Breakthrough with the For...
Anikki Burazza Ryutetsu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 380 – Loa truyền thanh

0 Bình luận - Độ dài: 1,931 từ - Cập nhật:

“Khoan đã, cái gì cơ!?”

“Onii-chan!”

“Anh không sao. Espie, đi gọi Tộc trưởng mau!”

Sương mù đột ngột xuất hiện dày đặc đến mức tôi không nhìn thấy cả Espie đang đứng ngay bên cạnh mình.

Đây là ma pháp sao? Hay là kỹ thuật? Dù là gì thì cũng có kẻ đứng sau chuyện này. Chẳng lẽ là đám ninja phía trước?

“Này, ai làm vậy hả!?”

“Không… không phải bọn em đâu, Đội trưởng!”

“Sương mù này… chẳng lẽ nào…… Hả!?”

Không phải bọn ninja phía trước. Bọn họ cũng đang kinh ngạc kia kìa.

『… kỹ thuật này gọi là 【Kirikakure】…… Ẩn Mình Trong Sương Mù……』

“Ẩn Mình…… Trong Sương Mù?”

『Nhóc, ngươi hãy kích hoạt radar… giữ cảnh giác cao độ và sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào… bởi vì trong màn sương này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đúng không?』

Tôi làm theo lời chỉ dẫn của Tre’ainar và tái khởi động radar.

Ngoài tôi, Espie và Tộc trưởng, còn có khoảng ba mươi ninja chiến binh… không, ba mươi mốt người… tất cả đều đang cảnh giác… không, chỉ có một người là đang di chuyển……

“Gubyaaa!!!????”

――――ỂÊÊÊ!!???

Đột nhiên, tiếng hét điên loạn của một người đàn ông vang lên.

Thứ gì đó bị đập gãy… không, bị nghiền nát!

“Cái gì vậy!? Chuyện gì xảy ra thế!?”

“Có ai bị hạ rồi sao!?”

“Đám sương này… là 【Kirikakure no Jutsu】… không lẽ là người đó!?”

“Tch… Mọi người, hãy đứng sát lưng vào nhau! Đừng để đối phương lọt ra phía sau!”

“Onii-chan, đứng sát vào em! Tộc trưởng, ông cũng nắm lấy em nữa!”

“H-hiểu rồi! N-nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!?”

Ai nấy đều căng thẳng cực độ vì màn sương dày đặc và mù mịt đến mức chẳng thấy gì cả.

Và rồi… tôi và Tre’ainar đã hiểu chuyện gì đang xảy ra bên trong làn sương đó.

『…… một lưỡi dao ngắn… gần như trong tích tắc… đâm liền hai mươi bốn nhát……』

“Quá nhanh… toàn bộ xương sườn bị đập nát…”

“Hả… Ơ? C-cậu trai trẻ, cậu vừa nói gì thế…?”

“Dù em vẫn chưa thấy rõ… nhưng Onii-chan, anh chắc chứ?”

Ai đó đã nghiền nát toàn bộ xương sườn của một trong những ninja chiến binh.

Nhờ vào radar, tôi có thể thấy rõ từng chuyển động trong làn sương ấy và cảm nhận được tình hình cùng mức độ kinh hoàng của nó.

“Gyaba!?”

“Pyaa?! Uguaaaaahh!?”

“Này các ngươi, có chuyện gì xảy— kyaah?! ha, ah, ga, igaaaah…?!”

Và chuyện không dừng lại ở một người.

Hết người này đến người khác bị đánh gãy, nghiền nát, trật khớp… những âm thanh ghê rợn vang vọng khắp nơi.

Nguy rồi. Tôi phải xua tan màn sương này ngay lập tức.

Dùng Đại Ma Pháp Xoắn Ốc…

“Yên tâm đi…… ta không biết các ngươi là ai, nhưng có vẻ các ngươi không phải kẻ địch…… nên nếu không làm gì ngu ngốc thì ta cũng sẽ không động thủ đâu, hiểu chứ?”

“””Hả!??”””

Ngay lúc đó, một giọng nói thì thầm bên tai tôi, Espie và Tộc trưởng.

Nhưng như thế là không thể.

“C-cái gì?”

“…Tôi nghe thấy giọng ai đó… nhưng lại không cảm nhận được có người ở gần mình…”

“Ở gần đây sao!?”

Tôi đang sử dụng radar, nên biết rõ vị trí và chuyển động của tất cả mọi người trong làn sương này.

Dù kẻ đó có di chuyển với tốc độ cao đi nữa, tôi vẫn có thể thấy rõ những gì đang xảy ra.

Lẽ ra nếu có ai tiến lại gần, tôi phải phát hiện được ngay. Đến cả Espie cũng phải cảm nhận được chứ.

Vậy mà lại nghe thấy giọng nói sát bên tai, trong khi không hề có ai ở gần?

『Đừng để bị đánh lừa, nhóc…… đó không phải là thần giao cách cảm dùng ma lực… đây là kỹ thuật đặc biệt sử dụng sóng âm.』

“Kỹ thuật? Sóng âm?”

『Dùng sóng siêu âm để thu hẹp phạm vi âm thanh, khiến chỉ một số người nhất định nghe thấy. Có thể cố tình bẻ hướng âm thanh bằng cách phản xạ vào vật thể, tạo ảo giác như thể tiếng nói phát ra từ nơi đó. Cũng có thể đánh lạc hướng đối phương bằng tiếng bước chân vọng từ nơi khác, hoặc chơi khăm bằng cách khiến động vật, cây cối phát ra âm thanh giống tiếng người. Thậm chí có thể khiến giọng nói phát ra từ bên trái mà người nghe lại tưởng bên phải. Kỹ thuật này có rất nhiều ứng dụng… Ta gọi nó là 【Magical Speaker】… hay 【Loa Truyền Âm Ma Thuật】.』

“Loa truyền thanh…”

『Nếu ngươi giống như đứa trẻ, luôn tập trung truy vết kẻ địch bằng radar, thì sẽ không bị đánh lừa… nhưng những kẻ chỉ biết dựa vào thính giác và thị giác…… sẽ hoàn toàn mất phương hướng.』

Đây là một kỹ thuật tôi chưa từng thấy, khác hẳn với sức mạnh, tốc độ hay ma pháp thuần túy.

Một kỹ thuật.

Và trước kỹ thuật ấy, đám ninja chỉ còn biết gào thét trong đau đớn.

“Ufufufu… ta sẽ không giết đâu nhé? Chỉ là…… sẽ khiến các ngươi hối hận đến cùng cực…… đau đớn trong tỉnh táo, và lắng nghe những tiếng xương gãy vang lên, nhé?”

Ngay sau đó… giọng cười lạnh lẽo của một người phụ nữ vang vọng khắp khu rừng.

“C-cái giọng này là gì!?”

“Là ‘Kagerou’ sao?!”

“Con nhỏ láo xược đó…… bọn ta sẽ dùng thuật để xua tan màn sương―――pagya!?”

“Chết tiệt… Nhẫn Thuật, 【Hỏa――――― gyapu!?”】

Tôi không biết là ai, nhưng dựa vào phản ứng của đám ninja thì có vẻ đó là kẻ địch của họ?

Vậy tức là người phe Koujiro? Vẫn chưa rõ.

Có lẽ đúng như tôi nghĩ, những kẻ định dùng nhẫn thuật để thổi bay màn sương, từng người từng người một……

“Ufufu… đừng hiểu lầm nhé? Lý do bọn ta rút lui là vì ‘Honey’ của ta và Koujiro-han không muốn ra tay với đồng đội cũ thôi… còn ta? Ta chẳng có lý do gì để nương tay cả, hiểu chưa?”

“Con điên này―――Pagya!?”

“‘Honey’ của ta còn dặn riêng nữa đấy. Khi ta nói sẽ ở lại để cầm chân các ngươi, ‘Honey’ bảo: ‘Đừng giết họ’… tức là… miễn không chết thì ta muốn làm gì cũng được, đúng không?”

“Ở kia kìa! Chết đi! Wahaha, ngu ngốc! Lên tiếng như thế là tự khai vị trí rồi… ngu xuẩn… hử? K-khoan đã, là Thân Thế Thuật!? Khốn kiếp, thật thì ở đâu――Gyabu!?”

“Các ngươi bảo~… ‘Outei’ vô dụng? Vô dụng? ‘Honey’ của ta à …… Hả? Hả? Vừa rồi là xúc phạm ‘Honey’ đấy à ? Hmm?”

“Khốn kiếp, đừng khinh thường bọn ta! Sớm thôi chúng ta sẽ quen với sương mù này, rồi sẽ thấy rõ… ở đằng kia! Hả!? Là ảo ảnh…… h-hi! Gyabu!?”

“Thế cũng là xúc phạm ta đấy, biết không? Hồi còn thiếu nữ, ta đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên… rồi theo đuổi ráo riết, cuối cùng không chịu nổi nên đã chủ động ‘xô’ ảnh xuống. Ta cãi lệnh cha mẹ để kết hôn, rồi còn cho anh ấy vào ở rể. Chúng ta còn có hai đứa con nữa cơ mà?”

“Khốn nạn, giọng cô ta vang vọng khắp nơi… rốt cuộc là ở đâu!? ……Ở đây! ……Abeyi!?”

“Nói cách khác… xúc phạm ‘Honey’ của ta, ‘Outei’, cũng là xúc phạm chính cuộc đời ta… thế thì chẳng có lý do gì để nương tay nữa cả… đúng không ♡.”

Thật lòng mà nói, do tôi không thể trò chuyện bình tĩnh với đám ninja trước mặt nên đành phải ra tay.

Tôi nói ra tay, tức là chỉ đánh ngất bằng cú jab của tôi và năng lực của Espie thôi.

Nhưng người phụ nữ này thì khác. Cô ta cố tình khiến đối phương đau đớn đến cực hạn nhưng không hề để họ bất tỉnh…

“Khoan, n-này này…”

“Onii-chan, ôm lấy em. Tộc trưởng cũng vậy… giờ em sẽ đưa mọi người bay khỏi đây… trông có vẻ là phe Koujiro thật đấy, nhưng… người này nguy hiểm lắm…”

“V-vâng, làm ơn, Espie! Cậu trai trẻ, nghe ta nói, đúng không!?”

Thế nhưng, ngay lúc này, mấy ninja đó đang bị hạ từng người một ngay trước mắt tôi… trên chiến trường không có thứ gọi là chiến đấu sạch sẽ… và lòng thương xót là điều không thể tồn tại… nhưng… nhưng mà… với tất cả giác quan được khuếch đại, radar của tôi bắt được từng chi tiết nhỏ nhất trong trận chiến… cảm nhận được rất rõ cách từng người bị nghiền nát ra sao.

Quá sức kinh hoàng… tôi không thể cứ đứng đây mà chịu đựng được nữa…… cho nên tôi…

“Khốn kiếp, thấy kinh quá… không chịu nổi nữa rồi! Đây này!”

“Hử? Onii-chan! Đợi đã…….”

Tôi không kìm được mà xông vào.

“Dừng lại cho tôi điiiiii!!”

“Hử!?”

“【Cú Đấm Thọt Của Đại Ma Vương】!!”

Kẻ bí ẩn ấy đang di chuyển lặng lẽ và nhanh chóng trong làn sương, liên tục tấn công các ninja.

Bắt được chuyển động của cô ta bằng radar, tôi bước lên và tung cú đấm thọt, hất tay cô ta ra.

“Cô…… cô đi quá giới hạn rồi đấy! Hay đúng hơn là, nơi này là tài sản riêng, đấy biết không!”

Khoảnh khắc tôi hất tay người bí ẩn đó ra, màn sương dần tan biến.

“O~… không bị đánh lừa bởi giọng nói và âm thanh, mà còn theo dõi được ta… ngươi cũng giống Koujiro-han thật đấy… giỏi lắm, O ani-han[note73106] dễ thương à.”

Và rồi, khi tầm nhìn dần trở lại, tôi thấy ngay trước mắt mình…

“Nhưng ta đã bảo là đừng làm điều gì ngu ngốc mà nhỉ?…… Ngươi là ai vậy?”

Mái tóc dài đen nhánh tung bay, khuôn mặt bị che kín bởi chiếc mặt nạ.

Cô ta mặc bộ đồ ninja đỏ hơi nổi bật, vai và đùi lộ ra dưới lớp áo lưới.

Cơ thể cô ta mảnh khảnh nhưng lại cao so với một người phụ nữ, và bộ đồ ấy càng làm nổi bật những đường cong cơ thể… ngực thì chắc ngang ngửa Sadiz… nếu chưa từng thấy Amicus, có khi tôi đã bị thu hút rồi.

Không, quan trọng hơn là…

“Cô là ai? Câu đó tôi phải hỏi mới đúng… Hm? …Hả?”

Tôi nhìn cô ta, và chẳng hiểu sao…

“Fufu, sao thế? Đừng nhìn ta bằng ánh mắt cuồng nhiệt như vậy chứ? Dù ta là mỹ nhân với thân hình nóng bỏng dù đã che mặt, nhưng ta là phụ nữ có chồng và có hai đứa con lớn rồi đó biết không?”

Không, tôi hoàn toàn không có ý đó.

Mà nói chuyện không ăn khớp nổi thế này… làm tôi nhớ tới Jamdi’el một chút.

Không, giống hệt Jamdi’el……

Cảm giác này là gì vậy…?

Có thứ gì đó trong khí chất của người phụ nữ này…… dù cô ta che mặt… có lẽ vì là nữ ninja… mà sao giống “cô ấy” đến thế……

“Ngươi đến trễ hai mươi năm rồi~. Giờ ta không rung động vì ai ngoài Honey đâu nha? Nhưng mà cũng đành chịu thôi, ai biểu ta xinh đẹp và ngực ta bự chi ♪.”

Ghi chú

[Lên trên]
“O ani-han” (お兄はん) là một biến thể khẩu ngữ, mang âm điệu vùng Kansai (thường là Kyoto hoặc Osaka), của từ "Onii-san" (お兄さん)
“O ani-han” (お兄はん) là một biến thể khẩu ngữ, mang âm điệu vùng Kansai (thường là Kyoto hoặc Osaka), của từ "Onii-san" (お兄さん)
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận