Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ
Chương 33: Ông chủ, có thu mua Họa Thủy không?
2 Bình luận - Độ dài: 4,383 từ - Cập nhật:
Lúc bị Giang Ly đuổi khỏi văn phòng, Lục Dĩ Bắc trong đầu vẫn còn hơi mơ màng.
Đứng trước cổng lớn của Cục Quản lý Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, Lục Dĩ Bắc quay đầu lại nhìn, hơi nhíu mày lại.
Meo Meo-chan luôn ở bên mình?
Là đang ám chỉ rằng, cô ấycũng sẽ đi cùng mình để hoàn thành nhiệm vụ?
Nhưng, nếu cô ấyđịnh cùng mình hoàn thành nhiệm vụ, tại sao phải dùng thân phận Meo Meo-chan?
Chờ đã, lẽ nào...
Lục Dĩ Bắc suy nghĩ, trong đầu đột nhiên có một tia sáng lóe lên, ngay sau đó liền bước nhanh hơn, đi ra ngoài phố Mẫu Đơn.
————
Ngồi trên chiếc taxi đang dần rời xa phố Mẫu Đơn, ước chừng đã ra khỏi phạm vi giám sát của Tư Dạ Hội, Lục Dĩ Bắc lúc này mới từ trong túi lấy ra tờ giấy A4 viết về vụ án quái đàm.
Trên tờ giấy A4 là những dõng chữ thư pháp nhỏ thanh tú, nội dung là về thông tin cư dân của Khu chung cư Hạnh Phúc chết một cách bí ẩn.
Lục Dĩ Bắc ghi nhớ vài từ khóa, sau đó lại gập tờ giấy lại cất vào túi, tiện tay lấy điện thoại từ túi bên kia ra.
Cầm điện thoại, anh liếc trộm tài xế taxi qua gương chiếu hậu, sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, mở trình duyệt, nhập địa chỉ web, thành thạo tìm thấy lối vào bí mật giữa vô số quảng cáo cờ bạc trực tuyến và sản phẩm người lớn, tiến vào trang web treo thưởng của nhóm chat Quái đàm.
Ánh mắt dừng lại trên trang web treo thưởng, Lục Dĩ Bắc không tiếng động mà hít một hơi thật sâu, nhấp vào thanh tìm kiếm, nhập "Khu chung cư Hạnh Phúc", rồi nhấn tìm kiếm.
Khi trang web chuyển hướng, một thông báo treo thưởng xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Nhìn thông báo treo thưởng đó, chút nghi ngờ cuối cùng trong đầu Lục Dĩ Bắc lập tức tan biến.
Nếu mình đoán không lầm… thì Giang Ly đúng là muốn cùng mình đi làm nhiệm vụ treo thưởng của nhóm chat Quái Đàm.
Cũng không biết đám người của nhóm chat Quái đàm đó, đã dùng cách nào để có được sự tin tưởng của cô ấy, lại có thể khiến một nhân viên của Tư Dạ Hội, tạm thời ngấm ngầm cho phép sự tồn tại của chúng.
Tư Dạ Hội Hoa Thành, tổng cộng chỉ có vài người có thể đánh đấm, lại còn giấu không ít nội gián, bây giờ lại thêm một nhân viên chủ lực qua lại với quái đàm, thật là khó khăn.
Nói đi cũng phải nói lại, mình còn chưa suy nghĩ xong có nên chấp nhận lời mời hợp tác của chúng nó không nữa!
Giang Ly làm ra một màn như vậy, không phải là mình không còn lựa chọn nào khác sao?
Lục Dĩ Bắc đang nghĩ, điện thoại đột nhiên rung lên, là một ứng dụng QQ hiện lên thông báo.
【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược cầu kết bạn】
Lục Dĩ Bắc: "..."
Đồng ý.
【Bạn và "Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược" đã trở thành bạn bè, mau nói gì đó đi nào?】
【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Có đó không? Tối nay cùng hành động có tiện không? [Biểu cảm bắn tim] 】
【Vương Bất Lưu Hành: Nhà tôi có toilet. 】
【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Tôi nói là cùng nhau nhận thưởng, hợp tác hoàn thành. 】
【Vương Bất Lưu Hành: Không muốn hành động cùng Meo Meo-chan giả. 】
【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Cô đang nói ngốc gì vậy? Tôi chính là Meo Meo-chan mà. [Biểu cảm thả tim] 】
【Vương Bất Lưu Hành: Thật không? Tôi không tin! Trừ khi cô gửi một tấm ảnh tự sướng xem thử! 】
【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Bây giờ không tiện, đang dùng điện thoại bàn. 】
【Vương Bất Lưu Hành: ? [Biểu cảm ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm] 】
【Vương Bất Lưu Hành: Vậy bây giờ tôi cũng không tiện, để hôm khác rồi nói. 】
Lục Dĩ Bắc đã sớm tính toán xong, tối nay phải đến chợ đêm bán tháo Họa Thủy, tiện thể mua luôn nguyên liệu bổ sung khuyết điểm, làm gì có thời gian đi cùng Giang Ly hoàn thành treo thưởng.
Huống chi, loại sự kiện quái đàm có cấp độ dao động linh năng chưa rõ đó, là nói đi là đi được sao? Ít nhất cũng phải chuẩn bị một chút chứ?
Ví dụ như, trước tiên để tôi hoàn thành lần bổ sung khuyết điểm đầu tiên, mua một ít vật phẩm linh năng phòng thân, sau đó nhận một hai treo thưởng đơn giản, thăm dò hư thực của trang web treo thưởng quái đàm, rồi đi khảo sát xung quanh Khu chung cư Hạnh Phúc, cuối cùng mới nhận nhiệm vụ.
Đây đã là quy trình đơn giản và nhanh nhất rồi. Lục Dĩ Bắc nghĩ.
【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Hôm khác là hôm nào? 】
Lục Dĩ Bắc nhíu mày suy nghĩ một lát, gõ nội dung rồi nhấn gửi.
【Vương Bất Lưu Hành: Nhanh nhất là ba ngày nữa. 】
【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Được thôi, đợi cô nhé! [Biểu cảm bắn tim] 】
Lục Dĩ Bắc nhìn tin nhắn Giang Ly gửi đến, nghiêng đầu.
Chẳng lẽ sếp ở trên mạng lại hoạt bát vui vẻ hơn ngoài đời thực sao?
Ngoài ra.
Tại sao cô ấy cứ luôn gửi cái biểu cảm này? Có ý nghĩa đặc biệt gì không? Mình cứ thấy kỳ kỳ.
Vừa nghĩ đến dưới lớp vỏ mỹ nữ lạnh như băng ấy lại ẩn chứa một tâm hồn náo động không yên, Lục Dĩ Bắc lại cảm thấy có chút cảm giác "phản soa manh". [note78339]
————
Cục Quản lý Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành, văn phòng số V.
Giang Ly nhìn chằm chằm vào khung chat trên màn hình điện thoại, chờ đợi một lát, cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của Lục Dĩ Bắc, thấy anh đồng ý, khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Cô cầm điện thoại, gõ "Vậy quyết định thế nhé", sau đó mở mục biểu cảm, từ danh sách trống rỗng, chọn lấy biểu cảm duy nhất, rồi nhấn gửi.
Ở trên mạng ngụy trang thành em gái moe moe, cũng chẳngcó gì khó cả!
Lúc trò chuyện, gửi vài biểu cảm đáng yêu là được rồi. Giang Ly nghĩ.
————
Đêm đã khuya.
Trên bầu trời âm u, từ xa xa trôi đến những đám mây đen kịt, dưới sự bao trùm của một mảng bóng tối lớn, Hoa Thành như đã chìm vào giấc ngủ, vạn vật tĩnh lặng, trong bóng tối, những yêu ma quỷ quái chờ đợi đi săn đang rục rịch.
Trên con phố cũ kỹ của cuối thu, lãng đãng một lớp sương mỏng, những thương nhân từ các ngóc ngách của thành phố đổ về, len lỏi giữa các con phố, bóng dáng mờ ảo, như những bóng ma lang thang.
Đây là nơi náo nhiệt hiếm có của Hoa Thành sau khi đêm xuống.
Chợ đêm tan và Chợ Quỷ mở, gần như là đồng thời diễn ra.
Cố Thiến Thiến dọn dẹp chiếc chảo sắt lớn, bình ga, và các loại đồ dùng để bán đồ xào, thuận tay lật tấm biển gỗ trên xe đẩy có viết 【Cơm rang, mì xào, hủ tiếu xào】 sang mặt bên kia, để lộ mặt có viết 【Tạp hóa Thiến Thiến】, rồi đẩy xe đi về phía con hẻm sâu thẳm bên cạnh.
Mấy ngày nay việc buôn bán nhỏ của cô rất tốt, cùng với việc thu về các nguyên liệu đổi được từ các loại công thức, "mặt trời nhỏ nhân tạo" của cô cuối cùng cũng đã thành công "phóng" lên không trung trong ảo cảnh trúc giản, ánh sáng mặt trời xua tan đi màn sương mù đã bao phủ hàng trăm ngàn năm.
Đẩy chiếc xe nhỏ đi tới, hệ thống không nhịn được mà lải nhải bên tai Cố Thiến Thiến.
"Cố Thiến Thiến, cô phải suy nghĩ cho kỹ, muốn cải tạo mảnh đất đã hoang vu hàng ngàn năm đó đến mức có thể trồng trọt được, cần phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, tôi thấy có hơi không đáng."
"Tôi thấy nhé, có thể trồng được khoai tây đã là rất tốt rồi, còn cần gì cà chua, gạo... đậu Hà Lan nữa?"
"Ể?!" Cố Thiến Thiến sững sốt một chút, hỏi lại: "Không phải cô nói, phải thể hiện thần tích trước mặt thần dân của tôi, để có được tín ngưỡng của họ sao?"
"Thần tích mà tôi bảo cô thể hiện, là bảo cô học theo điển tích 【Năm cái bánh và hai con cá】, tạo ra thức ăn từ hư không, cho họ ăn no, tại sao cô cứ nhất quyết phải trồng trọt?" [note78341] [note78342]
Hệ thống trước sau vẫn không hiểu, tại sao Cố Thiến Thiến lại có một sự cố chấp khó hiểu đối với việc trồng trọt, rõ ràng số tiền có được từ việc bán công thức và vật phẩm linh năng, hoàn toàn có thể thông qua việc mua sắm nguyên liệu, giải quyết vấn đề sinh tồn của chưa đến hai nghìn người trong ảo cảnh thẻ tre.
"Nhưng tôi có thể học theo Thần Nông. Khiến mảnh đất hoang vu tái hiện sức sống, sau đó dạy cho họ các kỹ thuật canh tác, tưới tiêu, thu hoạch tiên tiến hiện đại, từ đó về sau tự cung tự cấp, sinh sôi không ngừng, lẽ nào không phải là thần tích vĩ đại hơn sao?" Cố Thiến Thiến nói.
Hệ thống: "..."
Nghe có vẻ rất có lý?
Đây có lẽ là vì thuộc tính linh văn của cô ấy có liên quan mật thiết đến sông núi đất đai?
Hay là, đây đơn thuần chỉ là buff thiên phú chủng tộc được khắc trong gen của người nước Z?
"Thần tích như vậy cần rất nhiều thời gian để hoàn thành, tôi lo thời gian không đủ!" hệ thống nói.
"Sao lại không đủ thời gian, trong những thẻ tre đó, không phải có dược tề luyện kim giúp tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật sao?" Cố Thiến Thiến nói, "Chỉ cần mua đủ nguyên liệu, về mảng luyện kim, tôi đây vẫn rất tự tin đó! Cảm giác không khó hơn làm mấy món đồ thủ công kia là bao."
Hệ thống lại một lần nữa bị Cố Thiến Thiến thuyết phục, dù sao thì thiên phú về mặt luyện kim của Cố Thiến Thiến, đúng là cao đến mức mắt thường có thể thấy được.
Hệ thống trước đây chưa bao giờ để Cố Thiến Thiến tiếp xúc với những chuyện liên quan đến luyện kim, vốn lo lắng khi cô chế tạo 【Liệt Dương Đồng cầu】, sẽ xảy ra sai sót, cho nên lúc chuẩn bị nguyên liệu, thực ra đã chuẩn bị đủ nguyên liệu để chế tạo năm quả 【Liệt Dương Đồng cầu】.
Nhưng ai ngờ được, Cố Thiến Thiến lần đầu tiên tiếp xúc với việc chế tạo vật phẩm luyện kim có độ khó trung bình đến cao này, vậy mà lần thứ hai đã miễn cưỡng thành công, sau đó, đến khi chế tạo quả thứ năm, chỉ riêng về kỹ thuật chế tạo 【Liệt Dương Đồng cầu】, thậm chí đã gần như hoàn hảo.
Tình huống này quả thực có chút khiến hệ thống kinh ngạc, nó đã từng có chút tiếc nuối vì không phát hiện ra thiên phú này của Cố Thiến Thiến sớm hơn, để chọn cho cô linh văn có thể hỗ trợ luyện kim.
Vào một ngày nào đó trong tương lai, Cố Thiến Thiến luyện chế ra dược tề luyện kim cấp Thiên tai có thể làm nổ chết tai họa, chỉ cần nghĩ một chút thôi, đã khiến hệ thống cảm thấy vô cùng kích động.
Ngay lúc hệ thống đang chìm đắm trong ảo tưởng dùng dược tề luyện kim phun vào mặt tai họa và không thể thoát ra thì Cố Thiến Thiến đã đẩy chiếc xe nhỏ đến một góc hẻo lánh.
Cô nhìn trái ngó phải một lượt, từ trong túi được may ở mặt trong của quần lấy ra trúc giản, cùng với việc linh năng được truyền vào, một cổng dịch chuyển có kích thước bằng nắp cống, ổn định và có thể kiểm soát liền xuất hiện trước mặt cô.
Cố Thiến Thiến ném từng món dụng cụ dùng để xào nấu trên xe đẩy vào trong cổng dịch chuyển, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, thò nửa người vào, lục lọi một lúc, lại lấy từng món vật phẩm linh năng, từ bên trong ném ra như ném bắp cải.
Mặt nạ Cố định Chú thuật Chu Nhan Cải, Dược tề Trí tuệ, truc giản sao chép, hài cốt của Đại Xà Thần...
Ừm, chính là xương của Đại Xà Thần.
Kể từ khi Lục Dĩ Bắc tiêu diệt Đại Xà Thần, hố trời sụp đổ chôn vùi, hệ thống luôn có chút lo lắng, nó sẽ sống lại bằng một cách nào đó, cho nên đã để Cố Thiến Thiến tốn chút thời gian, đào "mộ" của nó lên, lấy hài cốt ra bán.
Thực hiện đúng theo nghĩa đen câu, tro cốt của ngươi cũng bị ta rắc đi để ngăn chặn sống lại!
"Đúng rồi hệ thống, hôm qua có một người dân làng đầu rất bẹt nói với tôi, anh ta tìm thấy một bức tượng đồng phát sáng trong nhà, hình như là vật phẩm linh năng."
"Ban ngày hôm nay, có người mang đến cho tôi rồi, chúng ta có nên mang nó ra bán luôn không?"
Lời nói của Cố Thiến Thiến cắt ngang dòng suy nghĩ của hệ thống, nó hỏi lại: "Có chuyện đó à, tượng đồng đâu? Lấy ra xem trước rồi tính."
"Chờ một chút nhé! Tôi tìm xem!" Cố Thiến Thiến nói, lại nghiêng người thêm vào trong cổng dịch chuyển, đôi chân đi đôi bốt nhỏ nhấc lên, khẽ lắc lư, "Ở đâu nhỉ? Ở đâu nhỉ?"
"He he, tìm thấy rồi! Ê? Hệ thống, bức tượng đồng này hình như có chút vấn đề..."
"Có vấn đề? Vấn đề gì?"
"Ừm..." Cố Thiến Thiến trầm ngâm hai giây rồi nói: "Trông rất quen mắt, hình như đã thấy ở đâu đó rồi."
"Đã thấy? Cô lấy ra cho tôi xem nào?" hệ thống nói.
"Okela!" Cố Thiến Thiến đáp một tiếng, liền vác bức tượng đồng từ trong cổng dịch chuyển chui ra, "UỲNH!" một tiếng đặt bức tượng xuống đất.
Bức tượng đó có chất liệu đồng cổ, phác họa những đường nét cơ bắp khỏe khoắn, trên khuôn mặt đầy vẻ trang nghiêm hai mắt trợn trừng, hai tay giơ cao, vững vàng vác một quả bom hạt nhân trên vai.
Hệ thống: "..."
Cố Thiến Thiến đương nhiên sẽ thấy quen mắt, nếu trước đó cô không bị đánh ngất đi, cô sẽ còn thấy quen hơn nữa!
Đệt, đây không phải là bức tượng đồng mà tai họa trước đây luôn mang theo bên người sao?
"Hệ thống, hệ thống, có đó không?"
"Đây."
"Cô có thấy không? Bức tượng này nhìn giống bức tượng đồng của Lục Dĩ Bắc ghê!” Bàn tay nhỏ của Cố Thiến Thiến xoay tròn trên cái đầu của Tượng Minh Vương, xoa qua xoa lại.
"Không phải là giống, mà chính là nó!" hệ thống trầm giọng nói.
Chết tiệt, tại sao tai họa lại để lại bức tượng đồng của cô ta trong ảo cảnh trúc giản? Lẽ nào có ý đồ đặc biệt?
Có phải là thông qua bí thuật để định vị tọa độ, tiện cho việc âm thầm quan sát, và khi cần thiết thì tiến hành dịch chuyển không? Cô ta đã nuốt chửng người thừa kế quyền năng của Câu Mang, chút chuyện này chắc chắn có thể làm được.
Gay go rồi! Nếu thật sự là như vậy, bức tượng đồng đã ở trong ảo cảnh trúc giản lâu như thế, những việc mà mình và Cố Thiến Thiến đã làm trong hơn một tháng nay, chẳng phải đều diễn ra ngay dưới mí mắt của cô ta sao?
"Ể? Đây chính là bức tượng đồng của Lục Dĩ Bắc sao?" Cố Thiến Thiến liếc nhìn Tượng Minh Vương, nhíu mày nói, "Vậy chúng ta có nên trả lại cho cô ấy không? Không phải cô hay nói với tôi, nhặt được của rơi phải trả người bị mất sao?"
Hệ thống: "..."
Mẹ nó chứ, đó là tôilo cô bé ham tiền nhà ngươi thấy tiền sáng mắt, nhặt phải tiền quỷ rồi bị người ta hại!
Bức tượng đồng này rõ ràng là con bài tẩy mà tai họa để lại, cứ thế mang đi trả lại cô ta, chẳng phải là tương đương với việc nói thẳng với cô ta là chúng ta đã phát hiện ra âm mưu của cô ta sao?
Bây giờ khó khăn lắm mới đi vào quỹ đạo, nhìn thấy một chút ánh sáng, lỡ như chọc giận cô ta, mõi nỗ lực chẳng phải đềuđổ sông đổ bể sao!
Hệ thống nghĩ, sắp xếp lại lời nói rồi trịnh trọng nói với Cố Thiến Thiến: "Đồ của người và quái đàm không thể đánh đồng được."
"Đây đã là đồ của tai họa, chúng ta không thể giữ lại bên người, càng không thể trả lại cho cô ta! Cô có biết hành vi trả lại vũ khí cho kẻ địch đã đánh mất gọi là gì không?"
"Gọi là gì ạ?" Cố Thiến Thiến nghi hoặc hỏi.
"Tiếp tay cho giặc!" hệ thống gầm nhẹ như hận sắt không thành thép, "Cho nên, chúng ta không những không thể trả lại cho cô ta, mà còn phải nhanh chóng bán rẻ nó đi!"
"Lát nữa lúc bày hàng, cứ để bức tượng đồng đứng ở vị trí trung tâm, chỉ cần có người hứng thú, là bán ngay lập tức, hiểu chưa?"
"Ừ, biết rồi." Cố Thiến Thiến bĩu môi nhỏ, không tình nguyện đáp một tiếng, ôm Tượng Minh Vương đặt lên xe đẩy, đẩy chiếc xe nhỏ đi về phía Chợ Quỷ.
————
"Chắc là ở đây rồi!"
Trương Đức Hiền đứng ở đầu con hẻm quanh co tĩnh mịch, không biết dẫn đến đâu, nhìn về phía trước, ánh mắt hơi nheo lại, nắm chặt nắm đấm.
Một giờ trước, hắn nhận được tin nhắn của nhóm chat Quái đàm, nói có thành viên phát hiện, ở Chợ Quỷ của Hoa Thành, có người đang bán thánh vật truyền thừa mà hắn vẫn luôn khổ công tìm kiếm, hắn liền vội vàng chạy đến.
Giờ khắc vô cùng trang nghiêm thần thánh này cuối cùng cũng sắp đến, với tâm trạng thấp thỏm và kích động khiến hắn không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Đứng ở đầu hẻm, hơi điều chỉnh lại cảm xúc, quản lý lại biểu cảm khuôn mặt, hắn lúc này mới cất bước, đi về phía Chợ Quỷ.
Tuyệt đối không thể để người bán hàng nhìn ra mình đặc biệt tha thiết muốn có thánh vật, nếu không chắc chắn sẽ bị hét giá! Trương Đức Hiền nghĩ.
Nỗi khổ này, trong khoảng thời gian vừa mới xuống núi, hắn đã sớm nếm trải không biết bao nhiêu lần rồi.
————
Khi màn đêm dần dần buông xuống, Chợ Quỷ dần trở nên náo nhiệt, các loại dao động linh năng kỳ lạ từ các gian hàng ven đường truyền đến.
Đến lúc này Nhị Gia Béo mới để nhân viên của mình chậm rãi mở cửa tiệm.
Nếu không phải hôm nay có người đã đặt trước đồ, lát nữa sẽ đến lấy, thì hôm nay hắn vốn không muốn mở cửa, bởi vì từ chiều, mí mắt phải của hắn cứ giật giật liên tục, không may mắn!
Là một tay lão làng trong việc buôn bán vật phẩm linh năng, Nhị Gia Béo về mặt tìm lành tránh dữ, trước nay đều làm rất tốt. [note78340]
Ai mà biết được khi nào sẽ có một kẻ trông bình thường, thực tế lại mang lòng dạ hiểm độc bước vào tiệm của hắn, chỉ cần không chú ý một chút, tiệm bị đập phá còn là chuyện nhỏ, mất mạng mới phiền phức.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn dòng người qua lại ngoài cửa tiệm, đôi mắt nhỏ như hạt đậu dần trở nên mơ màng, dòng suy nghĩ không kiềm được mà bay về thời gian hắn còn đang chạy vặt cho người khác trên Chợ Quỷ.
Lúc đó, hắn đã gặp một người đàn ông có tâm địa xấu xa.
Người đàn ông tên Lục Minh đó, nói thế nào nhỉ? Có lẽ mìnhkhông phải là người, nhưng hắnthì đúng là chó thật!
Còn về dung mạo, chắc là... ừm, có bảy tám phần giống với người này?
Chờ đã!
Nhị Gia Béo để ý thấy một thiếu niên mặt không biểu cảm đi thẳng về phía mình, thân hình béo mập đột ngột run lên, trên trán bóng loáng mỡ màng lập tức rịn ra những giọt mồ hôi, đến khi nhìn rõ dung mạo của người đến, hắn lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ nó, dọa ông đây một phen!
Ra là nó, mìnhcòn tưởng là cha nó chứ!
Bảo sao hôm nay sao mí mắt cứ giật liên tục, ra là vì nó sắp đến.
Chuyện chết đi sống lại, đối với người bình thường rất đáng sợ.
Đối với linh năng giả và quái đàm, thì lại càng đáng sợ hơn, linh năng giả và quái đàm đã chết rồi lại sống lại, có khả năng rất lớn sẽ bị tha hóa mất kiểm soát.
Cho nên Nhị Gia Béo rất sợ Lục Minh chết đi sống lại.
Tên đó mà chết đi sống lại thì còn ra thể thống gì nữa?
Thấy Lục Dĩ Bắc đã đi đến cửa tiệm, Nhị Gia Béo thu lại dòng suy nghĩ, lau vệt mồ hôi trước trán, mặt đầy tươi cười nói: "Tiểu gia hôm nay sao lại nghĩ đến chỗ của tôi vậy? Một mình đến à?"
"Ừm! Thủy ca hôm nay không rảnh, nên bảo tôi tự mình đến, bảo tôi làm xong việc mua bán thì về nói với chú ấy một tiếng là được." Lục Dĩ Bắc mượn danh Bạch Khai nói.
Theo quan sát của anh, Nhị Gia Béo này dường như có vài phần kiêng dè Thủy ca, trước khi bán đồ, hơi nhắc đến tên của Thủy ca một hai câu, ít nhất không đến mức bị lừa, dù sao đây mới là lần thứ hai anh đến, không hiểu quy tắc ở đây.
"Ồ?" Nhị Gia Béo cười tủm tỉm nói, "Không biết tiểu gia hôm nay đến đây, là muốn mua đồ, hay bán đồ?"
"Bán đồ."
Nghe vậy, Nhị Gia Béo khó khăn ngồi thẳng người dậy, nheo mắt hỏi: "Không biết thứ cậu muốn bán là..."
Lục Dĩ Bắc ranh mãnh nhìn trái ngó phải một lượt, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, có thu mua Họa Thủy không?"
"Họa Thủy à? Phải xem có bao nhiêu, số lượng ít thì không mua đâu." Nhị Gia Béo nói.
Trong mắt Nhị Gia Béo, Lục Dĩ Bắc chẳng qua chỉ là một linh năng giả vừa mới vẽ xong linh văn không lâu, cho dù ngẫu nhiên khi săn quái đàm có được Họa Thủy, e là số lượng cũng không nhiều.
Mặc dù Lục Dĩ Bắc có buff thể diện của Bạch Khai và Lục Minh, nhưng tình nghĩa là tình nghĩa, mua bán là mua bán.
Nếu mở ra tiền lệ này, truyền ra ngoài, việc kinh doanh này của hắn sẽ không làm được nữa.
Nhị Gia Béo đang nghĩ, Lục Dĩ Bắc đưa tay vào trong ba lô lục lọi một lúc, lấy ra năm chai Họa Thủy đã được chia nhỏ, đặt trước mặt hắn, "Ông xem nhiêu đây đủ không?"
Nhị Gia Béo: "..."
Thấy Nhị Gia Béo có vẻ đăm chiêu, lâu không mở miệng, Lục Dĩ Bắc nói: "Chú ơi, chú cũng đừng khó xử, nếu không đủ thì chú cứ nói thẳng, không sao đâu, tôi còn một ít..."
Anh nói, lại nhanh chóng từ trong ba lô sau lưng, lấy ra năm chai thủy tinh Họa Thủy, đẩy đến trước mặt Nhị Gia Béo.
Nhìn mười chai thủy tinh Họa Thủy trên bàn, khóe miệng đầy mỡ của Nhị Gia Béo, không dễ nhận ra mà giật giật một cái.
"..."
"Vẫn chưa đủ? Vậy thì chỉ còn..." Lục Dĩ Bắc nói, lại một lần nữa đưa tay vào trong ba lô.
Thấy vậy, Nhị Gia Béo cuối cùng cũng không kìm được đôi mắt của mình, đôi mắt nhỏ như hạt đậu trợn trừng, như trong một khoảnh khắc đã làm phẫu thuật thẩm mỹ cắt mí mắt vậy.
Mẹ nó chứ, nếu cậumà lấy ra thêm năm chai nữa, cậu có tin tôi đột quỵ tại chỗ cho cậu xem không?
Xem ra tra tấn, ờ không đúng, thăm dò đã đủ rồi! Lục Dĩ Bắc nhận ra sự thay đổi biểu cảm của Nhị Gia Béo, không động thanh sắc mà buông mấy chai Họa Thủy đã nắm trong tay xuống.
Chỉ lấy ra một chai, nhẹ nhàng đặt trên bàn.
"Nếu vẫn chưa đủ thì hết cách rồi, tôi thật sự không còn một giọt nào." Lục Dĩ Bắc giọng điệu bất đắc dĩ nói.


2 Bình luận