho hai người kia… nhưng……

“Chỉ là…… Slayer thì còn đỡ… chứ Espie thì sao đây?”

『Hmm?』

“Ờ thì… thật ra… Espie từng là một trong những người đánh bại ông mà…”

『Ờ…… đúng là như vậy……』

Cần đến bảy người mới có thể đánh bại Đại Ma Vương Tre’ainar. Và giết ông ấy.

Espie là một trong số bảy người đó.

Thành ra, tình huống này khá… nhạy cảm, và tôi thì bị kẹt giữa……

『Không cần phải quá lo đâu… ta nghĩ vậy.』

“Hả?”

『Ta không còn ôm hận nữa…… còn Espie…… với tính cách hiện giờ, ta nghĩ cô ta cũng không yếu đuối đến mức vì chuyện đó mà lăn tăn.』

Thế nhưng, Tre’ainar lại khẽ cười, bảo rằng tôi lo lắng quá mức.

Và nghĩ lại thì, ông ấy có lẽ đúng thật.

Trong đầu tôi, Espie vẫn còn là cô bé ngày xưa, nhưng giờ thì……

“Hmm?”

『Hmm……』

Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được có người đang tiến lại gần.

Tôi và Tre’ainar cùng gật đầu, dừng câu chuyện lại.

Hình như chỉ có một người.

Ai vậy……

“Ồ, chàng trai trẻ. Cậu trốn khỏi buổi tiệc à?”

“Ồ…… ông là… Tộc trưởng?”

Người vừa bước tơi là Tộc trưởng.

“Sao tộc trưởng lại ở đây?”

“Ta cũng trốn. Uống rượu không tốt cho sức khỏe, mà ta cũng không thích…… Ta vốn không hợp với tiệc tùng. Nhìn cái cảnh huyên náo ấy, rồi bọn người nổi bật cứ bô bô không dứt… ta vốn là một kẻ cô độc, dạng ẩn dật.”

“Ha, haha…… có vài từ tôi không hiểu lắm…… nhưng vậy chẳng phải là đang nói cái màn đón tiếp tôi quá phiền toái sao!?”

“Không đời nào ta lại vô ơn như vậy…… nhưng, phải thú thật…… có một cảm giác kỳ lạ và khó tả cứ quanh quẩn trong ta… vì liên quan đến con gái ta―――”

“Nè nè!”

Tộc trưởng vừa đùa nửa thật, nhưng cũng có vẻ là thật hơn nửa.

Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, ông ấy ngồi xuống bên cạnh tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận