Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ
Chương 47: Đừng sợ, chúng ta đều là người một nhà
1 Bình luận - Độ dài: 3,910 từ - Cập nhật:
"Ui—! Đau đau!"
Trong bóng tối khói bụi mù mịt, Lục Dĩ Bắc xoa xoa mông khẽ kêu đau một tiếng.
Trước đó cô nhìn thấy người phụ nữ với gương mặt có vết bớt kia thần kỳ từ tầng một lên đến tầng bốn, đã đoán được trong tòa nhà này có thể giấu thứ gì đó như mật đạo.
Chỉ là cô không ngờ Tần Đại Lâm lại đào lối vào ngay chính giữa nhà làm cô không kịp đề phòng, lại một bước hụt chân, rơi xuống.
Mẹ nó, hắn không sợ chính mình không cẩn thận rơi vào sao? Lục Dĩ Bắc chửi thầm trong lòng, vịn tay vào tường, mò mẫm đứng dậy, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Cái hố mà cô rơi xuống thẳng đứng chín mươi độ, cao khoảng ba bốn mét, dài một mét rưỡi, rộng khoảng một mét, như một cái giếng cạn, có thể dễ dàng cho một người trưởng thành có thân hình bình thường đi qua.
Trong không khí, mùi máu tanh nồng nặc như thấm ra từ tường càng đậm hơn, không khí dưới hố hang lưu thông, trong tiếng gió xen lẫn tiếng "hu hu" nhẹ, nghe như có người đang khóc thút thít.
Dùng linh giác dò xét hai luồng dao động linh năng không rõ lai lịch trên lầu, phát hiện chúng sau khi vào nhà Tần Đại Lâm liền không di chuyển nữa, Lục Dĩ Bắc lấy điện thoại ra, bật đèn pin soi sáng xung quanh, cẩn thận đi về phía trước thăm dò.
Có lẽ là vì dưới lòng đất bị ẩm nên những bức tường bê tông xung quanh ướt sũng, trên mặt đất có những vết máu khô do bị kéo lê để lại, trên một đoạn dây thép lồi ra còn vương mấy mảnh vải đã hơi mục nát.
Coi bộ sau khi Tần Đại Lâm đánh gục những cô gái đó, đều sẽ đưa đến đây để xử lý bước tiếp theo. Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Trước đó ở phòng khách căn hộ 401, cô cũng đã nghe tiếng Tần Đại Lâm di chuyển vật nặng trong phòng ngủ, rất có thể là đang mở lối vào mật đạo, chuẩn bị đưa cả cô đến đây.
Sau khi quan sát xung quanh một lượt, Lục Dĩ Bắc tìm thấy một mật đạo dẫn vào sâu hơn, cô men theo mật đạo cúi người đi tới, đi được khoảng ba bốn mét, trước mặt xuất hiện một cánh cửa sắt gỉ sét loang lổ.
Cánh cửa sắt không khóa, cô dừng chân trước cửa, có hơi lo lắng sau khi đẩy ra sẽ có quái đàm đột ngột xông từ bên trong ra, liền lặng lẽ tung đồng xu, dự đoán biên độ khuếch đại chú thuật, chuẩn bị sẵn một phát Hồng Diễm Thiểm, lúc này mới đưa tay ra đẩy cửa.
"Két—!"
Trục cửa quay phát ra tiếng động rợn người, cùng với việc cánh cửa sắt gỉ sét mở ra, một mùi kỳ quái do nấm mốc, bụi bặm, thức ăn ôi thiu và máu thối rữa hòa quyện vào nhau trong không gian kín xộc vào mặt cô.
Sau cánh cửa sắt, là một căn phòng bí mật rộng khoảng ba mươi mét vuông, trông như được cải tạo từ một căn phòng nào đó ở tầng ba, cửa sổ đã bị bịt kín, bốn bức tường cũng được trát lại phẳng phiu, một cánh cửa chống trộm dày cộp đặt ở góc phòng, bên cạnh cửa có đặt bàn ghế cũ kỹ.
Giữa phòng bí mật đặt một cái lồng sắt lớn, bên trong đặt hai cái chậu inox, một cái chứa nước đục ngầu, cái còn lại thì chứa thức ăn đã biến chất đen kịt.
Ngoài ra, trong lồng chất đống một mảng lớn thứ gì đó đen ngòm, Lục Dĩ Bắc dùng điện thoại chiếu qua, nhìn rõ thứ trong lồng, sắc mặt lập tức tái xanh.
Đó là một búi tóc lớn rối bù vô cùng gớm ghiếc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy dưới lớp tóc che giấu một ít xương cốt chưa kịp xử lý.
Những cô gái bị Tần Đại Lâm nhắm đến và đánh gục, sau khi bị hắn đưa vào trong tòa nhà cũ, chắc là bị giam cầm ở đây, rồi dần dần biến thành một cái xác không hồn với đôi mắt đờ đẫn, toàn thân bẩn thỉu, cuối cùng là biến thành một thi thể lạnh lẽo.
Còn về những thi thể đó được giấu ở đâu, có lẽ giống như Lục Dĩ Bắc đã cảm nhận được, các cô gái ấy ở ngay trong những góc tối mà người thường không thể nhận ra của tòa nhà cũ này.
Bên dưới những mảnh xương đó, Lục Dĩ Bắc cuối cùng cũng tìm thấy nguồn gốc của mùi máu tanh thấm ra từ tường.
Một số sợi tơ màu đỏ máu xoắn xuýt kỳ dị, vươn ra từ dưới đáy lồng, bám trên mặt đất, cắm rễ vào trong lớp bê tông cứng ngắc, lạnh lẽo.
Trông như những vết máu khô nhưng lại giống rễ cây, trên đó mơ hồ truyền đến từng đợt dao động linh năng yếu ớt.
Lục Dĩ Bắc nhìn chằm chằm vào những sợi tơ đỏ máu đó vài giây, khẽ ngâm chú ngữ, ném qua một phát Hồng Diễm Thiểm.
"Vù—!"
Ánh lửa đỏ rực soi sáng căn phòng bí mật quanh năm không nhận ánh mặt trời này, cùng với đó là một tiếng la hét thảm thiết lúc có lúc không và từng đợt mùi hôi của máu thịt cháy khét, dao động linh năng rất nhanh đã chìm vào im lặng.
"..."
Tên Tần Đại Lâm này đúng là súc sinh, nếu để hắn tiếp tục như vậy, nói không chừng trong tòa nhà cũ này sẽ sinh ra một con quái đàm đáng sợ.
Cũng chả trách chị đại kia đã cảnh cáo mình, không nên tùy tiện vào các phòng trong tòa nhà cũ.
Có phải chị ấy lo lắng lúc mình xông vào một căn phòng nào đó, lại tình cờ đụng phải Tần Đại Lâm vừa xử lý xong cô gái bị giam cầm bên trong, rồi gặp nguy hiểm sao? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Nghĩ kỹ lại, một cô gái một mình xông vào một căn nhà dân đã bỏ hoang từ lâu, đột nhiên đụng phải một gã đô con vừa mới giết người xong, toàn thân dính đầy máu tanh, đối với một người bình thường mà nói, quả thực rất đáng sợ.
Đợi đến khi những sợi tơ đỏ máu đó hoàn toàn cháy thành tro, Lục Dĩ Bắc chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cô đi về phía bàn ghế trong phòng bí mật, lần lượt kéo các ngăn kéo của bàn ra, cẩn thận lục lọi một lúc, liền phát hiện một cuốn sổ ghi đã ố vàng, lấm tấm vết mốc.
"Soạt."
Lục Dĩ Bắc tiện tay lật một trang, dùng điện thoại soi sáng cuốn sổ, lại phát hiện trên đó chỉ viết nguệch ngoạc một con số 【277】.
"277? Là gì?"
Cô khẽ nhíu mày, lật về sau, phát hiện mỗi trang đều chỉ viết một con số.
【181】, 【205】, 【229】...
Những con số đó trông chẳng có mối liên hệ nào, cũng không có quy luật rõ ràng nào, điều duy nhất có thể xác định là chúng vẫn luôn tăng lên.
Lục Dĩ Bắc đầy nghi hoặc lại lật xem cuốn sổ một hồi, mãi đến khi lật đến trang đầu tiên, cô mới hiểu ra.
Trên trang đầu tiên của cuốn sổ, những nét chữ xiêu vẹo viết "Còn lại 100 ngày".
"..."
Xem ra, những con số có thể là sự thay đổi số ngày mà Tần Đại Lâm có thể sống sót sau khi giao những cô gái đó cho một quái đàm nào đó?
Nhưng tại sao mỗi lần con số thay đổi đều không cố định? Nhiều thì có thể tăng hơn bốn mươi ngày, ít thì chỉ tăng vài ngày.
Là dựa vào nhan sắc, tuổi tác, hay là tiềm chất linh năng?
Lục Dĩ Bắc nghĩ, tự nói một câu: "Không biết mình đáng giá bao nhiêu ngày?"
Nói xong, cô đặt cuốn sổ xuống, chuẩn bị rời khỏi nơi quỷ quái này.
"A—! Ngươi, các ngươi..."
Đầu kia của mật đạo đột nhiên truyền đến một tiếng la hét thảm thiết như heo bị chọc tiết, nghe giọng thì giống Tần Đại Lâm.
————
Tần Đại Lâm là bị một cơn gió quái dị âm u và lạnh lẽo thổi cho tỉnh.
Hắn mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trên ghế, lại nhớ đến con nữ quỷ ban nãy, cả người đột nhiên run lên một cái.
Mở mắt ra nhìn thấy trong căn phòng tối om, không có bóng dáng của con nữ quỷ đó, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, trái tim đang treo lơ lửng của hắn còn chưa kịp hoàn toàn buông xuống, lại liền một lần nữa treo lên đến tận cổ họng.
Ánh đèn trên đầu đột nhiên chớp tắt một cái, nhờ vào ánh sáng lóe lên, hắn nhìn thấy trong góc tối của căn phòng, đứng hai bóng người đáng sợ.
Một người toàn thân trần truồng, làn da trắng bệch lộ ra bên ngoài, từng cụm từng cụm, nhăn nheo xếp chồng lên nhau, trông như một người vô cùng béo phì, đột nhiên bị hút cạn toàn bộ mỡ, lại giống như trên một bộ xương được vá víu chắp vá rất nhiều mảnh da người.
Người còn lại có dáng người rất thấp, có lẽ chưa đến một mét tư, trên đầu đội một cái bao tải bẩn thỉu, những sợi tơ màu đỏ sẫm trên bao tải khâu thành mắt và miệng, trông như một con búp bê dọa người có sở thích ác ý được làm thô sơ, vụng về, trên những kẽ hở của bao tải xuất hiện từng đàn giòi bọ bò lúc nhúc.
Nhìn hai bóng đen, thân thể của Tần Đại Lâm đột nhiên cứng đờ, nỗi sợ hãi như từng đàn côn trùng điên cuồng gặm nhấm thần kinh của hắn, tim hắn đập loạn, toàn thân như bị điện giật mà từng cơn tê dại.
"A—! Ngươi, các ngươi..."
Nhìn hai bóng đen từng chút từng chút tiến lại gần, hắn hét lên một tiếng thảm thiết, lời còn chưa nói xong, thì như bị trúng gió, mặt co giật, lại lần nữa ngất đi.
Thảm quá, mình thật sự quá thảm, con nữ quỷ đó không những không có ý định tha mình, còn gọi cả đồng bọn đến, cùng nhau hành hạ mình! Đây làbáo ứng à!
Tần Đại Lâm trong giây phút trước khi mất đi ý thức trong đầu hiện lên ý nghĩ như vậy.
————
Bên trong phòng bí mật.
Lục Dĩ Bắc vừa mới nghe tiếng la hét thảm thiết của Tần Đại Lâm, còn chưa biết trên đó đã xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy một luồng linh năng khó hiểu tràn ngập, trong đầu không khỏi hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi nhỏ.
Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?!
Lục Dĩ Bắc nghĩ, cẩn thận mò đến cửa hang thông lên phòng ngủ của Tần Đại Lâm, đang chuẩn bị dùng linh giác âm thầm quan sát tình hình trên đó, thì đúng lúc này, bên trên đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
————
"Nhân Bì, cậu chắc chắn đây chính là tên mà ông chủ Lý muốn chúng ta xử lý?"
Quái đàm được gọi là Nhân Bì liếc nhìn Tần Đại Lâm trên ghế rồi nói: "Không sai được đâu, tôi đã xem qua ảnh, trên người hắn không có dao động linh năng, chắc không có chú thuật thay đổi ngoại hình nào trên người."
Lúc nói chuyện, giọng nói của nó như là giọng của mấy người trộn lẫn lại với nhau, vo ve, khiến người ta nghe không rõ.
"Vậy..." Quái đàm mặt bao tải gãi gãi sau gáy, lòng bàn tay mang theo một đám giòi bọ, rơi như mưa xuống đất: "Tại sao hắn lại bị trói?"
"Việc này còn cần chúng ta ra tay sao? Ông chủ Lý tùy tiện gọi hai người bình thường đến là có thể giải quyết được hắn rồi mà!"
"Cái này..." Nhân Bì trầm ngâm vài giây rồi nói: "Có phải là một quái đàm khác đã đến đây trước chúng ta một bước không, dù sao thì quái đàm mà ông chủ Lý quen biết, đâu chỉ có hai anh em chúng ta?"
"Tên đó sau khi đánh ngất hắn, đã trói lại, chuẩn bị để hắn chết đói từ từ? Hay là từ từ hành hạ đến chết?"
"Ủa? Đủ biến thái, nhưng quá tầm thường." Quái đàm mặt bao tải khinh thường nói.
————
Bên trong mật đạo.
Ngươi mới biến thái thấp kém, cả nhà ngươi đều biến thái thấp kém! Lục Dĩ Bắc lườm về phía cửa hang, hơi bình ổn lại cảm xúc, rồi cẩn thận suy ngẫm nội dung cuộc nói chuyện của chúng.
Chúng nó vừa rồi đã đề cập đến ôngchủ Lý, trước khi Tần Đại Lâm ngất đi, cũng đã nói cổ kiếm ở trong tay một người họ Lý...
Ông chủ Lý này có phải chính là người đã nhổ đi thanh cổ kiếm không?
Hắn thông qua một phương pháp nào đó đã biết được Tần Đại Lâm sắp tiết lộ tung tích của thanh cổ kiếm cho mình, cho nên đã sai hai con quái đàm đến đây giết người diệt khẩu?
Nhưng mà, tốc độ phản ứng này cũng quá nhanh một chút rồi nhỉ?
Lục Dĩ Bắc đang nghĩ, cuộc nói chuyện của hai con quái đàm trên lầu truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Bây giờ làm sao? Giết thẳng hắn luôn?"
"Ta thấy được đó! Một người bình thường, cũng không vắt ra được bao nhiêu linh năng đâu."
...
Nghe vậy Lục Dĩ Bắc tim thắt lại, thầm kêu một tiếng không ổn.
Bây giờ còn chưa xác định được tung tích của thanh cổ kiếm, lỡ như ông chủ Lý trong miệng hai con quái đàm đó không phải là người đã lấy đi thanh cổ kiếm, chúng nó lại giết Tần Đại Lâm, thì chẳng phải manh mối sẽ đứt hết sao?
Thật sự không được, chỉ còn cách…
Không kịp nghĩ nhiều, Lục Dĩ Bắc hai tay vịn vào thành hang, đột nhiên phát lực, liền giống như thạch sùng leo tường, ba hai phát đã leo lên trên.
Sau khi đứng vững trong phòng ngủ, cô lập tức giải phóng dao động linh năng, nghênh ngang đi ra khỏi phòng ngủ.
Tuy rằng, cô bây giờ vẫn không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể khi không bị thương, nhưng sau khi vẽ xong linh văn và thường xuyên sử dụng chú thuật, cô đã mò mẫm được một số mẹo sử dụng linh năng.
Lấy việc giải phóng dao động linh năng ra mà nói, thực ra nguyên lý cũng tương tự như thi triển chú thuật, chỉ là không cần niệm chú, chỉ cần không ngừng tập trung linh năng, tích tụ mà không phát ra...
Vãi nồi! Sao không dừng lại được?
Chờ đã, lẽ nào cái chú thuật giả này cũng được hưởng hiệu ứngkhuếch đại?
Cái này... sẽ không gây ra chuyện gì chứ?
Lục Dĩ Bắc đang kinh hãi vì dao động linh năng giải phóng không thể dừng lại, nhìn thấy cảnh tượng ngoài phòng ngủ, lại sững sờ.
Vừa mở cửa liền thấy gió lạnh thổi tứ tung, không khí thoang thoảng một mùi kỳ lạ, bóng đèn trên trần nhà chớp tắt, những bóng đen chiếu trên bốn bức tường như bị một sức mạnh nào đó bóp méo, lắc lư không ngừng, ngọ nguậy như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành ác quỷ, thoát ra khỏi tường, nhe nanh vuốt lao về phía Tần Đại Lâm.
Và ở giữa phòng còn đứng hai bóng người, rõ ràng không phải là người, trông vô cùng đáng sợ.
Mẹ ơi, sao mà đáng sợ thế này!
Biết thế mình đã trốn trong phòng bí mật, đợi chúng nó đi rồi mới ra ngoài.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Dĩ Bắc bị màn dàn dựng của hai con quái đàm dọa sợ, tim đột nhiên thắt lại, nhưng vẫn cắn răng, cố gắng đi về phía trước.
Mình đã chọn cách ra oai, dù có quỳ cũng phải diễn cho xong!
Mình dù sao cũng mạnh hơn từng đứamột chút, trước tiên thử xem có dọa được chúng không. Nếukhông được vẫn có thể dựa vào Thần Hành Giáp Mã mô phỏng, chắc chắn chạy được...
Lục Dĩ Bắc nghĩ, giơ tay chỉ, quát lớn một tiếng: "Súc sinh! Hai ngươi muốn làm gì?!"
Hai con quái đàm bị giọng nói và dao động linh năng đáng sợ của cô thu hút, nhìn về phía cô, lõi bản thể của chúng lập tức run lên.
Một thiếu nữ mặc chiếc váy trắng rách tả tới đứng trước khung cửa, mái tóc dài màu bạc trắng bay phấp phới sau lưng, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ lạnh lùng, đôi mắt như chứa đầy băng giá.
"Hu—!"
Cùng với những luồng sáng tối vặn vẹo và tiếng khóc nức nở bi thương của thiếu nữ, quanh cô hiện lên từng dải khí lưu màu đỏ sẫm hư ảo, tựa như những con sông máu nhỏ bé đang chảy quanh thân.
Những dòng sông máu đó tỏa ra ánh sáng yếu ớt, giống như của dung nham.
Dị dạng, bệnh hoạn, nhưng lại tràn đầy sức sống kỳ quái và hiểm ác, như thể muốn làm ô nhiễm và thiêu đốt cả bóng tối.
Đó quả thực là một tà thần bước ra từ máu và lửa!
Hai con quái đàm quả thực bị cô dọa sợ, nhất thời cứng đờ tại chỗ không dám động đậy.
Mặc dù, con quái đàm chủng Ma Nữ đột nhiên xuất hiện này, dao động linh năng không mạnh hơn chúng quá nhiều, nhưng phẩm chất linh năng của cô ta thực sự quá cao, vô hình đã tạo ra một sự áp chế tự nhiên về đẳng cấp đối với chúng.
Giống như, kẻ săn mồi đối với con mồi vậy.
Đáng sợ hơn là trước đó, chúng hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của cô ta.
Nhưng mà, loại quái đàm cấp bậc này, nhìn khắp cả Hoa Thành cũng là một trong những tồn tại hàng đầu, tại sao lại có hứng thú với một con người bình thường?
Nhân Bì thầm nghĩ, yếu ớt nói: "Hắn là của ngài, không không, hắn là con mồi của ngài ạ?"
"..."
Hình như qua mặt được rồi?
Lục Dĩ Bắc im lặng một lúc, lạnh lùng nói: "Không, chỉ là nhận lời ủy thác thôi."
"Chuyện này..." Nhân Bì ấp úng một lúc rồi nói: "Thực ra hai anh em chúng tôi cũng nhận lời ủy thác, nếu, nếu mục đích của ngài và chúng tôi giống nhau, chúng tôi xin trốn, ờ, rời đi ngay."
Tôiđương nhiên biết các ngươi nhận lời ủy thác, nếu thật sự là người đã nhổ đi thanh cổ kiếm, tôithậm chí còn muốn trà trộn vào... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, hơi hé môi, đang định mở miệng nói gì đó, thì tên quái đàm mặt bao tải vốn im lặng không nói ở bên cạnh nãy giờ, đánh giá cô một lúc rồi đột nhiên la lên.
"Em nhận ra chị rồi! Ra là chị!"
Lục Dĩ Bắc: "???"
Cái quái gì vậy? Chuyện gì thế này?Sao lại có quái đàm quen biết mình?
Nhân Bì kinh hãi, muốn kéo quái đàm mặt bao tải lại, nhưng bị nó một tay hất ra: "Chị chính là Ma Nữ được kể trong kênh radio quái đàm của lão Trương phải không? Em là fan của các chị đó!"
"Không ngờ các chị thật sự tồn tại!"
"..."
Không có thật, lẽ nào ông đây là người giấy sao?
Lục Dĩ Bắc muốn mở miệng cà khịa, nhưng nhìn khuôn mặt bao tải kia, vừa kích động lên là những con giòi trắng to bự lại "rào rào" rơi xuống, cô chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhất thời nghẹn lời.
Kênh radio quái đàm của lão Trương...
Hít—! Chẳng lẽ nó đang nói đến đài của chú Trương Sam sao?
Chú Trương Sam rốt cuộc đã kể những gì vậy? Chú ấy có biết trong số thính giả của mình lại có cả quái đàm không?
Nghĩ đến việc có một đám quái đàm vào đêm hôm khuya khoắt ở trong góc tối, háo hức chờ chú Trương Sam kể chuyện, Lục Dĩ Bắc liền cảm thấy hơi rợn người.
Im lặng một lúc, cô không tiếp lời của quái đàm mặt bao tải, lạnh lùng nhìn về phía Nhân Bì, cứng rắn, ra vẻ nói: "Nói đi, ai đã bảo các ngươi đến? Nói ra, bản cung tha cho các ngươi một mạng!"
Nhân Bì bị cô nhìn đến người run lên, vội vàng đáp: "Ông chủ Lý, Lý Đường Hán!"
"Đúng đúng, chính là Lý Đường Hán của Công ty Giao dịch và Vận tải Nghệ thuật Đường Hán!"
Họ Lý, lại còn mở công ty giao dịch và vận tải nghệ thuật...
Xem ra, hắn ta thật sự có khả năng đã nhổ đi thanh cổ kiếm!
Lục Dĩ Bắc im lặng suy nghĩ, dao động linh năng không biết làm thế nào để dừng lại, uy áp vẫn còn đang tăng lên vùn vụt, hai con quái đàm chỉ cảm thấy từng cơn tim đập thình thịch, toàn thân run rẩy.
Làm gì vậy chứ!
Chúng ta nói sai điều gì làm cô ta nổigiận rồi sao?
Hay là cô ta và Ông chủ Lý có thù oán gì?
Lục Dĩ Bắc không biết mình đã uy hiếp được hai con quái đàm trước mặt, dù sao chúng cũng không cung cấp cho cô dao động linh năng.
Suy nghĩ một lát, cô gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đừng sợ, chúng ta đều là người một nhà."
Nhân Bì, Mặt bao tải: "..."
Ờ thì...
Ông chủ Lý đỉnh thật! Lại có thể thần thông quảng đại đến mức mời được quái đàm có cấp bậc này?
Suy nghĩ một chút, Nhân Bì liếc nhìn Tần Đại Lâm, rồi lại nhìn Lục Dĩ Bắc nói: "Nếu ngài cũng là do Ông chủ Lý mời đến, vậy thì hắn giao cho ngài xử lý là được."
Mặc dù nó không hoàn toàn tin lời của Lục Dĩ Bắc, nhưng dao động linh năng của người ta vẫn còn đang tăng lên kia kìa, nếu thăm dò quá nhiều, làm cô ta không vui thì hậu quả khó lường.


1 Bình luận