Tập 5: Chuyện lặt vặt giữa Ma Nữ và Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược

Chương 1: Công việc của Vua Quái Đàm

Chương 1: Công việc của Vua Quái Đàm

Vào lúc sáng sớm, bên trong khoảng sân rộng của Cục Quản lý & Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành.

Cô Nấm đang ngồi xổm dưới tán ô, hai tay nâng niu chiếc đài radio cũ kỹ, bên trong đang phát bản tin dự báo thời tiết trước giờ tin tức thành phố.

“...Nhiệt độ ngày mai dao động từ 7°C đến 20°C. Chịu ảnh hưởng kéo dài của các yếu tố chưa xác định, trong bảy ngày tới, lượng mưa và tuyết tại Hoa Thành sẽ giảm rõ rệt, tiết trời vẫn ấm áp dễ chịu. Có thể dự đoán rằng, kể từ năm 0XX đến nay, Hoa Thành lại một lần nữa đón chào một mùa đông ấm áp...”

Trên những cây ngô đồng đã rụng hết lá trong sân là những chồi non đã sớm nhú lên. Những cành cây khô khẳng khiu giờ đây được điểm xuyết bởi sắc xanh non mới mẻ, những cành cây ấy chia cắt ánh nắng rực rỡ ấm áp thành từng mảnh vụn, rải rác khắp mặt đất.

Lục Dĩ Bắc tay cầm điện thoại đang nằm dài trên ghế đá và chân gác chéo, miệng thì ngậm que cay, trong mũi ngân nga một điệu nhạc lạc tông. Trên bàn đá bên cạnh, ấm trà trắng mới pha tỏa hương thơm ngát.

Trông hệt như một ông cụ đang tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu an nhàn.

Kể từ khi được chứng kiến dao động linh năng đầy bá đạo của Cô Nấm, anh đã hạ quyết tâm phải phải tạo mối quan hệ thật tốt với cô nàng.

Dù Bạch Khai có nói, vì một số lý do đặc biệt mà sức chiến đấu của Cô Nấm chỉ phát huy được chưa tới một phần mười so với dao động linh năng của cô.

Nhưng chỉ riêng dao động linh năng đáng sợ đó thôi cũng đủ dọa chạy hầu hết kẻ địch rồi.

“Ồ——!”

Nghe xong bản tin thời tiết, Cô Nấm như chợt nhớ ra điều gì, đôi mắt cô hơi mở lớn và trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Sau đó cô quay đầu lại, vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lục Dĩ Bắc.

Như đang ra hiệu cho anh: “Nhìn xem cậu gây ra chuyện gì này!”

Cảm nhận được cái vỗ nhẹ nhàng trên mu bàn tay, Lục Dĩ Bắc nhìn về phía Cô Nấm, nghiêng đầu. Sau khi trầm ngâm khoảng hai giây, anh đưa tay vào túi áo khoác và lấy ra một que cay: “Chị cũng muốn ăn đúng không?”

Nói xong, còn chưa đợi Cô Nấm kịp phản ứng, anh đã đút một que cay vào miệng cô, rồi lập tức quay lại tập trung vào màn hình điện thoại, làm mới trang web của trường.

Hôm nay là ngày công bố điểm thi cuối kỳ chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Hán ngữ của Đại học Bách khoa Hoa Thành.

“Tít tít tít——! Chín giờ đúng, giờ Thịnh Kinh...”

Theo tiếng báo giờ từ radio vang lên, Lục Dĩ Bắc chạm nhẹ vào màn hình điện thoại. Giao diện cổng thông tin trường học lại được làm mới, và một bảng thành tích hiện ra trên màn hình khiến anh nín thở.

Khoảnh khắc hồi hộp và kích động lòng người đã đến.

Lục Dĩ Bắc dùng một tay che nửa màn hình điện thoại, cứ như đang cào vé số, từ từ kéo bảng điểm lên, đếm từng môn một.

“89, 80.5, 92, 87…”

Đang lúc anh đinh ninh học bổng năm nay đã chắc chắn nằm trong túi thì ánh mắt chợt dừng lại ở dòng cuối cùng – môn 《Văn học cổ đại nước Z》,lông mày anh vô thức nhíu chặt lại thành một cục.

“Ơ cái này… 6, 62,5 ư? Toang rồi, xong đời rồi, Giáo sư Mã chắc chắn sẽ giết mình mất thôi!”

Trong khi hầu hết các môn đều trên tám mươi điểm, thì chỉ có môn 《Văn học cổ đại nước Z》 của Giáo sư Mã là lạc quẻ với con số chói mắt, chuyện này quả thực giống như một sự khiêu khích trắng trợn vậy.

Nhưng đâuphải lỗi của mình!

Ngẫm lại toàn bộ đều là tại Mộ Sắc Nữ với ÔnThái Tuế.

Nếu không phải hai đứa nó nhảy bổ ra quấy rối đúng vào giai đoạn ôn thi cuối kỳ, khiến mình vừa rời chiến trường đã phải lao lên phòng thi thì sao có thể thi dở được?

Hôm đó, sau khi rời khỏi hồ chứa nước Hoa Thành, Lục Dĩ Bắc về nhà và ngã vật ra giường, ngủ một mạch hơn ba mươi tiếng. Vừa tỉnh dậy đã vội vã lao tới trường để thi môn đầu tiên.

Thế là.

Ngày thi hôm ấy, trong căn phòng học vốn đã chật chội lại chen chúc đầy những quái đàm kéo đến xem náo nhiệt.

Làn sương mù xám xịt mang theo hơi thở chẳng lành như những cô hồn dã quỷ vất vưởng khắp nơi, bao trùm lấy toàn bộ phòng thi.

Những cánh tay chân đứt lìa ngoe nguẩy bò lết dưới sàn, kéo lê vệt máu đỏ tươi.

Cả phòng đầy những cái đầu người lòng thòng nội tạng bên dưới. Chúng lủng lẳng như bóng bay quảng cáo, đung đưa theo gió.

Vài con rết mặt người dài đến mấy mét cuộn mình trên trần nhà, các khớp xương vặn vẹo phát ra những âm thanh ken két khiến người ta ê cả răng.

Nhìn những người bạn học thân yêu vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì bước vào ‘phòng thi địa ngục’, thản nhiên đặt mông ngồi lên đống thịt thối rữa, lên những chùm nhãn cầu dính chùm, và cả những cơ quan nội tạng kì dị không rõ tên gọi... Lục Dĩ Bắc bề ngoài vẫn bình thản, nhưng thực chất nội tâm đã sớm méo mó vặn vẹo y hệt như bức tranh danh họa nào đó.

Sợ hãi.JPG

Dù trên danh nghĩa, đám quái đàm đó đều là thuộc hạ của Lục Dĩ Bắc, nhưng người bình thường dù gan to đến đâu mà chứng kiến cảnh tượng này cũng không thể không run sợ.

Sợ hãi là bản năng bẩm sinh của mọi sinh vật.

Theo thuyết tiến hóa Darwin.

Cái loại gen ‘ngốc nghếch liều mạng’ thì không đời nào có thể vượt qua hàng tỷ năm để di truyền đến tận bây giờ được.

Những kẻ ‘đầu sắt’ không biết sợ là gì đều đã sớm bị chọn lọc tự nhiên đào thải cả rồi.

Ngoại trừ loài lửng mật, con đấy chỉ là một sự cố hi hữu trong hàng triệu loài sinh vật mà thôi... [note83971]

Với sự ra đời của tân “Vua quái đàm” ở Hoa Thành, đám quái đàm chưa từng chứng kiến Bách Quỷ Dạ Hành đều háo hức được một lần chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của nhà Vua.

Thế nhưng, chúng không dám làm phiền khi Lục Dĩ Bắc đang ngủ ở nhà mà chỉ đành kìm nén sự kích động trong lòng. Đợi đến khi anh vừa bước chân ra khỏi cửa là chúng liền ùa tới như ong vỡ tổ, bám theo đến tận phòng thi.

Không biết thằng khốn nào đã để lộ tin!

Lục Dĩ Bắc giữ vững tinh thần ‘thi cử là trên hết’, nên cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, giữ vẻ mặt vô cảm bước vào phòng thi, tìm đến chỗ ngồi ứng với số báo danh của mình.

Chuông báo giờ thi vừa vang lên, anh mới kịp hạ bút viết một dòng chữ lên giấy thi thì đám Quái đàm đã ùa tới như ong vỡ tổ.

Hàng chục con mắt to tròn đầy tò mò nhìn chằm chằm, triển khai kiểu quan sát 360 độ không góc chết, nên khiến mặt bàn dính đầy những dịch nhầy và máu me mà mắt thường không thể nhìn thấy được.

Ngay khoảnh khắc đó, anh biết chắc kỳ thi này coi như ‘toang’ rồi!

Dù mọi sự tình đều có nguyên nhân, và sau đó Lục Dĩ Bắc đã dùng uy nghiêm của một vị Vua để công khai ‘tẩn’ cho cái tên Quái đàm Nhãn Cầu – kẻ đang giương cao ngọn cờ ‘đi học là vô dụng’ – một trận ra trò, đồng thời ban lệnh cấm triệt hành vi ‘fan cuồng’ của đám quái đàm Hoa Thành.

Nhưng gỗ đã thành thuyền, đáp án trên bài thi là giấy trắng mực đen, lại còn pha thêm cả máu đỏ lẫn dịch vàng, điểm số đã trở thành sự thật không thể thay đổi. Giờ đây, việc quan trọng nhất là làm sao để biện mình với Giáo sư Mã.

Chẳng lẽ minh đi nói với giáo sư Mã rằng hôm thi mình bị ma nhập?

Không được, không được, cái lý do củ chuối này chính mình còn thấy vớ vẩn, giáo sư làm sao tin nổi?

Hay là nhờ mấy tên trong nhóm chat Quái đàm nghĩ cách chỉnh sửa chút xíu?

Lục Dĩ Bắc đang âm thầm toan tính thì một tràng tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài sân. Anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bóng người đang hùng hổ đi vào.

Lý Hiên dừng lại trước mặt Lục Dĩ Bắc, hai tay chống hông, cằm hơi hất lên, khóe miệng trĩu xuống. Từng cử chỉ hành động như muốn nói cho Lục Dĩ Bắc biết rằng: ‘Tổ trưởng tổ kỷ luật’ của Tư Dạ Hội Hoa Thành lại sắp sửa giở chứng rồi đây.

“Người nào đó đúng là nhàn rỗi thật! Sáng sớm đã ở đây phơi nắng, uống trà, ăn… ăn que cay. Ai không biết còn tưởng là bác bảo vệ về hưu được thuê lại ấy chứ!”

Nghe vậy, Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày rồi quay sang nhìn Cô Nấm bên cạnh – người cũng đang ngậm que cay, bưng chén trà, tay nghịch nghịch chiếc đài radio – rồi nghiêm túc nói: “Chị nghe chưa, người ta đang nói chị kìa!”

“???”

Cô Nấm ngẩn ra một lúc, nhíu mày suy nghĩ giây lát rồi ngẩng đầu nhìn Lý Hiên, ném cho anh ta một ánh mắt hung dữ.

“…” Khóe miệng Lý Hiên giật giật, vội vàng đính chính: “Lục Dĩ Bắc, tôi nói cậu chứ không phải nhân viên số 1! Công việc cậu làm xong chưa? Mà mới sáng sớm đã ở đây lười biếng?”

“Cái nề nếp của Tư Dạ Hội này chính là bị cái loại người như cậu và Bạch Khai làm cho hư hỏng đấy. Rốt cuộc các người có ý thức được thân phận của mình là gì không hả?”

“Biết chứ!” Lục Dĩ Bắc nghiêm túc gật đầu, mặt tỉnh bơ:  “Tôi là nhân viên chủ lực tạm thời của Tư Dạ Hội Hoa Thành chứ gì!”

“Biết mà cậu còn...” Lý Hiên nghẹn lời, trầm ngâm vài giây rồi nén giận hỏi: “Thế báo cáo thống kê dữ liệu tuần này cậu đã viết xong chưa?”

Với tư cách là đặc vụ kiêm nhiệm phụ trách thẩm tra báo cáo, Lý Hiên cảm thấy mình cần phải "giáo huấn" Lục Dĩ Bắc một trận về vấn đề này

Là nhân viên chủ lực kiêm phụ trách rà soát báo cáo, Lý Hiên cảm thấy mình cần phải nói chuyện nghiêm túc với Lục Dĩ Bắc về chuyện này.

Lục Dĩ Bắc đúng là quá qua loa, qua loa đến mức anh ta sắp không chịu nổi nữa.

“Viết xong rồi mà!”

 “Thế còn... báo cáo tuần tra trực đêm...”

 “Cũng xong luôn rồi!”

Lục Dĩ Bắc nghiêm túc nói, “Không chỉ báo cáo tuần tra đêm, giám sát địa điểm phong ấn, nhật ký tu sửa cũng xong hết. Nếu anh còn muốn hỏi nhật ký giám sát dao động linh năng thì cái đó cũng xong nốt.”

“Đương nhiên, còn vài báo cáo ngày lặt vặt vì chưa tới hạn nên tôi  chưa kịp viết.”

“Hừ, cậu tưởng tôi chưa xem báo cáo cậu viết à?” Lý Hiên vặc lại: “Ngoại trừ giám sát địa điểm phong ấn và nhật ký tu sửa ra, còn lại chỗ nào cũng toàn là 【mọi thứ bình thường, không có chuyện gì xảy ra】, cậu định lừa ai hả?”

“Nếu Hoa Thành thật sự yên bình đến vậy thì tốt biết mấy!”

“Sự thật đúng là không có chuyện gì mà!” Lục Dĩ Bắc nhún vai đáp: “Anh không tin lời tôi thì có thể đi hỏi mấy ông anh bên nhóm hành động đặc biệt, hoặc đồng nghiệp ở Trung tâm Giám sát Linh năng mà xem!”

Đường đường chính chính là Vua Quái Đàm của Hoa Thành, nênlúc mình trực đêm không có con quái đàm nào dám quấy rối chẳng phải rất bình thường sao? Lục Dĩ Bắc thầm nhủ trong bụng.

Lý Hiên, “…”

Những gì Lục Dĩ Bắc nói là sự thật, trước khi đến đây anh ta đã xem qua hồ sơ ghi chép. Những ngày Lục Dĩ Bắc trực đêm, Hoa Thành quả thực sóng yên biển lặng.

Thế nhưng dù có qua loa đến đâu, việc Lục Dĩ Bắc hoàn thành công việc của cả tháng chỉ trong một tuần cũng khó tránh khiến người ta nghi ngờ có sự cẩu thả, đối phó trong đó.

Bỗng nhiên anh ta có chút nhớ thời Giang Ly còn ở đây, ít nhất Giang Ly lần nào cũng kéo đến ngày cuối tháng mới nộp toàn bộ báo cáo.

Điều đó khiến anh mỗi khi phát hiện Giang Ly làm ‘hỏng’ nề nếp của Tư Dạ Hội còn có dấu vết để lần theo, có chỗ để ‘cà khịa’.

Ngay lúc Lý Hiên đang âm thầm tính toán xem nên tìm cái cớ gì để bắt Lục Dĩ Bắc phải an phận một chút, thì An Thanh đã chậm rãi bước tới bên cạnh hai người.

Cô nhìn Lý Hiên rồi lại nhìn Lục Dĩ Bắc, thản nhiên bước vào giữa hai người, mỉm cười nói: “Ồ? Mọi người đều ở đây cả à! Vậy thì tiện quá!”

“Gần thời hạn quan sát của Đỗ Tư Tiên sắp hết, tôi đang tính để cô bé đi thực hiện vài nhiệm vụ đơn giản. Ngặt nỗi số bệnh nhân mắc đêm đen do Bách Quỷ Dạ Hành để lại vẫn chưa xử lý xong, tôi nhất thời không dứt ra được, không biết là...”

“Có ai chủ động xung phong thay tôi hỗ trợ cô bé không nhỉ?”

Thực ra trong mắt An Thanh, cả Hội Tư Dạ Hoa Thành chỉ còn mỗi Lục Dĩ Bắc và Lý Hiên là đáng tin cậy. Giang Ly đang nghỉ phép chưa về, Cố Hi Lưu thì là trùm cho leo cây, Cô Nấm thì căn bản không thể hỗ trợ, còn Bạch Khai thì lại có nguy cơ bê bối chuyện nam nữ, tóm lại là đều không đáng tin.

“Lục Dĩ Bắc ấy! Công việc của cậu ấy làm xong hết rồi.” Lý Hiên vội chen vào.

“Ơ cái…”

Lục Dĩ Bắc há miệng định nói gì đó thì thấy An Thanh quay sang nhìn mình, mỉm cười: “Vậy nhé, việc hỗ trợ Đỗ Tư Tiên giao cho em được không?”

“Không, thực ra em…”

“Không sao đâu, dù em chỉ là nhân viên tạm thời nhưng năng lực làm việc của em ai cũng thấy rõ mà! Nhờ em nhé!” An Thanh vội nói chặn đầu, “Đỗ Tư Tiên rất ngưỡng mộ em đó!”

Lục Dĩ Bắc: “…” Công việc Tư Dạ Hội thì emlàm xong rồi, nhưng công việc vua quái đàm vẫn chưa xongg!

Lục Dĩ Bắc cũng chỉ mới phát hiện gần đây, cái chuyện mà Bạch Khai bảo cần hai đến ba quyến thuộc không phải là để phát huy tác dụng trong Bách Quỷ Dạ Hành.

Mà là để dùng sau khi Bách Quỷ Dạ Hành kết thúc...

Việc của vua quái đàm phải xử lý thực sự quá nhiều.

Bỏ qua kiểu cực đoan như Ôn Thái Tuế – kẻ hễ chiếm được một khu vực là nuốt chửng và đồng hóa tất cả Quái đàm ở đó – thì làm một vị ‘Vua’ đạt chuẩn chẳng dễ dàng chút nào.

Giống như đã nhận tiền thuế của dân thì phải mang lại phúc lợi cho dân vậy. Vua quái đàm được hưởng linh năng tụ lại từ địa mạch, thì về lý thuyết phải đáp ứng những lời cầu khẩn của đám Quái đàm.

Những lời cầu khẩn ấy trải dài từ tranh chấp lãnh thổ cho đến chuyện chăn gối vợ chồng nhà Quái đàm, mỗi ngày ít nhất cũng có đến hàng chục vụ lớn nhỏ.

Đến ngày thứ ba sau khi Bách Quỷ Dạ Hành kết thúc, Lục Dĩ Bắc đã hiểu tại sao Câu Manh lại thành thạo trong việc chủ trì hôn lễ đến thế.

Và cả lý do tại sao mà Câu Manh lại mê mẩn cuộc sống ‘thiếu nữ bỏ nhà đi bụi’, trốn ở nhà người khác ăn chực nằm chờ, vì nó thật sự quá sướng.

Nhìn hai con quái đàm đang quỳ trước mặt, Lục Dĩ Bắc xoa xoa thái dương đang đau nhức.

Bao giờ mình mới được như Câu Manh chạy sang nhà người ta ăn bám, trộm tiền nạp game, suốt ngày cày game đây?

Ước gì có thêm vài thuộc hạ giúp mình chia sẻ gánh nặng…

Trong lúc suy tư, cô thản nhiên phất tay áo, lạnh lùng nói: “Nói đi, các cậu có cái chuyện rách... tranh chấp gì cần tôi phân xử?”

“Bẩm Ma Nữ đại nhân.” Con quái đàm to như heo, mũi hổ răng lợn, toàn thân bốc mùi hôi thối chắp tay nói: “Thằng này cá cược với tôi bị thua nhưng lại không chịu trả kèo!”

Lục Dĩ Bắc nhìn sang con Quái đàm bên cạnh có cái đầu vuông vức, trên mặt phân bố đều các chấm tròn trông y hệt một con xúc xắc, hỏi: “Có chuyện này không?”

Con quái đàm xúc xắc chớp chớp mắt đầy ngượng ngùng: “Bẩm Ma Nữ đại nhân, đúng là có, nhưng tôi không ngờ nó thật sự dám chui vào toilet móc đít người ta!” 

“Quái đàm cũng có tôn nghiêm chứ, quái đàm bình thường ai lại rình trong bồn cầu chờ móc đít người khác?!”

Lục Dĩ Bắc ôm trán, liếc nhìn con Quái đàm hôi thối kia, bực bội nói: “Không phải tôi muốn nói cậu, nhưng khi cá cược với người khác, cậu có thể nhìn xem chủng loại Quái đàm của nó là gì trước được không?”

“Người ta là giống Ác linh, quái đàm sở hữu quyền năng Ma nhà xí, nên làm cái chuyện đó chẳng phải là đương nhiên sao?”

“Đúng, đúng! Mau đưa lõi bản thể quái đàm cho tao!” Quái đàm Ma nhà xí hùa theo.

“Im mồm, tôi còn chưa nói tới cậu!” Lục Dĩ Bắc trừng mắt nhìn quái đàm Ma nhà xí: “Quyền năng Quái đàm mang lại tập tính xấu xa thì thôi đi, sao cậu lại dùng thói quen đó để cá cược với quái đàm khác?”

“Cậu gọi đây là cá cược à? Đây là lừa đảo!”

“Còn nữa, trước đây tôi đã dặn các cậu thế nào? Trong phạm vi Hoa Thành, cấm Quái đàm tấn công con người, mấy người coi lời tôi như gió thoảng bên tai hả?”

Đối diện Lục Dĩ Bắc mặt lạnh tanh, giọng đầy giận dữ, tên quái đàm Ma nhà xí sợ đến run lẩy bẩy,  co rúm lại thành một cục, yếu ớt nói: “Nhưng… không tấn công con người thì nguồn linh năng của bọn tôi biết kiếm ở đâu? Tôi sắp chết đói rồi”

Lời quái đàm Ma nhà xí vừa dứt thì tiếng hưởng ứng vang lên bốn phía.

“Đúng thế!”

“Ma Nữ đại nhân, cho chúng tôi một con đường sống đi?”

“Đúng, đúng!”

“…”

Thấy cảnh tượng nhốn nháo này, Lục Dĩ Bắc day day trán và phất tay. Ngay lập tức, Mộng Mộng từ bên cạnh bước lên, giơ cao một tờ giấy A4, hô lớn:

“Trật tự!”

“Về vấn đề này, Ma Nữ đại nhân đã có sắp xếp!”

Một luồng dao động linh năng lạnh lẽo lan tỏa ra xung quanh, hiện trường tức khắc lặng ngắt như tờ.

Đợi đến khi tất cả quái đàm đều yên lặng. Mộng Mộng lấy hơi, dùng chất giọng hát kịch từng một thời vang danh Hoa Thành, dõng dạc đọc nội dung trên tờ giấy A4.

“Sau đây tôi xin công bố với mọi ngườiQuy định Quản lý Quái đàm Hoa Thành - Bản sửa đổi Tai Họa- Đánh chết cũng không sửa - Bản cuối!”

Điều 1: Thiết bị điện tử và quái đàm không được phép vào phòng thi.

Điều 2: Đánh nhau thì giải quyết offline, cấm ẩu đả online qua giấc mơ của Ma Nữ đại nhân.

Điều 44: Giữa các quái đàm săn nhau phải tuân thủ quy tắc tuần hoàn lành mạnh, chi tiết tham khảo Điều 25.

Điều 45, cũng là điều quan trọng nhất:

Cấm săn bắt con người (trừ tội phạm vi phạm pháp luật), nếu phát hiện sẽ lập tức tước đoạt lõi bản thể ngay tại chỗ.

Nếu cần bổ sung linh năng trong điều kiện đảm bảo an toàn cho con người, có thể thoải mái thu thập thông qua các hình thức như hù dọa, truyền bá tín ngưỡng...

Không cần lo Tư Dạ Hội truy cứu, Ma Nữ đại nhân sẽ lo hết mọi việc hậu sự cho các cậu. 

(Lưu ý: Cấm hù dọa những người đã trốn trong chăn hoặc trong tủ quần áo.)

Ngoài ra, những ai thu thập không đủ linh năng qua các phương thức trên có thể nộp đơn xin Ma Nữ đại nhân. Sau khi xét duyệt, sẽ được phép dùng khi tức địa mạch để thu giữ linh năng tự do và tiến hành truyền vào.

Quyền giải thích cuối cùng các điều khoản trên thuộc về Ma Nữ Tai Họa.

Mong quái đàm Hoa Thành nghiêm chỉnh chấp hành, phổ biến rộng rãi.

Hết.”

Nói xong, Mộng Mộng quét mắt nhìn đám quái đàm dày đặc phía trước, chờ vài giây rồi hỏi: “Tôi nói xong rồi, ai đồng ý, ai phản đối?”

“…”

Sau khi cả đám Quái đàm tại hiện trường im lặng hồi lâu, thủ lĩnh Rết Mặt Người mới thăm dò hỏi: “Thật sự có thể thoải mái hù dọa con người mà không lo Hội Tư Dạ gõ cửa sao?”

“Cậu đang nghi ngờ năng lực của Ma Nữ đại nhân hả?” Mộng Mộng lườm thủ lĩnh Rết Mặt Người một cái, rồi quay đầu nhìn Lục Dĩ Bắc bằng ánh mắt xin ý kiến.

Thấy Lục Dĩ Bắc gật đầu đồng ý, Mộng Mộng tiếp tục nói với đám quái đàm: “Không ngại nói thẳng, Ma Nữ đại nhân ở Tư Dạ Hội Hoa Thành có quan hệ ‘cứng’ lắm. Chỉ cần các cậu không giết người, chuyện gì ngài ấy cũng lo được.”

“…”

Lại một khoảng lặng nữa trôi qua, cả đám quái đàm tại hiện trường bỗng chốc reo hò ầm ĩ.

“Quá đỉnh! Tôi muốn làm từ lâu rồi!”

“Đúng, đúng! Là một ‘quỷ sĩ’ nhiệt huyết, tôi đã luôn muốn bò theo dây mạng đến nhà bọn anh hùng bàn phím làm một loạt công tác tư tưởng (vật lý) từ lâu rồi!”

“Hầyy! Nếu không phải lo Tư Dạ Hội gây phiền phức thì ai lại muốn giết người chứ?”

“…”

Nhìn đám quái đàm đang xôn xao bàn tán, Lục Dĩ Bắc gật đầu, vô cùng hài lòng.

Cô đặt ra bộ quy định này không phải nhất thời hứng lên, mà là sau một thời gian dài nghiêm túc phân tích và nghiên cứu nội dung thỉnh cầu của đám quái đàm mới có.

Cô cũng đã xác nhận với Kim Giác, Ngân Giác là chỉ cần không xảy ra án mạng, sau khi dùng một số thủ thuật xử lý một chút là cấp trên có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thực tế, quái đàm ở Đào Nguyên từ lâu đã thường xuyên dọa khách khu du lịch.

Kết hợp hai điểm trên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lục Dĩ Bắc mới đưa ra bộ quy định kiểu ‘Công ty điện lực quái vật’ như hiện tại.

Thực ra, đa số quái đàm cấp thấp chưa bị tha hóa chỉ cần rất ít linh năng để duy trì sự sống, không nhất thiết phải tấn công con người mới lấy được linh năng.

Trước đây, việc săn lùng những người có tiềm năng linh lực và việc hù dọa con người gần như bị coi là tội ngang nhau, cuối cùng đều dẫn đến Hội Tư Dạ xuất hiện và bị tiêu diệt. Vì thế, trong hoàn cảnh rủi ro như nhau nên chúng dứt khoát ra tay tàn độc, lựa chọn con đường thu được nhiều linh năng hơn.

Tất nhiên, đây không phải lỗi của Tư Dạ Hội. Vì phần lớn quái đàm không có vua quái đàm như Lục Dĩ Bắc để quản chế, mà dù có cũng chưa chắc sẽ đặt ra quy định tương tự. Thả lỏng thường chỉ dẫn đến kết quả tồi tệ nhất.

Nhưng Hoa Thành giờ đã khác, Ma Nữ Tai Họa xuất hiện, ‘bầu trời xanh’ đã đến, Tư Dạ Hội không quản được chuyện Quái đàm hù dọa con người nữa, mọi người có thể quang minh chính đại sống trong những góc tối tăm rồi!

Quái đàm cũng có cuộc sống riêng của mình, nếu không phải bị ép đến đường cùng thì ai rảnh đâu mà nửa đêm chạy ra cắn chết người ta chứ?

Chưa kể, Ma Nữ đại nhân còn có trợ cấp! Vua quái đàm bình thường nào nỡ dùng khí tức địa mạch để làm chuyện này?

Thế là kể từ ngày thứ hai sau khi Quy định Quản lý Quái đàm Hoa Thành - Bản sửa đổi Tai Họa- Đánh chết cũng không sửa - Bản cuối được công bố.

Trong phạm vi Hoa Thành, các vụ án quái đàm giết người giảm mạnh, còn các vụ việc nhìn thấy và tiếp xúc quái đàm thì tăng vọt, nhưng hiếm có thương vong.

Thậm chí…

Bệnh viện trung tâm Hoa Thành còn nhận được vài cuộc gọi cấp cứu từ quái đàm thay cho bệnh nhân đột quỵ tim. Làm nhân viên y tế sợ đến mức không dám xuất phát ngay, suýt nữa bỏ lỡ thời gian vàng để cứu người…

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Lửng mật (honey badger) được nêu như ngoại lệ vì trong thế giới tự nhiên, nó là một loài cực kỳ hung hãn và liều lĩnh—gần như không biết sợ—nhưng vẫn tồn tại và phát triển mạnh. Nó có đủ khả năng sinh học để hỗ trợ tính khí liều lĩnh của mình nên sự “không biết sợ” trở thành lợi thế chứ không phải điểm yếu theo chọn lọc tự nhiên.
Lửng mật (honey badger) được nêu như ngoại lệ vì trong thế giới tự nhiên, nó là một loài cực kỳ hung hãn và liều lĩnh—gần như không biết sợ—nhưng vẫn tồn tại và phát triển mạnh. Nó có đủ khả năng sinh học để hỗ trợ tính khí liều lĩnh của mình nên sự “không biết sợ” trở thành lợi thế chứ không phải điểm yếu theo chọn lọc tự nhiên.