Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 48: Chú ơi, nói chuyện với chúng con một lát nhé?

1 Bình luận - Độ dài: 3,278 từ - Cập nhật:

"..."

Trước mặt một đối thủ tiềm năng cho danh hiệu Vua Hoa Thành, chúng ta làm gì có quyền lên tiếng chứ? Cô ta nói gì thì là cái đó thôi! Nhân Bì nghĩ.

Có thể thuận lợi thoát thân mà không xảy ra xung đột, đương nhiên là tốt nhất rồi! Tỷ lệ thắng không đạt đến một trăm hai mươi phần trăm, sao gọi là nắm chắc phần thắng được?Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Sau một hồi giao tiếp "thân thiện và nồng hậu", Lục Dĩ Bắc và hai con quái đàm đã đạt được sự đồng thuận — cô/chúng chính là người một nhà, ai phản đối cũng vô dụng!

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, ba con quái đàm đồng loạt chuyển ánh mắt về phía Tần Đại Lâm yếu đuối, bất lực nhưng không một chút đáng thương đang bị trói trên ghế.

"Vậy ngài xem, chúng ta bây giờ nên xử lý con người này như thế nào ạ?" Nhân Bì chỉ vào Tần Đại Lâm, vẻ mặt nịnh nọt, chờ đợi câu trả lời của Lục Dĩ Bắc.

"..."

Chúng nó dường như đã coi mình là đồng bạn có thực lực mạnh hơn một chút, đối với mình đã nảy sinh một tia hoảng sợ và kính nể?

Như vậy cũng tốt, chỉ cần mình tiếp tục duy trì hình tượng mạnh mẽ trong lòng chúng, là có thể tĩnh quan kỳ biến, thu thập thông tin hữu ích, cũng có thể đục nước béo cò, rồi tìm thời cơ thích hợp để rút lui.

Lục Dĩ Bắc nghĩ, hai tay khoanh trước ngực, cằm hơi nhếch lên, làm ra một tư thế "nhìn người bằng lỗ mũi" đầy kiêu ngạo, lạnh nhạt nói: "Tôi tự có sắp xếp, các ngươi ra ngoài chờ trước đi."

"Cái này... ngài sẽ không tha cho hắn chứ ạ? Nếu hắn không chết, chúng tôi quay về không có cách nào ăn nói với ông chủ Lý đâu!"

"Đúng vậy, đúng vậy, tôi nghĩ ngài cũng không muốn đắc tội với Ông chủ Lý phải không ạ?" Nhân Bì thăm dò, đôi mắt đục ngầu đảo lia lịa trong hốc mắt.

"..."

Lục Dĩ Bắc trầm ngâm hai giây, quay lưng lại, tìm một cách nói tương đối phù hợp với khí chất hiện tại của mình, lạnh lùng nói: "Hừ, anh ta có vui hay không, liên quan gì đến ta?"

"Ngơ ra đó làm gì? Còn không mau cút?!"

Lời vừa dứt, cô đã có hơi bắt đầu lo lắng, khóe mắt không kìm được mà lén lút đánh giá hai con quái đàm trong phòng.

Tuy trong sách đều viết như vậy, trong phim cũng đều diễn như vậy, nhưng có phải là hơi làm lố quá rồi không?

Thỏ bị dồn vào đường cùng còn cắn người nữa là! Huống chi là hai con quái đàm? Lỡ như không cẩn thận chọc giận chúng nó, làm bọn nó nổi điên làm bậy thì sao?

Dù sao thì một sự tồn tại như quái đàm, căn bản sẽ không nói gì đến đạo nghĩa giang hồ, đánh lén sau lưng, cả đám xông lên cũng là chuyện thường tình. Lục Dĩ Bắc thấp thỏm nghĩ.

Nhân Bì, Mặt bao tải: "..."

Gay go rồi, hình như mình nói sai gì đó rồi!

Vị ma nữ đại nhân này hình như có vẻ khinh thường ông chủ Lý? Lúc nhắc đến ông chủ Lý, ngay cả một chút biến động biểu cảm cũng không có...

May mà cô ta nhân từ hơn tưởng tượng, đổi lại là quái đàm cùng cấp bậc khác, e là bây giờ đã đang nghịch lõicủa chúng ta rồi.

Hai con quái đàm không nói một lời lén lút đánh giá Lục Dĩ Bắc một hai giây, chỉ cảm thấy dao động linh năng của cô rất mạnh, nhưng lại không nhìn ra được sâu cạn thực tế, rất nhanh đã từ bỏ ý định thăm dò và chống lại ý chí của cô.

Chúng cung kính cúi người chào bóng lưng của Lục Dĩ Bắc, cuốn theo một trận gió lạnh, lơ lửng một cách ma quái ra khỏi nhà.

Lục Dĩ Bắc lặng lẽ dùng linh giác cảm nhận dao động linh năng của hai con quái đàm, xác nhận chúng đã đi xa, liền thầm thở phào một hơi, từ trên ghế vác Tần Đại Lâm lên, quay người đi về phía mật đạo.

Mặc dù tạm thời đã đuổi được hai con quái đàm đi, nhưng thực ra cô căn bản chưa nghĩ ra phải xử lý Tần Đại Lâm đang hôn mê bất tỉnh như thế nào.

Cứ thế thả Tần Đại Lâm đi là không thể nào, chỉ với những chuyện tồi tệ mà hắn đã làm, thả hắn đi, lương tâm của Lục Dĩ Bắc không cho phép.

Nhưng nếu nói tự tay giết Tần Đại Lâm, Lục Dĩ Bắc lại cảm thấy, hắn dù sao cũng là một con người sống sờ sờ, có hơi không nỡ ra tay.

Huống chi, cô vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm Ông chủ Lý đã sai Nhân Bì và Mặt bao tải đến tấn công Tần Đại Lâm, có phải là người đã nhổ đi thanh cổ kiếm hay không, nói không chừng còn phải moi thông tin từ miệng Tần Đại Lâm.

Cân nhắc một lát, Lục Dĩ Bắc quyết định trước tiên giam Tần Đại Lâm vào trong phòng bí mật do chính hắn tạo ra.

"..."

Trước tiên đi theo hai con quái đàm đó xem thử, nếu tìm thấy người đã nhổ đi thanh cổ kiếm thì không quay lại nữa, nếu không tìm thấy thì quay lại hỏi hắn cho kỹ.

Lục Dĩ Bắc nhìn Tần Đại Lâm trong lồng, cân nhắc một lát rồi từ trong túi áo lấy ra một chai nhỏ Họa Thủy mang theo bên người, cạy miệng hắn ra, nhỏ một giọt vào.

Loại chất gây ảo giác cường độ cao như Họa Thủy, việc làm ô nhiễm linh năng đều là tác dụng phụ, dùng để hạ độc, ngăn chặn tỉnh lại, mới là cách dùng phổ biến nhất.

Chỉ cần một giọt, là đủ để Tần Đại Lâm sống say chết mộng cả nửa tháng.

Sau khi cho Tần Đại Lâm uống một giọt Họa Thủy, Lục Dĩ Bắc luôn cảm thấy vẫn có chút không yên tâm.

Tuy rằng bản thân hắn không đi được, nhưng, lỡ như có ai đó đến cứu hắn thì sao?

Ví dụ như chị đại sống trong tòa nhà, hay là người phụ nữ mặt có vết bớt kia.

Nghĩ đến đây, cô lại thi triển chú thuật, hàn chết hai cánh cửa sắt ở lối vào phòng bí mật, lúc này mới hơi yên tâm, rời khỏi phòng bí mật.

————

Từ nhà của Tần Đại Lâm tìm được một cái lon sắt, thuận tay xé những lá bùa còn nguyên vẹn trên cửa nhà hắn bỏ vào, Lục Dĩ Bắc lúc này mới lề mề rời khỏi tòa nhà cũ.

Khó khăn lắm mới đến một chuyến, những thứ có thể mang đi, đương nhiên phải mang đi.

Những lá bùa này, uy lực không mạnh, cô tạm thời không dùng đến, nhưng cũng có thể sau này mang đến Chợ Quỷ bán đi.

Còn về bộ xương đầu bò trông ngoan ngoãn kia thì thôi, một thứ to như vậy, không có chỗ giấu, lát nữa bị hai con quái đàm kia nhìn thấy sẽ làm tổn hại hình tượng.

Đường đườngmột cường giả, ngay cả một vật phẩm linh năng trừ tà cấp thấp trong nhà của một người bình thường cũng phải trộm, điều này có hợp lý không?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, rất nhanh đã đi qua hành lang, đến đầu cầu thang, sau đó lưu luyến nhìn về phía bộ xương đầu bò ở đầu kia hành lang một cái.

Hay là... hôm khác lại đến một chuyến?

Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mìnhtrông giống người thiếu chút tiền đó sao?

Quan trọng là mìnhkhông muốn đểmột cơ hội ăn chùa bày ra trước mắt,lại không trân trọng, sau này nghĩ lại sẽ khó chịu, nếu bắt buộc phải cho sự khó chịu này một thời hạn, nói không chừng sẽ là mười ngàn năm. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

————

Rời khỏi khu nhà cũ của công nhân nhà máy điện, Lục Dĩ Bắc ở góc tường của sân lớn tìm thấy túi đàn guitar đã giấu, vừa ra khỏi sân lớn, liền nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị trên đường.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, trên con phố vắng vẻ, lá khô trên mặt đất theo gió bay lượn phát ra tiếng "xào xạc".

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một bóng hình như da người và một gã lùn như thể trên người khoác một lớp bao tải đang tụm lại với nhau, thì thầm to nhỏ, phát ra những tràng cười quái dị đến rợn người, như đang mưu tính chuyện gì đó kinh khủng.

Lục Dĩ Bắc: "..."

Hai vị này muốn dọa chết người phải không?

Nếu đổi lại là một người bình thường nhìn thấy cảnh này, e là sẽ ngất ngay tại chỗ.

Lát nữa phải hỏi chúng nó thường ngày hay xuất hiện ở đâu, sau này viết một lá thư tố cáo ẩn danh cho lãnh đạo để trừ hại cho dân!

Lục Dĩ Bắc hung hăng nghĩ, bình tĩnh vài giây, rồi cất bước đi tới.

Thấy cô đi tới, hai con quái đàm lập tức yên tĩnh lại.

Nhân Bì đi tới, cung kính nói: "Ma nữ đại nhân, ông chủ Lý nghe nói bên này chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, đã cử người đến đón chúng tôi rồi, xin ngài chờ một lát."

"Ừm."

Lục Dĩ Bắc không mặn không nhạt đáp một tiếng, liền không nói nhiều nữa, lùi sang một bên, ẩn mình vào trong bóng cây.

Nguyên tắc quan trọng nhất khi đóng vai cao thủ là không nói chuyện, nói nhiều sai nhiều.

Cao thủ chân chính ai lại giống Lục Dĩ Bắc, lải nhải không ngừng?

Mặc dù không nói chuyện có trái với bản tính của cô, nhưng cũng đành chịu thôi...

Cô không biết Lý Đường Hán kia, dưới trướng có bao nhiêu con quái đàm có trình độ như hai đứa nó, nhưng nghĩ chắc không chỉ có hai đứa này, muốn cướp cổ kiếm từ tay hắn chắc chắn là không được.

Nhưng, muốn không xảy ra xung đột mà biết được tung tích của cổ kiếm, e là cũng không đơn giản.

Cử hai "con ma" ra ngoài hại người, lúc về lại dắt thêm một "con ma" nữa, nói không chừng có thể dọa Lý Đường Hán ngất đi.

Cho nên...

Lục Dĩ Bắc liếc nhìn hai tên kỳ quặc không xa, khẽ vuốt cằm, nheo mắt.

Mặc dù bây giờ đã lừa được hai đứa nó rồi, nhưng muốn thật sự trà trộn vào nội bộ địch, có được tung tích của cổ kiếm, còn phải qua được ải Lý Đường Hán nữa.

Phải chuẩn bị sẵn lời nói từ trước, dùng thái độ gì để đối mặt với Lý Đường Hán, cũng phải tính toán trước, những biểu cảm hắn có thể có, chuẩn bị sẵn các phương án đối phó khác nhau. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Dù sao thì bất kể là gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, hay gặp người nói tiếng ma, gặp ma nói lời sàm sỡ, cô trước giờ vẫn luôn làm được.

Cô đang ngấm ngầm tính toán lát nữa gặp Lý Đường Hán nên đối phó như thế nào, thì đúng lúc này, một luồng linh năng tràn trề không rõ nguồn gốc cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Lục Dĩ Bắc bỗng thấy hơi hoảng hốt, vừa rồi như ảo giác nghe thấy một tiếng hét thảm của Tần Đại Lâm.

Cô nhìn về phía tòa nhà cũ không xa, dưới màn đêm tòa nhà cũ vẫn như thường lệ, ngay lúc cô yên tâm, chuẩn bị ném chuyện của Tần Đại Lâm ra sau đầu, lại một luồn linh năng tràn trề ập đến, tiếng la hét thảm thiết của Tần Đại Lâm cũng theo đó mà lại một lần nữa vang lên bên tai cô.

Vì chưa bao giờ gặp phải tình huống này nên mặt Lục Dĩ Bắc đầy ngơ ngác.

vậy? Sao lại thế này?

Lẽ nào Tần Đại Lâm đã tỉnh rồi, phát hiện mình bị nhốt trong phòng bí mật, sợ chết khiếp?

Lục Dĩ Bắc đang nghĩ thì lại có một luồng linh năng nữa ập đến.

"..."

Tên Tần Đại Lâm này sao lại nhiều, lại dai như vậy? Cứ như cục sạc dự phòng linh năng hình người vậy.

————

Bên trong phòng bí mật.

Tần Đại Lâm đang hôn mê bất tỉnh đã bị một loạt tiếng gọi mơ hồ đánh thức.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trước mắt tối om, hắn sững sờ, ngay sau đó ngửi thấy mùi lạ quen thuộc, cơ thể theo phản xạ giãy giụa một cái liền va vào song sắt của lồng phát ra tiếng động nhẹ, sắc mặt hắn trắng bệch đi, tâm trạng ngay lập tức rơi xuống đáy vực.

Hắn đột nhiên nhận ra, mình đã bị con "nữ quỷ" đó nhốt vào trong căn phòng bí mật do chính hắn tạo ra.

Trong phút chốc, hắn cảm thấy như mình bị ném vào trong nước lạnh, tất cả mọi thứ đều bị nhấn chìm.

Dòng nước ấy lạnh lẽo vô biên, tăm tối vô cùng, tà ác vô độ...

Thực tế, trước khi tấn công Lục Dĩ Bắc, Tần Đại Lâm đã có hơn nửa năm không gây án, sở dĩ hắn tạm thời dừng tay, chính là vì căn phòng bí mật này của hắn, hay nói đúng hơn là cả tòa nhà cũ đều xảy ra vấn đề.

Những cô gái bị hắn sát hại chưa bao giờ rời khỏi nơi này, linh hồn của họ đêm đêm lang thang trong hành lang, khóc thút thít trong góc tối, nhẹ nhàng gõ từng cánh cửa như đang tìm kiếm điều gì đó.

Hiện tượng kỳ quái như vậy đã dọa chạy hết những cư dân còn sót lại trong tòa nhà cũ, chỉ còn lại người phụ nữ thần kinh mặt có vết bớt và người phụ nữ trung niên mổ lợn chưa rời đi.

Tần Đại Lâm biết, những cô gái đó đang tìm kiếm chính mình, và sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy hắn.

Vì điều này hắn đã không tiếc ‘vay nặng lãi’ của con quái đàm mỗi lần đến đòi nợ hắn, đổi lấy vài vật phẩm trừ tà, nhờ đó mới có được vài đêm ngon giấc.

Cũng chính vì vậy, nên lúc hắn nhìn thấy Lục Dĩ Bắc, mới cảm thấy không còn chuyện gì nữa, lại một lần nữa nảy sinh ý nghĩ xấu.

Nhưng bây giờ...

Tần Đại Lâm đang nghĩ, cánh cửa sắt vốn đã bị Lục Dĩ Bắc hàn chết đột nhiên "két" một tiếng mở ra, mấy bóng trắng mờ ảo từ sau cánh cửa bay vào phòng bí mật, quay lưng về phía hắn, vây quanh lồng sắt, lặng lẽ đứng yên.

Chúng đều mặc một chiếc váy trắng bẩn thỉu, giống hệt chiếc mà Lục Dĩ Bắc vừa mặc trên người.

Xung quanh yên tĩnh đến cực điểm, như một ngôi mộ.

Lúc này, một giọng nói kỳ quái từ ngoài lồng sắt truyền đến.

"Chú ơi, chú nói chuyện với chúng conmột lát nhé?"

Toàn thân Tần Đại Lâm rung lên, giãy giụa dữ dội.

Nói chuyện... đó là câu nói mà trước đây hắn thường dùng để dụ dỗ những cô gái đó, để họ thả lỏng cảnh giác, câu nói đó, đối với những cô gái thiếu bạn bè thiếu sự quan tâm, lần nào cũng hiệu quả.

Hắn kinh hãi muốn hét lớn cầu cứu, tuy nhiên khi hắn vừa há miệng, mới phát hiện cổ họng mình truyền đến một cơn đau rát dữ dội.

Như thể đã nuốt phải một cục than hồng làm bỏng họng.

Đúng lúc này, những bóng ma mặc váy trắng, thân thể không động, nhưng đầu lại đồng loạt xoay một trăm tám mươi độ, để lộ ra những khuôn mặt trắng bệch hơn cả chiếc váy.

Thân thể của chúng từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung, từ từ di chuyển về phía Tần Đại Lâm, khẽ lặp lại: "Chú ơi, chú nói chuyện với chúng con một lát nhé?"

"Ư... ư... ư... —— Ư... ư... ư... ——!"

Cổ họng hoàn toàn mất tiếng của Tần Đại Lâm phát ra những tiếng "ư ư" đầy kinh hãi, cơ thể giãy giụa kịch liệt, đập vào lồng sắt loảng xoảng, cả khuôn mặt đều vì sợ hãi mà méo mó biến dạng, đồng tử co rút thành hạt gạo run rẩy dữ dội.

Cuối cùng, mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng.

Trong căn phòng bí mật tối om chỉ còn lại một thi thể với tứ chi co quắp biến dạng do giãy giụa kịch liệt, lặng lẽ nằm trên mái tóc đen thối rữa, không còn hơi thở.

Bên ngoài lồng sắt, không có gì cả, những cô gái mặc váy trắng dường như chưa từng xuất hiện, lối vào của phòng bí mật cũng chưa từng mở ra.

Hồi lâu sau, trong căn phòng bí mật hoàn toàn bị bịt kín này, góc phòng đột nhiên cuốn lên một cơn gió lốc.

Tiếng gió cuộn theo tiếng khóc thút thít, ngọn lửa xanh lam yếu ớt bùng lên ở giữa tâm cơn lốc.

Dưới ánh lửa, bức tường gợn lên những gợn sóng gần như trong suốt, một khuôn mặt dị thường khổng lồ, không có lông mày, không có mắt, không có mũi, trên gương mặt chỉ một có miệng đột nhiên hiện ra.

Nó há to đôi môi, lè ra chiếc lưỡi dài đỏ tươi, một người đàn ông gầy cao mặc bộ vest đuôi tôm, đội mũ chóp tròn và mặt nạ đen trắng xen kẽ từ trên lưỡi nhảy xuống, đi đến bên cạnh Tần Đại Lâm.

Hắn cúi người xuống, kiểm tra hơi thở của Tần Đại Lâm, sờ vào ngực hắn, tự nói: "Chết vì tim ngừng đập đột ngột, suy tạng sao?"

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông lại từ khóe miệng của Tần Đại Lâm quệt một chút bọt trắng, đưa đến khe hở trên mặt nạ ngửi ngửi, trầm ngâm vài giây, rồi thốt lên một tiếng kinh ngạc.

"Họa Thủy có độ tinh khiết cao thật! Lại dám cho thứ này vào miệng người bình thường ăn, chả trách bị ảo giác dọa chết..."

"Ây—! Thật phiền phức, vụ làm ăn này xem ra lại lỗ rồi, sao bây giờ lại có nhiều kẻ quỵt nợ như vậy chứ? Chậc chậc!"

Hắn lải nhải nói, đi về phía góc phòng, tìm thấy cuốn sổ ghi chép nhàu nát đó, tùy ý lật xem vài trang, nhún vai, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cây bút máy tinh xảo, viết một chữ ‘0’ thật to trên trang cuối cùng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đoạn 92 Xát hại ---> Sát hại
Xem thêm