Ngay khi nghe tin có kẻ xâm nhập, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi, chúng tôi nhanh chóng lao ra khỏi nhà.
Ra tới bên ngoài, tôi thấy dân làng trong khu định cư cũng kéo nhau ra sau khi nghe tiếng động, ai nấy đều lộ rõ vẻ bất an. Một tình huống như thế này chắc hẳn khiến mọi người không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra cách đây hơn mười năm.
“Lal, chỗ nào của kết giới vậy?”
“Ở khu rừng sâu dưới chân núi. Số lượng tầm khoảng một trăm bao mươi người...”
“Gì cơ, một trăm bao mươi người á!?”
Tôi không thể tin nổi tai mình khi nghe Larou’iph báo lại. Không phải chỉ có một nhóm nhỏ lẻ, mà là một đội quân. Một lực lượng đủ lớn để vây hãm cả khu định cư.
“Trước tiên, khoảng ba mươi người đã tiến vào kết giới, sau đó thì thêm khoảng một trăm người nữa.”
“N-Nhiều vậy sao……?”
Chuyện gì đó rõ ràng là không bình thường. Tại sao một cuộc đột kích tự nhiên ập đến, chẳng lẽ là……
“Này, Tộc trưởng……”
“Ta hiểu rồi…… Ta đang triệu gọi những cánh chim trong rừng để xin lời khuyên. Hãy tiết lộ cho ta biết là kẻ nào đã xâm phạm vào lãnh địa của chúng ta… Nào, các chú chim thân yêu, hãy truyền đạt trí tuệ của các ngươi cho ta.”
Ngay lúc đó, Tộc trưởng ngước nhìn bầu trời, dang rộng hai tay như thể đang cảm nhận điều gì đó.
Và trước khi tôi kịp nhận ra, những chú chim nhỏ đã tụ hội lại trên bầu trời và lần lượt cất tiếng hót.
Đối mặt với đàn chim, Tộc trưởng từ tốn áp tay vào tai mình……
“…Bọn chúng là kẻ bị phát hiện… đang chạy trốn. Chúng không nhằm tới nơi này… chỉ đang đi loanh quanh trong khu rừng…. hơn nữa tốc độ còn rất kinh người… đó là lời của những chú chim.”
À phải rồi. Tộc trưởng có thể giao tiếp với động vật.
Nói cách khác, nếu có thể phát hiện kẻ đột nhập nhờ vào kết giới mà Larou’iph thiết lập, rồi tận dụng đôi mắt của muông thú để thu thập thông tin, thì họ sẽ có thể nắm bắt được tình hình một cách tức thì, bất kể là gì.
Tiện lợi thật đấy……
“Hmm? Một nhóm 130 người đột nhập…… không đúng… Hmm? Một nhóm 30 người… đang bị 100 người truy đuổi à?”
“””???”””
“Tức là, những người đầu tiên xâm nhập vào vùng đất này… là đang chạy trốn khỏi ai đó và chỉ tình cờ đi ngang qua…… rồi sau đó là 100 người đuổi theo 30 người kia… những gì bầy chim nói là vậy đúng không?”
Nhờ vào những gì đàn chim chia sẻ, chúng tôi cũng dần nắm được tình hình.
Không có vẻ gì là nhóm người đặt chân đến vùng đất này đang tìm kiếm nơi cư ngụ của tộc elf hay gì cả.
“Tôi cũng không rõ tình hình lắm… ai là người chạy trốn, còn ai là người truy đuổi chứ?”
“…… Uun~……”
Xem ra, tình hình đã khác hoàn toàn so với những gì tôi dự đoán ban đầu.
Vậy thì, chúng tôi nên thay đổi cách tiếp cận cho phù hợp.
“Nếu là người nào đó cố tình tìm đến nơi này, thì tùy tình huống mà chúng ta sẽ giao chiến để xua đuổi bọn họ……”
“Đúng vậy. Nhưng nếu bọn họ không hề nhắm đến nơi này, chỉ đơn thuần vì chạy trốn mà vô tình xâm nhập…… thì chúng ta cứ án binh bất động cũng được, đúng chứ?”
“Có thể lắm. Nhưng mà… không biết họ là ai thì hơi khó chịu…”
Đúng là, rốt cuộc thì chúng tôi vẫn chưa biết họ là ai.
Vậy thì có nên làm ngơ vì thấy không liên quan? Nhưng cũng thật khó bỏ qua, vì một nhóm người đang bị truy đuổi… có khả năng còn bị tấn công? Ví dụ như… nếu bọn họ đang chạy trốn khỏi lũ cướp chẳng hạn…… mà lại có đến tận 30 người bị 100 người đuổi theo……?
Và rồi, để nắm bắt được tình hình trước mắt, chúng tôi đã đề ra một phương án……
“Vậy thì, hãy làm như thế này đi. Ta, Espie và Cậu Trẻ sẽ lên đường dò xét tình hình trước. Còn Slayer và Larou’iph sẽ ở lại phòng thủ, đề phòng bất trắc…”
Bất ngờ thay, chính Tộc trưởng là người đề xuất như vậy.
“Cha!?”
“Này, ông yêu… ông không định chỉ để ba người các người đi đấy chứ! Nguy hiểm quá. Sao không huy động thêm người cho chắc ăn…….”
“Không cần, vì nếu đi quá đông thì chắc chắn sẽ bị phát hiện…… Hơn nữa, để xác định vị trí chính xác của kẻ xâm nhập, ta cần giao tiếp với muông thú trong rừng và dẫn đường cho mọi người……”
Không chỉ Amicus và vợ ông ta, mà ngay cả tôi cũng thấy bất ngờ trước lời nói của Tộc trưởng.
“Heh, Tộc trưởng mà đích thân hành động sao. Lúc mới gặp, tôi còn tưởng ông là kiểu người thấy rắc rối là tránh xa.”
Tộc trưởng vẫn luôn được biết đến là người lười biếng, tránh rắc rối và chiến đấu bằng mọi giá, mười mấy năm trước khi chúng tôi đặt chân đến khu vực gần làng của họ, ông còn nói kiểu như “Mau rời khỏi đây đi”, vậy mà giờ lại chủ động đứng ra.
Ông khẽ cười, “Không còn cách nào khác, phải không? Ta không chỉ là một Tộc trưởng đầy phiền phức… mà còn là một người cha.”
“Ha…… Haha.”
Chỉ một câu nói ấy mà mang theo biết bao suy tư và trăn trở.
Tộc trưởng dường như không thay đổi gì, nhưng rõ ràng trong lòng đã có sự chuyển biến.
“Thế thì, xin ông hãy dẫn đường. Đừng lo, Amicus. Espie và tôi sẽ đi cùng.”
“Đúng thế! Nếu Onii-san và em cùng hợp sức thì tụi mình mạnh nhất thế giới rồi, chẳng có gì phải lo cả~!”
“Earth-sama…… Onee-sama…… Vâng. Xin hai người nhất định hãy cẩn trọng.”
Chúng tôi cũng sẽ đi cùng, nên trừ phi xảy ra chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng, thì chắc là ổn thôi.
Nhìn thấy bọn tôi như vậy, Amicus dường như cũng an tâm phần nào, gò má khẽ ửng hồng.
“Hmm…… Em nghĩ tổ đội của em và Onii-san mới là mạnh nhất cơ……”
“…… Đừng tranh cãi chuyện đó nữa… tóm lại, trông cậy vào các cậu trông coi khu định cư đấy.”
Tôi để lại nơi này cho Slayer đang có vẻ hơi giận dỗi, và Larou’iph đang đập tay vào ngực ra hiệu “để em lo phần phòng thủ cho”.
“Thế thì, nếu đã xong cả rồi… đi thôi.”
“Ừ!”
“Rõ!”
Trước khi chsung tôi rời đi. Ba người bọn tôi gật đầu xác nhận, rồi rời khỏi khu định cư, lao vào rừng.
“Ch-Chờ chút đã! Ta không có thể lực phi thường như các ngươi đâu!”
“”……””
Không, không hẳn là nhảy vọt.
Ngay khi chúng tôi bật người đi, Tộc trưởng liền hét lên từ phía sau.
Nhưng……
“Không sao đâu. 【Fluffy Delivery/ Vận Chuyển Mềm Mại♪】.”
“Uwah!?”
Tộc trưởng đột ngột bị Espie kéo theo bằng năng lực của em ấy, uyển chuyển tránh né các chướng ngại trong rừng.
“Wow, Espie, năng lực của em vẫn luôn linh hoạt và hữu ích như xưa.”
“Hmhm, đúng không~? Với em ở đây, chỉ cần Onii-san gặp nguy hiểm là em có thể ứng cứu ngay lập tức rồi, đúng chứ?”
“Là Onii-san thì anh muốn là người giúp đỡ em khi em gặp khó khăn cơ.”
“Không sao đâu~. Vì giờ anh là người nhỏ tuổi hơn em, nên anh phải được em và Slayer bảo vệ! Ít nhất thì tụi mình nên phối hợp cùng nhau chiến đấu chứ! Bọn em không còn là những người chỉ biết được anh bảo vệ và cứu giúp nữa rồi, hiểu chưa?”
Chúng tôi vừa bật cười vừa trò chuyện thoải mái, vừa di chuyển với tốc độ hợp lý.
Chỉ cần nhìn vậy cũng đủ thấy Espie đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều.
“Anh biết không, em đã nghĩ từ lâu rồi, Onii-san cực kỳ giỏi di chuyển trong rừng luôn ấy. Em cố kiểm soát anh nhưng vẫn không theo kịp được.”
“Hửm?”
“Ngay cả khi có chướng ngại vật, anh cũng di chuyển cực kỳ mượt, còn dùng cả cành cây để bay…… ngay cả ninja xứ Japone chắc cũng phải kinh ngạc đó? Trong trò chơi rượt đuổi hôm nọ, cả em và Slayer đều chật vật đuổi theo anh mà.”
“Hehe, vậy sao?”
“Un. Giống như khi anh cứu em hồi xưa…… giờ em đã mạnh lên nên mới nhận ra rõ ràng sự mượt mà trong động tác, trực giác nhạy bén và cách chọn lộ trình siêu hiệu quả của anh khi di chuyển trong rừng.”
Giờ họ đã trưởng thành, nên ánh mắt nhìn nhận tôi cũng hoàn toàn khác trước.
Espie vẫn như một đứa em gái đối với tôi, nhưng khi được cô ấy – một trong Bảy Điều Bí Ẩn – khen ngợi bằng ánh mắt thuần khiết như vậy thì tôi cũng chẳng thấy phiền gì.
“Chà… là nhờ em có một vị sư phụ tuyệt vời đó.”
“Ể!? Onii-san có sư phụ á!?”
『Hmph♪』
Ah, Tre’ainar đang nở một nụ cười tự mãn kiểu “Hmm hmm♪”. Được khen chắc vui lắm nhỉ?
“Ơ-Không, này hai người! Dù đang trò chuyện nhẹ nhàng vậy chứ ta thì vẫn thấy bất an lắm đó! H-Hơn nữa! Rẽ phải đi rồi chạy thẳng luôn đi, nhớ giảm tốc độ nữa!”
Chỉ mới nửa năm trước, có lẽ tôi cũng giống Tộc trưởng.
Ngay cả thỏ trong rừng tôi còn chẳng bắt được.
Nhắc mới nhớ, gia đình nhà Sao Băng dạo này sao rồi nhỉ?
Ngay đêm đầu tiên sau khi bỏ nhà ra đi, tôi đã học được cách di chuyển như thế này trong rừng…… rồi hôm sau liền đụng độ với Shinobu và nhóm của cô ấy…… sau đó, vì cứu ông Aka đang bị tấn công mà tôi đã phóng như bay trong rừng, vừa chạy vừa bị Shinobu truy sát……
“Nói mới nhớ…… ninja… Shinobu cũng là một trong số họ…”
“Shinobu? À, là cô gái tóc đen xinh đẹp đó đúng không~? Cô ấy là ứng viên làm vợ của Onii-san còn gì!”
Bất ngờ, khi tôi vừa nhắc tới Shinobu, Espie bên cạnh liền cười tươi một cách bí ẩn――――
“Ta sẽ lấy đầu ngươi! Nhẫn thuật, 【Huyết Diệp Trảm/Konoha Samidaregiri No Jutsu】!!”
“””Eeehhh!!!????”””
Ngay lúc ấy.
“Onii - chan! Tộc trưởng!”
“Ouh.”
“Im lặng chút đi.”
Tiếng người vang lên từ hướng chúng tôi đang tiến tới, đồng thời một cơn gió mạnh quét qua.
“Đừng để bọn chúng thoát, bao vây lại!”
“Địch tuy ít, nhưng đừng xem thường! Bọn chúng là đội quân tinh nhuệ!”
“Chúng ta nhất định sẽ làm suy yếu chúng, từng bước một!”
Và rồi tôi cảm nhận được.
“Bọn mày đừng hòng chạy thoát…… không đời nào ta để bọn phản bội thoát được!”
Tiếng động ầm ĩ giữa rừng, xen lẫn tiếng kim loại va chạm, tiếng người, đôi khi còn có tiếng kêu thất thanh như thể ai đó bị tấn công.
“Chà…… nghe có vẻ đang chiến đấu kịch liệt thật đấy… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Ừm, từ giờ hãy giữ im lặng và tiếp cận cẩn thận…”
“…… Haa…… thật sự đáng ghét. Ta hối hận vì đã tới đây…”
Tạm thời, chúng tôi giữ hơi thở, cố gắng im lặng tiếp cận nơi đang phát ra tiếng ồn. Tuy nhiên, chỗ đó có hơn một trong người trong khu vực, chúng tôi sẽ bị phát giác ngay khi đến quá gần.
Cơ mà, đó không phải là vấn đề.
"Không sao đâu, Tộc trưởng. Ở cự ly này, radar của tôi có thể dò xét chúng. Tôi sẽ tìm hiểu coi chúng muốn làm gì."
Với radar của tôi thì kể cả phạm vi này...
"Fu..... cái này có hơi rủi ro nhỉ? Ồ? ... Cái gì đây... ?! Khoan... chẳng phải có cảm giác quen thuộc từ đó sao?"
―――――― !!???
“Hả!?”
“A, O-onii - chan?”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm thấy lạnh sống lưng và tim đập nhanh.
Tôi vô tình tắt Radar ma thuật.
“Ờ… à……”
“Onii - chan?”
“Có, có chuyện gì thế, chàng trai trẻ?”
Khi tôi cố gắng tìm kiếm không gian phía trước bằng Radar Ma Thuật, tôi nhận ra rằng có người đã tiếp xúc với radar của tôi và đã chú ý đến tôi.
“Thật… nực cười… anh đang đùa phải không? Họ có để ý thấy tôi đang thăm dò bằng Radar Ma thuật không?”
“Anh trai?”
“Điều đó… có nghĩa là…”
Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều này. Cảm giác này là gì thế?
Và đó là người như thế nào…?
『Fufu… ôi, trời ơi…』
“Hả!?”
Đúng lúc đó, Tre'ainar, người đang ngồi cạnh tôi, đột nhiên bật cười không hiểu vì lý do gì.
Tôi nhìn vẻ mặt của ông ấy trong khi tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra, và ông ấy quay sang tôi……
『Nhóc à…… Lục Tướng, Thất anh hùng, và những người tương tự…… khả năng thu hút những kẻ khủng bố kia của ngươi có vẻ vẫn ở trạng thái tốt nhất từ trước đến nay nhỉ.』
“Hả?”


0 Bình luận