Khi Tre’ainar bật cười và nói rằng, “Cậu thu hút Lục Tướng lẫn Bảy Anh Hùng,” tôi đã ngơ ngác một chút và không hiểu ông ấy đang nói gì, nhưng rồi tôi chợt tỉnh ngộ.
Tại lãnh thổ bên trong Vương quốc Japone. Người có siêu năng lực cảm nhận đủ để phát hiện ra Ma Lực Radar của tôi chỉ có một trong Thất Anh Hùng.
Chỉ có một người duy nhất như thế thôi…
“Không thể nào… đó là hắn ta sao……”
“Onii-chan?”
Ý tôi là, tôi chỉ có thể nghĩ đến một mình ông ta.
Năng lực cảm nhận đáng sợ ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi từ trước kia.
“Này, Espie… ở Japone… ngoài ‘ông ta’ ra còn ai có khả năng cảm nhận kinh khủng như thế không?”
“…… Hả? …… À……”
Khi tôi hỏi vậy, vẻ mặt Espie hơi co giật.
Xem ra em ấy cũng đã đoán ra được.
“Cái, cái gì thế? Chàng trai trẻ và Espie, hai người biết chuyện gì đang xảy ra à?”
“À~ ừm…… chắc là…… có thể…… một trong Bảy Anh Hùng… Koujiro……”
“Ể? …… Hở!? Một trong Bảy Anh Hùng!? Ô, Koujiro!?”
Đến cả Tộc trưởng cũng phải ngạc nhiên.
Phải rồi.
Nhưng vấn đề là……
“Nhưng vậy thì…… Onii - chan có biết được không? Rằng anh ấy là kẻ bị truy đuổi… hay là kẻ đang truy đuổi vậy……?”
Đúng vậy, câu hỏi là, rốt cuộc hắn đang ở phe nào?
Và chuyện gì đang diễn ra?
Trong hoàn cảnh như vậy, chúng tôi nên đứng ở vị trí nào đây……
『Nhóc, ngươi đang bị bao vây từ hai phía.』
“!?”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi giật bắn người bởi lời của Tre’ainar và lập tức vào thế phòng bị.
Vì mải nghĩ đến Koujiro, tôi đã mất cảnh giác với xung quanh.
“Espie! Bên trái và bên phải!”
“…… Ừ! Vâng! Tộc trưởng, nằm xuống!”
“Ô, ồ!”
Quả nhiên, Espie cũng nhận ra cùng lúc với tôi.
Espie và tôi đồng thời gật đầu và chuẩn bị phối hợp ứng phó.
Rồi, từ cả hai phía, kẻ địch lộ diện……
“Hừm… Không, không phải bọn chúng…”
“Các ngươi là ai…… tới đây làm gì…… Hả!? Này, người phụ nữ này là …….”
“Á!? Espie của Bảy Anh Hùng!?”
“M, mấy người… không ngờ lại tiếp viện cho tên phản bội Koujiro…… chuyện này không nghe báo trước!?”
Từ hai bên chúng tôi, xuất hiện một nhóm bốn người ăn mặc khả nghi, toàn thân đen kịt, che kín mặt.
Trên tay họ là loại vũ khí ngắn đặc trưng trông giống dao găm… kunai, và trên lưng đeo một thanh đoản kiếm.
“Họ là các Ninja chiến binh đó, Onii-chan!”
“Ninja chiến binh à? Mà khoan, Koujiro là phản bội? Này, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở Vương quốc Japone thế? Giờ tính sao? Koujiro là kẻ bị truy đuổi à?”
“L, làm sao đây?… không, chúng ta không đến để trợ giúp Koujiro. Tạm thời chúng ta cần phải dừng lại để nắm bắt tình hình!”
Như tin sáng nay có đăng, xem ra trong Vương quốc Japone đang xảy ra chuyện lớn.
Koujiro, một anh hùng chiến tranh và là thành viên của Bảy Anh Hùng, đang bị chính các chiến binh của Japone, người vốn là đồng minh, săn lùng và bị gọi là phản tặc. Tình hình hiện tại thật sự rất nguy hiểm.
Nhưng mà, chúng tôi cũng đâu có định về phe ai cả……
“Không cần nói nhiều!”
“Không thể để các thành viên Bảy Anh Hùng hợp sức lại được!”
“Chính xác. Để giành được lòng tin từ Đại ca Shitnei, chúng ta sẽ lấy đầu hắn ngay tại đây――――”
“Có thêm một thằng nhóc không rõ lai lịch, giết luôn cho tiện――――”
Nhưng bọn chúng chẳng hề có ý định thương lượng, cứ thế lao lên với vũ khí trong tay, chẳng buồn quan tâm hoàn cảnh của chúng tôi……
“Cho nên mới nói…… Bảo là chờ đã mà! 【Hoảng Loạn Mềm Mại/Fluffy Panic】!!”
“”””BAGYAAAAHHH!!???'”””
Chỉ một đòn từ Espie, bốn ninja lập tức bị thổi bay loạng choạng trái phải rồi ngất xỉu vì choáng váng.
“Thật tình~…… mấy đứa chẳng thể thắng được chị đây đâu…… Mà, vừa nãy tụi bây nói sẽ giết Onii-chan hả? Hở? Dọa giết anh ấy á?”
“…H, này, vậy là đủ rồi… bọn chúng chỉ ngất thôi. Onii-chan của em vẫn ổn, đừng lo……”
“Ừ, đúng là Espie có khác… nhưng mà, nãy tụi kia vừa nói gì đó quan trọng đúng không? Vậy mà em đánh gục hết luôn rồi có sao không?”
Không cần tôi động tay, Espie đã dễ dàng hạ gục những chiến binh lão luyện đó chỉ bằng một cái vung tay.
Mà, đáng sợ thật đấy… Onii - chan của em chưa bao giờ thấy đôi mắt em ánh lên vẻ u ám đến thế……
“Gì vậy? Có tiếng động lớn phía kia… Ồn ào gì thế?”
“Tiếp viện cho bọn phản tặc à?”
“Khốn kiếp, bọn chúng lại…… giữ nguyên vị trí! Không được để ‘Outei’, Koujiro và ‘Kagerou’ chạy thoát!”
“Xin lỗi! Tôi lại để mất dấu chúng rồi! Đám đó cứ lượn qua lượn lại……”
“Dù có chết cũng phải tìm ra! Chỉ cần giết được ba kẻ đó cùng đám thuộc hạ, tổ chức sẽ thưởng cho chúng ta cả đời sống trong vinh hoa phú quý.”
“Phải đó…… Đức Vua…… và các samurai của ngài nhất định sẽ ghi nhận công lao này.”
“Dù sao đi nữa, tiến về phía đó thôi!”
Không, giờ chưa phải lúc để tán gẫu nữa, tụi nó khoảng cả trăm đứa cơ mà.
Chúng đã phát hiện ra chúng tôi rồi sao?
“Chà… tình hình ngày càng hỗn loạn… người tụ lại càng lúc càng đông nhỉ?”
“Rắc rối thật đấy… Được rồi, Onii-chan. Em sẽ dọn sạch bọn chúng trước nhé♪.”
“…Ờm… Chàng trai trẻ… Espie…… chẳng phải lúc đầu bàn là quan sát trong âm thầm thôi sao……?”
Ban đầu, bọn tôi chỉ định lén theo dõi tình hình, nhưng bây giờ không còn thời gian để nói chuyện lý tưởng nữa rồi.
Tôi hiểu tại sao Tộc trưởng lại trông thê thảm như vậy, nhưng giờ phải nghĩ cách đối phó trước đã.
“Kìa rồi! Có người bên kia! Ba người kìa!”
“Ai vậy? Là Outei? Koujiro? Hay là Kagerou? Hoặc thuộc hạ của họ?”
“Không quan trọng, cứ tiêu diệt đi! Tất cả những ai xuất hiện quanh đây đều là địch hết!”
Tôi thậm chí không cần dùng đến radar cũng thấy hàng chục kẻ đang bao vây chúng tôi.
“Chà… tiếng động này làm chim chóc và mọi sinh vật trong rừng đều bỏ chạy… sự hiện diện của ta nơi đây đã trở nên vô nghĩa rồi!”
“Bình tĩnh đi, trưởng tộc! Espie và tôi sẽ bảo vệ ngài!”
“Phải phải, Amicus…… tôi sẽ không để em ấy phải buồn đâu, nên Tộc trưởng cứ yên tâm!”
Xem ra tất cả kẻ địch đều là Ninja chiến binh.
Hơn nữa, chẳng có vẻ gì là có thể đàm phán được.
Và còn……
“Hử? Không phải Outei hay đồng bọn của hắn…”
“Các ngươi là ai… Cái—!? A… M, mấy ngươi… nằm đó là……”
“Lũ khốn các ngươi… là đồng đội của ta đấy!”
Giữa rừng, trên những cành cây xung quanh, đám ninja chiến binh lần lượt xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Ngay khi nhìn thấy xác bọn đồng đội nằm bất tỉnh dưới chân chúng tôi, chúng liền gào lên đầy tức giận.
Phải rồi, đã đánh bại người của chúng thì chẳng thể nào thương lượng tử tế được nữa.
“Này, bọn này đâu có nghe giải thích――― “
“Im đi! Tụi mày rõ ràng là đồng bọn của chúng! Lũ ngu các ngươi đi chung một con đường ngu xuẩn với Koujiro và bọn phản tặc kia, còn tôn sùng cái gã ‘Outei’ vô dụng… hử? Con nhỏ này… nhìn quen quá……”
Và đúng như dự đoán, chúng chẳng buồn nghe tôi nói gì cả.
Nhưng rồi, khi nhìn thấy gương mặt của Espie, bọn chúng đồng loạt sửng sốt.
Nếu vậy thì, tôi sẽ tận dụng khoảnh khắc này để đấm vào cằm từng đứa, đánh ngất hết bọn chúng.
“Lên nào."
“Vâng, Onii-chan!”
Tôi sẽ dùng cú đấm thọc của mình, kết hợp với năng lực của Espie, để giải quyết bọn này trước.
『…… Nhóc, sương mù kìa!!』
“Ể……?”
“Hở?”
Ngay lúc đó, một làn sương dày đặc bất ngờ xuất hiện, bao trùm toàn bộ khu vực, khiến tầm nhìn của chúng tôi ngay lập tức bị che khuất.


0 Bình luận