Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ
Chương 46: Lát nữa tao cũng dọa mày một phen
0 Bình luận - Độ dài: 4,518 từ - Cập nhật:
Sau khi Tần Đại Lâm một gậy ‘đánh ngất’ Lục Dĩ Bắc, hắn đứng sau gốc cây, ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt mấy lần thay đổi.
"Ủa? Cô gái trên mạng kia?" Do dự một lát, hắn nhỏ giọng tự nói: "Thôi kệ, không quan tâm nữa, nếu không giao được người cho bọn chúng, sẽ gặp phiền phức."
Cô gái trên mạng... thời gian sắp hết rồi... không giao được người cho bọn chúng...
Trong đầu lặp lại những từ khóa trong lời nói của Tần Đại Lâm, Lục Dĩ Bắc khẽ cau mày một cách khó nhận ra.
Nghe có vẻ, trước đây hắn đã tìm kiếm mục tiêu trên mạng, sau đó lừa đến đây để ra tay?
Không giao được người...
Lẽ nào, những cô gái mất tích đó, đều đã bị hắn giao cho một người hoặc một quái đàm nào đó?
Lục Dĩ Bắc đang nghĩ, bên tai truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Tần Đại Lâm đi đến bên cạnh Lục Dĩ Bắc, nhìn trái ngó phải một lúc, rồi ngồi xổm xuống.
Hắn sờ vào sau gáy của Lục Dĩ Bắc, xác nhận không có chảy máu, sẽ không để lại vết máu, sau đó nhẹ nhàng thở phào một hơi, một tay ôm cô lên, vác lên vai, nhanh chân đi về hướng khu nhà ở cũ của công nhân nhà máy điện.
Sau khi bị Tần Đại Lâm vác lên vai, Lục Dĩ Bắc lập tức hé mắt ra nhìn, bắt đầu âm thầm quan sát môi trường xung quanh.
Đi về phía trước, xuyên qua cổng vào, tiến vào tòa nhà cũ, ánh sáng trước mắt lập tức tối sầm lại, đi thêm một chút về phía trước, tia sáng cuối cùng còn sót lại xung quanh cũng hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
Trong hành lang tối om, không khí thoang thoảng một mùi kỳ quái không thể tả.
Mùi đó, chủ yếu là mùi hôi thối do rác thải chất đống trên hành lang biến chất tỏa ra và mùi mốc của tường bị ẩm, nhưng nếu phân biệt kỹ sẽ phát hiện, bên trong mơ hồ xen lẫn một chút mùi máu tanh.
Lạ thật, ban ngày mình không hề ngửi thấy mùi máu tanh? Còn có chút dao động linh năng yếu ớt gần giống mấy con quái đàm nhỏ ở nhà... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Mùi máu tanh đó, như thể sau khi trời tối mới từ từ thấm ra từ những bức tường xung quanh, im lặng kể lại những cảnh tượng kinh hoàng đã từng xảy ra ở đây.
Linh năng trong cơ thể cô như cảm nhận được điều gì đó, bắt đầu rục rịch.
Lúc Tần Đại Lâm lên lầu động tác rất nhẹ, không kích hoạt đèn cảm ứng âm thanh ở đầu cầu thang, trong bóng tối chỉ có tiếng thở chậm rãi mà hắn cố ý kiểm soát và tiếng ma sát nhẹ của đế giày với mặt đất.
Lục Dĩ Bắc bị hắn vác trên vai, lắc lư đi tới, đôi mắt hé một khe hở nhỏ đánh giá hành lang tối tăm, âm u và bẩn thỉu xung quanh, trong đầu không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô bắt đầu nghĩ, nếu lần này người rơi vào tay Tần Đại Lâm không phải là mình, mà là cô gái có thể đã trò chuyện rất sôi nổi với hắn trên mạng, thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Những cô gái chưa từng trải sự đời đó, có thể chưa từng chứng kiến sự tàn nhẫn của thế giới này, họ bị Tần Đại Lâm dụ dỗ.
Thế giới này chưa bao giờ thiếu kẻ ngốc, luôn sẽ có người bị vài cái 648, vài bộ trang phục game lừa cho quay cuồng, nhưng lỗi không hoàn toàn nằm ở họ. Lục Dĩ Bắc nghĩ. [note79331]
Họ ngây thơ đến nơi hẻo lánh đổ nát này lại không hề nghĩ rằng trong bóng tối có ẩn náu một "con thú hoang" còn hơn cả quái đàm, đang chuẩn bị dạy cho họ bài học cuối cùng và tàn nhẫn nhất trong đời.
Tần Đại Lâm ẩn mình trong bóng tối, đã sớm có chuẩn bị, sẽ đánh gục họ, cẩn thận xóa sạch dấu vết gây án, sau đó mang vào trong tòa nhà vừa bẩn vừa hôi, trong bóng tối lúc nhúc chuột và gián này.
Họ có lẽ sẽ bất động như mình bây giờ, cũng có thể sẽ khóc lóc, giãy giụa.
Lúc này Tần Đại Lâm đã không cần phải ngụy trang nữa, dựa vào ưu thế sức mạnh chênh lệch, hắn có thể rất dễ dàng dùng bạo lực để chế ngự những con mồi không yên phận đó.
Họ không có bất kỳ lựa chọn nào, cũng không có bất kỳ khả năng chống cự nào, họ chỉ có thể bị tên không phải quái đàm, nhưng còn hơn cả quái đàm này, tàn nhẫn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trong thời đại quái đàm gia tăng, tòa nhà cũ kỹ có niên đại lâu đời này, giống như một cái miệng lớn đầy máu ẩn mình trong góc thành phố, chỉ cần hé mở rồi khép lại trong chốc lát, liền nuốt chửng một sinh mệnh trẻ trung tươi mới.
Sau đó.
Tòa nhà cũ lại trở về vẻ yên tĩnh, những người khác ở gần đây nhất cũng cách hai ba km, sẽ không phát hiện ra trong tòa nhà này, còn đang nhốt một cô gái.
Cô suy nghĩ miên man, không biết tự lúc nào đã bị Tần Đại Lâm đưa đến trước cửa phòng 401, một loạt tiếng lục lọi chìa khóa truyền đến.
Trong bóng tối, ánh mắt cô lướt qua những lá bùa dán đầy trên cửa, khẽ nhíu mày, cẩn thận di chuyển cánh tay mềm oặt từ trên vai Tần Đại Lâm rủ xuống, lướt qua cửa.
"Xoẹt—!"
Lòng bàn tay truyền đến một trận đau rát, như chạm vào đáy nồi nóng bỏng, những lá bùa trên cửa chống trộm lập tức bị Lục Dĩ Bắc xé xuống hơn một nửa.
Màydán những lá bùa này không phải là vì sợ quái đàm tìm đến cửa sao? Tao xé hết cho mày!
Bà đây, không phải, ông đây hôm nay sẽ trở thành con quái đàm đáng sợ nhất của khu nhà ở này!
Nếu chỉ một dao đâm chết mày, thật sự quá hời cho mày rồi, xem tao làm trò gì với mày đây... Lục Dĩ Bắc nghĩ, trong đầu dần dần nảy ra một loạt kế hoạch đen tối.
Nhìn thấy những lá bùa trên cửa bị xé đi, tim Tần Đại Lâm thắt lại, sắc mặt tái xanh, liền ném Lục Dĩ Bắc sang một bên, nhặt những lá bùa dưới đất chắp vá lại.
Tay chân luống cuống chắp vá một lúc, phát hiện những lá bùa đã không còn hy vọng khôi phục, sắc mặt hắn sa sầm, gầm nhẹ về phía Lục Dĩ Bắc: "Mẹ nó, mày đã làm gì vậy?"
"..."
Lục Dĩ Bắc hai mắt nhắm nghiền, không động đậy, như đang im lặng đáp lại Tần Đại Lâm: "Người ta có làm gì đâu! Em chỉ là một mỹ nữ bị anh một gậy đánh cho bất tỉnh thôi mà."
"Hừ—!"
Dường như biết rằng nổi giận với cô gái như một đống bùn nhão này cũng vô dụng, Tần Đại Lâm hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Thôi được, dù sao mày cũng không còn sống được bao lâu nữa!"
"Nếu không, tao nhất định phải trút hết cơn tức này lên người mày, rồi tháo một cánh tay của mày ra!"
Vừa chửi bới lầm bầm, hắn vừa móc chìa khóa mở cửa, lôi Lục Dĩ Bắc vào trong nhà, ngay khoảnh khắc đóng cửa "cạch!" một tiếng khóa trái cửa lại.
Vào trong nhà, Tần Đại Lâm mò mẫm bật đèn, ánh sáng rực rỡ soi sáng cả căn phòng.
Căn phòng khoảng sáu bảy mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí rất đơn giản, nhưng lại bày biện rất nhiều món đồ thủ công nhỏ xinh đáng yêu, trên ban công còn trồng rất nhiều cây mọng nước và hoa cỏ.
Cả căn phòng được bài trí rất đặc trưng và ấm cúng, nếu không phải đã nhìn thấy bản mặt của Tần Đại Lâm, cũng như thông qua 【Đồng Xu Phúc Thần】 biết được những chuyện kinh khủng mà hắn đã làm.
Lục Dĩ Bắc cảm thấy, nếu cô lần đầu tiên đến đây, có thể sẽ nghĩ rằng người sống ở đây rất yêu đời, sống rất tinh tế, rất hạnh phúc.
Nhưng tất cả đều là giả tạo, đằng sau cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc là một bộ mặt khác đầy tuyệt vọng và tàn khốc.
Trong số những cô gái mất tích, e là có một phần không nhỏ bị chính sự giả tạo này lừa gạt.
Vào trong nhà của Tần Đại Lâm, mùi máu tanh như thấm ra từ bốn bức tường xung quanh càng nồng nặc hơn.
Bốn bức tường trắng bệch dưới ánh đèn, như có từng cô gái đang phát ra những tiếng thì thầm, nói với Lục Dĩ Bắc, họ bị giấu trong tường, dưới sàn nhà, trong chậu hoa, sau bồn tắm, ở góc của đường ống thoát nước...
Có chút giống những lời thì thầm thỉnh thoảng vọng ra từ Trứng Ma Nữ nhưng yếu hơn rất nhiều.
Nguồn gốc của tiếng thì thầm truyền ra từ trong tường rất nhiều, nghe sơ qua ít nhất cũng có hơn mười người.
"..."
Lục Dĩ Bắc liếc trộm khuôn mặt nghiêng của Tần Đại Lâm, khẽ nhíu mày.
Xem ra, những cô gái đã rơi vào tay hắn còn nhiều hơn những gì đã thấy trước đó, những người đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Còn có nhiều cô gái hơn đã mất tích nhưng không ai truy cứu tìm kiếm, cứ thế lặng lẽ biến mất trên thế giới này, không để lại một chút dấu vết tồn tại nào.
Lục Dĩ Bắc đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của nhóm chat Quái đàm có lẽ cũng có chỗ tốt, ít nhất chúng có thể cho những cô gái ngốc nghếch đã phạm sai lầm đó một cơ hội "bà đây làm ma cũng không tha cho mày", để sửa chữa sai lầm và trừng trị kẻ ác.
Vừa nghĩ đến nhóm chat Quái đàm, Lục Dĩ Bắc đột nhiên cảm thấy có hơi sơ suất.
Nếu như trước khi đến, mình xem thử trên trang web treo thưởng có treo thưởng nhiệm vụ nào liên quan hay không thì tốt rồi, nói không chừng còn có thể kiếm thêm một khoản.
Vừa làm việc tốt vừa không lưu danh, lại không cần tiền, đó là anh hùng.
Nhưng cô không phải là anh hùng, nếu có thể, cô đương nhiên muốn tất cả.
————
Tần Đại Lâm đặt Lục Dĩ Bắc lên sofa, tìm dây nylon trói hai tay cô lại, quay người vào phòng ngủ, không biết đang loay hoay cái gì ở trong đó mà truyền đến từng đợt tiếng động nặng nề của vật nặng bị kéo lê.
Sau khi bóng dáng của Tần Đại Lâm biến mất khỏi phòng khách, Áo Khoác liền lập tức ngọ nguậy, đưa con dao chạm khắc hoa giấu trong ống tay áo của Lục Dĩ Bắc vào tay cô, cô hai ba nhát đã cắt đứt dây nylon, sau đó nắm chặt đầu dây bị đứt trong lòng bàn tay.
Mặc dù cô đã dùng đồng xu bói qua, lúc đối phó với Tần Đại Lâm sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng sớm nắm quyền chủ động trong tay, dù sao cũng sẽ yên tâm hơn một chút.
Một lát sau, tiếng động trong phòng ngủ yên tĩnh lại, tiếng bước chân của Tần Đại Lâm quay trở lại lọt vào tai Lục Dĩ Bắc.
Thời cơ đến rồi... ánh mắt cô đảo một vòng, trước khi Tần Đại Lâm đi ra, cô xoa đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh.
"Đây... đây là..."
Thấy Tần Đại Lâm từ trong phòng ngủ đi ra, cô đột nhiên phát ra một tiếng la hét: "A! Anh, anh là ai? Anh đưa tôi đến đây muốn làm gì? Muốn, muốn tiền à? Tôi có thể cho anh, chỉ, chỉ cần anh tha cho tôi, đừng làm hại tôi, đừng làm hại tôi."
Tần Đại Lâm thấy cô gái vừa mang về, người run như cầy sấy, biểu cảm đờ đẫn, không biết là bị đánh ngốc hay là bị dọa ngốc, lại cảm thấy có hơi buồn cười.
Nhát gan như vậy, nửa đêm nửa hôm còn dám chạy đến nơi này?
Nghĩ gì vậy?
Gã đang suy nghĩ, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười rồi ngồi xuống đối diện Lục Dĩ Bắc, dịu dàng nói: "Cô bé đừng sợ, chú không phải người xấu."
Làm thân để nạn nhân thả lỏng cảnh giác, tiện cho việc hãm hại tiếp theo à? Tiếc là tao biết tỏng mày rồi. Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Cô rụt chân lại, mở mắt to cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Đại Lâm, yếu ớt hỏi: "Chú, chú không phải người xấu, vậy vừa rồi tại sao lại đánh tôi?"
Tần Đại Lâm gãi gãi sau gáy nói: "Chú thấy con lén lút gần nhà, tưởng con là người xấu, trong lúc nóng vội mới... Chú chỉ muốn dọa con chút thôi, xin lỗi nhé!"
Nói hay lắm! Mẹ mày, tao đây cũng chẳng phải người tốt, lát nữa tao cũng dọa mày một phen...Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, như thể đã thả lỏng cảnh giác, thở ra một hơi dài.
"Phù—! Vậy, nếu đã là hiểu lầm, chú có thể để con đi được không ạ?"
"Tạm thời không được."
"Tại sao ạ? Không phải chú nói là vì hiểu lầm con là người xấu, mới đánh con sao?" giọng điệu Lục Dĩ Bắc có hơi nức nở hỏi dồn.
"Chú thả con đi mà? Con xin chú! Con sẽ không báo cảnh sát đâu, thật đó!"
Tần Đại Lâm nhìn bộ dạng đáng thương như một con thỏ trắng nhỏ mặc cho người ta sắp đặt kia, trong lòng mừng thầm, nhưng biểu cảm trên mặt lại trở nên sầu não.
Hắn từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc, rút một điếu ra châm lửa, hít một hơi thật sâu, từ từ nói: "Thật ra, chú cũng đã một thời gian rồi không tìm được người chịu lắng nghe mình nói chuyện."
"Con nói chuyện với chú một lát nhé? Nói chuyện xong chú sẽ thả con đi."
"Lâu rồi không nói chuyện với ai là sao ạ?" Lục Dĩ Bắc sững sờ, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía ban công nói: "Chị ơi, chị chưa bao giờ nói chuyện với chú sao?"
"Chị ơi, chị vốn không ở cùng chú ấy sao ạ?"
Tần Đại Lâm nhìn theo ánh mắt của Lục Dĩ Bắc, trên ban công trống không, rèm cửa đóng kín, các loại cây trong chậu hoa lặng lẽ đổ bóng xuống sàn nhà, trông thật vô hồn.
Hắn ngây người nhìn chằm chằm vào ban công, như nhớ lại chuyện gì đó đáng sợ khiến đôi mắt hắn hơi run rẩy, mãi đến khi tàn thuốc nóng bỏng rơi trên quần, đùi đau rát, hắn mới giật nảy mình, sực tỉnh lại.
Tần Đại Lâm nhảy dựng lên khỏi ghế, vẻ mặt hung tợn lộ rõ.
"Mẹ kiếp, tao cho mày mặt mũi mày không cần, còn ở đây giở trò khôn vặt với tao hả? Trên ban công làm gì có ai?!"
Lục Dĩ Bắc làm ra vẻ bị dọa sợ, rụt người lại, tủi thân nói: "Nhưng, nhưng cháu rõ ràng nhìn thấy có một chị gái ở đó mà..."
Lục Dĩ Bắc vừa nói, vữa nhớ lại trang phục của Trần Tư Kỳ vào ngày mất tích trên thông báo tìm người, nhỏ giọng thuật lại: "Chị ấy mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, giày hở mũi màu đen, lưng đeo một chiếc túi nhỏ màu đỏ, chú xem kìa, chị ấy ở ngay đó!"
Tần Đại Lâm nghe lời nói của Lục Dĩ Bắc, sống lưng rùng mình lạnh toát, toàn thân nổi da gà.
Hắn nhớ từng cô gái mà hắn đã hãm hại, họ thường xuyên xuất hiện trong mơ của hắn, đòi mạng hắn, nhưng hắn vẫn sống tốt.
Con nhỏ này biết trang phục của những cô gái đó không có gì lạ, trên tin tức và thông báo tìm người đều có viết!
Trước đây những cảnh sát kia không phải cũng dùng phương pháp này để thăm dò sao?
Sau một thoáng kinh hoàng, Tần Đại Lâm rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhìn về phía Lục Dĩ Bắc với vẻ mặt hung tợn.
"Mẹ mày câm miệng lại cho tao! Mày thật sự nghĩ rằng vào cái nhà này rồi, mày còn có thể lành lặn bước ra ngoài được sao?"
Hắn gầm lên, vớ lấy cái gạt tàn trên bàn lao về phía Lục Dĩ Bắc, mắt thấy sắp có một trận đòn roi, Lục Dĩ Bắc nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh.
Cái gạt tàn chỉ thiếu một chút nữa là đã đập vào đầu cô.
Tần Đại Lâm lại một lần nữa lao về phía Lục Dĩ Bắc, sau đó lại một lần nữa bị cô né được, vẫn là thiếu một chút.
"Mày còn dám né? Chết mẹ mày đi!"
"Chú, chú ơi, con cũng không muốn né đâu! Nhưng, nhưng người ta cũng rất sợ, không kiểm soát được mà!"
Ai bảo động tác của màydễ dự đoán đếnvậy chứ? Tao thậm chí còn có dư sức tạo cho màyảo giác "thiếu một chút, lần sau nhất định sẽ trúng". Lục Dĩ Bắc bổ sung trong lòng.
Tần Đại Lâm sa sầm mặt, lại lao tới, lại bị né, tiếp tục lao tới, tiếp tục bị né, sau mấy lần thử liên tiếp, đều bị Lục Dĩ Bắc dễ dàng né tránh.
Cô giống như một con lươn nhỏ trơn tuột, lại giống như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
Tần Đại Lâm nhận ra sự việc có hơi không ổn, một tay xách gạt tàn, lùi lại vài bước, đánh giá Lục Dĩ Bắc từ trên xuống dưới, lúc này mới phát hiện cô gái nhỏ này, đối mặt với tình huống nguy hiểm như vậy lại hoàn toàn không hoảng sợ, thậm chí trên mặt còn không có chút biểu cảm nào, như là...
Như là một người chết?
Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, gã lại nhớ tới những lá bùa rách nát ở cửa, sắc mặt Tần Đại Lâm tái mét, giọng run run gầm lên: "Mày, mày rốt cuộc là ai?"
"Tôi?" Lục Dĩ Bắc bình tĩnh nói: "Tôi có thể là Trần Tư Kỳ, có thể là Trương Tuệ Tuệ, Phương Lệ Cầm, cũng có thể là vô số hài cốt được chôn vùi dưới lòng đất của Khu chung cư Hạnh Phúc..."
Lục Dĩ Bắc nói, vẻ mặt không đổi, dùng một giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói với Áo Khoác một câu: "Áo Khoác, biến thành một chiếc váy trắng rách rưới đi?"
Nhận được chỉ lệnh của cô, Áo Khoác ngọ nguậy vài cái, theo bộ dạng của Váy Ngủ trong căn hộ, trong nháy mắt đã hóa thành một chiếc váy vừa rách vừa bẩn rủ xuống.
Lục Dĩ Bắc cũng rất đúng lúc mà buông sợi dây nylon trong tay ra, để lộ ra con dao khắc hoa, tiếng về phía trước.
Linh năng cuộn trào, trong không khí nổi lên từng cơn gió mạnh, mái tóc dài trắng như tuyết bay loạn, đôi mắt đỏ rực ánh lên những tia sáng lạnh lẽo.
Dường như bị ảnh hưởng bởi dao động linh năng của Lục Dĩ Bắc, ánh đèn trên trần nhà lúc sáng lúc tối, không ngừng chớp tắt.
Những luồng dao động linh năng yếu ớt ẩn giấu trong bốn bức tường xung quanh đột nhiên đều được kích hoạt, căn phòng lập tức vang vọng từng đợt tiếng khóc nức nở của thiếu nữ tựa như tiếng ma khóc sói tru.
Trong nháy mắt, cơ thể của Tần Đại Lâm như bị sét đánh, toàn thân run rẩy, tay chân lẩy bẩy, liên tiếp lùi lại vài bước, dựa vào tường.
Nhìn Lục Dĩ Bắc tay cầm dao, biểu cảm của hắn hoàn toàn mất kiểm soát, ngũ quan như bị một bàn tay vô hình nhào nặn, vò cho méo mó biến dạng.
Hiệu ứng thị giác đạt đến đỉnh điểm, ảnh hưởng tinh thần của dao động linh năng do quái đàm gây ra với con người cũng là thật, cả người hắn đều không ổn.
"Mày, mày đừng qua đây, tao, tao cũng không muốn giết chúng mày đâu..."
Mới nói được một nữa, hắn đột nhiên tát mạnh vào mặt mình một cái: "Đều là tại tôi, là lỗi của tôi, tôi không nên cờ bạc, không cờ bạc tao cũng sẽ không đi vào con đường này."
"Không, không đúng, đều tại chúng nó! Là chúng nó lừa tôi vào ván cược đó, tôi đã thua sạch tất cả, chỉ có bán mạng cho chúng nó mới có thể tiếp tục sống, nếu không, nếu không chúng nó sẽ..."
Lục Dĩ Bắc: "..." Cái ván cược quái gì mà kích thích vậy? Ngay cả tự do cá nhân cũng có thể thua sao? Thôi kệ không quan tâm, làm chuyện chính trước!
"Câm miệng! Tôi có hỏi ông những chuyện này không? Nói đi, thanh cổ kiếm của tôi ở đâu? Nói ra, tôi cho ông đường sống!"
"Cổ kiếm?" Tần Đại Lâm sững sờ, vội vàng lắc đầu: "Không, không, tôi không thể nói cho cô!"
"Vậy thì chết đi!"
Lục Dĩ Bắc quát khẽ một tiếng, mũi chân điểm xuống đất, lợi dụng năng lực bay không được tốt lắm của mình, lơ lửng vài giây, bay về phía Tần Đại Lâm.
Thấy vậy, đồng tử của Tần Đại Lâm co rút dữ dội, ngực phập phồng kịch liệt, kinh hoàng hét lớn: "Ở, ở Lý, Lý..."
Hắn còn chưa nói xong, trong miệng đã phát ra một tiếng kêu quái dị "Ọe!", sùi bọt mép, cổ nghẹo sang một bên, "bụp!" một tiếng ngã xuống đất, ngất đi.
Lục Dĩ Bắc: "..."
Cái này... vậy mà lại sợ đến mức sốc ngất đi rồi?
Tâm lý này cũng quá kém rồi, hắn rốt cuộc đã làm thế nào mà ra tay, giết được nhiều người như vậy?
Chết tiệt, giờ phải làm sao? Ông đây còn chưa kịp hỏi rõ thanh cổ kiếm ở đâu!
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, xoa xoa cái bụng hơi căng.
Cô trước đây căn bản không biết, mặt đối mặt trực tiếp dọa ngất một người lại có thể nhận được nhiều linh năng bổ sung như vậy, gần bằng một phần ba lõi bản thể quái đàm.
Cô đi tới, lật Tần Đại Lâm đang ngã trên mặt đất lại, thử hơi thở, xác nhận hắn vẫn sống, liền tận dụng nguyên liệu tại chỗ, dùng dây nylon trói hai tay hai chân hắn lại, sau đó một tay xách hắn lên, ném về phía sofa.
"Keng—!"
Đúng lúc này, có thứ gì đó, đột nhiên từ trượt ra trong túi của Tần Đại Lâm, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng động nhẹ.
"Hửm?"
Lục Dĩ Bắc đi tới, nhặt thứ rơi ra từ túi của Tần Đại Lâm lên, đánh giá một chút rồi nhíu mày.
Đó là một thẻ chip tròn được chế tác tinh xảo, màu sắc đỏ trắng xen kẽ, chất liệu chắc là một loại kim loại nào đó, cầm trong tay lành lạnh, một mặt khắc số "10", một mặt khắc một ngôi sao bảy cánh ngược có hoa văn vô cùng phức tạp, mơ hồ còn có chút dao động linh năng yếu ớt.
"Thẻ chip? Chẳng lẽ đây là chip của sòng bạc mà Tần Đại Lâm đã thua sạch bản thân?"
"Còn có dao động linh năng..."
"Tch! Ông là một người bình thường, lại đi đánh bạc với quái đàm, không thua mới lạ!"
Lục Dĩ Bắc tự nói, lặng lẽ cất chiến lợi phẩm của mình vào túi.
Đánh bạc là điều không thể, cô cả đời này sẽ không đánh bạc, cô chỉ định cất chip trước, đợi biết sòng bạc đó ở đâu, sẽ đi đổi chip thành tiền mặt thôi.
Cất xong chip, Lục Dĩ Bắc liền ngồi xuống ghế, chán chường nghịch điện thoại, chờ đợi Tần Đại Lâm tỉnh lại, để mình tiếp tục "hỏi thăm thân thiện".
Thời gian từng chút một trôi qua, mười một giờ rưỡi đêm, thấy pin điện thoại chỉ còn mười phần trăm, Lục Dĩ Bắc có hơi hoảng, đang chuẩn bị cất điện thoại để dành chút pin cuối cùng, đúng lúc này, ánh đèn trong phòng đột nhiên tắt ngấm, ngoài cửa sổ cũng thổi lên một cơn gió yêu ma rợn người .
Hai luồng dao động linh năng, đột nhiên chạm phạm vi dò xét linh giác của cô. Chúng đang xuyên qua hành lang, lặng lẽ tiếp cận về phía phòng 401.
Có quái đàm đến! Là quái đàm mà đồng xu đã bói ra sao?
Cường độ dao động linh năng khoảng 1 Thỏ, có hai con... vậy là khoảng 2 Thỏ!
Lục Dĩ Bắc trong lòng cân nhắc vài giây, đưa ra phán đoán nếu rằng mình đối mặt với khoảng hơn 2 cô thỏ một chút, có thể sẽ có nguy hiểm, quyết định trốn trước, xem tình hình rồi tính.
Ngay sau đó, trong đầu cô liền lóe lên ý nghĩ dự đoán.
【Chúng sắp xuyên qua cửa lớn】
Sắc mặt cô hơi biến đổi, lập tức đứng dậy, nhìn quanh một lượt, thân hình lóe lên liền lao vào phòng ngủ của Tần Đại Lâm, vừa mới đi được vài bước, chân liền giẫm phải khoảng không, rơi thẳng xuống dưới.
Khoảnh khắc tiếp theo, nhiệt độ trong phòng 401 đột ngột giảm mạnh, trên cửa sổ kính không hiểu sao lại phủ một lớp sương trắng, cánh cửa chống trộm đã bị khóa trái không mở ra được, lại truyền đến một tiếng "két" nhẹ của trục cửa chuyển động, cùng với tiếng động nhẹ hai bóng đen lơ lửng, nhẹ nhàn xuyên qua cửa chống trộm, vào trong nhà...


0 Bình luận