Làn sương mù dày đặc tan đi, để lộ những ninja đang quằn quại dưới đất.
Kẻ thì co giật, người thì tay chân vặn vẹo dị dạng, trông chẳng khác gì địa ngục.
Người gây ra cảnh tượng đó chính là nữ ninja đang đứng trước mặt tôi, cô ta nhìn tôi với một tràng cười rùng rợn.
Đối mặt với cô ta, tôi cảm thấy áp lực đến lạnh gáy, như thể bị một con mãng xà khổng lồ gí mắt nhìn chằm chằm, nhưng đồng thời lại có một luồng khí quyến rũ đầy quái đản vây quanh… không, phải nói sao đây, có quá nhiều thứ cần tiêu hóa… chẳng phải đây là người phụ nữ đã có chồng con rồi sao? Dù sao đi nữa, rõ ràng cô ta không phải hạng người tầm thường.
Nhưng mà, người bị truy đuổi lại chính là cô ta.
Nói cách khác… rất có thể cô ta có liên quan đến Koujiro, người hiện cũng đang bị truy đuổi…
“Nfufu~…… o ani-han đáng yêu ơi…… anh đã có vợ chưa? Đã từng yêu bao giờ chưa?”
“…… Hả?”
“Người chồng mà em yêu và lấy làm chồng, đã bị phản bội, bị tổn thương, bị đồng đội cũ truy lùng…… dù có là vì lý do gì…… dù họ có làm gì…… em cũng tuyệt đối không thể tha thứ…… cho nên mới……!”
“Hả!?”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nữ ninja bỗng xuất hiện từ trong sương ngay trước mặt tôi, nhưng ngay sau đó, toàn thân cô ta rung lên.
Là tàn ảnh.
“Onii - chan!”
Cô ta biến mất ngay trước mắt tôi, rồi từ phía sau――
――【Bước Chân Thép】
――【Ma Thuật Cước Bộ】
Cô ta tiếp cận từ phía sau tôi chỉ trong chớp mắt, không phát ra một tiếng động, rồi tung ra một đòn chém thẳng vào gáy nhằm làm tôi ngất đi.
Nhưng tôi đã cảm nhận được mọi chuyển động đó và né tránh bằng những bước chân tối thiểu.
“Nhắc trước cho cô biết…… dù tôi không thấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được đấy, hiểu chứ?”
“Hoh~!”
Nữ ninja vung chém tay xuống. Dưới lớp mặt nạ, cô ta dường như tỏ vẻ thán phục.
Nhưng……
“Vậy… cái này cũng là phân thân phải không?”
“Hả!?”
Người vừa tung đòn chém tay đó không phải bản thể.
Đó là một phân thân gần như hữu hình được tạo ra bằng ma thuật nào đó.
Vậy thì, bản thể hiện giờ…
“Ở đây, 【Nấm Đấm Thọt Của Ma Vương】!”
“Aya?”
Lại phía sau.
Tôi đã bật radar sẵn rồi, nên ngay lập tức cảm nhận được và quay người lại, tung cú đấm trái để chặn đòn.
Rồi tôi đỡ được cây kunai (loại vũ khí đặc trưng của ninja) từ tay nữ ninja vừa lén tiếp cận từ sau lưng.
“Ha~, lần này cũng không trúng được…… khá lắm~…… tuổi trẻ mà giỏi vậy là ghê gớm đấy.”
“Thật tình… hết người này tới người khác…… không thể lơ là cảnh giác trước mấy ninja được.”
“Ngạc nhiên thật đấy, biết không? Đã lâu rồi mới có người nhìn thấu được chiêu của ta tới vậy.”
Nữ ninja lại bật cười thán phục.
Dù cô ta có bất ngờ thật, nhưng vẫn còn dư sức lắm.
“Vậy à? Được cô khen cũng tốt đấy… nhưng mà……”
Nhưng ngay lúc đó tôi……
“Phiền cô đừng nói chuyện thông qua phân thân nữa và ngưng luôn cái trò biến hình lẩn trốn thành cây kunai, rồi nín thở đi được không? Nếu tôi sơ suất là bị đâm chết đấy, mà như vậy thì làm sao nói chuyện tử tế được.”
“Ể!?”
Vừa dứt lời, nữ ninja trước mặt có phản ứng…… không, không phải cái phân thân】trước mặt tôi, mà là cây kunai tôi đã đánh rơi xuống đất.
『Hừm, phản ứng rất nhanh nhạy… người bình thường chắc chắn sẽ bỏ sót… nhưng đó cũng là minh chứng cho thấy cảm giác của thằng nhóc này đã trở nên sắc bén đến nhường nào.』
Đúng vậy. Dù có di chuyển nhanh, tạo phân thân hay biến hình đi nữa…
Thì cũng không thoát khỏi radar của tôi.
“Fufufu, em cũng có hơi nghi ngờ rồi~, mà anh đúng là tuyệt vời thật đấy, onii - chan à ♪.”
“Ể? Eeehh? Eh? T, thật sao? Nhưng này, bằng cách nào mà hai người lại phát hiện ra chứ?”
Dĩ nhiên là Tre’ainar nhận ra, mà cả Espie cũng nhận ra nữa. Riêng Tộc trưởng thì có vẻ chẳng phát hiện gì.
Và khi tôi chỉ ra, cái phân thân trước mặt tôi lặng thinh một lúc rồi ngay sau đó tan thành làn khói mỏng.
“…… Đến nước này thì ta chịu thua rồi~. Cậu bằng tuổi con gái ta đấy… cậu là ai vậy?”
Cây kunai rơi dưới đất cất tiếng, rồi lập tức bao trùm trong làn khói, cuối cùng, nữ ninja xuất hiện trở lại trong hình dạng ban đầu.
“Cái… cái gì thế…… mấy người này…… không……”
“Kagerou là một chuyện, còn thằng nhóc đó…”
“Nó mà bắt được Kagerou, người chưa từng bị ai chạm đến?”
“Nó là ai vậy?”
“T, tôi không biết…… nhưng…… nói chung là…”
Mấy ninja từng bị nữ ninja kia tấn công đều run rẩy trước cuộc trao đổi vừa rồi của chúng tôi.
Dù có che mặt đi nữa, tôi vẫn cảm nhận rõ sự sợ hãi toát ra từ họ nhờ vào radar.
Hơn nữa, tôi còn thấy được điều họ đang định làm.
――Mấy người này vượt ngoài khả năng của ta. Bây giờ chỉ còn cách rút lui.
Tôi thấy rõ bọn họ liếc nhìn nhau, rồi âm thầm gật đầu.
Nhưng không chỉ mình tôi thấy được điều đó.
“Ha~… có những đứa trẻ như cậu, còn mấy gã đàn ông của Japone thì lại…”
Nữ ninja khẽ thở dài, rồi từ từ đưa ánh mắt về phía các ninja khác.
Từ thái độ của cô ta, tôi cảm nhận rõ hai điều—thất vọng và sát ý không để bất kỳ ai sống sót…
“【Fluffy Panic/ Cơn Hoảng Loạn Mềm Mại】!!”
“”Eeeehh!??””
Nhưng trước khi nữ ninja kịp làm gì, mấy gã ninja còn lại đã bị hất tung lên không trung như búp bê vải, ngất xỉu tại chỗ.
Người ra tay là…
“Ufufu, đừng có bẻ gãy xương người ta từ từ trước mặt onii - chan chứ, hỏng hết việc dạy dỗ. Muốn đập cũng phải đập sao cho gọn ghẽ như này chứ ♪.”
Không chỉ tôi, Espie dường như cũng nhận ra rằng đám ninja đã định nhân lúc tôi và nữ ninja giao chiến mà bỏ trốn, nên em ấy đã hạ gục toàn bộ bọn chúng trước khi chúng kịp làm gì.
“O, oh…… trời đất ơi……”
“Hahaha, đúng là Espie có khác.”
“…… Trong lúc tôi còn run cầm cập thì mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi……”
Ngay cả tôi cũng ngỡ ngàng trước vẻ tự mãn của Espie.
Nữ ninja cũng ngơ ngác khi nhìn thấy Espie.
“…… Cô…… cô là một trong Thất Anh Hùng giống như Koujiro-han.”
“Giờ cô mới nhận ra hả?”
“Thật bất ngờ. Vậy… cô tới để giúp bọn tôi à?”
“Uun, không phải đâu. Khu đất quanh đây là tài sản riêng, còn mấy người thì ngang nhiên xông vào rồi gây náo loạn, nên bọn tôi chỉ tới xem chuyện gì đang xảy ra thôi.”
“…… Cái gì…… đây là đất của các người?”
“Thế rốt cuộc đang có chuyện gì vậy? Hình như Koujiro cũng có mặt ở đây, nhưng lại bị mấy người kia truy sát.”
Mà thật sự thì, chuyện gì đang diễn ra vậy?
Nữ ninja cúi đầu hơi thấp khi nghe tôi hỏi… rồi chuyện đó xảy ra.
“Ê! Khoan đã, Espie! Cậu nữa, nhóc!”
Tộc trưởng giật mình ngẩng lên, rồi lấy tay bịt tai.
Ngay phía trên, lũ chim lại bắt đầu tụ tập.
“Tộc trưởng?”
“Sao thế?”
“…Nhìn kỹ lại thì ông ta thuộc tộc tai dài… một trong những chủng tộc hiếm nhất… gì vậy? Bọn chim đang nói chuyện với ông ta… chẳng lẽ người tộc tai dài hiểu được tiếng chim sao?”
Tộc trưởng dường như đang lắng nghe điều gì đó từ lũ chim.
Và rồi……
“Trừ người phụ nữ này ra, có khoảng ba mươi kẻ đầu tiên đã rút về phía rìa rừng… thế nhưng giờ chúng hoảng loạn mà quay lại… và phía bên kia khu rừng… một trăm… không, có lẽ đến một ngàn? Một đạo quân lớn, vũ trang đầy đủ đang chờ sẵn để đón đầu chúng ta.”
“Cái gì?”
“Wow.”
“!?”
Lời Tộc trưởng nói khiến tất cả chúng tôi sững sờ, vì con số vượt xa mọi dự đoán.
Một ngàn người? Truy đuổi chỉ một mình Koujiro mà cần tới số lượng đó sao…
“Này, này, Koujiro đã làm gì chứ!?”
“Tôi có đọc báo sáng nay mà… ê, chẳng lẽ cả nước Japone đang truy nã Koujiro thật sao?”
Kinh ngạc, chúng tôi quay sang nữ ninja.
Nhưng,
“Một ngàn người? Không thể nào. Nếu nhiều như vậy thì không thể chỉ là ninja phản bội. Nhất định phải có cả samurai nữa… nhưng không đời nào giới samurai lại quay lưng với Koujiro-han nhanh đến thế… dù có là lệnh của nhà vua, thì cũng không thể tập hợp đông vậy… chuyện đó sẽ bị phản đối dữ dội trong nước mất.”
Không ngờ đến cả nữ ninja cũng ngạc nhiên trước những lời của Tộc trưởng.
Sau đó, ông tiếp lời…
“À… còn một điều nữa… trang phục của chúng… không giống ninja… chẳng đồng nhất, mà rải rác và đủ kiểu. Chẳng lẽ… là đám ‘Thợ săn’?”
“‘Thợ săn??’”
Ninja đã đành. Rồi đến samurai? Vậy mà giờ lại thêm cả Thợ săn?
Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Ngay lúc tôi còn đang nghĩ vậy, nữ ninja đột nhiên vỗ tay.
“A, hiểu rồi~…… bọn chúng không chỉ là chiến binh… mà là đám thợ săn dưới trướng ‘Shitnei’……”
Khoảnh khắc đó, nữ ninja nhắc tới một cái tên tôi vừa mới nghe gần đây.


0 Bình luận