Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 45: Mối thù này tao ghi nhớ!

1 Bình luận - Độ dài: 4,227 từ - Cập nhật:

Trên hành lang tối tăm, Lục Dĩ Bắc đứng trước cánh cửa tôn gỉ sét, đang cân nhắc xem phải dùng cách nào mới có thể khiến người phụ nữ trong nhà ra ngoài lần nữa.

Đúng lúc này, đèn cảm ứng âm thanh duy nhất ở cuối hành lang đột nhiên sáng lên, từ góc cầu thang dẫn lên tầng hai truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó một người phụ nữ trung niên thân hình hơi mập, quần áo bẩn thỉu liền xuất hiện ở cuối hành lang.

Người phụ nữ trung niên đi đến hành lang nhìn thấy Lục Dĩ Bắc, khẽ nhíu mày, nhanh chóng đi tới, đứng vững trước mặt cô đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt đó như muốn nhìn thấu cô.

"Cô làm gì ở đây?"

"Chào chị, tôi đến tìm một người tên là Tần Đại Lâm, xin hỏi..."

Lời của Lục Dĩ Bắc còn chưa nói xong, ánh mắt của người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên cảnh giác, ngắt lời: "Cô tìm ông ta làm gì?"

"Tôi là họ hàng của ông ấy, trong nhà gần đây có người lớn tuổi qua đời, cho nên muốn liên lạc với ông ấy một chút." Lục Dĩ Bắc nói dối không chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh, trông không giống giả tạo.

"Họ hàng?" Ánh mắt của người phụ nữ trung niên trở nên kỳ quái, cười lạnh: "Tôi còn tưởng người nhà của tên nghiện cờ bạc đó, đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ông ta rồi chứ!"

Nghiện cờ bạc? Lẽ nào, Tần Đại Lâm là vì cờ bạc thua sạch tiền, mới buộc phải sống ở nơi này sao?

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, khẽ nhíu mày, hỏi dồn: "Tuy ông ấy có những thói xấu đó, nhưng dù sao cũng máu mủ ruột thịt mà!"

"Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi nghĩ vẫn cần phải liên lạc với ông ấy, cho nên, chị có thể cho tôi biết, ông ấy bây giờ đang ở đâu không?"

Người phụ nữ trung niên lại lần nữa đánh giá Lục Dĩ Bắc, đảo mắt nói: "Cô muốn tìm ông ta không dễ đâu."

"Ý chị là gì?" Lục Dĩ Bắc nghi hoặc hỏi.

"Để trốn mấy người đòi nợ, ban ngày ông ta không phải là đến một phòng bài nào đó đánh bài, thì là đi đâu đó uống rượu với bạn bè xấu, lần nào cũng nửa đêm mới về." người phụ nữ trung niên tốt bụng giải thích.

Nghe vậy, Lục Dĩ Bắc trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy chị có thể cho tôi biết ông ta ở phòng nào không? Tôi có thể đến đó đợi ông ta về."

Người phụ nữ trung niên vẻ mặt không kiên nhẫn bĩu môi, chỉ lên lầu: "Tầng thượng đi đến cuối, 401."

Bà nói xong liền quay người đi ra ngoài tòa nhà, chưa đi được bao xa lại dừng bước.

Người phụ nữ trung niên nhìn Lục Dĩ Bắc đang ngẩng đầu nhìn lên lầu, im lặng một lát, nhắc nhở: "Cô gái, tôi thấy cô người cũng không tệ, nghe tôi khuyên một câu, không tìm được tên nghiện cờ bạc đó thì thôi."

"Đừng tùy tiện vào những căn phòng này, cũng tuyệt đối đừng ở đây qua đêm, trước khi trời tối mau chóng rời khỏi đây."

"Một cô gái như cô lượn lờ ở gần đây thực sự quá nguy hiểm!"

Cái gì gọi là một cô gái như tôi? Tôi trông có vấn đề gì sao? Lục Dĩ Bắc sững sờ, nhìn người phụ nữ trung niên hỏi: "Tại sao? Lẽ nào ở đây có quái đàm sao?"

Nghe hai chữ "quái đàm", vẻ mặt của người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên căng thẳng, muốn nói lại thôi, né tránh ánh mắt của Lục Dĩ Bắc, không trả lời, vội vã đi ra ngoài tòa nhà, rất nhanh đã biến mất.

Lục Dĩ Bắc nhìn hành lang dài và tối tăm, thầm suy nghĩ.

Xem phản ứng của bà ta, hình như bị mình nói trúng rồi, nói không chừng ở đây thật sự có quái đàm.

Nhưng mà, từ khi vào tòa nhà này, tại sao ngay cả một chút dao động linh năng mình cũng không cảm nhận được?

Lẽ nào, con quái đàm đó không trốn trong tòa nhà này, mà là vào một thời điểm nào đó sau khi trời tối mới đến đây?

Cô thầm nghĩ một lúc, chợt nảy ra một ý, đưa tay từ trong túi áo lấy ra【Đồng Xu Phúc Thần】.

Trong tòa nhà này, tối nay quái đàm có xuất hiện không? Mặt ngửa là có, mặt sấp là không.

Lục Dĩ Bắc thầm niệm, "Ting!" một tiếng tung đồng xu lên không trung, sau khi có dự đoán, liền đưa tay ra bắt, nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Thật sự sẽ xuất hiện quái đàm?"

Lục Dĩ Bắc nhỏ giọng lẩm bẩm, quay người đi về phía cầu thang ở cuối hành lang.

Trước khi đi, cô muốn đến chỗ ở của Tần Đại Lâm dò xét trước một chút.

So với tầng một, tầng hai có vẻ ẩm ướt, âm u hơn, trong góc giăng đầy mạng nhện, tường lốm đốm mọc lên một ít vết mốc.

Đi lên thêm hai tầng nữa, tình hình có khá hơn một chút, nhưng vẫn rất bẩn và lộn xộn, trên mặt đất phủ một lớp bụi dày, trên đó còn rải rác rất nhiều dấu chân.

Quỹ đạo của những dấu chân đó không phải là đi về hướng phòng 401, mà là về hướng hoàn toàn ngược lại.

Lục Dĩ Bắc men theo hướng những dấu chân đó, mở rộng tầm nhìn theo, đột nhiên phát hiện ở cuối hành lang, hướng phòng 420, có một cánh cửa hé một khe hở, sau khe cửa đó có người đang lén lút nhìn về phía này, mơ hồ có thể nhìn thấy trên mặt cô ta có một vết bớt lớn màu đỏ sẫm.

Là người phụ nữ lúc nãy sao? Cô ta lên đây bằng cách nào? Lục Dĩ Bắc trong lòng kinh hãi.

Loại kiến trúc cũ kỹ này, thông thường đều tồn tại rất nhiều điểm bất hợp lý, lúc nãy khi cô lên đây đã quan sát qua, cả tòa nhà lớn như vậy chỉ có một cầu thang thôi.

Lẽ nào, trong tòa nhà rách này còn có thứ như mật đạo? Lục Dĩ Bắc nghĩ, đang định tiến lên hỏi người phụ nữ đó, thì cô ta lại lần nữa đóng sầm cửa lại.

"RẦM—!"

Lục Dĩ Bắc nhìn cánh cửa lớn đã đóng lại, sững sờ một lát, liền quay người đi về phía đầu kia của hành lang.

Lúc nãy cô đã bị từ chối một lần rồi, nên không có ý định tiếp xúc với người phụ nữ đó nữa.

Tò mò hại chết mèo, dù sao cô cũng đã biết Tần Đại Lâm ở đâu rồi, không cần phảigây thêm chuyện.

Quay người lại, đi theo hướng mà người phụ nữ trung niên đã chỉ, Lục Dĩ Bắc rất nhanh đã tìm thấy phòng 401, sau khi nhìn thấy cánh cửa lớn của chỗ ở Tần Đại Lâm, cô hơi sững sờ.

Cả tòa nhà, gần như tất cả các cửa phòng đều cũ nát không chịu nổi, duy chỉ có cửa nhà Tần Đại Lâm là cửa chống trộm mới tinh, vừa nhìn đã biết rất chắc chắn.

Không chỉ vậy, trên cửa chống trộm còn dán đầy những lá bùa viết chú văn bằng chu sa, góc tường còn đặt một bộ xương đầu bò khắc những hoa văn kỳ quái.

Lục Dĩ Bắc đưa tay chạm vào những lá bùa đó, cảm nhận được đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng rát, lập tức rụt tay lại.

Cô hiện tại đang ở trạng thái quái đàm, lá bùa đã có phản ứng với cô, điều này cho thấy những lá bùa đó không phải là sản phẩm của bọn giang hồ lừa đảo, mà là thật sự có hiệu quả nhất định đối với quái đàm.

"Tần Đại Lâm này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Bị quái đàm ám rồi à?"

"Cốc cốc cốc— cốc cốc cốc—!"

Lục Dĩ Bắc thử gõ cửa một lúc, chờ đợi một lát nhưng không thấy có ai trả lời, cô khẽ thở dài rồi rời khỏi tòa nhà.

"Xem ra, chỉ có thể về trước làm chút chuẩn bị, đợi trời tối rồi lại đến."

————

Một lát sau.

Ngồi trên xe buýt quay về thành phố, Lục Dĩ Bắc đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, mắt hơi sáng lên, lấy điện thoại ra mở trình duyệt, tìm kiếm địa chỉ của chỗ ở Tần Đại Lâm.

Trong thanh tìm kiếm nhập mấy chữ ‘Khu nhà ở cũ của công nhân viên Nhà máy điện Hoa Thành’, nhấn tìm kiếm, lướt qua hơn chục trang, vài thông tin đáng chú ý đập vào mắt Lục Dĩ Bắc.

"Trần Tư Kỳ, nữ, 18 tuổi, vào tháng 6 năm XX18 đã mất tích gần Khu nhà ở cũ của công nhân viên Nhà máy điện Hoa Thành..."

"Trương Tuệ Tuệ, nữ, 15 tuổi..."

"Phương Lệ Cầm, nữ, 17 tuổi..."

Lục Dĩ Bắc lướt qua những thông tin đó, sắc mặt trở nên hơi nghiêm trọng, phát hiện không phải là tin tức về người mất tích, thì là thông báo tìm người.

Đếm sơ qua, trong ba năm, có bốn năm người đã mất tích ở gần đó, phần lớn đều là phụ nữ từ mười mấy đến hai mươi mấy tuổi, và đều chưa tìm thấy thi thể.

Sau khi đêm tối trở nên dài hơn, những nơi hẻo lánh đổ nát như vậy, một năm trung bình mất tích chưa đến hai người, tuy có thể hiểu được, nhưng cũng đáng để nghi ngờ, Tư Dạ Hội lẽ nào không điều tra qua?

Không đúng, gần đó căn bản không có dao động linh năng, nói không chừng Tư Dạ Hội đã sớm đến rồi, nhưng không phát hiện ra gì.

Không có dao động linh năng, thì chỉ có thể coi như là vụ án giết người hàng loạt thông thường giao cho cảnh sát xử lý, cũng không biết tên sát nhân biến thái đó đã bị bắt chưa.

Lục Dĩ Bắc suy nghĩ, không biết tự lúc nào điện thoại của cô đã tắt màn hình, màn hình đen kịt phản chiếu ra một khuôn mặt tinh xảo, dưới ánh nắng giữa trưa, không trang điểm, lại toát ra vẻ đẹp quyến rũ.

Lục Dĩ Bắc: "..."

Thảo nào chị đại đó lại nói, một cô gái như mình, không nên lượn lờ ở gần đó, lẽ nào là muốn nhắc nhở mình điều này?

Bà ấy có phải là biết gì đó không?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, xoa xoa thái dương, "Xem ra, lúc tối đến, còn phải tìm thứ gì đó che mặt lại mới được!"

Cô là nhắm vào Tần Đại Lâm mà đến, không muốn bị một tên sát nhân hàng loạt chuyên nhắm vào các thiếu nữ xin đẹp để ý.

Trừ khi...

Tần Đại Lâm chính là tên sát nhân hàng loạt đó.

Trong đầu cô đột nhiên nảy ra suy đoán như vậy.

Tần Đại Lâm có thể nào liên quan đến những vụ mất tích này không, có phải là có liên quan đến những vụ án mất tích này không, lo lắng những cô gái đó biến thành quái đàm tìm hắn báo thù nên mới dán một đống thứ vớ vẩn lên cửa?

Giả sử là thật, với hành tung đáng ngờ của Tần Đại Lâm, chắc chắn đã sớm bị cảnh sát điều tra qua rồi, nhưng hắn bây giờ vẫn còn sống ở đó, cho thấy hắn chegiấu rất kỹ, không để lộ sơ hở.

Nghĩ đến đây, Lục Dĩ Bắc lặng lẽ lấy đồng xu từ trong túi áo ra, nhẹ nhàng tung lên không trung.

Trước khi đồng xu rơi xuống, cô một tay đưa ra bắt lấy, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, nội tâm như đang trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

"..."

Hồi lâu.

Lục Dĩ Bắc khẽ vuốt ve áo khoác, nhỏ giọng nói: "Áo Khoác, ngươi có biết biến thành loại quần áo, vừa trong sáng vừa gợi tình, vừa nhìn đã khiến người ta muốn phạm tội không?"

Dù sao cũng không phải lần đầu mìnhlàm mồi nhử, tuy lần trước là bị động, lần này là chủ động.

Nghe câu hỏi của cô, Áo Khoác lập tức ngọ nguậy, xem chừng sắp biến hình ngay tại chỗ cho cô xem.

Cảm nhận được kích thước của quần áo đang thay đổi, Lục Dĩ Bắc trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn, vội vàng đè giọng gầm nhẹ: "Không phải bảo ngươi biến bây giờ, tối, tối hãy biến!"

Con người ta sống trên đời mà, liêm sỉ haychuẩn mực có thể thấp, nhưng cũng không thể hoàn toàn không có,đúngkhông?

Trên xe buýt tuy không có mấy người, nhưng thay quần áo ở nơi công cộng, nghĩ thôi đã thấy quá xấu hổ rồi. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

————

Buổi chiều.

Lục Dĩ Bắc chạy về Khu chung cư Hạnh Phúc, lấy túi đàn guitar của mình, mang theo tất cả các trang bị có thể dùng đến trong chiến đấu bên người.

Lúc cô về thì Giang Ly không có trong căn hộ thuê, cô có chút lo lắng Giang Ly tối một mình ở đây lại gặp phải tình huống như tối qua, liền gửi cho cô một tin nhắn.

【Vương Bất Lưu Hành: Tối có chút việc, không về, cô cũng đừng về, một mình không an toàn. 】

【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Có biến à? Dẫn tôi theo với? [Biểu cảm thả tim] 】

【Vương Bất Lưu Hành: Chuyện riêng, không tiện mang theo thú cưng. 】

【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược:  [Mỉm cười] 】

Lục Dĩ Bắc: "..." Sao lại thấy hơi lạnh sống lưng thế này?

【Vương Bất Lưu Hành: Mai làm đồ ăn ngon cho cô. 】

Dù sao nguyên liệu mượn từ nhà hàng xóm vẫn chưa dùng hết, còn có ba chai giấm lớn nữa, lát nữa xem có thể mượn được ít bánh chẻo hoặc cua lông không. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: [Biểu cảm thả tim]  】

Ổn rồi, biểu cảm bình thường rồi... Lục Dĩ Bắc dặn dò Giang Ly xong, cất điện thoại đi, liền rời khỏi Khu chung cư Hạnh Phúc, đến công viên trung tâm, tìm một nơi vắng vẻ, luyện kèn Suona.

————

Cùng lúc đó, trong dinh thự nhà họ Lý.

Lý Đường Hán bị cấm túc nằm co ro trên giường, vừa cẩn thận cảnh giác những vệ sĩ mà bố mình cử đến theo dõi, vừa nghịch điện thoại, gửi tin nhắn cho ai đó.

Hồi lâu.

Sau khi nhận được tin nhắn của một người tên là "Da Người", hắn đặt điện thoại xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.

Được rồi, lần này đều sắp xếp ổn thỏa rồi!

Tên họ Tần kia, tối nay mày cứ chuẩn bị hưởng thụ món quà lớntao chuẩn bị cho mày đi!

————

Đêm khuya, chín giờ hai mươi hai phút, một chiếc taxi đang chạy trên đường đến khu nhà ở cũ của công nhân nhà máy điện Hoa Thành.

Trên xe không ai nói chuyện, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù ngoài cửa sổ.

Trương Sam qua gương chiếu hậu, lén lút đánh giá thiếu nữ ngồi ở ghế sau vừa quen thuộc vừa đáng sợ, tâm trạng có hơi phức tạp.

Thiếu nữ hôm nay sau khi lên xe đã chào hỏi qua loa vài câu với ông, liền cúi đầu nghịch điện thoại, dường như không có ý định kể chuyện cho ông nghe.

Cô hôm nay mặc một chiếc áo len dệt kim trễ vai màu mơ, xương quai xanh tinh xảo và bờ vai trắng nõn tròn trịa lộ ra ngoài, bên dưới phối một chiếc váy jean đuôi cá, chân đi một đôi giày hiệu Warrior cổ điển màu đỏ trắng, còn trang điểm nhẹ một chút, có thể thấy là đã sửa soạn rất kỹ lưỡng. [note79170]

Ngay cả người như ông, vốn đã sớm đoán được cô là quái đàm, cũng không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.

Chỉ là...

Cô ấy đến khu nhà ở cũ của công nhân nhà máy điện để làm gì? Cũng chưa từng nghe nói nơi đó có sự kiện quái đàm nào cả!

Ăn mặc đẹp như vậy, lẽ nào là đi hẹn hò?

Cũng không đúng, hẹn hò thì đi quán bar, đi nhà hàng cao cấp, đi công viên giải trí ban đêm, thậm chí đi khách sạn bình dân cũng có thể hiểu được, tại sao lại phải đến nơi quỷ quái đó.

Trương Sam suy nghĩ một lát, thấy quãng đường đã đi được một nửa, ông cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Cô gái, hôm nay không có chuyện gì để kể sao?"

"???"

Lục Dĩ Bắc ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Trương Sam, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Chú tài xế, chú lạ lắm nha!

Gần đây chú rốt cuộc đã trải qua chuyện gì lại có dũng khí chủ động hỏi thăm về sự kiện quái đàm thế?

Lục Dĩ Bắc trầm ngâm hai giây, mặt không biểu cảm nói: "Có, chú muốn nghe thì tôi kể cho."

Thiếu nữ mất tích bí ẩn, tòa nhà cũ ẩn chứa mật thất, người kỳ quái  trên mặt có vết bớt máu trong tòa nhà cũ, tên sát nhân hàng loạt chưa sa lưới, căn phòng bị phong ấn bằng bùa chú...

Lục Dĩ Bắc cảm thấy mình có thể đã di truyền được tài năng của người cha là nhà văn tiểu thuyết mạng hạng xoàng, kể chuyện cũng khá có tài.

Cô kết hợp những tin tức và thông báo tìm người đã xem trên mạng, cộng thêm một số phát hiện ban ngày ở khu nhà ở cũ của nhà máy điện, và thêm một số chuyện bịa đặt, rất nhanh đã khiến chú Trương Sam nghe đến mặt mày tái mét, mồ hôi đầm đìa.

Ông đã từng nghe nói gần đây có thiếu nữ mất tích, nhưng trước đây ông chưa bao giờ liên hệ những vụ mất tích này với quái đàm.

Khi Lục Dĩ Bắc dừng lại, chú Trương Sam mới nhận ra câu chuyện vẫn chưa có hồi kết, hung thủ chưa bị bắt, bí ẩn cũng chưa được giải đáp.

Dưới sự thúc đẩy của lòng tò mò mãnh liệt, ông không nhịn được mà hỏi: "R-Rồi sao nữa?"

Lục Dĩ Bắc không trả lời ông, chỉ lạnh lùng chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Chú ơi, đến nơi rồi."

"A thì..."

Trương Sam nghe chuyện được một nửa, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại lo lắng nếu cứ tiếp tục hỏi dồn, Lục Dĩ Bắc sẽ tức giận, rước thêm phiền phức cho mình.

Ông chỉ đành trơ mắt nhìn cô quét mã trả tiền, xuống xe, từ trong túi đàn guitar lấy ra một cây kèn Suona, lắp bắp thổi một khúc "nhạc hành hình của Conan", dưới ánh đèn pha, đi về hướng khu nhà ở cũ của công nhân nhà máy điện.

Lẽ nào...

Trương Sam đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì đó, người hơi run lên, bỗng trợn to mắt.

Cô ấy tối nay ăn diện tỉ mỉ, đến gần đây, là để dùng chính mình làm mồi nhử, trừng trị tên sát nhân hàng loạt đó!

Mìnhhiểu rồi, kết thúc của câu chuyện chính là làm chuyện xấu,ắt bị quỷ gõ cửa, kẻ giết người cuối cùng sẽ bị quái đàm nuốt chửng! Thiên đạo luân hồi, chính đạo ờm, ánh sáng âm phủ chiếu rọi nhân gian?

Tuyệt, tuyệt vời! Kỳ sau sẽ kể chuyện này!

Trương Sam nghĩ, đột nhiên cảm thấy hình tượng của Lục Dĩ Bắc trong lòng mình trở nên cao lớn hơn, rồi ngẩng đầu tìm bóng dáng của cô thì phát hiện cô đã sớm biến mất trên con đường nhỏ quanh co đen kịt, tiếng kèn Suona cũng đã im bặt.

Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới nhận ra xung quanh đã chìm trong một mảng tĩnh lặng, thành phố đèn đỏ rượu xanh đã sớm rời xa ông ấy từ lâu, trong vòng một hai km, đèn pha của xe trở thành nguồn sáng duy nhất.

Trương Sam: "..."

Ông chợt nghĩ đến câu chuyện Lục Dĩ Bắc vừa kể, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống bên thái dương

Tuy rằng mục tiêu mà tên sát nhân biến thái đó trước đây tấn công đều là thiếu nữ, nhưng, lỡ như hắn ăn đồ ngọt nhiều rồi đột nhiên muốn đổi khẩu vị, ăn một bữa rau già thì sao?

Nơi này không nên ở lâu!

Chuồn thôi, chuồn thôi.JPG

Đạp ly hợp, vào số, nhấn ga, phóng vọt đi, một loạt động tác được làm vô cùng nhuần nhuyễn, không hổ danh là tay đua số hai của Hoa Thành.

————

Lục Dĩ Bắc ẩn mình dưới gốc cây đại thụ to khỏe gần khu nhà ở cũ, quan sát tòa nhà gạch đỏ phía trước.

Từ sau gốc cây, nửa cái đầu khẽ thò ra, đôi môi mím lại, ánh mắt láo liên đảo qua đảo lại. Dáng vẻ lén lút ấy không những chẳng đáng ghét mà còn mang theo một nét đáng yêu khó tả.

Màn đêm đen kịt, bầu trời không thấy ánh sao, có chút âm u, dưới vòm trời những ô cửa sổ đen ngòm từ tòa nhà giống như những cái miệng lớn đang im lặng gào thét cầu cứu.

Đúng lúc này, tiếng động cơ gầm rú đột ngột vang lên từ phía sau, cơ thể cô không khỏi khẽ run lên. Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy chiếc taxi phóng như bay, mất hút trong làn bụi.

"..."

Chú Trương Sam vẫn như trước đây nhỉ! Chuồn rất dứt khoát. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Đợi đến khi bóng dáng của chú Trương Sam hoàn toàn biến mất dưới màn đêm, Lục Dĩ Bắc mới thu lại sự chú ý, nghiêm túc suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể thu hút Tần Đại Lâm để ý đến mình.

Dù sao thì, cô cũng không biết Tần Đại Lâm, lúc lựa chọn mục tiêu ra tay có tiêu chuẩn như thế nào.

Thổi kèn Suona chắc chắn là không được, tuy âm thanh chắc chắn có thể thu hút sự chú ý, nhưng ở nơi quỷ quái này, thổi loại nhạc cụ ma quái đó lại khá đáng sợ, nói không chừng sẽ dọa Tần Đại Lâm chạy mất.

Hay là...

Lục Dĩ Bắc suy nghĩ, lặng lẽ vén mép váy lên, để lộ cặp đùi trắng nõn, từ sau gốc cây duỗi ra, huơ huơ trên con đường vắng vẻ.

Chờ đợi một lát, thấy xung quanh không có động tĩnh gì, cô thu chân lại, nhíu mày.

Ý đồ này có phải quá rõ ràng rồi không?

Hay là, ra ngoài nhảy một điệu, dù sao trong ký ức của Vân Mộng cũng có kỹ năng nhảy múa.

Lục Dĩ Bắc đang nghĩ thì một bóng người lao ra từ trong bóng đêm, đến sau lưng cô.

【Hắn đã đến gần sau lưng cậu】

【Hắn đã giơ cây gậy gỗ trong tay lên】

Ý nghĩ dự đoán trong đầu Lục Dĩ Bắc lóe lên, cô sững người một lúc, sau đó đưa ra một quyết định — ta đang cố hết sức để diễn cùng ngươi đây.

Khoảnh khắc tiếp theo, một cây gậy gỗ dày bằng cánh tay rít gió lao tới từ trong bóng tối, nện vào sau gáy Lục Dĩ Bắc, "Bốp!" một tiếng, gãy làm đôi.

"A—! Đau quá, cái gì..."

Lời của Lục Dĩ Bắc còn chưa nói xong, cô đã trợn trắng mắt, ngậm miệng lại, vịn vào cây đại thụ bên cạnh ngã xuống đất.

Ngay khoảnh khắc ngã xuống đất, cô hơi hé mắt ra, liếc nhìn người sau lưng.

Đó là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo màu táo tàu đã bạc phếch vì giặt nhiều, tóc tai bết bát lộn xộn, hai hàng lông mày rất nhạt, mặt bên phải dường như bị một vật sắc nhọn nào đó làm bị thương, có một vết sẹo rất dài.

Mày vừa rồi đánh tao đau lắm đấy. Nợ này tao ghi vào sổ, lát nữa tính sổ với mày!Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Ghi chú

[Lên trên]
Warrior: Một thương hiệu giày thể thao nổi tiếng và lâu đời của Trung Quốc.
Warrior: Một thương hiệu giày thể thao nổi tiếng và lâu đời của Trung Quốc.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

hẹ hẹ hẹ
Xem thêm