"Thật tình... biết bắt đầu từ đâu đây... hay đúng hơn là, biết nói gì trước bây giờ... mọi thứ rối tung cả lên, phiền phức thật... tuy nhiên, bỏ qua mấy chuyện đó thì điều đầu tiên là..."
Sau trận chiến, Norja giờ đã ngoan ngoãn hơn. Khi tôi bị Norja bám chặt lấy, thì Koujiro xuất hiện với một nụ cười gượng gạo.
Tuy là người mù, nhưng bước đi của anh ấy rất vững vàng, rõ ràng, Koujiro biết tôi là ai.
“Cậu là Onii-san mà tôi gặp ở Vienna vào lần đó nhỉ?... Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp ♪.”
Nghe anh ấy nói vậy, tôi liếc nhìn sang Espie, em ấy khẽ gật đầu.
Có vẻ chuyện đó đã được xác nhận từ trước.
“Ừ. Cũng khá lâu rồi nhỉ, Koujiro.”
“Thật vui khi được gặp lại cậu.”
Tôi cũng chẳng giấu diếm gì mà đáp lại thẳng thắn.
“Tôi... tôi đã không giữ được lời hứa với anh... với Espie…”
“Hmm~? Cậu đang nói gì vậy? Đã lâu rồi tôi mới gặp lại Espie-jou, nhưng trông cô ấy đâu có vẻ gì là bất mãn đâu.”
“…… À~ cái đó thì……”
“Ngược lại, khi thấy tiểu thư Espie ở bên cậu... ah... dù chúng ta đã từng cùng nhau liều mạng chiến đấu, nhưng tôi nhận ra một điều — rằng ‘bọn tôi’ vẫn chưa đủ.”
“Koujiro…”
“Người này thật sự rất mừng vì cậu vẫn còn sống... và mừng vì được gặp lại cậu thêm một lần nữa!”
Nói rồi, Koujiro đưa nắm đấm ra, tôi cũng nhẹ nhàng cụng vào đó một cú.
Dù trước đây chỉ gặp thoáng qua, tôi chưa từng có ấn tượng xấu gì với anh chàng này, nên cũng chẳng ngại đáp lại một cách thành thật.
“Khụ… Koujiro… anh quen người này à?”
“Thật vậy sao?”
Nhìn cảnh tôi và Koujiro trò chuyện, người đàn ông mặc áo choàng đen tên Kagerou và vài chục ninja có vẻ là đồng minh của họ cùng xuất hiện.
“Ừ. Danna[note73325], Nee-san, như mọi người đã biết, đây là Espie, một trong Bảy Anh Hùng như em… còn Onii-san này là người mà tiểu thư Espie từ nhỏ đã luôn ngưỡng mộ như anh trai.”
“…… Anh trai của Espie-dono, một trong Bảy Anh Hùng!? Không, khoan đã, Koujiro. Chàng trai này... nhìn kiểu gì cũng trẻ hơn Espie-dono… hơn nữa, bộ đồ cậu ấy mặc… anh nhớ ra rồi, đó là đồng phục của Học viện Đế quốc, đúng không?”
“Chuẩn luôn~ chị cũng để ý chuyện đó. Ban đầu chị tưởng cô ấy chỉ gọi thân mật là ‘Onii-san’, nhưng hai người trông đúng là như anh em ruột thật… rốt cuộc là sao vậy?”
Những thắc mắc đó là lẽ đương nhiên với những ai không biết chuyện.
Và dường như Koujiro cũng nghĩ vậy, nên anh ta gật đầu với vẻ nghiêm túc.
“Người này cũng từng lấy làm lạ. Cảm nhận về cơ thể của Onii-san... sức mạnh đã tăng lên rõ rệt so với trước kia, vậy mà vẻ ngoài thì không thay đổi chút nào... đã hơn mười năm trôi qua rồi mà vẫn như vậy? Cậu không phải yêu quái, cũng chẳng phải bán nhân… và đúng thế, Onii-san lúc đó cũng mặc đồng phục Học viện Đế quốc...”
Để trả lời những câu hỏi đó, tôi sẽ phải kể hết mọi chuyện.
Tên thật, thân phận thật, và tất cả những gì tôi từng làm trong quá khứ.
“Ừm. Có vẻ anh đã giúp đỡ Espie rất nhiều, không những thế, anh còn chăm lo cả cho mảnh đất này nữa. Thế nên tôi kể lại cho cậu nghe mọi chuyệ——”
Nhưng mà, trước khi kịp nói ra...
“Khịt khịt, phì phò... Kuun, liếm liếm, chu chu, ôm chặt~♡”
“Này! Đừng ngửi nữa! Đừng liếm! Đừng có hôn lên cổ tôi! Bỏ ra, đừng bám lấy tôi!”
Tôi đã cố lờ đi cho đến giờ, nhưng có vẻ đã đến lúc phải đối mặt với chuyện này.
“Ah… phải rồi.”
“Đúng đó Norja! Tránh xa Onii - chan ra!”
Trong tình cảnh này, một trong Lục Tướng – Norja – vẫn bám lấy tôi như keo.
Koujiro, Espie và mọi người đều gật đầu đồng tình.
“Norja! Cô đang làm cái trò gì vậy hả!? Nếu cô đã bình tĩnh lại rồi thì mau giải thích đi! Được onii - chan ôm là đặc quyền của tôi và Slay… uun, là đặc quyền độc quyền của tôi!”
“Kuun~… cọ cọ~”
“Đừng có dụi người! Thôi đi, tránh xa onii - chan ra! Nói năng cho đàng hoàng vào!”
“Fushaaa! Grrrr~, fusha!”
“Con này! Nếu cô định làm vậy thì tôi cũng không nhịn đâu!”
Cái con cáo bám lấy tôi không chịu buông ra… không, là Norja đang rên ư ử, bám dính như mèo con. Mỗi khi Espie cố kéo ra thì cô ta lại nhe răng, gầm gừ hăm dọa.
Kỳ cục thật. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Hừm, Norja càng lúc càng quái đản! Làm sao bây giờ? Không lẽ cô ta cần em đập cho vài cái thật mạnh?”
“Khoan đã, Espie. Anh cũng muốn làm gì đó lắm, nhưng nếu cô ấy lại nổi cơn thịnh nộ ngay lúc này thì…”
“Anh mềm yếu quá đấy onii - chan! Nếu không dạy dỗ đàng hoàng thì không giữ nổi đâu!”
“Anh không có nuôi cô ta đâu! Bộ em nghĩ cô ta là thú cưng chắc!?”
Norja bị tẩy não và hoàn toàn mất trí. Dù đã nhận thua và đầu hàng, cô ta vẫn chưa lấy lại được lý trí.
Không nói câu nào, cứ như thú hoang bị thuần hóa thành mèo con, cứ bám riết lấy tôi mà rên ư ử.
「Tre’ainar… tôi phải làm gì đây?」
『Hmm… rất có thể là vấn đề ở não… Không phải ma thuật… cũng không phải thôi miên… nhưng ta có cảm giác có gì đó đã bị cấy vào não cô ấy… ngoài ra thì ta chưa rõ.』
“Ể… não?”
Tre’ainar chưa kiểm tra kỹ, nhưng việc nói là “có gì đó bị cấy vào” khiến tôi không khỏi thốt lên.
Và rồi...
“Hmm? Não? Ý cậu là gì vậy, chàng trai trẻ?”
Tộc trưởng đột nhiên phản ứng lại lời lẩm bẩm của tôi.
“Ể, à không… ý là, trạng thái hiện tại của Norja… không giống như do ma thuật hay gì đó… tôi nghĩ không chừng có gì bị cấy vào não ấy… tôi cũng không chắc nữa~…”
“Cấy vào… trong não sao… ah...”
“Gì vậy, thưa Tộc trưởng?”
“Não bộ… không… chẳng lẽ nào… nhưng mà…”
Nghe vậy, Tộc trưởng như nghĩ ra điều gì đó, ông bước tới chỗ Norja đang ôm chặt lấy tôi…
“Ah~, xin chào, cô Norja. Cho phép tôi hỏi vài câu được chứ?”
“Grr? Ừ~~~, gau, uh, gauuuh!”
“Hửm? Gì cơ? ‘Tôi chọn người này làm bạn đời’... ừ, hiểu rồi... ‘ai cản thì tôi cắn’? Vâng vâng, tôi sẽ không can thiệp đâu. Bạn đời á? Cái đó... để sau hãy tính.”
“Grr? Garru? Konkon.”
“Tôi chỉ muốn hỏi chuyện thôi… Trước tiên, hãy cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra với cô?”
Ra vậy. Tộc trưởng có thể nói chuyện với động vật.
Dù Norja không nói tiếng người, nhưng vẫn có thể giao tiếp với ông… Bạn đời!?
“Ồ, tôi vừa nhận ra, ông là ai vậy? Đồng hành của tiểu thư Espie và Onii-san à?”
“…Mà… là một elf nữa… đây là lần đầu tiên tôi thấy elf đấy…”
“Nhắc mới nhớ, tôi cũng chưa nghe kể về ông ấy…”
Koujiro và mọi người giờ mới để ý đến sự hiện diện của Tộc trưởng.
Như mọi khi, ông ấy… à, trông có vẻ hơi buồn, chắc là sốc vì điều gì đó.
Nhưng tạm thời, ông vẫn tiếp tục hỏi Norja…
“À~… quả nhiên, người này… hay nói đúng hơn là đứa trẻ này? Dù sao thì, Norja hiện tại không còn nhận thức về bản thân. Chỉ biết phục tùng một mệnh lệnh nào đó, trong đầu chỉ tồn tại suy nghĩ phải tiêu diệt những kẻ xâm nhập khu rừng này…”
Không biết bản thân là ai?
Chuyện có vẻ không chỉ dừng lại ở mất trí đơn thuần, khiến ai nấy bắt đầu thấy bất an.
“Ít nhất thì hiện tại, cô ấy đã dịu lại và hứa sẽ ngoan ngoãn… nhưng… như đã lo ngại… có thứ gì đó như một ‘con ký sinh trùng cơ khí’ bị cấy vào não, và đang can thiệp vào toàn bộ cơ thể… thật là kinh tởm… Những tàn tích của nền văn minh cổ này đúng là một lũ quái vật.”
“Ký… ký sinh trùng?”
“Tuy nhiên, thứ đó vốn được thiết kế để dùng trên con người, còn cơ thể của tộc quỷ lại khác hoàn toàn. Có lẽ vì vậy mà nó không phát huy được toàn bộ sức mạnh đáng sợ của mình, chỉ khiến Norja trở nên bất ổn… Có khả năng, nếu để mặc kệ, thứ ký sinh đó sẽ tự tiêu biến theo thời gian, và cô ấy có thể trở lại bình thường. Không rõ sẽ mất bao lâu, nhưng vẫn có hy vọng.”
“Ừm, tôi cũng chẳng hiểu rõ lắm, nhưng… vậy tức là, Norja có thể được cứu sao?”
“Đúng vậy. Nếu cô ấy là con người thì đã tệ hơn nhiều. Thiết bị đáng nguyền rủa đó không chỉ ép buộc sự phục tùng tuyệt đối, mà còn loại bỏ mọi ức chế, ép khai phá toàn bộ sức mạnh tiềm tàng trong linh hồn…”
Không thể tin nổi là thứ như vậy đã bị cấy vào đầu Norja.
Chỉ nghe đến “tẩy não” đã đủ rợn người, giờ còn thêm “cấy não”, “ký sinh”, “sâu cơ khí”?
“Trời đất ơi. Rốt cuộc ai là kẻ đã làm chuyện như thế này chứ…”
Đó là điều mà ai nấy ở đây đều nghĩ đến.
Và rồi...
“Thì sao mình không hỏi bọn họ luôn nhỉ, onii - chan?”
Espie lườm thẳng về phía nhóm người đang chờ bên ngoài khu rừng cùng Norja, chắc chắn rằng họ biết rõ câu trả lời.


1 Bình luận