Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 12: Hơi ấm cuối cùng

2 Bình luận - Độ dài: 3,173 từ - Cập nhật:

【Vương Bất Lưu Hành: Xin lỗi, không hứng thú.】

Lục Dĩ Bắc có chút tức giận sau khi trả lời xong tin nhắn từ “Một trăm lẻ hai phần ba con mèo”, cô chống cằm, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cười lạnh trong lòng.

Hừ, cái nhóm chết tiệt này thật biết cách chơi đòn tâm lý để lừa người ta mắc bẫy, bọn chúng còn điều tra lý lịch kỹ lưỡng, suýt chút nữa thì mình đã bị lừa rồi.

Chỉ tiếc là — mình rất rõ cha mình chết thế nào.

Dù là những gì mình tận mắt chứng kiến, hay hồ sơ của cảnh sát, hoặc lời kể lại của Thủy ca khi đến hiện trường... đó chỉ là một tai nạn.

Một tai nạn bắt nguồn từ chính mình mà thôi.

Lục Dĩ Bắc nghĩ tới đây, sự hối hận và tội lỗi từ sâu trong lòng bỗng dâng lên khiến cô nghẹt thở. Hai tay cô vô thức siết chặt lấy phần áo trước ngực.

Nếu không phải mình cứ nằng nặc kéo cha đi du lịch tốt nghiệp cùng, thì có lẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, đúng không?

Ánh mắt cô trở nên sâu thẳm, dòng suy nghĩ dần quay ngược dòng thời gian, trở về quá khứ...

...

Trong hai năm đầu trung học, Lục Dĩ Bắc sống một cuộc đời “xa hoa hưởng thụ”.

Chỉ đến khi bước vào học kỳ đầu năm lớp 12, anh mới nhận ra mình cần phải học nghiêm túc để vào được một trường đại học “tạm chấp nhận được”.

Nhưng đời người luôn phải trả giá cho sự khờ dại của tuổi trẻ.

Năm đó, anh học rất vất vả, áp lực đè nặng.

May mắn thay, mọi nỗ lực luôn được đền đáp.

Khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, tất cả cảm xúc bị dồn nén suốt một năm bùng nổ. Anh phấn khởi lên kế hoạch du lịch tốt nghiệp cùng những người bạn thân.

Con người khi bị kìm nén quá lâu thường muốn tìm cảm giác mạnh. Và nếu đã muốn kích thích thì phải làm tới nơi tới chốn.

Vì vậy, trong lịch trình du lịch tốt nghiệp do Lục Dĩ Bắc tự lên kế hoạch, hầu như điểm đến nào cũng thỏa mãn ít nhất một trong ba yếu tố: kỳ quái, mạo hiểm hoặc bí ẩn.

Thế nhưng...

Có lẽ bởi vì lúc đó đêm bắt đầu trở nên dài hơn, cộng thêm tuyến đường do Lục Dĩ Bắc thiết kế quá mạo hiểm, hai ngày trước chuyến đi, tất cả bạn bè từng hứa đi cùng anh đều bị cha mẹ ép buộc ở nhà, đồng loạt cho anh leo cây.

Và thế là, chuyến du lịch tốt nghiệp của hai cha con chính thức bắt đầu.

...

Ngày xảy ra chuyện, hai cha con đã đi bè ở Tây Lĩnh, nơi có mực nước chênh lệch lớn. Chuyến đi vô cùng gay cấn, kích thích, buổi chiều họ về sớm nghỉ ngơi tại khách sạn ở Cẩm Quan Thành.

Chiều tối mưa nhẹ, sau một buổi chiều nghỉ ngơi, hai cha con dạo bước ngoài phố dưới thời tiết mát mẻ sau cơn mưa.

Sau khi ăn qua vài quán ăn vặt, Lục Dĩ Bắc bất chợt đề nghị lên núi Nga Mi ngắm bình minh trên biển mây

Nga Mi vốn không có trong lộ trình ban đầu, nhưng thật bất ngờ, cha anh lại cực kỳ ủng hộ.

Chỉ là, cha lại gợi ý với anh: nếu anh đơn thuần chỉ muốn ngắm biển mây và bình minh, thì còn một nơi khác chưa được khai thác hoàn toàn, phong cảnh ở đó không bị con người can thiệp nhiều, và anh có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp hùng vĩ nguyên sơ của tự nhiên.

Đạt Oa Trát Canh.

Nằm trong dãy núi Cung Lai, theo tiếng Tạng có nghĩa là “Ngọn núi thần xinh đẹp”.

Khi ấy, Lục Dĩ Bắc cũng giống cha mình, là kiểu người nhiệt huyết, nói đi là đi ngay trong đêm.

Xác định xong điểm đến, anh chỉ mất nửa tiếng để đặt vé xe.

...

Hai cha con rời khỏi Cẩm Quan Thành vào lúc 3 giờ sáng.

Thời gian đó thật khó phân biệt là chuyến đầu ngày hay cuối ngày.

Khi đến bến xe, trời bắt đầu lất phất mưa, gió thổi lạnh buốt.

Lục Dĩ Bắc thấy thời tiết xấu, định hoãn lại, nhưng bị cha chặn họng bằng mấy câu:

“Mùa hè lớp 12 tuyệt vời thế mà!”,

“Đã đến rồi, còn không đi nữa?!”

Thế là họ lên chuyến xe khách cũ kỹ.

Không hiểu sao, khi xe dần rời thành phố, Lục Dĩ Bắc cảm thấy giữa hai hàng lông mày cha hiện lên vẻ bất an.

Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là trực giác của con người khi cảm nhận được cái chết đang đến gần.

Khi chiếc xe khách hoàn toàn rời khỏi thành phố, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ được thay thế bằng những ngọn núi xanh hiểm trở, bầu trời cũng tối dần, mây đen bắt đầu từ từ kéo đến, xa xa vang vọng tiếng sấm.

Mưa mùa hè đến bất chợt, chỉ trong chớp mắt trời đổ mưa xối xả.

Trên xe đặc biệt yên tĩnh, không ai nói gì, nhưng bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt bao trùm.

Tất cả đều sợ, kể cả tài xế.

Mưa quá ớn và dồn dập, tầm nhìn thấp đến mức đáng sợ.

Bên ngoài xe như một đại dương, nếu có cá bơi ngang qua cũng chẳng ai ngạc nhiên.

Nhưng có hai người khác biệt.

Một là cha của Lục Dĩ Bắc — vừa lên xe là dán mắt vào điện thoại, chơi một game anime mà Lục Dĩ Bắc không biết tên.

Trời mưa to như vậy, không hiểu điện thoại bắt sóng kiểu gì để còn chơi được game.

Người còn lại là một gã đàn ông to cao, mặc trang phục truyền thống người Tây Tạng, đeo kính râm cũ kỹ. Đầu tóc bù xù, bẩn thỉu, hôi hám đến mức ngay cả màu da trên mặt cũng không thể phân biệt được.

Từ lúc lên xe hắn đã ngủ ngáy vang trời, bất chấp mưa gió, sấm sét, nguy cơ sạt lở.

Xe chạy chậm lại, tiến từng chút qua những con đường núi quanh co.

Chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước, không biết đã bao lâu. Bỗng nhiên đèn pha soi thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi, ăn mặc như người đi xe đạp, ướt như chuột lột đứng bên vệ đường.

Tài xế dừng lại, hỏi ý kiến mọi người rồi cho họ lên xe.

Sau đó, xe liên tục gặp những người kỳ lạ: Dân du mục đen nhẻm, hai cô gái mặc hán phục trắng bệch, một nhóm trai trẻ đầu tóc nhuộm xanh đỏ...

Chẳng mấy chốc xe đã chật kín người.

Trong số đó, người khiến Lục Dịch Bắc ấn tượng nhất là một người đàn ông có thân hình còng, lưng gù cao và mặc áo mưa màu đen.

Anh nhớ kỹ vì ba lý do.

Đầu tiên, khác với những người được tài xế chủ động đón, hắn nhảy từ bụi rậm ra, chặn xe, suýt bị đâm trong mưa. May mắn thay, xe chở khách chạy rất chậm, nếu không, vào một ngày mưa như thế này, đường trơn trượt và tầm nhìn thấp, hắn có thể đã bị tông bất tỉnh ngay tại chỗ.

Thứ hai, người đàn ông này trông rất đáng sợ. Khuôn mặt vốn đã xấu xí của hắn bị một lưỡi dao sắc bén cắt vào bên phải mặt từ khóe mắt đến khóe miệng. Nhìn từ xa, trông như thể hắn có hai cái miệng, một cái dọc và một cái ngang.

Hơn nữa, vết thương chắc chắn mới bị thương gần đây. Vết thương vẫn chưa lành hẳn, mũi khâu vẫn chưa được cắt. Sau khi ngâm trong nước mưa, vết thương chuyển sang màu trắng và hơi lồi lên, như thể "miệng" có thể mở ra bất cứ lúc nào.

Điều cuối cùng là khi hắn vừa lên xe, gã đàn ông người Tạng lập tức tỉnh dậy, lôi một chiếc kinh luân từ trong tay áo rộng ra, vừa lắc vừa gào thét bằng tiếng Tạng với tài xế đòi xuống xe. [note77044]

Người đàn ông đáng sợ cải nhau với gã luộn thuộm một trận, rồi hắn ngồi đúng vào chỗ gã Tạng bỏ lại.

Vừa ngồi xuống, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Lục Dịch Bắc, dùng đầu lưỡi liếm vết thương ở khóe miệng, cơn đau khiến cả khuôn mặt hắn co giật, nhưng hắn vẫn cố gắng làm ra vẻ mặt thích thú.

Lục Dĩ Bắc buồn nôn.

Cha anh lúc đó đặt điện thoại xuống, giơ ngón giữa về phía hắn, khiến anh cảm thấy khá hơn.

Lục Dịch Bắc mơ hồ nhớ lại, cha mình đã trừng mắt nhìn người đàn ông xấu xí và có phần thần kinh kia một lúc, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu anh, để anh dựa vào vai mình ngủ một lúc.

Không hiểu sao lúc đó anh không từ chối, dựa đầu vào vai cha, cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn...

Và thiếp đi lúc nào không hay.

Nhưng anh không hề biết — đó là lần cuối cùng anh cảm nhận được hơi ấm từ cha mình.

Nếu biết trước, anh tuyệt đối sẽ không ngủ.

...

Chuyện gì xảy ra sau đó, anh không còn nhớ.

Lúc tỉnh lại, anh đã nằm trong bệnh viện ở Vũ Thành, toàn thân đau đớn.

Cảnh sát nói:

Xe gặp lở đất lớn, bị cuốn xuống khe núi sâu trăm mét,

Toàn bộ hành khách chết sạch — chỉ có anh sống sót.

Thủy ca sau đó cũng nói tương tự.

Lục Dĩ Bắc từng nghĩ sinh ly tử biệt phải khủng khiếp lắm, phải gào khóc, sụp đổ…

Nhưng khi tự mình trải qua, anh lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí không có một chút cảm giác muốn khóc.

Anh chỉ thờ ơ đáp lại Thủy ca: “Biết rồi. Nhờ chú lo hậu sự.”

Sự bình thản kéo dài đến khi anh về sống trong căn nhà cũ ở Hoa Thành. Một sáng thức dậy trong bóng tối, anh gọi cha ầm lên: “Cha, sáng nay con muốn ăn sủi cảo hấp với đậu hũ!”

Nhưng không ai trả lời...

Lúc đó anh mới sụp đổ hoàn toàn.

Tự trách, đau khổ, buồn bã… mọi cảm xúc tiêu cực ập đến, xé toạc vỏ bọc mạnh mẽ của anh.

...

Lục Dĩ Bắc nhớ lại đoạn quá khứ ấy, nhíu chặt mày.

Cái chết của cha, quả thật có nhiều điều bất thường: Tại sao thời tiết tồi tệ như thế vẫn gặp được cô gái mặc Hán phục? Tại sao gã Tạng lại đòi xuống xe khi gã đàn ông đáng sợ lên? Gã áo mưa đen giống quái dàm đó là ai?

Và tại sao khi lần đầu cô tiếp xúc với totem của Nhật Thực Hội, lại thấy những hình ảnh khủng khiếp? [note77043]

Từ ký ức tiểu học bị lãng quên, cha cô có lẽ là linh năng giả bí mật, thực lực không tệ và mạnh nữa là đằng khác.

Làm sao lại chết dễ dàng như vậy?

Nếu vụ tai nạn liên quan đến quái đàm, Thủy ca có phát hiện không? Nếu biết, tại sao lại giấu?

Nhưng, dù thế nào, cô cũng không thể dễ dàng tin một đám người không rõ lai lịch, rất có thể chúng chính là quái đàm.

Nếu muốn thông tin từ bọn chúng, ít nhất phải biết chúng là ai.

...

Ở một bên khác.

Cô gái tai mèo đợi rất lâu mà không nhận được phản hồi từ Lục Dĩ Bắc, bắt đầu sốt ruột.

Cô ta bò bốn chân, nhảy qua nhảy lại khắp nơi trên bệ cửa sổ, bàn ghế, sàn nhà bên cạnh gã đàn ông gầy cao.

Cuối cùng, gã không chịu nổi cảnh có một bóng đen cứ di chuyển qua lại trước mắt nữa, bèn ngắt lời:

“Cô đừng đi qua đi lại nữa được không? Tôi chóng mặt lắm rồi đấy!”

Cô gái tai mèo dừng lại, liếc mắt lườm gã ta, không vui nói:

“Vương Bất Lưu Hành lâu thế rồi vẫn chưa trả lời tôi, tôi sốt ruột lắm, anh không cho tôi đi đi lại lại à?”

Gã gầy nhăn mặt: “Nhưng cô là mèo mà!”

“Hứ!” — Cô gái tai mèo không tìm được lời phản bác, hừ lạnh một tiếng, chụp lấy điện thoại trên bàn, định gửi thêm tin nhắn cho "Vương Bất Lưu Hành".

“Chờ chút!” — Người đàn ông ngăn lại.

“Cô chắc chắn muốn gửi tiếp à?”

“Không thì sao?”

“Thế cô định nói gì với cô ta? Ngay cả cha mình chết thế nào cô ta cũng không quan tâm, đủ thấy là người máu lạnh rồi. Cộng thêm những trò thao tác khó hiểu và những câu nói đầy khiêu khích, tôi thấy giờ mà gửi tin cho cô ta…”

Người đàn ông gầy cao ngập ngừng.

“Thì sao?”

“Cô hứa không cào mặt tôi nhé? Tôi cần gương mặt này để tán gái đấy!”

“Anh nói đi!”

“Tôi thấy… giờ cô gửi tin nhắn chỉ khiến cô ta coi cô như đồ đùa cợt thôi, rồi thì cô lại tức chết vì bị ‘phũ’.”

Vừa dứt lời — “Xoẹt!” — ánh sáng lạnh lóe lên, trên mặt gã liền có thêm ba vết máu, ba bên trái, ba bên phải — còn rất đối xứng.

“Má ơi! Không phải cô bảo không cào tôi sao?” — Gã ôm mặt, uất ức hét.

“Tai nào của anh nghe tôi nói vậy?” — Cô gái tai mèo hếch cằm, rồi chuyển chủ đề:

“Thế giờ anh nói xem làm sao?”

“Đợi đi. Tôi nghĩ cô ta sắp không chịu nổi mà trả lời cô rồi.”

Quả nhiên, lời vừa dứt, điện thoại của cô gái tai mèo rung lên hai cái, hiển thị tin nhắn từ “Vương Bất Lưu Hành”.

【Vương Bất Lưu Hành: Tôi có thể hợp tác với các người, nhưng trước tiên, phải trả lời tôi vài câu hỏi.】

...

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Không thành vấn đề, chỉ cần là thứ tôi có thể nói, nhất định sẽ nói hết.】

Thấy tin nhắn phản hồi, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi gõ vào khung chat:

【Vương Bất Lưu Hành: Trước tiên, cái chết của cha tôi có liên quan đến quái đàm không?】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Có.】

【Vương Bất Lưu Hành: Vậy có liên quan đến Nhật Thực Hội không?】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Xin lỗi, chuyện này tạm thời không thể nói cho cô.】

Lục Dĩ Bắc: “……”

Tạm thời không thể nói?

Giọng điệu này — xem ra là có liên quan rồi.

Có vẻ, câu hỏi này phải chờ thỏa mãn điều kiện nào đó mới được trả lời.

Cô suy nghĩ một lát, lại cầm điện thoại lên:

【Vương Bất Lưu Hành: Câu hỏi cuối, cô định chứng minh lời cô nói là thật bằng cách nào?】

Đầu bên kia dường như đang suy nghĩ gì đó. Lục Dĩ Bắc phải đợi một lúc mới nhận được phản hồi:

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Chúng tôi có kênh đặc biệt để biết những thông tin đó, nguồn đáng tin. Nhưng hiện tại không thể chứng minh cho cô. Chọn tin tưởng sự thật, hay tiếp tục bị che mắt là quyền quyết định của cô.】

Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày.

Câu trả lời này sao đột nhiên lại trở nên trịnh trọng thế?

Xem ra ý là, muốn tin thì tin, không tin thì thôi chứ gì?

【Vương Bất Lưu Hành: Nếu cô không chứng minh được, thì dùng cách của tôi vậy. Đôi bên lùi một bước — tôi sẽ tiếp tục hoàn thành bài kiểm tra của các người. Nhưng sau khi tôi vượt qua, cô phải đến gặp tôi và lập khế ước đồng minh. Sau đó, tôi sẽ hỏi tiếp vài vấn đề.】

Tháng vừa rồi, Lục Dĩ Bắc rất rảnh, rảnh đến mức có thời gian nghiên cứu về khế ước đồng minh của Câu Manh.

Cô nhận ra: Khi cô định giết Câu Manh, dấu ấn trên tay hắn sẽ sáng rực. Còn khi muốn lừa Câu Manh, dấu ấn cũng sáng nhưng nhạt hơn một chút.

Vì vậy, khế ước đồng minh có thể dùng như máy phát hiện nói dối.

Còn câu thần chú ấy thì đơn giản, nghe một lần là nhớ, chỉ là chưa có ai để thử nghiệm.

Một lúc sau, điện thoại cô lại rung hai lần.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Cái này thì tôi đồng ý, nhưng với điều kiện là: Sau khi cô vượt qua kiểm tra, cô phải gia nhập chúng tôi.】

【Vương Bất Lưu Hành:  Yên tâm.】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Nếu cô nói dối, coi chừng bị nguyền rủa đấy nhé!】

【Vương Bất Lưu Hành: Ừ, tôi nhất định sẽ hợp tác với các người.】

Gia nhập thì không, cùng lắm hợp tác thôi, tôi cũng đâu có nói dối…

Lục Dĩ Bắc vừa thầm nghĩ bụng, điện thoại lại rung lên hai cái, thêm một tin nhắn nữa:

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Vương Bất Lưu Hành thân mến, đêm mai cô sẽ tham gia vòng kiểm tra thứ hai vào nhóm. Xin hãy đến lò mổ Nam Giao lúc nửa đêm, ở lại đó cùng những người kiểm tra khác cho đến rạng sáng. 】

Lò mổ Nam Giao? Chính là cái lò mổ trong truyền thuyết có con heo đen khổng lồ ăn thịt người đó ư?

Những người kiểm tra khác? Ngoài mình ra còn có người khác nữa à?

Sau khi đọc xong tin nhắn, Lục Dĩ Bắc khẽ cau mày.

Ngay sau đó, cô nhận được thông báo từ hệ thống:

【 “Một trăm lẻ hai phần ba con mèo” đã thêm bạn vào “Nhóm thảo luận kiểm tra lần thứ 104”】

Ngoài quản trị viên mèo đó ra, còn có bốn người khác?

“Tiểu Lý Hèn Mọn Xin Tha Mạng” — người này chắc đã bị đám kia hù đến mức sợ rồi.

“Thiếu Nữ Mạt Chược Thiên Tài”, “Vương Đại Sư Vô Địch”, “Anh Lý Livestream Ngoài Trời”…

Lục Dĩ Bắc lặng lẽ ghi nhớ ID từng người, nhắn một chữ “Đã nhận” cho “Một trăm lẻ hai phần ba con mèo” rồi cất điện thoại.

Ghi chú

[Lên trên]
Totem (tô-tem): Biểu tượng tâm linh / vật phẩm đại diện cho một nhóm tín ngưỡng, thường có sức mạnh huyền bí hoặc liên kết siêu nhiên. Totem trong truyện là một vật phẩm đặc biệt mang tính tâm linh – biểu tượng của tổ chức Nhật Thực Hội, có khả năng kích hoạt ký ức, ảo giác hoặc năng lực siêu nhiên.
Totem (tô-tem): Biểu tượng tâm linh / vật phẩm đại diện cho một nhóm tín ngưỡng, thường có sức mạnh huyền bí hoặc liên kết siêu nhiên. Totem trong truyện là một vật phẩm đặc biệt mang tính tâm linh – biểu tượng của tổ chức Nhật Thực Hội, có khả năng kích hoạt ký ức, ảo giác hoặc năng lực siêu nhiên.
[Lên trên]
Kinh luân là một dụng cụ tu hành xoay tay trong Phật giáo Tây Tạng, dùng để tụng kinh bằng hành động, mang ý nghĩa tâm linh sâu sắc. Trong truyện, nó đóng vai trò như vật trừ tà, cảnh báo sự xuất hiện của thế lực hắc ám.
Kinh luân là một dụng cụ tu hành xoay tay trong Phật giáo Tây Tạng, dùng để tụng kinh bằng hành động, mang ý nghĩa tâm linh sâu sắc. Trong truyện, nó đóng vai trò như vật trừ tà, cảnh báo sự xuất hiện của thế lực hắc ám.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thả chap sớm vậy. Đọc sớm ngủ sớm. Thank trans iu 😍
Xem thêm
???? Ơ, lạ vậy

Dạo này đêm ms ra chap ms mà
Hôm nay thả mồi sớm quá cảm giác ko quen
🫣🫣🫣
Xem thêm