Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ
Chương 15: Mặt nạ Cố định Chú thuật Chu Nhan Cải
1 Bình luận - Độ dài: 4,023 từ - Cập nhật:
Lục Dĩ Bắc đi thẳng theo con đường nhỏ mà bà cụ đã chỉ. Con đường uốn lượn giữa những căn nhà tranh cũ kỹ, giống như những xúc tu dang ra của một loài quái vật nào đó, với vô số ngã rẽ và những con hẻm chật chội.
Thấp thoáng có tiếng nhạc tang tương tự như loại thường nghe trong linh đường nhưng không thể gọi tên, trôi dạt đến, đứt quãng như thể tín hiệu bị nhiễu.
Tro đen của tiền giấy vừa đốt xong vẫn còn vương lại vài đốm lửa, nhưng không thấy người đốt tiền giấy đâu, không biết họ đã rời đi hay trốn vào những căn nhà cũ nát kia.
Nhìn xa xa, những con hẻm bị bao bọc bởi những bức tường đất vàng bẩn thỉu hoặc tường xi măng cũ kỹ, quanh co khúc khuỷu, kéo dài ra rất xa, chẳng biết dẫn đến nơi nào.
Nếu là một người có trí tò mò mãnh liệt, nói không chừng sẽ ném lời dặn của bà cụ ra sau đầu, chui vào một con hẻm, gõ cửa một nhà nào đó, hỏi đông hỏi tây, rồi gây ra cả đống chuyện.
Tôi thì khác, cho dù có đặt mấy chị vũ nữ thoát y xin đẹp tuyệt trần trong hẻm, bố đây cũng không có hứng thú. Lục Dĩ Bắc nghĩ thầm, nhún vai rồi tiếp tục đi về phía trước.
...
Mười phút sau, Lục Dĩ Bắc đã tìm thấy Lò mổ Nam Giao nằm trong vùng hoang vu dưới chân núi.
Tường rào của Lò mổ Nam Giao rất cao, tầm nhìn vượt qua tường rào cũng chỉ có thể nhìn thấy mái tôn màu xanh lam đã phai màu bong tróc của nhà xưởng chăn nuôi.
Trên đường đến đây, Lục Dĩ Bắc đã tra cứu sơ qua thông tin về Lò mổ Nam Giao trên taxi. Nơi này không đơn thuần là một lò mổ heo, mà đồng thời còn có cả dự án chăn nuôi, hơn nữa còn nuôi khá tốt.
Theo các bản tin địa phương của Hoa Thành vài năm trước, Lò mổ Nam Giao dường như có một phương pháp chăn nuôi đặc biệt nào đó, cho đến một năm trước khi bị đóng cửa vì sự kiện quái đàm, nơi đây vẫn luôn giành được danh hiệu "Vua Heo Hoa Thành" hàng năm.
Nhìn tòa kiến trúc từ xa, Lục Dĩ Bắc hơi nhíu mày, rút điện thoại ra xem giờ.
14:24, vừa mới qua hai giờ chiều, trên trời cũng chẳng có mây đen, nhưng ánh sáng ban ngày lại tối một cách kỳ lạ.
Điều kỳ lạ là, chỉ có khu vực gần Lò mổ Nam Giao là âm u lạnh lẽo, những nơi xa hơn một chút vẫn là ánh nắng buổi chiều chan hòa.
Đối với một "thắng cảnh" như thế này, nơi mà ngay cả Tư Dạ Hội cũng chỉ có thể phong ấn nó, nếu khoa học có thể giải thích hết mọi hiện tượng thì thật là không xứng với danh tiếng của nó... Lục Dĩ Bắc khẽ lắc đầu, đi xuống theo triền đất, rất nhanh đã đến dưới bức tường cao của Lò mổ Nam Giao.
Đến gần rồi anh mới phát hiện tường rào của Lò mổ Nam Giao cao đến mức nào, độ cao gần bốn mét, đứng dưới chân tường hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Quan sát kỹ một chút, anh lại phát hiện, thân tường ở độ cao từ hai mét trở lên có sự phân chia, màu sắc của phần dưới rõ ràng đậm hơn phần trên, sự phong hóa hư hại cũng nghiêm trọng hơn.
Xem ra phần trên đó là sau này mới xây thêm.
Chắc là để ngăn người ngoài trộm kỹ thuật nuôi heo của họ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Khi anh tìm kiếm tin tức về Lò mổ Nam Giao trên taxi, có một bài báo khiến anh khá ấn tượng. Bốn năm trước, đối thủ cạnh tranh của Lò mổ Nam Giao từng cử người đến đây để trộm công nghệ, còn gây ra án mạng.
Còn về án mạng xảy ra như thế nào, tin tức không có đăng tiếp, dường như đang cố gắng che giấu điều gì đó, một vụ án mạng cứ thế mà bị cho qua.
Lục Dĩ Bắc quan sát sơ qua nơi quỷ quái mà đêm nay mình phải ở lại một đêm, sau đó lấy dụng cụ ra và bắt đầu công việc.
Phong ấn của Lò mổ Nam Giao tổng cộng chỉ có năm địa điểm cần được gia cố bảo trì, chỉ cần tìm thấy năm địa điểm đó, thay thế các cọc phong ấn đã cũ là xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Giống như Giang Ly đã nói, nhiệm vụ này không cần tiếp xúc trực tiếp với quái đàm, không có bất kỳ độ khó nào.
Ít nhất, bề ngoài trông là như vậy.
Theo sơ đồ kết cấu phong ấn mà Tư Dạ Hội cung cấp, Lục Dĩ Bắc nhanh chóng tìm thấy một nắp cống bị khóa giữa một đám cỏ dại khô vàng.
Rút chìa khóa ra mở khóa, cạy nắp cống lên, anh trèo xuống hầm sâu bốn năm mét theo thang, một mùi hôi thối của phân và nước tiểu động vật xộc thẳng vào mặt.
Ngay sau đó, xung quanh sáng lên ánh bạc chói mắt, rồi theo sau tiếng rung nhẹ và tiếng kêu ong ong từ huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu trên ngực Lục Dĩ Bắc, căn hầm mới trở lại bóng tối.
Xem ra, nếu tự ý đột nhập vào đây mà không đeo huy hiệu của Tư Dạ Hội, rất có thể sẽ bị tấn công ngay lập tức... Huầy, đúng là có cảm giác như đang đi trộm mộ vậy.
Anh từng thảo luận với Câu Manh, là một sinh viên ngành Hán ngữ cổ của một trường đại học khoa học kỹ thuật, làm thế nào để kết hợp kiến thức của khối khoa học kỹ thuật và khối văn học lịch sử để tìm một nghề nghiệp phù hợp.
Và câu trả lời mà Câu Manh đưa ra chính là — trộm mộ.
Nghĩ đến vẻ mặt đờ đẫn như cá chết nhưng lại đáng yêu chết người của Câu Manh, Lục Dĩ Bắc khẽ mỉm cười trong lòng, thu lại tâm trí, một tay bịt mũi miệng, tay kia rọi đèn pin, nhìn quanh bốn phía.
Trong căn hầm tối tăm rộng năm mét vuông, trên những bức tường đá nhẵn bóng xung quanh khắc đầy những chú văn khó hiểu, sâu trong hầm có một ụ đất sẫm màu nhô lên.
Thu lại ánh mắt, anh lục lọi trong túi áo một lúc, lấy ra một đóa hoa bách hợp song sinh màu thép đen, một tay giơ lên, lắc qua lắc lại một vòng, rất nhanh một trong hai bông đã biến thành màu xanh lam nhạt, còn bông kia thì biến thành màu vàng nhạt.
Cất đóa bách hợp đi, đặt lại vào túi áo khoát, Lục Dĩ Bắc lấy từ túi bên kia ra một cuốn sổ bìa đỏ có dấu ấn Báo Tử Thương Hiểu màu bạc, đối chiếu với bảng màu trên đó rồi cầm bút ghi chép lại.
【Cấp độ dao động linh năng: D- ~ D+ Phản ứng Thiên tai: ≤0.01% Bình thường.】
Ghi chép dữ liệu xong, anh cất cuốn sổ nhỏ đi, ngậm đèn pin bằng miệng, một tay cầm《Sổ tay Vận hành》, một tay lấy từ ba lô ra một cây búa gỗ đào, đi đến trước ụ đất sâu trong hầm, cẩn thận rút cọc phong ấn ngắn ra khỏi lòng đất.
Ngay khoảnh khắc Lục Dĩ Bắc rút cọc ra, một cảm giác khác thường ập đến, anh cảm thấy mình bị thứ gì đó theo dõi.
Trong bóng tối của hầm dường như có một đôi mắt.
Đôi mắt đó không sáng, cũng không đục, không có cảm xúc, không giống mắt người, cũng có chút thiếu tinh thần, bởi vì nó mở suốt ngày đêm, chưa bao giờ nhắm lại, thỉnh thoảng chớp một cái, trông hơi chậm chạp.
Cảm giác khác thường này khiến Lục Dĩ Bắc rất khó chịu, anh nhíu mày, quay người đi, cố nén sự bực bội trong lòng, hai ba nhát đã nhổ hết những cọc ngắn chôn trong ụ đất ra, sau đó lấy những cọc mới tinh gài bên hông, nhắm vào lỗ rồi đặt vào, giơ cây búa gỗ đào lên.
“UỲNH——UỲNH——UỲNH——!”
Sau khi cơ thể được linh văn của Ifrit cải tạo, sức mạnh của Lục Dĩ Bắc đã vượt xa người thường, một búa một cọc, gọn gàng đóng cả ba cọc ngắn vào ụ đất.
Đầu cọc lóe lên một tia sáng yếu, trong không khí dường như có tiếng ù ù.
Lục Dĩ Bắc thấy vậy khẽ gật đầu, theo như mô tả trong《Sổ tay Vận hành》, như vậy là đã gia cố xong phong ấn.
Và khi anh cúi xuống thu dọn những cọc phong ấn đã cũ trên mặt đất, anh mới để ý thấy, ánh mắt đang âm thầm quan sát mình đã biến mất từ lúc nào không hay.
Leo ra khỏi hầm, đậy nắp cống lại, khóa kỹ, Lục Dĩ Bắc mới có cơ hội quan sát kỹ những chiếc cọc đã cũ.
Trên những chiếc cọc bạc khắc chú văn, như bị thứ gì đó ăn mòn, chi chít những vết mẻ nhỏ, nhuốm đầy những vết gỉ đen lốm đốm.
...
Công việc của Lục Dĩ Bắc tại Lò mổ Nam Giao diễn ra rất thuận lợi, chỉ mất chưa đầy một giờ đã hoàn thành việc gia cố và khảo sát tại bốn địa điểm phong ấn.
Tuy nhiên, khi anh đến địa điểm phong ấn cuối cùng, chuyện anh không muốn thấy đã xảy ra.
Có sự cố rồi...
Nắp cống không biết đã bị ai phá hỏng, vỡ thành nhiều mảnh, vứt trong bụi cỏ, căn hầm đen ngòm tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
Lục Dĩ Bắc mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào miệng hầm một lúc, rồi giơ tay tung ra một chiêu Hồng Diễm Thiểm.
Khi anh niệm xong chú ngữ trong lòng, chĩa hai tay về phía miệng cống, đầu ngón tay nhanh chóng bùng lên ngọn lửa đỏ rực. Ngay sau đó, ngọn lửa đó phình to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, càng lúc càng...
Trời đất ơi! Cái quái gì vậy? Sao lại thế này? Mình chỉ định tung một chiêu nhỏ để dò đường thôi mà, sao lại vô tình kích hoạt chiêu cuối thế này? Giờ phải làm sao đây?
Trong tình huốn bình thường, ngọn lửa do Hồng Diễm Thiểm tạo ra chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Và trong khoảnh khắc Lục Dĩ Bắc kinh ngạc sững sờ, quả cầu lửa trên đầu ngón tay anh đã phình to đến mức bao phủ toàn bộ miệng hầm, rồi "vù!" một tiếng bắn vụt ra.
Hồng Diễm Thiểm được khuếch đại gấp hai ba mươi lần, mang theo năng lượng cuồng bạo, "bùm!" một tiếng nổ vang trong hầm, mặt đất cũng rung chuyển như thể xảy ra một trận động đất nhỏ.
"..."
Tai anh ù ù, bị khói đen bốc lên từ trong hầm hun cho đen mặt, Lục Dĩ Bắc ngã ngồi trên đất, ngơ ngác nhìn miệng hầm vài giây rồi mới nuốt nước bọt, lê cơ thể hơi mệt mỏi sau khi tiêu hao lượng lớn linh năng, trèo xuống hầm.
Một quả cầu lửa lớn như vậy nổ tung bên trong, dù có giấu quái đàm ở trong đó thì cũng phải bị nổ cho gần chết.
Đây là khuếch đại chú thuật sao?
Quá đỉnh!
Lục Dĩ Bắc mừng thầm, vào khoảnh khắc này, nhưng anh đã quên mất chuyện khuếch đại chú thuật của mình còn có giới hạn dưới là 0.01 lần.
...
Trong hầm vẫn còn vương đầy khói đen, Lục Dĩ Bắc giơ đèn pin lên nhìn xung quanh, phát hiện tường đá xung quanh ngoài việc bị hun đen thì không có hư hại gì, lúc này anh mới đi về phía ụ đất sâu trong hầm.
Đi đến trước ụ đất, anh phát hiện, trong số ba cọc phong ấn đáng lẽ phải có, đã bị nhổ mất hai, cây duy nhất còn lại cũng đã bị ăn mòn đến mức đen sì.
Anh cau mày lấy đóa bách hợp song sinh từ túi áo ra, gần như ngay lập tức, màu sắc của hai đóa hoa liền biến thành màu xanh đậm và màu vàng cam.
Xem ra, linh năng rò rỉ hơi nghiêm trọng rồi!
Nhưng tình hình này vẫn khá an toàn.
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, lấy cuốn sổ nhỏ ra, cầm bút viết.
【Cấp độ dao động linh năng: C- ~ C+ Phản ứng Thiên tai: ≤0.02% Không ổn định.】
"Khụ khụ—!"
Ghi chép xong, Lục Dĩ Bắc ho nhẹ hai tiếng, cúi người xuống, đang chuẩn bị nhổ cây cọc còn sót lại ra, đúng lúc này, anh lại cảm nhận được sự tồn tại của đôi mắt kỳ quái kia.
Nó không chớp, từng giây từng phút quan sát mọi hành động và mọi suy nghĩ của anh.
Như thể ẩn giấu ở một nơi nào đó mà con người không thể chạm tới, cảm giác đó hơi giống những vì sao trên trời, nhưng sao thì treo lơ lửng trên bầu trời đêm xa xôi, còn đôi mắt kia, lại lơ lửng ngay sau lưng.
Thích xem thì cứ xem, nhìn một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Huống chi, một mỹ nam đẹp trai như mình, đi trên phố có khối người nhìn, mày là cái thá gì?!
Như thể đang tự cổ vũ bản thân, anh thầm chửi thề vài câu rồi nắm chặt cây cọc, dùng sức nhổ ra. Ngay sau đó, anh lấy ra ba cây cọc mới cuối cùng, nhét vào miệng lỗ, rồi hai tay giơ cây búa gỗ đào lên, hung hăng đập xuống.
"Phập—!"
Một búa đập xuống, nhưng âm thanh dự tính không vang lên, thay vào đó là một tiếng phập trầm đục của máu thịt bị xuyên thủng.
Cảm giác trong tay mềm nhũn, như thể trong ụ đất giấu một khối thịt đầy máu.
Dưới ánh sáng đèn pin, Lục Dĩ Bắc nhìn thấy dòng máu đỏ sẫm rỉ ra từ khe hở giữa cọc anh vừa đóng và mặt đất, một mùi máu tanh hôi thối ngay lập tức xộc vào mũi.
Ngay sau đó, ụ đất bắt đầu ngọ nguậy, những mảnh đất vụn lăn ra xung quanh, như thể có một sinh vật nào đó sắp phá đất mà chui ra.
Thấy vậy, Lục Dĩ Bắc sững người một lúc, ánh mắt lạnh đi, giơ búa gỗ đào lên, hung hăng đóng hai cây cọc còn lại vào trong đất.
"Phập— Phập—!"
Hai tiếng động khẽ vang lên, máu tanh hôi thối bắn khắp người anh, ụ đất rung lên hai cái rồi im bặt.
...
Một lát sau, trước cổng lớn của Lò mổ Nam Giao.
Lục Dĩ Bắc vừa lau vết máu hôi thối trên người, vừa gọi điện cho Giang Ly.
"Tút— Tút—!"
Sau vài tiếng chuông chờ, bên tai anh vang một lên giọng nói lạnh lùng nhưng lại hay một cách kỳ lạ.
"Alô? Lục Dĩ Bắc? Nhiệm vụ bên cậu xong chưa?"
"Xong rồi, nhiệm vụ đơn giản như vậy, đối với tôi chẳng phải là chuyện nhỏ sao?" Lục Dĩ Bắc nói.
Nói đến đây, anh ngừng lại, do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời giấu chuyện phong ấn bị phá hoại.
Tối nay anh còn phải đến đây ở lại cả đêm. Vì lý do an toàn, chắc canh phải quái đàm hóa rồi mới đến.
Nhưng nếu bây giờ báo cáo tình hình phong ấn ở đây bị phá hoại, Tư Dạ Hội không biết chừng nào sẽ tới.
Lỡ như, lúc mình và bốn kẻ xui xẻo chưa từng gặp mặt kia đang ở đây tiếp nhận xét duyệt, người của Tư Dạ Hội lại xông vào, hai bên chạm mặt nhau thì giải thích thế nào đây?
Chẳng lẽ lại nói đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi quỷ quái này để đánh mạt chược? Thế thì cũng thừa ra một người! Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Thấy Lục Dĩ Bắc lâu không nói gì, Giang Ly ở đầu dây bên kia hỏi: "Lục Dĩ Bắc? Cậu gặp phải tình huống gì sao?"
"À cái này... không, không có, tôi chỉ đang nghĩ nhiệm vụ này hoàn thành có tiền thưởng không, nếu tiền thưởng nhiều, thì nên nạp mấy đơn game cho hợp lý."
"..." Giang Ly im lặng vài giây rồi nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì thì về sớm đi."
Nói xong cô liền cúp máy.
Lục Dĩ Bắc cất điện thoại, quay người lại nhìn cổng lớn của Lò mổ Nam Giao lần nữa, anh cảm thấy có thứ gì đó ở sau cánh cổng đang chớp mắt đầy âm u, và ngay khoảnh khắc anh nhìn qua, nó đã nhanh chóng bỏ chạy.
...
Khu vực Nam Giao vốn đã xa trung tâm thành phố, cộng thêm những câu chuyện kinh dị về Lò mổ Nam Giao, đến chiều tôia càng khó bắt xe ở gần đây.
Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang đứng bên đường chờ tài xế xe công nghệ từ xa đến, anh gặp phải một người đàn ông kỳ lạ.
Người đàn ông đó đội một chiếc mũ tai bèo sẫm màu, vành mũ kéo rất thấp, che đi nửa khuôn mặt, mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, khóa kéo áo khoác trên người mở ra quá nửa, có thể thấy lờ mờ vai anh ta quấn băng gạc dày cộm, còn rỉ ra chút máu.
Anh ta đeo một chiếc ba lô rất lớn trên một bên vai, ba lô bị nhét căng phồng.
Khi người đàn ông gặp Lục Dĩ Bắc bên đường, anh ta như thể hoàn toàn không nhìn thấy anh, ngó nghiêng một lúc rồi vội vã đi về hướng Lò mổ Nam Giao.
Lục Dĩ Bắc ban đầu không để tâm đến người đàn ông có hành tung đáng ngờ đó, cho đến khi anh thu lại ánh mắt khỏi người đàn ông, định cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, hai mắt anh chợt hơi nóng lên, một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu.
【Hắn đang lén nhìn cậu.】
Gần đây mình lại đẹp trai ra à? Sao ai cũng thích nhìn trộm mình thế... Lục Dĩ Bắc ngẩn ra rồi đột ngột quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đang dò xét của người đàn ông.
Ánh mắt thoáng giao nhau, trên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông lóe lên vẻ kinh hoảng và ngỡ ngàng, cơ thể khẽ run lên, anh ta hoảng hốt né tránh, chạy nhanh vào giữa những ngôi nhà tranh đổ nát rồi biến mất.
Lục Dĩ Bắc: "..."
Anh ta đến Lò mổ Nam Giao sao?
Chẳng lẽ là người cùng mình tham gia xét duyệt tối nay?
Anh ấy đến sớm như vậy để làm gì nhỉ?
Lục Dĩ Bắc hoang mang nghĩ, chưa kịp nghĩ ra manh mối gì thì một chiếc ô tô gia đình đã dừng lại bên cạnh anh, tài xế hạ cửa sổ xuống, gọi một tiếng: "Cậu là 【Bạch Tiểu Hoa vợ tôi】 phải không?"
Lục Dĩ Bắc: "..."
Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn gật đầu, lên xe.
Kiểu gì cũng phải đổi ID! Ngồi trên xe, Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
...
Chập tối, tại Hổ Phách Quán.
Một thiếu nữ với khí chất lạnh lùng ngồi trên xe lăn, hướng mặt về phía cửa sổ lớn sát đất, ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực chìm xuống chân trời, ánh tà dương màu máu đổ xuống, nhuộm đỏ mái tóc dài của cô.
Không lâu sau, phía sau thiếu nữ ấy vang lên tiếng mở cửa, cô hầu gái nhỏ A Hoa ôm một chiếc hộp đồng hình chữ nhật, đi đến bên cạnh cô.
"Tiểu thư, chân giả mới đã lấy về cho cô rồi ạ, Nhị Gia Béo ở chợ quỷ nói, đeo chiếc chân giả luyện kim này vào sẽ trông y như người bình thường"
"Ừ." Giang Ly gật đầu, xoay xe lăn đối diện với A Hoa, dịu dàng cười nói: "Còn gì nữa không? Lần trước cô đi, không phải nói gặp được một cô gái bán 【Mặt nạ Cố định Chú thuật Chu Nhan Cải】 sao? Lần này đi có mua được không?"
"Dạ mua thì mua được rồi, nhưng mà tiểu thư..." A Hoa vẻ mặt nghi hoặc gãi gãi má, "Thật sự có cần phải hóa trang không ạ?"
Giang Ly khẽ lắc đầu, cười nhẹ: "Nhóm chat Quái đàm đó, lần này có đến năm người tham gia xét duyệt đấy!"
"Suy nghĩ một chút là thấy, những người dám tham gia loại xét duyệt này, ít nhiều đều có bản lĩnh trong người, mà trong số những người có năng lực linh năng ở Hoa Thành, người quen biết ta không phải là ít."
"A Hoa, một nhân viên của Tư Dạ Hội lại chạy đi tham gia hoạt động của một tổ chức bị nghi là quái đàm, nếu bị người ta nhận ra, chắc canh sẽ phát sinh rất nhiều phiền phức."
"Em hiểu rồi, thưa tiểu thư." A Hoa gật đầu, mở nắp hộp đồng ra, lấy mặt nạ từ bên trong.
Nhìn thấy chiếc mặt nạ nhựa hình Quang Đầu Trọc chất lượng kém đến mức có phần biến dạng trong tay A Hoa, khóe miệng Giang Ly khẽ giật giật một cách khó nhận ra. [note77274]
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người cố định chú thuật lên một thứ kỳ quặc như thế này.
Giang Ly nhận mặt nạ từ tay A Hoa, đeo lên mặt, mở khóa điện thoại, mở trình duyệt, nhập "thiếu nữ", nhấp vào tìm kiếm hình ảnh, sau đó tùy tiện nhấp vào một tấm ảnh, xem đi xem lại vài lần, ghi nhớ dung mạo của cô gái trong ảnh vào đầu, lúc này mới truyền linh năng vào mặt nạ.
Ngay khoảnh khắc linh năng được truyền vào, chiếc mặt nạ nhựa đột nhiên như nhựa bị nóng chảy, dính chặt vào mặt Giang Ly, sau đó nhanh chóng ngọ nguậy, biến hình, kéo dài... trong vài hơi thở, dung mạo của cô đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng da ngăm, mang theo chút vẻ bất cần.
Cô nhìn vào chiếc gương A Hoa đang cầm, hài lòng gật đầu: "Xem ra chất lượng cũng không tệ, chỉ không biết dùng được mấy lần."
Trong lúc nói chuyện, cô ngẩng đầu nhìn A Hoa, nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười "thân thiện".
A Hoa trong phút chốc liền nhớ lại bóng ma tuổi thơ bị đám con gái hư hỏng cướp bóc, bắt nạt, cơ thể bất giác run lên, đến khi hoàn hồn lại, cô hờn dỗi nói: "Tiểu thư người làm gì vậy! Người cười đáng sợ quá."
Giang Ly nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Đáng sợ sao? Vì lần ngụy trang này, ta đã lấy Lý Hiên ra để luyện nụ cười lịch sự từ lâu rồi mà?"
"Dạ người chỉ đang luyện tập thôi ạ?"
"Đúng vậy." Giang Ly nghiêm túc gật đầu.
A Hoa: "..."
Cái này... em còn tưởng là vì chuyện của Lục Dĩ Bắc mà người đang liên tục uy hiếp anh ta chứ.


1 Bình luận