Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ
Chương 55: Con thực sự là cháu của ông đấy
4 Bình luận - Độ dài: 3,763 từ - Cập nhật:
"..."
Nghe yêu cầu của Lục Dĩ Bắc, Giang Ly quay đầu nhìn thanh kiếm gãy dưới đất, trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được."
Lục Dĩ Bắc hơi sững người: "Hả? Cô cứ thế đồng ý sao? Không muốn theo xem thử à?"
Cô vốn nghĩ, muốn người phụ nữ phiền phức này, trong tình huống như vậy mà đồng ý để mình hành động một mình, chắc chắn phải tốn không ít lời lẽ thuyết phục.
Lại không ngờ, Giang Ly gần như không do dự mà sảng khoái đồng ý ngay.
Một Giang Ly dễ nói chuyện như vậy... chắc chắn là có vấn đề.
Sợ không phải là có âm mưu gì chứ?
Lục Dĩ Bắc bỗng thấy hơi không quen.
Giang Ly liếc Lục Dĩ Bắc một cái, thản nhiên nói: " Theo qua thì có tác dụng gì?
"Cho dù có cản cô, cô chắc chắn cũng sẽ bịa ra một đống lời nói vớ vẩn để phân tán sự chú ý của tôi, rồi tìm cơ hội chuồn chứ gì?"
"Woa, đừng làm như hiểu tôi lắm được hông? Cẩn thận tôi hiểu nhầm là cô đang thầm thích tôi đấy nhé! " Lục Dĩ Bắc trêu chọc.
Giang Ly nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt ‘đáng ăn đòn’ kia của Lục Dĩ Bắc, đảo mắt: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi sớm đã có người mình thích. "
CÁI GÌ! Tin động trời! Một cô gái sống như "cỗ máy" săn lùng quái đàm mà cũng biết thích người khác ư? Không hợp lý chút nào! Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Tâm hồn hóng hớt trong cô lập tức bùng cháy. Nếu không phải vì tình huống hiện tại bó buộc, cô đã lôi Giang Ly ra hỏi cho bằng sạch, moi đến cả hộ khẩu của đối phương.
Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang mải suy nghĩ, Giang Ly lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Được rồi, cô đã nghĩ sẽ thử mấy thứ này ở đâu chưa? "
"Cái đó..." Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày: "Tùy tìm chỗ nào vắng người là được mà?"
Ánh mắt Giang Ly nhìn Lục Dĩ Bắc như đang nhìn một tên ngốc, lắc đầu nói: "Tất nhiên là không được. Việc thử nghiệm những vật phẩm linh năng chưa rõ tác dụng phải có quy trình nghiêm ngặt."
Lục Dĩ Bắc không biết việc dùng bừa vật phẩm linh năng chưa rõ công dụng sẽ xảy ra hậu quả khó lường nào, nhưng Giang Ly – người đã làm việc ở Tư Dạ Hội mấy năm thì lại rất rõ.
Mấy năm trước, lúc cô mới vào Tư Dạ Hội, cô từng có cơ hội thấy một vật phẩm linh năng cấp thiên tai ở tổng bộ, hình dáng giống như súng hỏa mai.
Theo lời giới thiệu của nhân viên Tư Dạ Hội, vụ nổ khủng khiếp ở xưởng thuốc súng Vương Cung thời Minh có liên quan mơ hồ đến món đồ đó, nghi là do có kẻ không hiểu rõ công dụng của nó mà liều lĩnh thử.
Vì thế, Giang Ly không phản đối Lục Dĩ Bắc thử nghiệm những vật phẩm linh năng mà cô đã thu hoạch được tối nay, nhưng để an toàn thì tuyệt đối không thể cho cô làm bừa.
Nghĩ vậy, Giang Ly nghiêm giọng nói: "Không thể tùy tiện tìm đại một chỗ được. Nếu cô chưa nghĩ ra nơi thích hợp, tôi có thể giới thiệu một chỗ."
"Chỗ nào?" Lục Dĩ Bắc tò mò.
Giang Ly không trực tiếp trả lời Lục Dĩ Bắc, mà tự mình đứng dậy, phủi bụi trên người: "Cô chờ ở đây một lát, tôi chở cô đi. "
————
Mười phút sau.
Trên một con đường quốc lộ dẫn ra ngoại ô Hoa Thành, một chiếc mô tô thể thao màu đen nhám lao vun vút dưới ánh đèn đường vàng ấm, trên đó chở hai thiếu nữ.
Ngồi phía sau, Lục Dĩ Bắc vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Giang Ly, nó mềm mại đến mức tưởng như chỉ cần siết nhẹ là tan ra trong vòng tay, trong khi trên đầu đội chiếc mũ bảo hiểm tai mèo của cô ấy.
Trong không gian kín của mũ bảo hiểm, phảng phất một mùi hương nhè nhẹ còn vương lại.
Mùi hương ấy dễ chịu, y hệt hương thơm thỉnh thoảng thoáng qua từ mái tóc của Giang Ly.
Lục Dĩ Bắc sống đến chừng này, ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm, nói gì đến cảnh tượng thế này.
Vì vậy từ lúc rời bờ sông nhỏ đến khi tới nơi, đầu óc cô cứ ngẩn ngơ, trong đầu không ngừng tưởng tượng linh tinh, phi thực tế, và nếu nói kỹ ra còn dễ bị người ta báo cáo; hiếm hoi thay, cô yên lặng một cách khác thường.
Đến khi hoàn hồn lại, Giang Ly đã dừng xe gần tàn tích của khách sạn nghỉ dưỡng Hoa Ngữ Dương Quang.
"Đến rồi, xuống xe đi?" Giang Ly nhàn nhạt nói.
"Ờ!" Lục Dĩ Bắc đáp, vội rút tay khỏi eo Giang Ly.
Xuống xe, tháo mũ ra, nhìn về phía mấy trăm mét đằng xa là một mảnh đất cháy đen và những khung nhà tàn tạ như bộ xương khổng lồ bị thiêu rụi. Sắc mặt cô hơi biến đổi.
"..."
Chết tiệt, tự dưng đưa mình đến đây làm gì?
Là hết chịu nổi rồi, không thèm giả vờ nữa, dắt luôn nghi phạm tới chỉ điểm hiệntrường gây án sao?
Lục Dĩ Bắc trong lòng đang thấp thỏm không yên thì Giang Ly đột nhiên quay phắt lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn đến mức khiến cô sởn gai ốc, suýt chút nữa đã tại chỗ thú nhận để được khoan hồng.
"Cách đây không lâu, ở đây đã sinh ra một con quái đàm rất đáng sợ, gây ra thiệt hại không nhỏ. Bây giờ trong bán kính năm cây số, cư dân đều đã được sơ tán."
"Do dao động linh năng còn sót lại, thậm chí đến cả quái đàm cũng chẳng có"
“Ở đây cô cứ thoải mái thi triển, khỏi lo vạ lây người vô tội.” Giang Ly nói.
Thì ra cô ấy vẫn chưa biết! Ừ cũng phải, dáng vẻ hiện giờ của mình khác xa lúc trước… Lục Dĩ Bắc nghĩ, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy cô ánh mắt do dự, im lặng không nói, Giang Ly tưởng Lục Dĩ Bắc đang chờ mình rời đi mà ngại mở lời, bèn một mình lên xe, vừa buộc lại mái tóc dài vàng óng, vừa nhàn nhạt bảo: "Vậy tôi đi trước nhé, xong việc liên lạc tôi"
Vừa dứt lời, tiếng động cơ liền gầm lên, bóng dáng Giang Ly dần dần khuất khỏi tầm mắt Lục Dĩ Bắc.
Dõi theo bóng lưng Giang Ly đi xa, Lục Dĩ Bắc cứ thấy cô ấy có gì đó khác với lần đầu gặp mặt ở Tư Dạ Hội, hay lần chạm mặt trong tòa nhà bốc cháy ở nơi quái quỷ này.
Rốt cuộc là khác ở điểm nào nhỉ?
Lục Dĩ Bắc nhất thời không nói ra được.
"Kệ đi, cô ấy có biến thành gì cũng chẳng liên quan tới mình!" Lục Dĩ Bắc lầm bầm, đặt túi đàn guitar xuống đất, ngồi xổm rút thanh cổ kiếm ra, đưa lên trước mặt cẩn thận ngắm nghía: "Bây giờ việc quan trọng nhất là nghiên cứu cổ kiếm."
"Hồi nãy gọi tao là cháu đúng không? Lát nữa mày sẽ phải gọi tao là cha!"
Lục Dĩ Bắc đặt thanh cổ kiếm lên một tảng đá nhô ra đã bị khói đen hun cho cháy đen, dựa vào ánh sáng từ đèn pin của điện thoại, cẩn thận ngắm nghía thanh kiếm gãy đã "hiến tế" hai con dao phay gia truyền mới đổi lại được này.
Kiểu dáng thân kiếm có hơi tương tự với kiếm đồng thời kỳ đầu, có hình dạng lá liễu, chạm rỗng những hoa văn phức tạp, thấp thoáng có một vệt sáng tựa lửa chảy trong hoa văn, nhưng do thân kiếm bị gãy nên không thể thấy toàn bộ hoa văn.
Nhưng điều khiến Lục Dĩ Bắc cảm thấy kỳ lạ là một thanh kiếm cổ như vậy, lại có tấm chắn tay.
Cô đã từng xem một cuốn sách tạp ở phòng làm việc của giáo sư Mã, nhớ trên đó có một đoạn mô tả về kiếm của thời Xuân Thu Chiến Quốc, kiếm thời đó đều không có chắn tay, không có chuôi.
Nhưng thanh cổ kiếm này, thân kiếm mang hình dáng của kiếm đồng thời kỳ đầu, đồng thời lại có vòng bảo vệ tay hình dạng đặc biệt dạng vòng, tinh xảo đến mức có thể sánh với sản phẩm tiện hiện đại; sự kết hợp như vậy có chút kỳ quái.
"Hít—!"
Lục Dĩ Bắc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lỏ rồi! Không lẽ là hàng giả?"
Sau khi nhận ra vấn đề nghiêm trọng này, Lục Dĩ Bắc vội vàng cầm thanh cổ kiếm lên, khẽ vỗ vào thân kiếm, hét nhỏ: "Này này, kiếm linh có đó không? Ra tiếp khách nào!"
"Ta là cốt kiếm, trái tim thủy tinh sắt thép!"
"Bảo bối bảo bối xin hãy quay người!"
"Bankai!" (giải phóng) [note80234]
...
Mật khẩu sai, đối phương từ chối phản hồi.
"..."
Lục Dĩ Bắc la hét lung tung một hồi, thấy thanh cổ kiếm không có một chút phản ứng nào, ngày càng sốt ruột.
Thứ đã bỏ ra cái giá lớn như vậy để đổi về, không phải Đông Tấn Tây Tấn thì cũng thôi đi, cái thứ này mà là hàng mới làm thì chẳng phải lỗ sấp mặt sao? [note80235]
Trong cơn tức giận, cô hét lên một câu: "Tao là cha mày!" rồi ném qua một phát Hồng Diễm Thiểm.
Quả cầu lửa đỏ rực to bằng cái chậu rửa mặt gào thét bay về phía thanh kiếm gãy, khi còn cách lưỡi kiếm chưa đến một ngón tay, nó đột nhiên dừng lại giữa không trung trong hai giây, ngay sau đó không khí tĩnh lặng xung quanh như được đánh thức, hóa thành cuồng phong, cuộn lên một luồng khí xoáy màu trắng trên thân kiếm.
Lục Dĩ Bắc bị tro đen đầy đất do cuồng phong thổi tung làm không mở nổi mắt, hai tay che trước người để bảo vệ mũi miệng, trong bóng tối mịt mùng, cô nghe thấy một hồi chuông trống cùng lúc vang lên.
Thứ âm thanh hùng vĩ trầm đục ấy, như đang tiến hành một nghi lễ thần thánh nào đó, đánh thẳng vào tâm linh, gột rửa linh hồn.
Rất nhanh, tất cả lại chìm vào im lặng.
Lục Dĩ Bắc cẩn thận buông hai tay đang che trước người xuống, nhìn thanh kiếm gãy không hề hấn gì dưới sự công phá của Hồng Diễm Thiểm được khuếch đại khoảng hai ba mươi lần, ánh mắt đầy kinh ngạc và hoài nghi.
Nó lại có thể nuốt chửng chú thuật của mình?
Nhìn mặt đất xung quanh thanh cổ kiếm đã mất đi màu đen cháy, hiện ra màu đất vốn có, Lục Dĩ Bắc lắc đầu, phủ định ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu mình.
Không đúng, không phải là nuốt chửng, cảm giác này giống như...
Thanh tẩy?
Lợi hại rồi, lần này không lỗ nặng, thậm chí còn lời nhỏ!
Lục Dĩ Bắc thầm vui mừng nghĩ, đang định đưa tay ra cầm lại thanh cổ kiếm lên để nghiên cứu kỹ hơn, thì biến cố đột ngột xảy ra.
Ánh sáng thuần khiết trong trẻo như suối nguồn trong núi ngưng tụ, từ trên đoạn lưỡi kiếm này, uy nghiêm của sắt thép từ trong đó tuôn ra, bắn ra bốn phương tám hướng.
Ánh sáng, ngày càng chói lòa, xé tan mọi bóng tối, báo hiệu bình minh đã đến.
Ánh sáng tuôn ra từ trên lưỡi kiếm, tựa như dòng lũ cuồn cuộn, mang theo khí thế bất khuất kiên cường, chính trực cương nghị, không thương tiếc mà muốn thanh tẩy, phân giải, hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.
Lục Dĩ Bắc né không kịp, ngay lập tức bị ánh kiếm bao phủ, rồi bất lực nhún vai, cảm nhận đôi mắt ngày càng nóng rát, nhìn những luồng sáng kỳ dị dần hiện ra trước mắt, như từ bỏ chống cự, nằm xuống đất, thành thạo để cho trước mắt mình chìm vào một vùng bóng tối.
————
Giống như vô số lần đã qua, Lục Dĩ Bắc cảm thấy mình dần dần tan rã, như một dạng khí vô hình lan tỏa ra, trong một loạt tiếng thì thầm không rõ ý nghĩa, cơ thể không ngừng chìm xuống.
Sau đó đột nhiên lưng chạm phải mặt đất cứng lạnh lẽo, cô liền tỉnh lại trên mảnh sân thượng quen thuộc đó.
Mở mắt ra, nhìn lên bầu trời, cô ngẩn người một lúc, bầu trời quen thuộc này, tuy vẫn như bị ô nhiễm nặng, có màu xanh xám bẩn thỉu, nhưng so với mấy lần trước đó, cái cảnh tượng như thể bầu trời sắp sụp đổ, ngày tận thế sắp đến, đã dễ nhìn hơn nhiều rồi.
"Này, cày thuê! Tôi đến rồi, lần này là tình huống gì vậy? Cô giải thích cho tôi đi chứ?"
Lục Dĩ Bắc hét lớn một tiếng, liền bật dậy như cá chép, ngồi thẳng người dậy, ánh mắt tìm kiếm xung quanh cô gái bí ẩn mà cô nghi ngờ là một ‘cái tôi’ khác của mình, nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng ngoài dự đoán của cô.
Trên sân thượng đổ nát xiêu vẹo, bồn nước hoen gỉ đổ sập xuống đất, gió nhẹ cuốn theo những mảnh vụn trên mặt đất bay lượn, cô gái bí ẩn không xuất hiện, nhưng một người đàn ông mặc áo dài nam xưa màu đen, lưng đeo hòm xiểng, tết tóc dài, như thể xuyên không từ cuối thời Thanh đến, quay lưng lại với cô, tay cầm kiếm đứng đó.
Và thanh kiếm trong tay người đàn ông đó chính là thanh cổ kiếm kia.
Một thanh cổ kiếm hoàn chỉnh.
Trên thân kiếm, kiểu dáng cổ xưa mộc mạc đó tỏa ra ánh sáng trắng bạc, lúc thì ảo hóa thành những đóa sen, lúc thì hóa thành hạc bay mây lành, toát ra một cảm giác thuần khiết.
Lục Dĩ Bắc: "..."
Cái quái gì thế?
Không chỉ cô nàng xin đẹp của tôi biến mất, lại còn xuất hiện một ông chú kỳ quái với tạo hình thế này nữa? [note80232]
Không biết nhà Thanh đã mất từ lâu rồi sao?
Lục Dĩ Bắc vừa lén lút cà khịa người đàn ông đột nhiên xuất hiện, vừa cẩn thận dè dặt lùi lại phía sau, giữ khoảng cách an toàn, người đàn ông đang đứng cầm kiếm đó, dường như cảm nhận được điều gì, đột nhiên xoay người lại.
Sau khi nhìn rõ dung mạo của người đàn ông đó, đồng tử của Lục Dĩ Bắc co rút dữ dội, cơ thể vì cảm xúc dao động mãnh liệt mà khẽ run lên.
Gương mặt đó cô quá quen thuộc, trong mười mấy năm qua cô gần như ngày nào cũng thấy.
Đúng vậy, người đàn ông đó trông gần như giống hệt cha cô, Lục Minh.
Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, mình nhất định đã bị thanh cổ kiếm đó vui vẻ tiễn đi rồi.
Nếu không thì sao lại thấy hồn ma của cha chứ?
Nơi này chẳng lẽ là Âm Tào Địa Phủ sao?
Nhưng chẳng phải trong《Tư Dạ Thư》nói rằng trên thế giới này không tồn tại những thứ như Minh Phủ sao?
...
Ngay lúc anh Lục Dĩ Bắc đang đấu tranh nội tâm dữ dội, trong đầu những lời lẽ tào lao lướt qua như mưa đạn, người đàn ông trông cực kỳ giống bố anh đó bước tới, chắp tay chào anh.
“Chào cô nương, tiểu sinh là Thanh Tễ, dám hỏi quý danh của cô nương?”
Lục Dĩ Bắc: "..."
Ông ta không nhận ra mình?
Cũng phải, cũng phải, cho dù cha nhìn thấy bộ dạng này của mình, e là cũng không nhận ra.
Mà khoan, ông ta nói ổngtên gì? Thôi kệ, dù sao ổngcũng không ổn!
"Vương Bất Lưu Hành." Lục Dĩ Bắc đáp lại một cách lãnh đạm, vẻ mặt vô cảm.
"A? Đây không phải là..." Thanh Tễ gãi gãi má, đó không phải là một vị thuốc hoạt huyết thông kinh, hạ sữa tiêu sưng sao? Sao lại có người có tên như vậy? [note80236]
Nhưng vì nể mặt cô nương, cuối cùng ông ta cũng ngại không dám hỏi Lục Dĩ Bắc câu đó.
"Vương cô nương có lễ rồi." Thanh Tễ rất lịch sự nói một câu, tiến lên vài bước, ở nơi cách Lục Dĩ Bắc còn hai ba mét, ngồi xếp bằng xuống.
Suốt cả quá trình, Lục Dĩ Bắc cứ nhìn đi nhìn lại người đàn ông giống bố mình đến tám chín phần này, đồng thời luôn cảnh giác với thanh cổ kiếm hoàn chỉnh trong tay ông.
Thấy ánh mắt của Lục Dĩ Bắc thỉnh thoảng lại hướng về thanh cổ kiếm trong tay mình, Thanh Tễ như nhận ra được điều gì đó, khẽ cười một tiếng hỏi: "Ồ hô, cô nương có vẻ rất để ý đến thanh kiếm trong tay ta nhỉ?"
Lục Dĩ Bắc không dám nói chuyện, chỉ như gà mổ thóc mà liên tục gật đầu mấy cái.
Cô thực ra khá sợ cha mình, không may là người đàn ông trước mắt lại có một khuôn mặt giống hệt cha cô.
Cho nên...
Người ta sợ sợ lắm đó!
"Đây là vật thừa kế của sư môn ta, tên là Linh Đài Tịnh Nghiệp, chỉ tiếc là… " Thanh Tễ nói, trong mắt lóe lên vẻ u ám, rồi lắc đầu, “Thôi không nhắc nữa, không nhắc nữa!”
"Nhân tiện, tiểu sinh có một điều không rõ, mong cô nương giải đáp."
Lục Dĩ Bắc gật đầu, rụt rè nói: “Ông nói đi."
“Những gì cô nương đang thấy đáng lẽ là một mảnh tàn ảnh mà ta để lại trong Linh Đài Tịnh Nghiệp, vốn là phúc lành cuối cùng dành cho hậu thế, chỉ là không biết, sao Linh Đài Tịnh Nghiệp này lại ở trong tay cô nương?"
Thanh Tễ nói, biểu cảm không thay đổi, ánh mắt lại đột nhiên lạnh đi, chỉ là một sự thay đổi nhỏ lại khiến Lục Dĩ Bắc cảm thấy khí chất của ông ta đột nhiên thay đổi, từ một thư sinh yếu đuối, trong nháy mắt biến thành một kiếm khách mười bước giết một người.
"Cái... cái..."
Lục Dĩ Bắc ấp a ấp úng một lúc, khóe mắt liếc thấy Thanh Tễ từng chút một đến gần, như thể đã hạ quyết tâm, nghiến răng một cái, buột miệng nói: "Gia truyền, đúng vậy, đây là đồ gia truyền của tôi!"
"Ồ?" Thanh Tễ nheo mắt, đánh giá Lục Dĩ Bắc từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: "Dám hỏi cô nương, nhà chồng cô có phải họ Lục không?"
"..." Lục Dĩ Bắc nhất thời im lặng, cảm thấy mình sắp nắm bắt được thứ gì đó quan trọng, nhưng lại không dám chắc chắn, chỉ khẽ đáp một tiếng: "Phải, sao ông biết?"
Nghe Lục Dĩ Bắc đưa ra câu trả lời khẳng định, chân mày Thanh Tễ giãn ra, khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người cũng dần tan biến, trên mặt lộ vẻ cười khổ, thở dài: "Vậy thì đúng rồi."
“Chỉ là không biết tên húy của phu quân cô là gì?" [note80237]
"Lục, Lục Dĩ Bắc..."
"Hừm?" Thanh Tễ nhíu mày, "Vậy tên của cha Lục Dĩ Bắc là gì?"
"Lục Minh."
"Vẫn không đúng..." Thanh Tễ lẩm bẩm một câu, tiếp tục hỏi dồn: "Cha của Lục Minh tên gì?"
"Lục Bát Nhất." Lục Dĩ Bắc nói xong, thấy Thanh Tễ nhíu mày, biết ông ấy có thể sẽ tiếp tục hỏi xuống dưới, bèn nói trước: "Cha của Lục Bát Nhất tên là Lục Nguyệt Ba, xa hơn nữa thì tôi không biết."
"Đúng rồi, đúng rồi! Lục Nguyệt Ba chính là khiển tử của ta!" [note80238]
"..."
Lời của Thanh Tễ vừa dứt, cả hai rơi vào một khoảng lặng đột ngột, ngay sau đó...
Hai người gần như đồng thời chỉ vào đối phương, kinh ngạc hét lớn: "Ông là cụ cố của con!/Con là cháu dâu chắt của ta!" [note80233]
Thanh Tễ: "..."
Cháu dâu chắt xinh đẹp quá, thằng chắt đúng là có bản lĩnh!
Không hổ là hậu duệ của ta!
Lục Dĩ Bắc: "..."
Mình còn đang định xử lý ổng, ai ngờ mình đúng là con cháu của ông ấy...
Cái này khó xử rồi, nếu bây giờ mình nói cho ông cụ biết mình chính là Lục Dĩ Bắc, liệu có bị ông ấy xách kiếmxử lý nội bộ ngay tại chỗ không nhỉ?
Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang thấp thỏm không yên, Thanh Tễ ngồi lại gần hơn, mở miệng hỏi: "Cháu dâu à, ta hỏi con nhé, thanh kiếm này vốn dĩ phải được rèn lại thành mấy con dao thái rau, nằm trong tay Lục Dĩ Bắc, tại sao lại đột nhiên phục hồi vậy? Chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra biến cố gì?"
"Dạ đúng, chồng con không may gặp nạn rồi."
Mẹ khiếp, ông đây sau này không bao giờ nói dối nữa (chỉ lần này thôi)!
Người xưa nói chớ sai, một lời nói dối phải dùng một trăm lời nói dối khác để che đậy.
Sống sờ sờ ra đấy lại đi trù ẻo chính mình chết là cái kiểu khốn nạn gì vậy trời!
Lục Dĩ Bắc nghĩ, tay ôm trán, không dám nhìn vẻ mặt của Thanh Tễ nữa, lặng lẽ chờ đợi ông đáp lại.
Sau đó...
"Cháu dâu, con đã mang thai chưa?"
Lục Dĩ Bắc: "???"


4 Bình luận