“Ah…… Cha! Chị Espie! Ngài Earth! Mọi người đã về rồi à!”
Đứng gần lối vào khu định cư, Amicus vừa nhảy cẫng vừa vẫy tay mừng rỡ khi thấy chúng tôi.
Cùng với những elf nam khác mang cung và giáo đứng cảnh giác, Slayer và Larou’iph đứng canh bên cạnh Amicus như hai lính gác, giờ đây, họ cũng đều nhẹ nhõm vẫy tay chào.
“Onii - chan, có vẻ anh vẫn an toàn…… Hử?”
“Khoan đã… còn những người đi cùng là ai vậy?”
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt tất cả mọi người lập tức vụt tắt.
Cũng đúng thôi. Ban đầu chỉ có tôi, Espie và Tộc trưởng lên đường, vậy mà giờ chúng tôi lại dẫn về cả mấy chục người.
“Vậy đây chính là Khu Định Cư của tộc Elf…… nhưng, Tộc trưởng. Việc đưa chúng tôi đến đây thật sự ổn sao?”
“Dưới góc độ của họ thì đúng là chỉ có biết ơn…… nhưng chắc chắn dân tộc của ngài vẫn chưa thể có thiện cảm với loài người, đúng chứ?”
Phải, tôi đã đưa Koujiro và những người còn lại quay trở về khu định cư.
Chúng tôi quyết định trở về để có thể ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc về những chuyện đã xảy ra và cả tương lai sắp tới.
Là Tộc trưởng đã chủ động đưa ra đề xuất đó.
“Có thể là vậy. Nhưng người dân của anh đã kiệt sức đến nhường kia rồi, ta sẽ không ra thể thống gì nếu bỏ mặc như vậy…… hơn nữa, theo suy đoán của ta, thì chính Koujiro-dono đã góp phần bảo vệ nơi này khỏi bị hủy diệt. Có thể xem đây là cách chúng ta đáp lại ân nghĩa ấy…… Hơn nữa, ta cũng nói rõ, không phải tất cả con dân ta đều căm ghét nhân loại…… Có những người như Espie, Slayer, và chàng trai trẻ đây, vẫn sáng rực giữa màn đêm chiến tranh và đau khổ. Và còn nữa……”
Thật lòng mà nói, tôi không muốn bất kỳ ai khác biết đến sự tồn tại của khu định cư này, cũng không muốn ai bước vào.
Vì vậy khi nghe ông Tộc trưởng nói vậy, tôi đã rất bất ngờ.
Nhưng ông ấy lại bảo rằng...
“Hơn hết, cuộc chiến lần này sẽ không chỉ dừng lại trong phạm vi Vương quốc Japone. Không, cơn bão lần này còn đen tối và lan rộng hơn nhiều. Sẽ đến lúc tranh chấp trở nên dữ dội đến mức không còn ai có thể bám víu vào mấy lời như ‘chớ xâm phạm đất tư’ hay những chuyện tầm thường như thế nữa…… vì lẽ đó, ta chọn phải hành động, bởi thế giới này đang chuyển mình vượt khỏi những tranh chấp nhỏ nhen ấy.”
Tộc trưởng không phải là người dễ dàng để tình cảm chi phối mà đưa khu định cư vào vòng xoáy rắc rối.
Nói cách khác, nếu không hành động lúc này thì tương lai khu định cư và tộc elf sẽ còn tệ hơn.
“Amicus! Mau bảo mẹ con và mọi người đi chăm sóc vết thương cho những người này. Mang thêm nước và thức ăn đến nữa.”
“Ế? C, cha… nhưng… chuyện này thật sự ổn sao?”
“Đừng lo. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Mà nếu có chuyện gì xảy ra, cha sẽ đứng ra gánh vác…… hoặc là, cha sẽ giao phó chuyện này cho chàng trai trẻ, Espie, và Slayer lo liệu.”
Thật lòng thì tôi và Espie đều không thích điều này, nhưng chúng tôi hiểu được cảm xúc trong lời nói ấy.
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên ân tình này.”
“Thật sự… tôi chỉ biết cúi đầu cảm tạ từ tận đáy lòng.”
Outei và Koujiro chắp tay cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy.
Thấy vậy, Kagerou cùng các ninja và võ sĩ khác cũng đồng loạt cúi đầu theo.
“Onii - chan…… Espie…… Xem ra hai người mang về nhiều nhân vật máu mặt lắm. Em không ngờ hai người lại dẫn theo cả Koujiro trong Thất Anh hùng…… Hử?”
“Ừm…… nghe bảo Koujiro của Thất Anh Hùng cũng nắm rõ tình hình…… Hử?”
Dù là chuyện khó tránh khỏi khi Tộc trưởng đã chấp nhận, nhưng sắc mặt của Slayer và Larou’iph lúc này cũng không giấu được sự phức tạp.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, họ đã quên bẵng Outei và Koujiro.
Bởi vì...
“KonKon ♡ Suri~, Pero Pero ♡”
“”Ể…………?””
Tất cả là nhờ cái sinh vật này đang bám dính lấy lưng tôi một cách đầy trìu mến.
“Ể, ơ, ưm, A, anh…… ch, ch, chuyện gì thế này?”
“Vô, vô… lý… sao… lại… có… Đại… Đại Tướng ở đây!??”
Trong hình dạng ngoan hiền không còn răng nanh, Norja càng bám chặt hơn nữa.
Slayer chết lặng, miệng há hốc, còn Larou’iph thì loạng choạng như sắp ngất xỉu. Mới hôm qua thôi, Larou'iph còn đội tai thỏ nói “Đi thôi nào~ pyon~”, vậy mà giờ gặp lại cấp trên cũ trong bộ dạng này thì đúng là chẳng ai chịu nổi.
“O,o,onii - chan! Cả Espie! C-chuyện này là sao! Tại sao lại là Norja!” - Slayer.
“T, t, t, tại sao, tại sao, l, lại là Đại Tướng!” - Larou'iph.
“Xin lỗi nhé, Slayer, Lal…… có nhiều chuyện tôi chưa kịp giải thích…… thật lòng xin lỗi. Tôi sẽ nói rõ mọi thứ.” - Earth
“Slayer……? À… người tình đồn đại của Espie-jou…… Ra vậy, giờ đến lượt tôi nên ra mắt mới phải.” - Koujiro.
“Ơ? Cậu là thợ săn mà tôi được nghe kể…… Mà còn cả cô nữa… trong khu định cư này có cả Dark Elf à……”
“Ha~…… Tôi không ngờ lại có một nơi như thế này tồn tại trên cõi đất này…… Hơn nữa, ngoài các elf, còn có cả Espie trong Thất Anh Hùng và Slayer – một thợ săn hạng nhất…… Tất cả bọn họ đều kính trọng Earth Lagann…… Rốt cuộc cậu ta là ai vậy?”
“Ế? C-chuyện gì vậy, cô bé nhỏ nhắn kia…… bám chặt lấy ngài Earth như thế…… Cô ta bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn thì như trẻ con, mà lại không hẳn trẻ con. Có gì đó… quá ư táo bạo trong cách cô ta hành xử! Chẳng lẽ ngài Earth thích những thiếu nữ nhỏ nhắn như vậy sao? …… K-không giống như mình… một người tròn trịa, phúc hậu như thế này… N-nhưng mình cũng là mẫu người sinh nở tốt… A-Ah! Tôi đang nói cái gì thế này!? Dám mộng tưởng… về một người cao quý như ngài Earth! X-xin tha tội cho tôi!” - Amicus.
“Mấy người lại lảm nhảm cái gì thế! Mau lên nào, các cô gái, về bếp lửa! Còn phải chuẩn bị thịt với canh nữa, nhanh lên! Mấy người đàn ông, đi lấy nước mau!” - Yitea.
“À, xin lỗi thưa cô Yitea, nhưng… như cô thấy đấy, tôi có một ‘gánh nặng nhỏ’ dính trên lưng…… tôi thật sự xin lỗi.” - Earth.
“Liếm liếm, konkon~♪” - Norja.
Khu định cư vốn đang căng thẳng vì tình hình phức tạp, vậy mà cuối cùng lại trở nên hỗn loạn theo một cách khác.
Nhưng kể từ đây, vận mệnh của khu định cư này sẽ bị cuốn theo những người đàn ông ấy…… không, nói chính xác hơn, là vận mệnh của Japone…… và trên một khía cạnh nào đó, là cả tương lai của Thế giới Mặt Đất.
“Thật sự, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu, Earth-kun…… không, Onii-san.”
“…… Koujiro.”
“Dù sao thì, cậu đúng là con trai của Hiro và Mamu…… nhưng chắc chắn cậu cũng chính là Onii-san mà tôi đã gặp hơn mười năm trước, đúng không?”
Giữa lúc mọi chuyện rối như tơ vò, Koujiro bước đến gần tôi, vừa cười gượng vừa nói với vẻ mặt hơi phức tạp.
“Ừ.”
“…… Vậy ra là vậy~… Thật ra, ngày đó khi gặp Onii-san, tôi cũng đã cảm thấy cậu có liên quan gì đó đến Hiro và Mamu…… nhưng tôi không ngờ cậu lại là con trai họ, Earth-kun…… Mà, lúc ấy tôi đâu có cách nào biết được…… Làm sao tôi có thể biết được rằng cậu là con của họ đến từ tương lai cơ chứ.”
“Ừ, đúng thật……”
Tôi cũng cười gượng rồi gật đầu.
Nhớ lại lúc đó, anh ta đã trêu tôi chuyện này khi chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Ngay từ khi ấy tôi đã thấy, dù tính tình có vẻ phóng khoáng, nhưng Koujiro lại rất sắc sảo. Quan trọng hơn, cả Tre’ainar cũng đánh giá cao anh ta.
Nhưng bây giờ……
“Cho nên… chuyện là……”
Đến đây, Koujiro gãi má, có vẻ đang phân vân không biết nên nói thế nào.
Tôi nghiêng đầu, suy đoán xem anh ta đang nghĩ gì……
“Ừm… tôi có nghe về Trận Đấu Tốt Nghiệp Đế Quốc. Về cậu…… và cả Hiro lẫn Mamu.”
“…………”
À, ‘chuyện đó’ à.
Cũng dễ hiểu thôi. Anh ta từng là bạn của cha mẹ tôi, thì tất nhiên sẽ để tâm.
Tôi nghĩ chắc anh ta sắp giảng đạo, bảo tôi làm lành với họ, nhưng Koujiro……
“Không, cậu đâu còn là trẻ con nữa…… tôi nghĩ cậu là một người đàn ông đang tự quyết định con đường của mình. Một kẻ như tôi, đến chuyện nước mình còn chẳng lo xong, thì lấy gì mà lên mặt khuyên nhủ người khác.”
Koujiro không hề tra hỏi hay trách móc chuyện xảy ra giữa tôi với cha mẹ.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ can thiệp, nhưng không, Koujiro không phải kiểu người như vậy.
Thật lòng mà nói, tôi cảm kích điều đó.
Có lẽ chính những điều như thế này đã khiến Espie bắt đầu mở lòng với anh ta.
“Giờ thì, hãy bàn chuyện tương lai thôi.”
“Ừ, nói đi.”


3 Bình luận