Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 28: Chờ đợi một người mãi mãi không thể trở về

0 Bình luận - Độ dài: 4,171 từ - Cập nhật:

Mặc dù, Vương Bất Lưu Hành và Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược đều nói rằng cái nhìn đầy tình cảm của hai người họ trước cổng Lò mổ Nam Giao, chỉ là một cuộc trao đổi thân mật giữa những người bạn mới quen sau một trận chiến khốc liệt.

Nhưng Trương Đức Hiền có chết cũng không tin lời nói ma quỷ của họ và đã khéo léo từ chối lời mời đi uống trà sáng cùng nhau.

Hai cô nương đó, vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa!

Nụ cười của họ khiến người ta nhìn mà thấy ớn lạnh.

Rời khỏi Lò mổ Nam Giao, một mình đi trên con đường vắng vẻ ở ngoại ô Hoa Thành, hai bên đường là những khu dân cư cũ kỹ lác đác, im lìm dưới màn đêm.

Trương Đức Hiền xoa xoa cái đầu trọc lóc nhưng vô cùng thông minh của mình, lại lần nữa lấy ra chiếc điện thoại màn hình đã vỡ nát, mở tin nhắn riêng mà Miu Tiểu Thất gửi đến, nhìn chăm chú hồi lâu, rồi thở dài một hơi.

"Haizz—! Mãnh thú thực sự quả nhiên vẫn cần phải độc hành mới đúng, ta tốt nhất không nên xa xỉ hy vọng có được bạn đồng hành trên con đường này!"

Bây giờ đã biết được tung tích của thánh vật đầu tiên rồi, chỉ cần không ngừng tiến về phía mục tiêu đã định, sẽ có một ngày, có thể khiến Kim Cang Phù Đồ Phái của ta phục hưng trở lại.

Dù đêm có tối đến đâu, bình minh rồi sẽ đến!

Trương Đức Hiền nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao xa xôi, trong thoáng chốc có một vị hòa thượng già mặt mày hiền từ hiện ra trước mắt hắn, thế là mãnh nam rơi lệ.

"Sư phụ—!"

"Kéttt—!"

"Nửa đêm nửa hôm ồn ào cái gì thế hả!? Muốn chết à!"

“Xoảng—!”

Trương Đức Hiền: "..."

——————

Lúc rời khỏi Lò mổ Nam Giao, Lục Dĩ Bắc đi rất chậm, sự chú ý đều đặt vào lõi quái đàm trông như một miếng thịt ba chỉ thượng hạng, nhưng lại cứng vô cùng trong tay.

Thứ này, càng nhìn càng thích.

Cô không ngờ cái gã đầu trọc to con kia trông kỳ quái, nhưng người lại không tệ, ba con quái đàm đó rõ ràng là do ông ta trừ khử, cô mặt dày xin ông ta lõi quái đàm, ổng lại thật sự cho một cái.

Đây có lẽ là cái gọi là, mặt dày thì ăn đủ no nhỉ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Lục Dĩ Bắc đi phía trước, Giang Ly ở ngay sau lưng cô, như một bóng ma lặng lẽ đi theo, cúi đầu xem tệp tin được giải mã trên điện thoại, khóe mắt thỉnh thoảng liếc về bóng lưng phía trước.

【Ngày 14 tháng 7. Mặc dù thời gian gần đây Đại Vương ăn ngày càng ít, nhưng cân nặng của nó vẫn tiếp tục tăng, trọng lượng sắp đuổi kịp "Hormone" của năm ngoái. Tôi đã báo cáo tình hình kỳ lạ này cho giám đốc, nhưng ông ta lại cảnh cáo tôi, nếu còn xía vào chuyện của người khác thì cút khỏi lò mổ. Chết tiệt! Ông ta thật sự đã điên rồi! Đã xảy ra án mạng, gia đình của người do nhà máy thịt Hy Vọng cử đến đều đã tìm đến tận cửa, vậy mà ông ta lại chỉ chăm chăm vào việc đầu tư, còn cử người đến tận nhà uy hiếp bà nội của người đó im miệng, thật là... Có lẽ, tôi thật sự nên rời khỏi đây.

Ngày 21 tháng 7. Cân nặng của Đại Vương đã vượt xa "Hormone", thân hình như một ngọn núi nhỏ. Giám đốc suýt chút nữa đã được như ý nguyện có được vốn đầu tư. Tiếc là, chiều hôm đó khi giám đốc dẫn nhà đầu tư đi xem Đại Vương đã xảy ra chuyện. Để lấy lòng nhà đầu tư, giám đốc lại dám trước mặt Đại Vương, nói rằng sau khi cuộc thi Vua Lợn kết thúc, sẽ giết con lợn tốt nhất toàn nhà máy, làm cho nhà đầu tư một bàn tiệc toàn thịt lợn! Con lợn tốt nhất toàn nhà máy không phải Đại Vương thì là ai? Lời ông ta vừa dứt. Đại Vương vốn đang yên tĩnh trong chuồng, đột nhiên phát ra tiếng gầm rú kinh người, liều mạng dùng đầu húc vào hàng rào chuồng, nhà đầu tư sợ đến mặt không còn giọt máu. Cuối cùng, hàng rào đổ sập. Tấm thép dày bảy milimét, như sau một vụ nổ, vỡ tan tành bay ra ngoài, Đại Vương từ nhà xưởng số hai xông ra. Ngay lúc sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào nhà đầu tư đang sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, chỉ có tôi để ý thấy, trước khi nó xông ra khỏi nhà xưởng, Đại Vương đã quay đầu lại nhìn một cái. Từ xa nhìn nó, trong đôi mắt đen láy đó, tôi đã nhìn thấy sự tức giận và oán độc. Tôi đã làm việc với lợn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên trong mắt của một con lợn, tôi đọc được những cảm xúc như vậy. Tôi luôn cảm thấy cái nhìn quay đầu lại đó của nó, là để ghi nhớ bộ dạng của tất cả mọi người, tiện cho việc báo thù sau này. Hy vọng là tôi đã nghĩ nhiều? Nhà đầu tư cuối cùng vẫn bỏ đi, giám đốc đã giết con lợn tốt nhất của lò mổ, làm một bữa tiệc toàn thịt lơn thịnh soạn nhất, cũng không thể giữ chân họ. Cuối cùng, một bàn thức ăn lớn đều lãng phí, trước khi đổ đi, mọi người đã nếm thử một chút, hương vị rất ngo n. Không hổ là con lợn tốt nhất toàn nhà máy. 】

Xem xong một tài liệu, Giang Ly đang hơi thất thần thì bỗng cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình, cô cố gắn kiềm chế lại thôi thúc muốn cho bàn tay đó một cú quật qua vai, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Lục Dĩ Bắc.

"Đây là chuyện đã xảy ra ở Lò mổ Nam Giao trước đây à? Tìm thấy ở đâu vậy?"

Giang Ly lạnh lùng nói: "Không liên quan đến cô."

"Đừng lạnh lùng như vậy chứ! Chúng ta bây giờ không phải là bạn bè rồi sao? Sau này còn phải giao lưu nhiều, giúp đỡ lẫn nhau nữa!" Lục Dĩ Bắc nói.

"Ai thèm làm bạn với..."

"Huống chi, bà cụ được viết trong này, nói không chừng tôi còn quen."

Lời của Giang Ly mới nói được một nửa thì khựng lại, nghi hoặc hỏi: "Cô quen ư?"

"Đúng vậy!" Lục Dĩ Bắc ánh mắt thành khẩn gật đầu, giơ tay chỉ về căn nhà cũ xa xa gần như đã bị màn đêm nuốt chửng, chỉ còn lại một hình bóng mờ ảo, nói: "Chính là sống ở đó."

"Lúc trước tôi đến đây, đã gặp bà ấy, bà ấy nói với tôi cháu trai của bà đã đi lạc trong Lò mổ Nam Giao, đến giờ vẫn chưa về. "

"Vậy cô..."

"Tôi? Tôi thấy bà ấy trông âm u đáng sợ, liền nói với bà ấy, nếu đã mất tích mấy năm rồi, tôi đề nghị bà nên đến đồn cảnh sát trình báo người mất tích đã chết."

"..."

Không hiểu sao, Giang Ly lại muốn nói một câu "làm tốt lắm", nhưng ngại vì mối quan hệ vi diệu hiện tại giữa cô và Lục Dĩ Bắc nên cô vẫn chọn im lặng.

Cô đẩy tay Lục Dĩ Bắc ra, không để ý đến cô ấy nữa, tiếp tục nghiên cứu tài liệu đã được mã hóa đó.

[Ngày 6 tháng 8. Nửa tháng gần đây, tình hình trong nhà máy rất tồi tệ. Kế hoạch kêu gọi đầu tư của giám đốc đã đổ bể, nhưng thiết bị mà ông ta đã đặt trước vẫn phải trả tiền, về mặt xoay vòng vốn, rõ ràng đã có vấn đề. Ngay lúc mọi người đang lo lắng về việc sắp bị sa thải, tôi lại càng quan tâm đến việc Đại Vương đã đi đâu. Ngày đó sau khi Đại Vương chạy ra khỏi nhà xưởng liền biến mất, không ai biết nó đã đi đâu. Có người nói nó đã nhân lúc hỗn loạn chạy lên ngọn núi bên ngoài, nhưng tôi cảm thấy nó không hề rời đi, nó đang trốn trong lò mổ, ở một góc nào đó không ai biết. Bởi vì từ ngày đó trở đi, tôi cảm thấy trong khu nhà máy có thêm một đôi mắt kỳ quái. Đôi mắt đó không sáng, cũng không đục, lơ lửng trên bầu trời, ngày đêm đều mở, chưa bao giờ nhắm lại, thỉnh thoảng chớp một cái, hơi chậm chạp, không có quá nhiều cảm xúc. Tôi đã từng thấy đôi mắt đó, đó là mắt của Đại Vương. Nó đang quan sát mọi người, nó muốn báo thù. Đêm qua lúc rửa mặt, tôi đã nhìn thấy rất nhiều lông lợn trong phòng tắm công cộng, đó nhất định là do Đại Vương để lại.

Ngày 13 tháng 8. Tôi đã nói từ lâu rồi, Đại Vương vẫn còn ở trong khu nhà máy! Một loạt những chuyện kỳ quái xảy ra trong khu nhà máy gần đây, có thể chứng minh tất cả! Đã có rất nhiều người ở những nơi khác nhau trong khu nhà máy nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn kỳ quái. Âm thanh đó rất yếu, luôn lởn vởn ở ngưỡng vừa đủ nghe, nghe như tiếng lợn kêu, lại như có người đang lẩm bẩm, nhưng nó quá yếu, hoàn toàn không thể phân biệt được nội dung. Có người nhìn thấy bóng đen khổng lồ xuất hiện gần khu ký túc xá vào nửa đêm, nghe nói nó chỉ đứng yên lặng ngoài cửa sổ nhìn những người đang ngủ say, cho đến khi người đó tỉnh giấc từ cơn ác mộng thì liền nhìn thấy khuôn mặt lớn đầy lông lá ngoài cửa sổ. Giống như một đám mây đen kịt, giống như một con quái vật khổng lồ nào đó đang ngọ nguậy. Không lâu sau, những con lợn trong lò mổ đều trở nên hung hăng, chuyện tấn công người thỉnh thoảng lại xảy ra, như thể bị một sức mạnh nào đó dẫn dắt. Mọi người đều đổ lỗi cho thời tiết khô nóng, nhưng tôi nghĩ đó nhất định là do Đại Vương giở trò. Điều càng khiến người ta cảm thấy bất an hơn là, tôi phát hiện những con lợn trong nhà máy, ánh mắt ngày càng kỳ lạ. Ánh mắt của chúng kinh hãi, tức giận, còn mang theo vài phần cầu xin, cảm giác đó như là từng người sống vậy. 

Ngày 15 tháng 8. Đại Vương  xuất hiện rồi! Nó đã tấn công một nhân viên, nhân viên đó từng là một trong những người chăn nuôi của nó. Khi chúng tôi tìm thấy anh ta, miệng anh ta phun ra máu, bên má phải, mấy lỗ máu đang rỉ máu, tai phải biến mất, từ tai đến gò má, bị xé mất một mảng thịt. Tay phải, ba ngón tay, cũng bị gãy ngang, xương trắng hếu lộ cả ra ngoài. Khó khăn lắm mới cứu được anh ta, có người hỏi anh ta rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì. Anh ta im lặng hồi lâu rồi hét lớn: "Lợn, lợn, lợn!" Lúc anh ta la hét, anh ta ngồi trên giường bệnh, như người mất hồn, nhìn tất cả mọi người có mặt. Không, ánh mắt nhìn thẳng đó có lẽ không phải đang nhìn những người đó. Mà là những thứ khác, mắt thường không thể nhìn thấy. Có lẽ là Đại Vương? Nhưng lát sau, anh ta lại đổi lời, nói rằng thứ nhìn thấy có lẽ là một người đặc biệt cao lớn. Vậy, rốt cuộc là lợn hay là người?

Ngày 20 tháng 8. Liên tiếp mấy ngày xảy ra sự kiện nhân viên mất tích, giám đốc cuối cùng cũng quyết định, bí mật cử người đi tìm kiếm Đại Vương đang ẩn náu trong khu nhà máy. Hoa Thành có rất nhiều hầm trú ẩn được xây dựng từ thời kháng chiến, giấu ở dưới lòng đất, mấy năm trước khi xây dựng tàu điện ngầm, người ta đã đào ra rất nhiều. Nghe nói cống ngầm của lò mổ, có thể thông đến một trong số đó. Tôi đề nghị đi vào cống ngầm xem thử, sau đó, họ đều mất tích.

Ngày 13 tháng 9. Người trong nhà máy ngày càng ít, không khí ảm đạm. Mấy trại chăn nuôi thiếu quản lý, lợn đều đói lả, xuất hiện tình trạng tàn sát và ăn thịt lẫn nhau, trong khu nhà máy suốt ngày tràn ngập mùi máu tanh. Tôi đề nghị với giám đốc, nhanh chóng tuyển thêm người mới. Giám đốc ngầm đồng ý, thế là tôi liền đi tuyển ba người mới, thân hình của họ đều rất vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là người làm được việc.

Ngày 21 tháng 9. Toàn bộ lò mổ, chỉ còn lại tôi và giám đốc. Đã đến lúc rồi...]

Giang Ly xem xong tất cả tài liệu, đang chuẩn bị mở tệp âm thanh cuối cùng, bên tai đột nhiên u ám bay tới giọng nói của Lục Dĩ Bắc.

"Tôi thấy người viết mấy thứ này, có vấn đề đó!"

"Lúc đầu anh ta nói, con lợn tên Đại Vương đó là con lợn tốt nhất toàn nhà máy, sau đó nói đã giết con lợn tốt nhất toàn nhà máy để làm tiệc toàn thịt lơn giữ chân nhà đầu tư, rồi sau đó lại nói Đại Vương đang trốn ở một góc nào đó trong nhà máy."

"Đây không phải là mâu thuẫn trước sau sao? Đã ăn rồi, còn có thể trốn ở đâu được? Trốn trong cơ thể của họ..."

Lời của Lục Dĩ Bắc mới nói được một nửa, đột nhiên nhớ lại con quái đàm nửa người nửa lợn, toàn thân là những khối u hình mặt người mà mình đã thấy trong lò mổ trước đó, giọng nói đột ngột dừng lại.

"Suy đoán của cô rất có khả năng, dù sao đó cũng là con lợn được nuôi bằng dược tề luyện kim, người ăn vào rất khó đảm bảo không có vấn đề, nếu một người trong số những người đã ăn lại có thêm chút chấp niệm đặc biệt nào đó, thì càng dễ xảy ra vấn đề hơn." Giang Ly khẳng định.

Nói xong, cô mới để ý Lục Dĩ Bắc đã nói là sẽ đi từ lâu, vậy mà vẫn luôn lặng lẽ đi theo bên cạnh cô xem trộm, sau khi ngạc nhiên một lúc, cô sa sầm mặt nhìn Lục Dĩ Bắc.

"Không phải cô đã nói, cô còn có việc khác nên phải rời đi trước sao?"

Lục Dĩ Bắc nhún vai nói: "Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có ý đồ xấu, không phải là tiện đường sao?"

"Tiện đường?"

"Ừm, tiện đường."

"Thật sự tiện đến vậy sao? Tôi đến phố Mẫu Đơn, Cục Quản lý Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, có cần chở cô một đoạn không?"

"Ờ..." Lục Dĩ Bắc gãi gãi sau gáy, "Cảm ơn ý tốt, thực ra cũng không tiện đến vậy."

Giang Ly liếc Lục Dĩ Bắc một cái, lặng lẽ mở tệp âm thanh đó.

"Tít—!"

"Ông đừng có điên nữa! Con lợn chết tiệt đó đã chết từ lâu rồi, ba tháng trước đã chết rồi, bữa tiệc toàn lợn đó, không phải ông cũng ăn sao?"

"Không, giám đốc, Đại Vương vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở đây, nó đang trốn ở một góc không ai biết, chỉ là các người không nhìn thấy nó thôi."

"Xàm l*n! Đừng tưởng tao không biết, toàn là trò ma quỷ của mày! Trên thế giới này làm gì có nhiều... chờ đã! Ông đây là... ông, ông đừng qua đây, đừng qua đâyy!"

Trong một loạt tiếng la hét thảm thiết và tiếng máu thịt phun ra nhớp nháp, tệp âm thanh hóa thành một loạt tiếng nhiễu chói tai, tiếng nhiễu kéo dài khoảng nửa phút, ngay sau đó là một tiếng gầm rú vang dội.

"Gào——!"

————

Nghe xong tệp âm thanh, Giang Ly nhíu mày, trong lúc trầm tư, đột nhiên nghe thấy Lục Dĩ Bắc bên cạnh kêu lên một tiếng.

"Vãi nồi! Tôi hiểu rồi, cái 'tôi' trong nhật ký có phải là đã ăn thịt lợn độc rồi biến thành quái đàm không? Cho nên, từ một góc độ nào đó mà nói, những văn bản và âm thanh này, chính là do quái đàm tạo ra?"

"Nhưng mà..." cô dừng lại, tiếp tục nói, "Không phải nói sự ra đời của quái đàm có liên quan đến việc con người có tin vào sự tồn tại của chúng không sao? Vài tháng, cộng thêm một bộ phận nhân viên trong lò mổ tin tưởng, thật sự đủ sao?"

Giang Ly liếc nhìn Lục Dĩ Bắc đang chơi trò chơi suy luận, khẽ nói: "Nếu có sự xúc tác của dược tề luyện kim, thời gian và số lượng người cần thiết sẽ được rút ngắn đáng kể."

"Huống chi, quái đàm được sinh ra ở đây, lúc đầu cấp độ linh năng chắc không cao, là sau này, cùng với việc tin đồn về Lò mổ Nam Giao dần dần lan truyền trong thành phố, mới phát triển đến mức độ này."

"Ngoài ra, quái đàm được sinh ra thông qua tín ngưỡng, đây là lý thuyết của Tư Dạ Hội, không được mọi người công nhận, lưu truyền cũng không đặc biệt rộng rãi, cái này cô cũng biết?"

Lục Dĩ Bắc: "..."

A cái này... cô gái này có vấn đề!

Chúng ta vừa rồi không phải đã đạt được sự đồng thuận rồi sao?

Sao cô cứ hễ tìm được cơ hội là lại muốn gài bẫy ông đây vậy?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, bình tĩnh nói: "Cô giáo của tôi dạy, không được à?"

Giang Ly hai mắt như chứa ý cười, mắt hơi nheo lại, một tay chống cằm nói: "Ồ? Thú vị! Quái đàm mà cũng có cô giáo à? Tôi thì muốn nghe xem, cô giáo của quái đàm là một sự tồn tại như thế nào."

"Chuyện này... dù sao cũng không phải kiểu như cô." Lục Dĩ Bắc liếc Giang Ly một cái nói, "Cô giáo của tôi ấy à, chính là một thanh sô cô la, ngoan ngoãn đáng yêu lại xinh đẹp. Cô ấy chắc chắn là món trưng bày mà Nữ Oa để lại khi tạo ra con người, chẳng mặc gì ngoài một cái bao tải… " [note78000]

"Hửm?"

"Ừm, không mặc quần áo mà khoác một cái bao tải cũng có thể dẫn đầu xu hướng thời trang, một cái liếc mắt liền tựa như mưa khói giữa Hoa Sơn, một luồng kiếm khí lướt qua trán tôi, bắn lên gió xuân, lòng dạ rộng lượng, đúng sai đen trắng, thiện ác phân minh, biết tiến biết lùi, không để cảm xúc chi phối, kiên định với niềm tin của mình, đồng thời cũng thấu hiểu niềm tin của người khác..."   

"..."

Trong hai phút tiếp theo, Lục Dĩ Bắc vắt óc nghĩ ra tất cả những lời khen có cánh mà cô biết, những lời ca tụng cứ thế tuôn ra không ngớt.

Vừa rồi đã nói xấu rồi, giờ phải cân bằng lại một chút chứ! Kẻo sau này cô ta gây khó dễ cho mình. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Tuy nhiên, cô nói đến mức chính mình cũng sắp đỏ mặt, Giang Ly lại không có một chút phản ứng nào.

Giang Ly chỉ lặng lẽ nhìn cô, đợi đến khi cô dừng lại, mới khẽ gật đầu, giọng điệu bình tĩnh hỏi dồn: "Còn gì nữa không?"

Diễn đi, cứtiếp tục diễn, tôicứ lặng lẽ xem côdiễn!

Lục Dĩ Bắc: "..."

Còn nữa?

Nói thêm nữa thì mình chỉ có thể nói là mông to, dễ sinh nở thôi.

Nhưng nói cái này e là sẽ bị giết mất?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, nhún vai: "Hết rồi."

"Ừm, nghe có vẻ là một giáo viên không tồi, hy vọng sau này cô học hỏi cô ấy thât tốt, bớt làm chuyện xấu lại." Giang Ly gật đầu nói.

Lục Dĩ Bắc: "..."

Còn phải tự mình bổ sung thêm một câu nữa à?

Mẹ nó chứ, mìnhchưa từng thấy người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy!

————

Qua nửa đêm, thời gian từng chút một trôi về phía bình minh, nhiệt độ giảm xuống mức thấp nhất trong ngày.

Giờ này đáng lẽ phải là lúc quái đàm hoạt động mạnh nhất, nhưng ở vùng quê cách Lò mổ Nam Giao khoảng một km, gió lạnh thổi, vắng vẻ không người, chỉ có những chiếc lá khô cuộn tròn giữa không trung.

Lảng vảng trong những con hẻm phức tạp, hai bên là những tòa nhà cũ kỹ, dưới ngọn đèn đường gần Lò mổ Nam Giao nhất, ánh đèn trắng bệch chiếu rọi lên người bà lão tóc bạc trắng, dung mạo khô héo.

Bà một tay vịn vào cột đèn, một tay chống gậy, một mình đứng trong gió lạnh, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía hình bóng của Lò mổ Nam Giao xa xôi.

Nhìn từ xa, như đang đợi cháu trai tan học trở về.

Lục Dĩ Bắc nhíu mày, vừa đi đến trước mặt bà lão, bà liền hỏi câu nói quen thuộc: "Con có thấy cháu trai của bà không?"

Bà giơ tay lên, chỉ về phía Lò mổ Nam Giao xa xôi, "Nó đến đó rồi, nếu con thấy nó, bảo nó về nhà sớm."

Không hiểu sao, Lục Dĩ Bắc lần nữa nhìn thấy bà lão này, hoàn toàn không còn cảm giác âm u đáng sợ như lúc mới gặp, ngược lại còn cảm thấy có chút đáng thương.

Cô hé môi, do dự hồi lâu, trong cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại, không thể nói cho bà biết, cháu trai của bà đã qua đời từ mấy năm trước, bà chỉ đang đợi một người mãi mãi không thể trở về.

Đúng lúc này, Giang Ly bước tới, vươn ngón tay sáng lên ánh sáng yếu ớt, điểm vào giữa trán bà lão, sau đó dịu dàng nói: "Bà ơi, cháu trai của bà đã qua đời từ lâu rồi, bà không cần phải đợi nữa, nó cũng sẽ không về đâu."

Lục Dĩ Bắc sững sờ, ánh mắt hung dữ nhìn Giang Ly nói: "Cô làm gì vậy? Cô cứ thế..."

Giang Ly lạnh lùng liếc cô một cái, bình tĩnh nói: "Cô nhìn lại bà ấy đi."

Nghe vậy, Lục Dĩ Bắc quay người nhìn bà lão.

Chỉ thấy bà buồn bã lẩm bẩm "Ồ, vậy sao? Vậy sao? Cảm ơn con nhé! Vậy bà cũng đến lúc phải về rồi, về rồi..." Trong lúc nói chuyện người bà trở nên mềm nhũn, ngã xuống đất như một đống bùn.

Cô theo phản xạ định đỡ bà lão dậy, nhưng lại phát hiện cơ thể bà cứng ngắc và lạnh lẽo, hai tay cô run lên rồi rụt trở về.

Bà lão như đã chết từ rất lâu, không còn một chút hơi thở nào.

Ngay sau đó, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn ấy, với tốc độ mắt thường có thể thấy được hiện lên từng mảng tử thi màu tím nâu.

"Cái này..."

Giang Ly vỗ vai Lục Dĩ Bắc, nhàn nhạt nói: "Bà ấy đáng lẽ phải chết từ lâu rồi, chỉ dựa vào chấp niệm mong chờ cháu trai trở về để níu giữ một hơi tàn, đây cũng là một loại quái đàm chưa thành hình."

"Nếu tôi không nói cho bà ấy biết, để lâu dài, đợi đến khi bà ấy biến thành quái đàm, cư dân ở khu vực này đều sẽ phải chịu tai họa theo."

"Lương thiện là chuyện tốt, nhưng lòng tốt ngu ngốc đôi khi chỉ phản tác dụng. Xem ra, cô học hỏi từ giáo viên của mình vẫn chưa đến nơi đến chốn nhỉ! Sau này phải tiếp tục cố gắng lên nhé!"

Lục Dĩ Bắc: "..."

Ghi chú

[Lên trên]
Cô ấy chắc chắn là món trưng bày mà Nữ Oa để lại khi tạo ra con người nghĩa là Cô ấy xinh đẹp, hoàn hảo đến mức như thể là tác phẩm trưng bày tiêu biểu mà Nữ Oa tạo ra để khoe khoang. Hay nói cách khác: “Cô ấy đẹp một cách siêu thực, đẹp như một tác phẩm thần thánh.”. Câu nói có tính nịnh bợ dí dỏm, pha khoe khoang (thường dùng trong truyện có yếu tố hài hước hoặc nhân vật “lắm lời”). Dùng để tâng bốc ngoại hình ai đó theo cách độc đáo và hơi “khoa trương”. Nữ Oa: Nữ thần trong thần thoại Trung Hoa, được xem là người tạo ra loài người từ đất sét và vá trời bằng đá ngũ sắc sau khi thiên giới sụp đổ. Bà là biểu tượng của sự sáng tạo, lòng nhân ái và trí tuệ, thường xuất hiện với hình dáng nửa người nửa rắn.
Cô ấy chắc chắn là món trưng bày mà Nữ Oa để lại khi tạo ra con người nghĩa là Cô ấy xinh đẹp, hoàn hảo đến mức như thể là tác phẩm trưng bày tiêu biểu mà Nữ Oa tạo ra để khoe khoang. Hay nói cách khác: “Cô ấy đẹp một cách siêu thực, đẹp như một tác phẩm thần thánh.”. Câu nói có tính nịnh bợ dí dỏm, pha khoe khoang (thường dùng trong truyện có yếu tố hài hước hoặc nhân vật “lắm lời”). Dùng để tâng bốc ngoại hình ai đó theo cách độc đáo và hơi “khoa trương”. Nữ Oa: Nữ thần trong thần thoại Trung Hoa, được xem là người tạo ra loài người từ đất sét và vá trời bằng đá ngũ sắc sau khi thiên giới sụp đổ. Bà là biểu tượng của sự sáng tạo, lòng nhân ái và trí tuệ, thường xuất hiện với hình dáng nửa người nửa rắn.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận