Chúng tôi có rất nhiều điều cần nói và cần lắng nghe.
Tuy nhiên, dù Norja đã bình tĩnh lại, tình hình vẫn chưa thể xem là đã được giải quyết.
Bởi vì ngoài rìa khu rừng kia, vẫn còn kẻ đang chờ Koujiro cùng những người khác.
“Ê, để chuyện chi tiết tính sau, nhưng Koujiro, anh bị đuổi việc, bị ninja truy sát… nói trắng ra thì giờ, anh là tội phạm truy nã hàng đầu của Japone hả? Vụ này còn dính dán đến cả Kagerou với chồng cô ấy sao?”
“Phải, ừm~, đúng thế, nhưng người bị nhắm đến nhiều nhất lại là Chủ nhân đây.”
“Chồng của Kagerou à? Chú ấy nhìn giống ninja thật đấy, nhưng chú là ai vậy?”
“Là hy vọng cuối cùng của Japone… hay đại loại thế?”
“Hy vọng cuối cùng hả?”
“Dù sao thì, để bảo vệ Chủ nhân bằng mọi giá, bọn tôi quyết định trốn sang Đế quốc. Mà nhóm nghiên cứu của Benlinerve đang ở Shiznautmy, nên tụi tôi chọn đường ngắn nhất và tới thẳng nơi này.”
“Nhưng mà để Norja ra nông nỗi vậy… chắc chắn có chuyện gì đó tệ lắm đã xảy ra nhỉ?”
“Đúng vậy. Thế nên, đầu tiên thì như tiểu thư Espie nói…… chi bằng chúng ta cứ hỏi thẳng bọn họ đi?”
Vừa trò chuyện, cả bọn vừa tiến sâu vào khu rừng, người dẫn đầu là Espie và Koujiro.
Dù gì thì, chuyện trao đổi hãy gác lại đã.
Trước mắt, chúng tôi quyết định dẹp mấy kẻ đang cản đường, rồi mới từ tốn ngồi xuống nghe ngóng mọi chuyện.
“Chúng tôi thực sự vô cùng biết ơn cô…… Espie-dono.”
“Thôi đừng khách sáo. Nhưng đổi lại, anh đừng gây thêm chuyện ở vùng đất này nữa, hiểu chưa? Không thì tôi sẽ đánh các người ra bã đấy.”
“…Kẻ hèn này tất nhiên đồng ý… nhưng… còn Umeshika……”
“À~, cái gã gọi là ‘vua huyền thoại’ đó đúng là thối nát đến tận xương. Dám đuổi việc cả Koujiro lẫn lão Mikado ở Japone.”
“…Thật sự… tôi thành thật xin lỗi các người.”
“Không, ông không cần xin lỗi…… Ơm……”
Chồng của Kagerou có vẻ mang chút cảm giác tội lỗi về tình cảnh hiện tại.
“Outei…… tôi tên là Outei.”
“Ngài Outei…… nếu cả ngài cũng bị truy nã cùng Koujiro, vậy tức là ngài không phải ninja bình thường rồi? …… Nhưng mà chuyện đó tạm gác lại sau đi. Trước hết….”
Espie nói vậy rồi tạm dừng cuộc trò chuyện, dẫu trong lòng vẫn còn rất nhiều thắc mắc, rồi nhìn về phía trước, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Có tiếng người vọng đến từ hướng đó……
“Này, chuyện gì vậy? Sao tự dưng mọi người lại im ắng thế?”
“Con quái đó thịt Koujiro rồi à? Hay là bị hắn làm gỏi ngược lại?”
“Không biết. Mà thôi, xong xuôi là tới lượt việc của chúng ta.”
“Dù con quái đó có thua đi nữa thì tụi kia cũng không thể bình yên vô sự. Nếu tất cả cùng xông vào— ”
Chúng tôi đã đến rất gần, đủ để nghe rõ tiếng bọn họ.
Vì vậy, chúng tôi không màng gì cả mà cứ thế bước xuyên qua khu rừng, và khi ra đến nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt đúng như lời đồn.
“Nếu các người không ngoan ngoãn, tôi sẽ đập chết hết!!”
“””””ẾẾẾẾẾ!!??""""
Với tuyên bố đó, Espie hiên ngang bước ra khỏi khu rừng, giữa lúc có đến cả ngàn tên lính vũ trang đang chạy tán loạn với vẻ mặt hoảng hốt và bực tức.
Và rồi, khi nhìn thấy Espie, tiếp đến là Koujiro và những người còn lại, sắc mặt bọn chúng lập tức trắng bệch.
“Koujiro trong nhóm Bảy Anh Hùng! Cả Outei và Kagerou cũng ở đây!”
“Khoan đã, người đi đầu… chẳng lẽ là… Espie trong nhóm Bảy Anh Hùng!?”
“Khoan, khoan đã! Có ai báo là sẽ có thêm một người trong Bảy Anh Hùng đâu?!”
“C-con quái vật đó đâu rồi?! Norja đâu rồi?!”
Norja đâu à?
Ngay đây thôi.
Ngay bên cạnh tôi……
“Ku Ku~ ♡ Cọ, cọ, cọ ~♡ ”
“…………”
Trước ánh mắt kinh hoàng của họ, Norja úp cả mặt và dụi má cổ lên má tôi.
“””””CÁI GÌ—?! MỚI NÃY Ả CÒN GẦM RÚ LAO RA NHƯ MUỐN GIẾT NGƯỜI, GIỜ THÌ LÀM TRÒ CÚN CON YÊU ĐƯƠNG LÀ SAO HẢ?! “””””
Không, tôi hiểu cảm giác của mấy người khi nói vậy.
Norja vừa lao đi với tiếng gầm lạnh gáy, vậy mà giờ lại trở về trong bộ dạng như thế này.
“Này~, có ai biết tại sao Norja lại thành ra như thế này không? Nếu biết thì làm ơn chỉ giúp tôi với.”
Espie lớn tiếng hỏi đám đàn ông trông như thợ săn.
Nhưng không ai trong số họ trả lời. Bọn họ chỉ trở nên hoảng loạn hơn.
“Chết tiệt, chuyện gì thế này! Ai nói là công việc dễ ăn hả?!”
“N-hưng giờ tụi mình đâu còn đường lui!”
“Đồ ngu! Đối thủ là HAI người trong Bảy Anh Hùng đấy! Dăm ba ninja chiến binh thì không nói, chứ hai quái vật kia mà nhập cuộc là xong đời!”
“Tao rút đây! Có trả bao nhiêu cũng không đủ để đổi mạng!”
“Đến cả Norja cũng phản bội rồi, coi như tiêu rồi còn gì!”
Rồi cứ thế, như thể tất cả đã mất hết ý chí chiến đấu, những lời như “chạy thôi” hay “rút lẹ đi” bắt đầu vang lên.
Thật lòng mà nói thì tôi cũng hiểu được cảm giác của họ.
Và rồi……
“Thiệt tình, có ai chịu trả lời tôi không vậy~……【Fluffy World/ Thế Giới Mềm Mại】!!”
“””””Eeeehhh!!???”””””
Espie, có vẻ như đã phát chán vì bị ngó lơ, em ấy liền vươn cả hai tay ra và kích hoạt năng lực của mình.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả các loại vũ khí như kiếm, giáo, tên, gậy, rìu—hơn cả vài trăm món—mà đám người kia mang theo đều bị cưỡng chế giật khỏi tay họ, bay lơ lửng tụ lại phía trên đầu.
“Giờ thì… tôi có nên thả hết xuống một lượt không nhỉ? Với hết tấm lòng nha?”
Giọng Espie lạnh lẽo và nặng nề, đó là kiểu giọng em ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ nói với tôi.
Nó như một mối đe dọa đánh thẳng vào tinh thần, thể hiện rằng em ấy sẽ không khoan dung hay nhân nhượng một chút nào.
Dù có đến cả ngàn người, nhưng khi bị tước sạch vũ khí, làm sao họ có thể phản kháng trước một người trong Bảy Anh Hùng thốt ra những lời như thế?
“Đ-đợi đã… xin đợi một chút! T-thật sự là tụi tôi không biết gì hết! Tụi tôi chỉ được thuê để tập hợp ở đây thôi, tụi tôi không biết gì về Norja cả….”
“Đ-đúng vậy! Là thật đấy! Bọn tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của ông chủ… đến cả Norja cũng là do ông ta mang về! Bọn tôi không biết chi tiết gì hết!”
“Tụi tôi chỉ được bảo là ngăn Koujiro với Outei—hai tên nổi loạn đang chống lại vương quốc Japone—không cho đào tẩu ra nước ngoài! Lương thì hậu hĩnh, nên… n-nhưng chỉ vậy thôi, tôi thề đấy!”
Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của họ. Nhưng quân số của chúng có đến hàng ngàn người, vậy mà chúng lại đang van xin mạng sống. Cảnh tượng này thảm hái đến mức tôi cảm thấy tội nghiệp.
Espie, cũng như Koujiro và những người khác, đều sửng sốt.
—Đúng vậy. Họ không biết gì cả. Vậy thì tha cho họ đi? Theo một nghĩa nào đó… họ vẫn chưa làm gì cả. Cứ để họ đi là được. Với bọn mình, chuyện này cũng chỉ là một công việc—đã không còn khả thi nữa thì cũng vô nghĩa rồi.
“Eeeehh!!???”
—Họ chỉ đứng ở rìa rừng. Chưa hề đặt chân vào đất tư, cũng chẳng ra tay với ai. Đúng là Norja có nổi điên lên đấy… nhưng họ thì… thật sự chẳng làm gì cả. Nếu có vài tên ninja hành động tự phát… thì cũng không liên quan đến mấy người này. Vô hại thôi.
Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Là một trong đám thợ săn trước mặt tôi sao? Không, cả đám cũng đang nhìn nhau bối rối.
Rồi thì……
[À… ta đi đây… Nếu có chuyện gì thì liên lạc qua cái này….]
Một người đứng giữa đám thợ săn lấy ra từ túi một vật gì đó với vẻ ngơ ngác.
Đó là một viên ma tinh dùng để liên lạc.
[Vẫn chưa thể tin nổi cảnh tượng này. Ta bắt đầu thấy tiếc vì không đến xem tận mắt. Không ngờ rằng không chỉ có Outei, Kagerou, và Koujiro, mà cả Espie trong nhóm Bảy Anh Hùng cũng có mặt… Chuyện này quả là ngoài dự liệu.]
Giọng nói phát ra từ viên ma tinh là của một người đàn ông không rõ danh tính.
Nhưng đám thợ săn thì……
“Ông chủ!?”
“Là giọng của ông chủ!”
“Là giọng của ngài Shitnei!?”
Khi đám thợ săn hô lên cái tên đó, không chỉ tôi mà cả Koujiro và những người khác cũng đều hơi bất ngờ.
Đó là cái tên mà gần đây tôi đã nghe thấy rất nhiều lần.
[Hehehe, không ngờ đến cả Norja mà tôi đã nuôi nấng tử tế, cũng bị cướp mất… Đã vậy—hehehe, cô ta còn dính lấy cậu như vậy. Đúng là… cậu luôn khiến tôi kinh ngạc, Earth Lagann.]
“…… Hả?”
[Tôi đã tìm kiếm cậu suốt từ sau khi mất dấu… Ai mà ngờ cậu lại ở cái chỗ thế này.]
Gì cơ? Hắn vừa gọi tên tôi?
“Earth……!? E-Espie - jou!? Anh của em là Earth Lagann…… tức là……”
“Lagann…… cái tên đó……”
“…… Ha~…… Lạy chúa trời… Cái này thì quá giới hạn rồi……”
Không chỉ tôi, mà cả Koujiro và những người khác cũng đều sửng sốt khi nghe rõ họ tên tôi như vậy.
Nhưng giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Người đang nói chuyện qua viên ma tinh……
[Hehehe, tiếc là tôi không thể gặp mặt cậu trực tiếp. Nhưng cứ cho đây là lời chào đầu tiên của tôi đi, Earth Lagann. Có thể nói tôi là… fan lớn nhất của cậu?]
“F, fan!?”
[Tôi đã để mắt đến cậu từ trận giao, lưu nơi cậu đấm thẳng mặt Hiro Lagann rồi. Ahhh, lúc đó ngay cả tôi cũng thấy đã ghê.]
Gì chứ? Fan á? Không thể tin nổi, cái quái gì đang diễn ra đây?
Ngay từ đầu, tại sao một nhân vật tai tiếng mà tôi nghe nói liên tục dạo gần đây lại để tâm đến… tôi?
[Tôi còn theo dõi cả thành tích của cậu trong giải đấu Arcane True Zenith qua các viên ma tinh nữa. Chúc mừng chiến thắng của cậu, tôi thật sự rất muốn được khen ngợi cậu trực tiếp.]
“C-gì—!? K-khoan đã, Arcane True Zenith á!?”
Rồi hắn lại thốt ra những lời càng thêm khó tin.
Giải Arcane True Zenith là một giải đấu tổ chức ở Cacretale, một đất nước hoàn toàn đóng cửa với thế giới bên ngoài, không thể nào có ai bên ngoài biết đến nó.
Vậy thì tại sao?!
“Ý ngươi là sao?! Sao ngươi lại biết đến giải đấu đó?! Rốt cuộc ngươi là ai vậy!”
[Hahaha, đừng hoảng lên thế. Chỉ là trùng hợp thôi. Có một cựu thuộc hạ của cha ta hiện đang sống trên hòn đảo đó…… Nhờ hắn mà tôi biết được rất nhiều điều. Cậu biết Wacha Huacha đúng chứ?]
“W-Wacha!?”
[Thật ra thì tôi chẳng quan tâm mấy đến các nhiệm vụ trong quá khứ của hắn hay mối quan hệ giữa hắn với cha tôi hay ngài Hakuki… nhưng tụi tôi có quen biết. Và nhờ hắn, tôi mới may mắn biết đến cậu.]
Wacha!? Giờ đến cả tên người đó cũng bị lôi vào!? Nghĩ lại thì đúng thật, anh ta đúng là có nhiều thứ bí ẩn lắm.
Ngay trong lúc giải đấu diễn ra, cũng có lời đồn rằng anh ta không phải dân cư bản địa, mà là người từ thế giới bên ngoài giống như Jamdi’el……
[À mà, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân. Hiện tại, tôi là người điều hành Inai General Trading—một ‘liên minh thương nhân’ có trụ sở tại thành phố Inai của Đế quốc, chuyên cung cấp dịch vụ cho giới ngầm toàn cầu. Tên tôi là Shitnei…….]
Wacha cũng từng dính líu đến các tổ chức phản kháng chính quyền trừ ma tộc……
[Shitnei Bockmati…… Đó là tên đầy đủ của tôi. Rất hân hạnh được gặp cậu, Earth Lagann.]


0 Bình luận