Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 31: Anh dám giết cả phân thân của Đại ca sao?

0 Bình luận - Độ dài: 3,846 từ - Cập nhật:

Thư viện của Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành trong suốt mấy chục năm lịch sử của trường đã được sửa chữa hai lần, mở rộng bốn năm lần, diện tích rất lớn, ngày thường dù có rất nhiều sinh viên ở trong đó tự học, cũng có phần vắng lặng..

Nhưng hễ đến tháng thi cử, những cao thủ học bá vốn thường trú ở đây, cùng với đủ loại thành phần "nước đến chân mới nhảy", đều tụ tập về đây, dù diện tích có lớn đến đâu, bàn ghế tự học có nhiều đến mấy cũng trở nên thiếu thốn, người đông như kiến.  

Dường như chỉ có ôn bài trong thư viện mới có thể nhận được sự phù hộ của "Thần Thi Cử", thuận lợi qua môn.

Khi Lục Dĩ Bắc đến trước cổng thư viện, nhìn thấy các bạn học qua lại không ngớt, anh cảm thấy vô cùng hài lòng.

Đúng như anh đã nghĩ, đến tháng thi cử, người trong thư viện đông đến lạ, quả thực là một nơi tốt để gặp mặt cái gọi là Đại ca của nhóm chat Quái đàm.

Bước vào cổng thư viện, Lục Dĩ Bắc lấy thẻ sinh viên ra, qua cổng kiểm soát, liền bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi.

Tuy nhiên, vừa nhìn qua, trong thư viện rộng lớn sáng sủa, đâu đâu cũng là đầu người chi chít.

Anh đã lường trước được tình huống này, nên cũng không vội, chỉ thong thả lấy điện thoại ra, mở một phần mềm chat, tìm đến tài khoản mà dù có tố cáo, chặn, xóa bạn bè cũng không thể xóa khỏi danh sách bạn bè của anh, rồi gửi tin nhắn đi.

【Vương Bất Lưu Hành: Tôi đã đến thư viện trường rồi, Đại ca của các người khi nào đến? 】

Mười mấy giây sau.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Đại ca nói đúng mười hai giờ trưa mới gặp mặt. 】

Đọc xong câu trả lời của Miu Tiểu Thất, Lục Dĩ Bắc liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Hiện tai là mười giờ bảy phút sáng, cách thời gian gặp mặt gần hai tiếng.

...

Lượn lờ trong thư viện rộng lớn, mười mấy phút sau, Lục Dĩ Bắc cuối cùng cũng tìm thấy vài chỗ ngồi không có người ở một góc trên tầng cao nhất của thư viện.

Bốn năm chiếc bàn được những kệ sách lớn bao quanh, vừa khuất lại yên tĩnh, vô cùng thích hợp để học bài trong yên tĩnh.

Thông thường mà nói, những vị trí như vậy rất được ưa chuộng, trên mặt bàn phải chất đầy những chồng sách cao, bị chiếm giữ lâu dài, nhưng ở đây lại trống không.

Chỉ có vị trí gần hành lang, có một cô gái gầy gò đang ngồi, chiếc bàn trong cùng nhất thậm chí còn phủ đầy bụi, dường như đã lâu không có ai ngồi.

Tại sao lại không có ai ngồi nhỉ?

Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày bước tới, liền nhìn thấy tờ giấy ghi chú đã ố vàng trên bàn.

【Ở đây có người】

Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc bàn, vai đột nhiên bị ai đó vỗ một cái.

Quay đầu lại, anh liền nhìn thấy cô gái có thân hình nhỏ gầy, đeo một cặp kính gọng tròn, tết tóc hai bím.

Không biết có phải là việc ôn thi cuối kỳ đã hành hạ cô đến kiệt quệ tinh thần không, cả người cô trông có vẻ hơi u uất.

"Bạn học, em là sinh viên năm nhất phải không? Chị khuyên em đừng ngồi ở đây, không may mắn đâu, ngồi bên cạnh thì được."

Những chuyện xui xẻo mình làm còn ít chắc? Còn quan tâm thêm chuyện này làm gì, chuồn thôi!

Lục Dĩ Bắc nghĩ, trước khi đi bất giác hỏi một câu: "Không may mắn thế nào vậy?"

Cô gái ngờ vực liếc nhìn tờ giấy ghi chú trên bàn, rồi ghé sát lại, hạ thấp giọng.

"Tờ giấy ghi chú trên bàn này là của một chị khóa trên, chị ấy ngay đêm để lại tờ giấy ghi chú đã bị người ta sát hại, nghe nói linh hồn của chị ấy sẽ thỉnh thoảng đến đây, ngồi ở vị trí đó..."

"..."

Lục Dĩ Bắc nghe, tầm mắt bất giác hướng về phía chỗ ngồi trống không đó, đột nhiên có một cảm giác khác lạ.

Như thể tờ giấy ghi chú đó là một lá bùa có sức mạnh kỳ dị, đã phong ấn chỗ ngồi lại, toát ra một luồng khí âm u đến rợn người.

Mơ hồ, như có một người vô hình đang ngồi ở đó, phóng cái nhìn lạnh lẽo về phía này, ánh mắt chứa đầy ác ý.

"Tôi nghe nói, chỉ cần người nào đã ngồi qua chiếc bàn đó, không bị thương thì cũng bị bệnh, thậm chí có người còn bị bạn trai cắm sừng với đàn anh, không một ai có kết cục tốt cả. Lâu dần, chẳng còn ai dám ngồi vào cái bàn ấy nữa.”  

"Có sinh viên làm thêm ở thư viện sắp xếp sách vở, sau khi đóng cửa tắt đèn vào buổi tối đã từng nhìn thấy cô gái đó, toàn thân đẫm máu ngồi ở đó, từ cổ trở lên trống không..."

Lục Dĩ Bắc nghe đến đây, khẽ nhíu mày, ngắt lời: "Chị ơi, cô gái mà chị nói, không lẽ là người bị hại ở đường chính cổng số 4 phải không?"

Nghe vậy, cô gái rõ ràng sững sờ, nhỏ giọng nói: "Em biết à?"

"Ừm, có nghe qua." Lục Dĩ Bắc mặt không biểu cảm đáp một tiếng, sau đó cảm ơn cô gái, rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Học tập khiến con người ta vui vẻ.

Là một thiếu niên tốt cái gì cũng muốn học, Lục Dĩ Bắc vốn định nhân lúc hơn một giờ này, ôn tập kỹ lại những bài vở đã bỏ lỡ vì các yếu tố bất khả kháng, thế nhưng sau khi ngồi xuống, giở sách ra lại không thể nào đọc vào.

Tầm mắt của anh luôn không kiềm được mà hướng về phía chiếc bàn mà chị gái mất đầu đã để lại truyền thuyết quái đàm, có chút đăm chiêu.

Tuy anh tiếp xúc với chị gái mất đầu không nhiều, nhưng cũng đã phát hiện ra, cô ấy là một cô gái nhút nhát, hễ có chuyện là quay đầu bỏ chạy, và vô cùng quyến luyến ngôi trường này.

Tuyệt đối không phải là loại quái đàm tùy tiện mang đến vận rủi cho các đàn em, nếu cô ấy đã làm như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó khiến cô ấy không vui.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì, mới khiến chịấy lựa chọn làm như vậy?

Lục Dĩ Bắc cứ như vậy vừa lơ đãng ôn bài, vừa vẩn vơ suy nghĩ, thời gian bất giác đã trôi qua hơn một giờ.

Đến khi hoàn hồn lại nhìn điện thoại, thời gian đã là mười một giờ bốn mươi lăm phút, Lục Dĩ Bắc vội vàng thu dọn bàn.

Ngay lúc anh chuẩn bị rời đi, lại lần nữa liếc nhìn thời gian trên điện thoại, lập tức sững sờ tại chỗ.

11:55?

Lục Dĩ Bắc rất chắc chắn, thời gian anh vừa thu dọn bàn, tuyệt đối không quá một phút.

Nhưng thời gian trên điện thoại của anh như bị một sức mạnh bí ẩn nào đó đột nhiên vặn nhanh lên, khiến anh có một cảm giác thời gian sai loạn, như thể bị người ta trộm mất mười phút.

Chỉ trong khoảng thời gian cất hai quyển sách và một cục sạc điện thoại vào ba lô mà lại trôi qua mười phút?

Sao có thể chứ!

Lục Dĩ Bắc cảm thấy sự việc bắt đầu trở nên không ổn, vội vàng đeo ba lô lên, đi về phía nơi đông người, trong đầu anh mơ hồ hiện ra một hình nhân nhỏ bé đại diện cho mình, trên đỉnh đầu liên tục nhảy lên -1S, -1S, -1S…

Trong thư viện kệ sách san sát, ánh sáng bị kệ sách che khuất, ở những góc khuất rắc xuống một mảng bóng tối, trên kệ sách đặt rất nhiều sách, xếp san sát, chừa lại vài khe hở, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người đi qua phía sau kệ sách.

Lục Dĩ Bắc đi qua giữa những kệ sách, trong đầu bất chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quái.

Trong phim thường có cảnh, nữ chính từ trên kệ sách lấy xuống một quyển sách, nhìn thấy khuôn mặt cười của nam chính sau kệ sách.

Nhưng nếu người ẩn sau phía bên kia kệ sách không phải là nam chính, mà là một quái đàm đang âm thầm rình mò con người, thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Vô tình lấy xuống một cuốn sách từ trên kệ, một khuôn mặt quái dị trắng bệch đột ngột xông vào tầm nhìn?

Hay là một bàn tay đẫm máu, cầm một con dao gọt hoa quả, ngay khoảnh khắc bạn lấy sách xuống, một nhát dao đâm tới, cắm vào trán?

Hay là một sự tồn tại còn đáng sợ, kỳ dị, khó tả hơn, đột nhiên từ khe hở của kệ sách bay ra, bổ nhào vào người bạn?

Lục Dĩ Bắc suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng có chút bất an, rảo bước nhanh hơn, rất nhanh đã đi qua những kệ sách san sát, đến khu vực rộng rãi của tầng cao nhất thư viện.

Ở đây đặt rất nhiều bàn ghế, có rất nhiều sinh viên đang cúi đầu học bài, bên tai đứt quãng truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, tiếng lật sách, tiếng bàn luận nhỏ và tiếng "tích tắc" của đồng hồ.

Thấy vậy, thần kinh căng thẳng của Lục Dĩ Bắc lập tức thả lỏng.

Đây chính là lý do anh thích học tập, những người sống đang chăm chỉ học tập luôn thân thiết và đáng yêu như vậy!

Anh ở giữa biển người ôn bài, tìm một góc, dựa vào cột đá góc tường ngồi xếp bằng xuống, ra vẻ lấy sách giáo khoa từ trong ba lô ra, mở trên đầu gối, một tay thò vào ba lô, chuẩn bị sẵn sàng rút dao bất cứ lúc nào, sau đó, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian 11:56, còn bốn phút nữa là đến giờ hẹn gặp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Một cô gái trông rất xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời trang đi về phía này, vành mắt đỏ hoe, lớp trang điểm mắt có hơi lem, như vừa mới khóc.

cô ấy sao?

Lục Dĩ Bắc liếc nhìn điện thoại, vẫn là 11:56, thời gian ngay cả một phút cũng chưa qua.

Cô gái đi qua bên cạnh Lục Dĩ Bắc, như không nhìn thấy anh, đi xa dần.

Khi thời gian trên điện thoại của Lục Dĩ Bắc nhảy đến 11:57, điện thoại đột nhiên "rè rè" rung lên hai cái, anh khẽ giật mình, nhìn xem, là tin nhắn của Giang Ly, bảo anh lát nữa đến văn phòng của cô, có chuyện quan trọng.

Lục Dĩ Bắc chỉ trả lời một chữ "Được", liền đặt điện thoại xuống, tiếp tục chờ đợi.

Rất nhanh, một nam sinh liền đi về phía anh .

Nam sinh đó dáng người rất cao, thân hình rất khỏe mạnh, tóc hơi dài, hơi rối, đeo một cặp kính gọng đen, tròng kính phản quang, khiến người ta không nhìn rõ ánh mắt của anh ta, lại đeo một chiếc khẩu trang, khiến người ta không nhìn rõ mặt anh ta.

Nam sinh đi đến bên cạnh Lục Dĩ Bắc ngồi xổm xuống, Lục Dĩ Bắc "vụt" một tiếng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.

Đó là một khuôn mặt rất đen, mắt rất to, tròng mắt lơ lửng ở giữa, xung quanh toàn là lòng trắng mắt đáng sợ.

"Này, anh bạn, bàn với cậu chuyện này được không?" nam sinh hạ thấp giọng nói, giọng rất khàn, như bị cảm nặng.

Lục Dĩ Bắc nghi hoặc nhìn nam sinh, thăm dò: "Anh là?"

"Ha ha, chúng ta không quen, tôi chỉ là thấy mẫu điện thoại của cậu giống tôi, muốn hỏi cậu có mang theo sạc không, có thể cho tôi mượn dùng không?"

Lục Dĩ Bắc: "..."

"Được, một giờ năm mươi tệ, muốn dùng thì dùng."

Nam sinh sững sờ, trong ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét khinh bỉ, đứng dậy, khẽ ho khan rồi đi xa.

Lục Dĩ Bắc dời ánh mắt khỏi nam sinh, nhìn lại điện thoại, 11:59!

Còn 1 phút nữa!

Anh lập tức căng thẳng, ánh mắt qua lại quét xung quanh, gã béo mặt đầy mụn, cặp đôi đang thì thầm to nhỏ, cô lao công đang cúi đầu dọn dẹp thùng rác...

Nhiều người như vậy, rốt cuộc ai mới là Đại ca của nhóm chat Quái đàm?

Nếu nó không ngụy trang thành người, nó thật sự có cách nào xuất hiện trước mặt mình, dưới con mắt của bao nhiêu người như vậy sao?

Anh đột nhiên có một ảo giác, như thể một phút cuối cùng này, trôi qua đặc biệt dài, như bị kéo dài ra vô số lần.

Anh không ngừng nhìn vào thời gian trên màn hình điện thoại, xem liên tiếp mười mấy hai mươi lần, thời gian đều dừng lại ở con số 11:59.

Vào khoảnh khắc thời gian nhảy đến 12:00, Lục Dĩ Bắc nín thở, xung quanh cũng lập tức yên tĩnh lại.

Đó là một sự tĩnh lặng như chết, cho dù là thư viện cũng không thể yên tĩnh đến mức đó.

Tiếng bước chân, tiếng lật sách, tiếng bàn luận nhỏ và tiếng "tích tắc" của đồng hồ vốn nên có trong thư viện đều biến mất, như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình anh.

Anh sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.

Trong thư viện, tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn điện thoại, người thì chau mày suy tư, kẻ thì nhếch mép cười, người lại mặt mày âm u… nhưng mỗi một người đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, không phát ra một tiếng động nào, như bị màn hình nhỏ bằng lòng bàn tay đó hút mất hồn phách.

Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang ngẩn ngơ nhìn những người bất động ấy, trên mu bàn tay anh đột nhiên truyền đến một cảm giác tiếp xúc kỳ dị.

Nhiệt độ lành lạnh như một loại kim loại nào đó, nhưng lại có thân thể mềm mại như động vật thân mềm, rất nhỏ rất nhẹ, ngọ nguậy bò qua mu bàn tay anh, khiến anh nổi da gà.

Cảm giác đó, như một con côn trùng nhỏ bò qua mu bàn tay anh vậy.

Có côn trùng!

Não của Lục Dĩ Bắc đưa ra phán đoán như vậy, rất nhanh cơ thể anh liền có phản ứng.

Anh lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, khóe mắt liếc thấy có thứ gì đó từ mu bàn tay lăn xuống đất, anh liền một chân giẫm lên.

"Bộp— bộp— bộp—!"

Giẫm liên tiếp ba cái, cùng với tiếng đế giày va chạm với mặt đất vang lên, thư viện tĩnh lặng đột nhiên trở lại bình thường.

Các loại âm thanh nhỏ vụn, quen thuộc, như thủy triều, từ bốn phương tám hướng ùa về, tràn vào tai Lục Dĩ Bắc.

Anh nhìn xung quanh, những người có hành vi kỳ lạ lúc nãy, cũng như không có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục làm việc của mình.

Lục Dĩ Bắc nhíu mày, lấy điện thoại ra xem.

12:03, cách thời gian gặp mặt đã hẹn đã qua ba phút.

Đến muộn à?

Hay là đã xuất hiện rồi, nhưng mình không để ý.

Lẽ nào...

Lục Dĩ Bắc đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cúi đầu, nhấc chân ra, ngay sau đó sắc mặt hơi biến đổi.

Anh rất chắc chắn, vừa rồi anh quả thực đã giẫm chết một con côn trùng, nhưng dưới chân anh lại không có chất lỏng sền sệt trộn lẫn với các chi bị vỡ nát, chỉ có một đống tro đen, trông hơi giống than chì bị nghiền nát.

"Cái này..."

Mình có phải... không lẽ nào... có khả năng nào...

Anh đang nghĩ, điện thoại đột nhiên rung lên, lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của Miu Tiểu Thất.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Anh bị sao vậy? Đại ca của chúng tôi đích thân đến gặp anh, sao anh lại dám giết phân thân của Đại ca? 】

Lục Dĩ Bắc: "..."

【Vương Bất Lưu Hành: Đại ca của các người lẽ nào... là một con côn trùng? 】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Chết tiệt! Nghe giọng của anh, anh thật sự đã giết rồi? 】

【Vương Bất Lưu Hành: Tôi tưởng ít nhất cũng phải đến một 'người', không ngờ... xin lỗi nhé! 】【icon Shiba cười khổ】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Nếu xin lỗi có ích, thì cần cảnh sát làm gì? 】【icon nữ cảnh sát nhỏ】

【Vương Bất Lưu Hành: Xin lỗi mà! Cùng lắm thì hôm nay tôi không tố cáo cô nữa? 】

Chờ đợi mấy chục giây.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Anh vốn dĩ không nên tố cáo tôi! 【icon mèo nổi giận】 Thôi kệ, thôi kệ, Đại ca của chúng tôi nói, anh tùy tiện tìm một chỗ có máy tính trong thư viện, nó sẽ tạo một phân thân khác đến gặp anh. 】

Máy tính? Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày, trong đầu lóe lên hình ảnh máy tính dùng để tra cứu thông tin sách ở góc thư viện, anh lập tức cất điện thoại đi, nhanh chân đi về hướng đó.

Đến trước máy tính, anh ra vẻ gõ bừa một tên sách vào thanh tìm kiếm, vừa xem lướt qua, vừa thấp thỏm không yên chờ đợi.

Ngay sau đó, cảm giác thời gian trôi chậm lại lại xuất hiện.

Lục Dĩ Bắc nhìn về phía những chiếc bàn xa xa, trên những chỗ ngồi đó, không ngoài dự đoán của anh, mọi người đều đang cúi đầu xem điện thoại, một mảng tĩnh lặng.

Anh dời ánh mắt, nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.

Chỉ thấy trên màn hình như bị treo, biến thành trạng thái màn hình xanh, nhưng trên đó lại không có bất kỳ chữ viết nào, chỉ có ở trung tâm màn hình có một chấm trắng như dấu chấm câu.

Ngay sau đó, chấm trắng đó như có sự sống, không ngừng lớn lên, rất nhanh đã chiếm hơn nửa màn hình.

Trông như một quả trứng? Lục Dĩ Bắc khẽ nhíu mày, hình ảnh này, khiến anh nhớ đến trò chơi thú cưng điện tử màn hình đen trắng mà anh đã chơi lúc nhỏ.

Ngay lúc anh đang suy nghĩ, quả trứng do các điểm ảnh tạo thành đó đã nở, một con côn trùng nhỏ màu trắng từ bên trong chui ra, bò vài vòng dọc theo mép màn hình, đột ngột ngẩng người lên, rồi đâm thẳng về phía ngoài màn hình...

Trong phút chốc, màn hình hiển thị lạnh lẽo, cứng rắn tựa như mặt nước bị viên đá làm khuấy động, lan tỏa từng lớp gợn sóng, những điểm sáng ba màu đỏ, lục, lam rực rỡ bắn ra tứ tung, bên tai không ngừng vang lên tiếng dòng điện chói tai, một con côn trùng nhỏ màu trắng từ trong màn hình bay ra, "bép" một tiếng rơi trên mặt bàn.

Đó là một con côn trùng béo múp, toàn thân trắng bệch, làn da ánh lên vẻ kim loại, to khoảng ngón trỏ, trên đầu mọc một đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, và một cái miệng nhỏ hình vòng cung do các điểm ảnh tạo thành, cả khuôn mặt trông như một biểu tượng mặt cười.

Nhìn chằm chằm vào con côn trùng nhỏ đó, Lục Dĩ Bắc lập tức căng thẳng.

Từ trên người con côn trùng nhỏ đó anh cảm nhận được một dao động linh năng rất đáng sợ, tuy không mạnh, nhưng số lượng lại khổng lồ, như ở một nơi xa xôi hư vô.

Có lẽ vì đây chỉ là phân thân của nó? Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Ngay lúc anh đang suy nghĩ, con côn trùng nhỏ mở miệng.

"Chào cậu, thành viên thân mến Vương Bất Lưu Hành, người đồng đội đã kế thừa quyền năng của Cổ Thần Nữ Bạt và Ma Nữ Lilim, rất vui được gặp cậu."

"Vì một số nguyên nhân tạm thời không tiện nói cho cậu biết, bản thể của tôi không thể đích thân đến, chỉ có thể dùng phân thân để gặp cậu, vì điều này tôi cảm thấy vô cùng có lỗi."

Nghe con côn trùng nhỏ phát ra âm thanh tương tự như ca sĩ ảo, được tạo ra dựa trên công cụ tổng hợp giọng nói, Lục Dĩ Bắc sững sờ một lúc mới đáp lại: "Ờ, tôi cũng rất xin lỗi, vừa rồi đã đem phân thân của ngài..."

"Không sao, tạo một phân thân không tốn bao nhiêu linh năng." con côn trùng nhỏ nói, "Tôi nghe Miu Tiểu Thất nói, cậu không tin tưởng chúng ta lắm? Muốn cùng thành viên của chúng ta ký kết khế ước đồng minh?"

"Ờ, là..."

"Là con nhãi ngu xuẩn nào đã cho cậu cái ý kiến thiểu năng này? Người nhà nó không sao chứ? Tôi thật sự là beep— nó beep— beep—!"

Lục Dĩ Bắc: "???"

"Khụ khụ, xin lỗi, vì cơ sở dữ liệu ngôn ngữ của tôi được xây dựng trên nền tảng các từ ngữ thu thập từ thông tin trên mạng, đôi khi có thể... cậu hiểu chứ?"

"Tôi hiểu, tôi hiểu..." Lục Dĩ Bắc gật đầu, yếu ớt nói: "Nhưng, nếu không thông qua việc ký kết khế ước đồng minh, e là tôi không thể tin tưởng các người."

Đối mặt với một con quái đàm có linh năng khổng lồ như vậy, lại còn “nho nhã dễ gần” thế này, dù không hiểu cũng phải giả vờ hiểu.

Khuôn mặt của con côn trùng nhỏ ngọ nguậy một chút, biểu cảm từ mỉm cười biến thành hài hước, "Bên tôi thì có một phương pháp khác, chỉ không biết cậu có dám thử không."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận