Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 41: Sau này mà không gả được thì để nó hưởng luôn đi!

3 Bình luận - Độ dài: 3,947 từ - Cập nhật:

Năm mười ba tuổi,  Giang Ly đã nhận ra một hiện thực — thế giới này không có thần linh tồn tại, cho nên cũng sẽ không có thần linh nào đáp lại lời cầu nguyện của cô.

Trong phòng không bật đèn, lại cách một lớp cửa tủ, qua khe hở trên cửa, cô chỉ có thể nhìn thấy những bóng người mờ ảo đi qua trước tủ quần áo, vào trong nhà, đi qua đi lại, lục lọi.

Hành động của họ rất nhẹ, không phát ra tiếng động lớn, nhưng vào thời khắc này, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng trở nên như lời thì thầm của tử thần.

Cô cắn chặt môi, thân hình nhỏ bé co rúm lại trong một góc tủ, hai tay che hờ mắt, không dám động đậy mà nhìn chằm chằm vào cửa tủ, trong đầu không ngừng lóe lên các loại ý nghĩ may mắn.

Họ có lẽ là người đến tìm cha đòi nợ, giống như những người đã đến không lâu trước đó.

Họ có lẽ chỉ là trộm, không tìm thấy đồ có giá trị sẽ rời đi.

Hoặc có lẽ phòng của mình đủ lớn, họ sẽ không để ý đến cái tủ quần áo đặt sau cánh cửa này.

...

Ngay lúc  Giang Ly đang suy nghĩ vẩn vơ, trong bóng tối vang lên tiếng bàn luận của những người kỳ quái đó.

"Tìm hết chưa? Chẳng lẽ con bé đó không có ở đây?" một người đàn ông giọng khàn khàn nói.

"Nó ở ngay đây, kết quả bói toán cho thấy như vậy, chắc chắn nó đã trốn đi rồi! " có người giọng điệu lạnh như băng đáp lại, không nghe ra là nam hay nữ.

"Ồ? Trốn, trốn rồi à? Xem ra bé cưng của chúng ta, muốn chơi đùa với chúng ta một chút nhỉ! Vậy, vậy chúng ta có nên cho nó một chút bất ngờ không? Hê hê!"

Một người đàn ông khác nói không rõ lời, trong lời nói mang theo một luồng điên cuồng và hưng phấn khó hiểu.

"Ngươi cẩn thận một chút, nó là vật tế quan trọng của nghi lễ lần này, ít nhất cũng phải để nó còn một hơi thở. "

...

Họ thật sự là đến tìm mình! Trong phút chốc, tất cả những ý nghĩ may mắn của  Giang Ly đều tan vỡ.

Những người kỳ quái trong phòng vẫn đang tiếp tục bàn bạc, nhưng cô một câu cũng không nghe rõ nữa, bên tai như có thứ gì đó nổ tung, ong ong vang vọng.

Tim cô đập điên cuồng, cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từng chút một siết lại, hô hấp trở nên khó khăn như sắp ngạt thở.

Không biết đã qua bao lâu, những người kỳ quái trong phòng như đã từ bỏ, rời khỏi phòng, tiếng bước chân ngày một xa dần..

Đợi đến khi trong phòng lại yên tĩnh trở lại,  Giang Ly mới dám thở mạnh, cô ghé sát vào cửa tủ, cẩn thận đẩy cửa tủ ra một chút, nhìn ra ngoài.

Trong phòng tối om, những người kỳ quái đó đã biến mất.

Lại đợi một lát, bên ngoài vẫn không có gì bất thường,  Giang Ly lúc này mới từ từ đẩy cửa phòng ra, khom lưng đi ra.

Hai chân cô vừa tiếp xúc với mặt đất, liền giẫm phải thứ gì đó.

Thứ đó rất lạnh, rất trơn, rất mỏng manh, như một loài côn trùng nào đó, bị  Giang Ly giẫm một cái, cơ thể nó "phụt!" một tiếng nổ tung, văng ra một mảng lớn chất lỏng sền sệt.

Tiếng động nhỏ, như kinh động đến ác ma đang ngủ say, những tiếng động sột soạt, khiến người ta tê cả da đầu lập tức từ các góc phòng truyền đến, như có vô số côn trùng đang bò nhanh trong bóng tối.

Đúng lúc này, một tia chớp chói lòa xé toạc bầu trời, xua tan bóng tối.

"A… aAAAAÁÁÁ—!!"

Trong thoáng chốc,  Giang Ly lúc nhỏ đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, đồng tử cô co rút, rung rẩy dữ dội, ôm đầu phát ra một tiếng la hét kinh hoàng.

Những con côn trùng kỳ dị lớn nhỏ có hình dạng giống gián, bò đầy cả căn phòng, trên sàn nhà, trên tường, trên trần nhà, trên tủ quần áo, trên mu bàn chân, trên bắp chân...

Những con côn trùng kỳ dị chi chít, bò khắp nơi, như thể được phủ lên một lớp thảm nhung màu nâu sẫm có sự sống.

Tiếng la hét trong Hổ Phách Quán trống rỗng truyền đi rất xa, rất nhanh những tiếng bước chân trên hành lang như tuyên án tử hình vang lên, trong đó còn xen lẫn tiếng cười trêu chọc của những kẻ kỳ quái đó.

"Hê hê hê, ta biết ngay là nó trốn trong tủ quần áo mà!"

"Bé cưng của chúng ta, chắc chắn đã bị thú cưng của ta dọa sợ rồi phải không? Các ngươi vừa rồi có nghe thấy không? Tiếng la hét thảm thiết của nó nghe mới êm tai làm sao!"

 Giang Ly lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng tính cách không chịu thua của cô đã sớm lộ rõ.

Nghe tiếng bước chân ngày càng gần trên hành lang, cô cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhắm mắt lại không nhìn những con côn trùng kỳ dị đang bò đầy trên sàn nhà, cất bước chạy nhanh về hướng ban công.

 Giang Ly, ngươi có thể làm được, những con côn trùng đó không đáng sợ như vậy, tầng ba cũng không cao lắm, dưới lầu đều là bụi cây, đồn cảnh sát gần nhất chỉ cách chưa đến một nghìn mét.

Chỉ cần đẩy cửa kính ra nhảy ra ngoài, đến đồn cảnh sát, ngươi sẽ có thể thoát khỏi nguy hiểm!

 Giang Ly vừa tự an ủi mình, vừa giẫm lên đám côn trùng đầy trên sàn mà đi tới.

Trong suốt quá trình đó, cô vô cùng sợ hãi và không ngừng khóc, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút sắc máu đã dính đầy những vệt nước mắt, nhưng cô vẫn luôn cắn chặt môi, không phát ra dù chỉ một tiếng nấc.

Vài giây ngắn ngủi đi qua căn phòng lại như một thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua.

"Cạch—!"

Khi tiếng mở cửa ban công nhẹ nhàng cùng với gió lạnh và mưa phùn ập đến, đứng ở mép ban công nhìn xuống, nhìn thấy độ cao bảy tám mét,  Giang Ly bé nhỏ thoáng do dự.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, những người kỳ quái mang theo ác ý rõ ràng đang nhanh chóng đến gần.

 Giang Ly không kịp suy nghĩ, trèo lên lan can, hít một hơi thật sâu, hai tay che đầu, đột ngột nhảy về phía trước, nhảy xuống.

Ngay khoảnh khắc cô từ ban công nhảy xuống, những con côn trùng kỳ dị trong phòng như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên cùng nhau đập cánh bay lên, đuổi theo sau cô, như một trận lũ vỡ đê, đâm vỡ cửa kính của ban công, cuốn theo vô số mảnh vỡ sắc nhọn, ùa ra ban công.

"Chết tiệt! Nó muốn trốn!"

"Đều tại ngươi, nói gì mà muốn chơi đùa!"

"Đừng nói nữa, lát nữa bắt được nó, ta sẽ hành hạ nó cho tốt! Ta thề, cả quá trình nó sẽ luôn tỉnh táo!"

...

Những bụi cây dưới ban công đã lâu không có ai cắt tỉa, vào mùa mưa này mọc um tùm.

 Giang Ly từ ban công rơi xuống, cánh tay bị tường cọ rách, quần áo bị cành cây cành lá làm rách, toàn thân đầy bùn đất và lá cây.

Cô cố nén cơn đau khắp người đứng dậy, vừa định bước về phía trước một bước, liền phát hiện chân phải đã không còn cảm giác, quay đầu lại nhìn, sự kiên cường mà cô khó khăn lắm mới dựng lên, gần như tại chỗ sụp đổ, không kiềm được mà khóc lớn.

Bắp chân phải của cô đã bị mấy cành cây to nhỏ khác nhau đâm xuyên, máu đỏ tươi đang theo dòng nước mưa chảy xuống, cuồn cuộn chảy ra, hòa vào trong vũng nước bùn đục ngầu trên mặt đất.

Giữa không trung, những con côn trùng kỳ quái luôn lượn lờ trên đầu  Giang Ly, giám sát mọi hành động của cô, ngửi thấy mùi máu tanh, chúng lập tức bị kích thích thú tính, rung động đôi cánh, cùng với từng đợt tiếng vo ve khiến người ta chóng mặt, từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía bắp chân phải của cô.

Cơn đau dữ dội ập đến. Trước mắt Giang Ly, mọi thứ như bóng đèn vừa đứt dây tóc — ánh sáng chợt lóe lên lần cuối rồi tắt ngấm, để lại một khoảng tối đặc sệt nuốt chửng tất cả.

Cô ngã xuống vũng nước bùn lạnh lẽo, hơi thở trở nên dồn dập, trong phổi như bị nhét một tảng băng, nhưng trán lại ngày càng nóng.

Bóng tối, sợ hãi, đau đớn cùng nhau ập đến, như miệng của một con hung thú há ra, cắn nát ý thức cô...

————

Đến khi  Giang Ly tỉnh lại lần nữa, đã bị nhốt trong một nhà tù dưới lòng đất u ám của một căn cứ nào đó của Nhật Thực Hội.

Toàn bộ nhà tù chỉ rộng chưa đến hai mét vuông, mỗi ngày cô chỉ có thể co ro thân mình, dựa vào tường ngồi ở góc.

Phía trên chéo của nhà tù có một ô cửa sổ trời nhỏ bằng lòng bàn tay, chỉ có vào lúc giữa trưa mỗi ngày mới có chút ánh sáng yếu ớt rọi vào.

Trong nhà tù phần lớn thời gian là sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ có tiếng nhện giăng tơ trong sự yên tĩnh của đêm và tiếng nước đọng trên nóc nhà tù từng giọt rơi xuống ngắt quãng

Thỉnh thoảng có thứ gì đó lông lá, chạy qua bên cạnh cô, chắc là loài sinh vật như chuột, cô vội vàng né tránh, chiếc đuôi dài của chúng sẽ lướt qua mu bàn chân hoặc mu bàn tay cô, vừa trơn vừa lạnh.

Vết thương trên bắp chân của cô đã được người của Nhật Thực Hội xử lý qua loa, nhưng lúc họ xử lý, rõ ràng họ không cẩn thận tỉ mỉ như khi xử lý hình xăm totem trên lưng cô, ngay cả băng gạc cũng không được quấn chặt.

Thế là, trong môi trường như vậy, vết thương của cô sau một tuần đau đớn liên tục, đã bị nhiễm trùng, rất nhanh phần dưới đầu gối phải đã mất đi cảm giác.

Nhưng dù như vậy, thần kinh của cô vẫn căng như dây đàn, ngoan ngoãn ăn thức ăn họ đưa đến, đếm từng khoảnh khắc ánh nắng rọi vào để ghi lại ngày tháng.

Khi cô đếm đến ngày thứ một trăm hai mươi bảy, cánh cửa lớn của nhà tù cuối cùng cũng được mở ra lần nữa.

————

Người mở cửa, là một người đàn ông tóc đen mắt đỏ trông khoảng hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo tuấn tú có nét nữ tính, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ kiêu ngạo không hề che giấu.

Đẩy một chiếc xe lăn xuất hiện trước cửa lớn, sau lưng hắn, đi theo một thành viên Nhật Thực Hội mặc áo choàng đỏ.

Dưới sự ra hiệu của người đàn ông, thành viên Nhật Thực Hội mặc áo choàng đỏ đó, bế  Giang Ly đang hấp hối lên, đặt lên xe lăn, được người đàn ông đẩy, đi dọc theo hành lang tối tăm dài hun hút tiến về phía trước.

Trên đường đi, người đàn ông không ngừng nói chuyện với  Giang Ly.

Hắn nói: "Cô bé trông có vẻ thông minh và kiên cường đấy, cũng rất may mắn, may mắn sở hữu tiềm năng linh năng cực cao."

"Bé có biết không? Điều này nghĩa là bé có thể trở thành đồng bạn của chúng ta!"

 Giang Ly: "..."

Cô quá yếu ớt, cũng quá lâu không nói chuyện, há miệng ra nhất thời lại không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đó, để thể hiện sự căm phẫn trong lòng.

Người đàn ông đối với điều này dường như không tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Nhóc rất hận ta sao? Không sao, sau này nhóc sẽ cảm ơn ta."

Sau đó là một quãng đường im lặng.

Mười mấy phút sau, họ đi qua hành lang dài dằng dặc và ngột ngạt đó, một không gian rộng lớn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, hoặc có thể nói là một hang động.

Vài thành viên Nhật Thực Hội mặc áo choàng đỏ đang đi lại trong hang động khổng lồ, cẩn thận dùng máu của một loài sinh vật nào đó vẽ lên mặt đất những chú văn phức tạp.

Một xác ướp nửa người nửa ngựa nằm ở chính giữa phía trước, xung quanh đặt đầy những ngọn nến lay động ngọn lửa xanh lam yếu ớt.

Ở một góc của hang động, một con quái vật cao gấp đôi người trưởng thành, trên người mọc ra lúc nhúc những chi dị dạng, đang gầm rống hung tợn.

 Giang Ly cảm thấy, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng lần đầu tiên cô nhìn thấy, con quái đàm được sinh ra do nghi lễ thất bại đó.

Trên khuôn mặt dữ tợn ấy có những đường nét giống người, nhưng hai mắt đã sớm trở nên như dã thú, sâu trong cổ họng nó phát ra từng đợt âm thanh gầm gừ rơn người, như thể đang đói, lúc nào cũng có thể lao ra cắn đứt cổ họng của các thành viên Nhật Thực Hội xung quanh.

Da của nó mỏng manh như tờ giấy cũ, chỉ cần giãy giụa một chút, sẽ rách ra vài vết thương, máu tươi ồng ộc chảy ra , chảy xuống như một tấm rèm, nhưng oái ăm thay sức sống của nó quá mãnh liệt nên sẽ không vì mất máu quá nhiều mà chết, chỉ có thể không ngừng bị đau đớn hành hạ.

Khi những thành viên Nhật Thực Hội đó, dùng những chiếc móc sắt khổng lồ, móc vào cổ và hai vai của con quái đàm đó, kéo nó đi,  Giang Ly đã bị dọa đến hồn bay phách táng, được đưa vào giữa tế đàn đã chuẩn bị sẵn, cùng với xác ướp nửa người nửa ngựa kia.

Người đàn ông dịu dàng vuốt ve trán cô nói: "Chúc nhóc may mắn!" sau đó liền đổ xuống lượng lớn Nguyên Sinh Chi Linh trong tay, kích hoạt tế đàn.

 Giang Ly cũng là sau này gia nhập Tư Dạ Hội mới biết, lượng Nguyên Sinh Chi Linh đã dùng trong nghi lễ lần đó, tương đương với gần trăm mạng người.

Lúc đó kỹ thuật thực hiên các nghi lễ lớn của Nhật Thực Hội còn chưa thuần thục như bây giờ, thường trong quá trình tiến hành nghi lễ, sẽ điên cuồng thêm vào các loại nguyên liệu linh năng có thể hữu ích.

Đó là sự lãng phí vô độ, nhưng họ không quan tâm, họ chỉ theo đuổi những kỳ tích tà ác có xác suất cực nhỏ, tạo ra sức mạnh đáng sợ tồn tại trong truyền thuyết.

Ở trung tâm của tế đàn, trước mắt  Giang Ly là bóng tối bao phủ, dưới sự bao vây của vô số ảo ảnh, tạo thành một dòng chảy hư vô được những luồng sáng phác họa.

Lúc thì trong chớp nhoáng, trước mắt cô vụt qua sa mạc, ốc đảo, đảo hoang, thành phố thép dưới làn khói đặc, những bức tượng khổng lồ đang cháy...

Vô số cảnh tượng như ảo ảnh hiện ra rồi biến mất, cuối cùng tất cả đều quy về bóng tối.

Trong bóng tối, tiếng ngựa trắng hí vang từ nơi xa xôi vang lên, bờm dài tung bay trong gió, hừng hực bay phấp phới như lá cờ, cuối cùng hòa vào cơ thể cô.

Nghi lễ của Nhật Thực Hội bước đầu đã thành công, họ đã tạo ra kỳ tích, họ đã lợi dụng một xác ướp nửa người nửa ngựa bình thường, một thiếu nữ có tiềm chất linh năng, lượng lớn Nguyên Sinh Chi Linh, cùng vô số nguyên liệu linh năng kỳ quái, mô phỏng ra một tia thần tính, vẽ ra được linh văn của chủng thần thoại.

Nhưng họ không thỏa mãn, thứ họ muốn, là tạo ra chủng thần thoại thật sự.

Tuy nhiên, ngay lúc họ chuẩn bị lợi dụng  Giang Ly đã trở thành linh năng giả, tiến hành bước thử nghiệm tiếp theo, thì tai nạn đã xảy ra.

Một người đàn ông mặc áo choàng đỏ, trong lúc tất cả các thành viên Nhật Thực Hội đều đang tập trung vào nghi lễ, đã lặng lẽ trà trộn vào đội ngũ của họ.

Khi nghi lễ chuẩn bị tiến thêm một bước, người đàn ông đó đột nhiên cởi mũ trùm đầu, giật khăn che mặt xuống, một tay giơ huy hiệu Báo Tử Thương Hiểu màu bạc, một tay cầm trường đao không biết lấy từ đâu ra, nhảy đến bên cạnh  Giang Ly, hét lớn về phía những thành viên Nhật Thực Hội đó.

"Thành viên đội hành động đặc biệt của Tư Dạ Hội đang làm nhiệm vụ, tất cả ôm đầu ngồi xuống!"

"Mẹ kiếp, nói ngươi đó!"

"Khỉ thật! Còn dám chống cự? Cảnh cáo bằng Khúc Quang!"

"ẦM—!"

Lúc đó,  Giang Ly lúc nhỏ không biết Tư Dạ Hội là một sự tồn tại như thế nào.

Cũng không biết người bình thường sẽ không dùng chú thuật có tính sát thương cao số hiệu 57 để cảnh cáo người khác. Càng không biết một người trong tình huống không niệm chú ngữ mà thi triển ngay lâp tức chú thuật số hiệu 57, là một chuyện kinh khủng đến mức nào...

Cô chỉ biết mình đã được cứu.

Người đàn ông đó đã cứu cô, và tiện thể tiêu diệt luôn căn cứ của Nhật Thực Hội, rồi đưa cô đến một căn nhà dân đơn sơ, nói với cô không lâu sau, A Hoa sẽ đến chăm sóc cô.

Trước khi đi, người đàn ông đó đã nấu cho cô một bữa cơm, bữa cơm đó chính là mì gói nấu.

Giang Ly từ nhỏ đến lớn đã quen ăn sơn hào hải vị, lần đầu tiên Giang Ly có ý nghĩ rằng món ăn ngon nhất trên thế giới này chính là mì gói nấu, theo sau đó là cảm xúc phức tạp trong lòng dâng trào, không kiềm được mà khóc lớn.

Đối mặt với tình huống như vậy, người đàn ông tay chân luống cuống nói những lời an ủi vụng về, nhưng ông càng nói,  Giang Ly lại càng khóc to hơn.

Cuối cùng trong lúc gãi đầu gãi tai, ông không biết nghĩ thế nào, đột nhiên nói: "Cô bé, có phải con lo lắng chân bị què, sau này không gả đi được không? Nếu là như vậy, chuyện này cứ giao cho chú?"

 Giang Ly nghe vậy, ngay lập tức liền nín khóc, cô còn tưởng vừa thoát khỏi hang cọp lại vào hang rồng, nhất thời ngây người tại chỗ, trên miệng ngậm nửa sợi mì, cả người lắc lư.

Thấy vậy, người đàn ông đó vội vàng giải thích: "Cô bé đừng hiểu lầm, ý chú không phải gả cho chú, ý của chú là, chú có một đứa con trai trạc tuổi con, nếu sau này con thật sự không gả đi được, thì gả quách cho nó đi! "

 Giang Ly nhìn người đàn ông trước mắt, rồi lại nghĩ đến ơn cứu mạng.

Ừm, là một chú đẹp trai, con trai chắc không xấu, không cần kiếp sau làm trâu làm ngựa, có thể kiếp này lấy thân báo đáp.

Thế là.

Cô bé miệng "sụt!" một tiếng hút sợi mì vào, trịnh trọng gật đầu.

"Vâng vâng!"

"À đúng rồi chú, con còn chưa biết chú tên gì, sau này đi đâu tìm chú ạ!"

"Chú à... chú giang hồ người ta gọi là Ngô Ngạn Tổ phố Mẫu Đơn, sau này nếu con có hứng thú, gia nhập Tư Dạ Hội, cứ đến Hoa Thành tìm chú là được, tùy tiện hỏi một câu, ai cũng biết!"

...

Thế nhưng.

Nửa năm sau.

Khi  Giang Ly gia nhập Tư Dạ Hội, hoàn thành khóa huấn luyện xin chuyển đến Hoa Thành, lại không tìm thấy Ngô Ngạn Tổ phố Mẫu Đơn nào, chỉ tìm thấy một Trần Quán Hy của Địa Hạ Nhân Gian... [note78860]  [note78862]

————

Khi Lục Dĩ Bắc bưng bát mì thứ hai đã nấu xong đặt trước mặt  Giang Ly, cô mới thu lại dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói: "Lục Dĩ Bắc, tôi nhớ nhà cô hình như sống ở phố Mẫu Đơn phải không? Cha của cô, lúc trẻ có biệt danh đặc biệt gì không?"

Nghe vậy, tay cầm bát mì của Lục Dĩ Bắc khẽ run lên, mặt không biểu cảm nói: "Lại nữa rồi, lại nữa rồi, lúc trước ở Lò mổ Nam Giao, không phải đã nói với cô rồi sao?"

"Tôi căn bản không quen biết Lục Dĩ Bắc nào, sao cô cứ hỏi mãi vấn đề này? Còn có thể vui vẻ chơi đùa được không?"

"Ồ?"  Giang Ly nhướng mày lên, trên mặt lộ ra một nụ cười "thân thiện ", chỉ vào món mì gói trong tay Lục Dĩ Bắc nói: "Nhưng không phải vừa rồi cô nói, đây là món mì gói bí truyền của nhà họ Lục sao?"

"!!!"

Tay của Lục Dĩ Bắc lại run lên, làm đổ nửa bát nước mì, cũng không biết là bị nụ cười của  Giang Ly dọa, hay là bị lời nói của cô ấy dọa.

Toang rồi! Mình thật sự đã nói vậy sao?

Chết tiệt, vừa nói đến tay nghề gia truyền của nhà mình, tự hào, đắc ý quá mức, lại không cẩn thận nói lỡ miệng.

Bây giờ chỉ có thể...

"Tôi có nói sao? Tôi nói là món mì gói nấu bí truyền của nhà họ Vương mà? Cô vừa rồi bị thương, lại còn dầm mưa, e là đầu óc không tỉnh táo, nghe nhầm rồi! Ừm, đúng, chính là như vậy!"

Chuyện này vừa không có nhân chứng, lại không có vật chứng, chỉ cần mìnhsống chết không nhận, thiên vương lão tử đến cũng vô dụng. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ. [note78861]

"Thật sao?"  Giang Ly nghiêng đầu nói, "Vậy cô có quen một người có biệt danh là, Ngô Ngạn Tổ phố Mẫu Đơn không?"

Lục Dĩ Bắc: "..."

Cái quái gì vậy? Chuyệnthế này?

Sao cô ấy ngay cả biệt danh hồi nhỏ hàng xóm trêu đùa đặt cho mình cũng biết chứ?

Cái này phải làm sao đây?

Ghi chú

[Lên trên]
Ngô Ngạn Tổ (Daniel Wu) và Trần Quán Hy (Edison Chen): Hai nam diễn viên nổi tiếng của Hồng Kông, được biết đến với vẻ ngoài điển trai. Biệt danh này mang ý hài hước, so sánh nhân vật với các tài tử.
Ngô Ngạn Tổ (Daniel Wu) và Trần Quán Hy (Edison Chen): Hai nam diễn viên nổi tiếng của Hồng Kông, được biết đến với vẻ ngoài điển trai. Biệt danh này mang ý hài hước, so sánh nhân vật với các tài tử.
[Lên trên]
Thiên vương lão tử: Câu nói dân gian gốc Hán, không chỉ một nhân vật cụ thể mà dùng để chỉ người có quyền lực cực lớn, ở "trên cả trời". Trong khẩu ngữ, cụm này thường được dùng để khuếch đại mức độ nghiêm trọng, hoặc nhấn mạnh thái độ bất cần, không sợ ai.
Thiên vương lão tử: Câu nói dân gian gốc Hán, không chỉ một nhân vật cụ thể mà dùng để chỉ người có quyền lực cực lớn, ở "trên cả trời". Trong khẩu ngữ, cụm này thường được dùng để khuếch đại mức độ nghiêm trọng, hoặc nhấn mạnh thái độ bất cần, không sợ ai.
[Lên trên]
Địa Hạ Nhân Gian là Thế giới dưới lòng đất hay Thế Giới Ngầm
Địa Hạ Nhân Gian là Thế giới dưới lòng đất hay Thế Giới Ngầm
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Người bố của năm :)) thằng con dell làm j cx được 2 em vợ
Xem thêm
bro dg chill chill thì +1 vợ :))
Xem thêm
Thêm chap ik🥺
Xem thêm