Giữa đêm khuya, tại một biệt thự ở ngoại ô Hoa Thành.
Gã nam cao gầy lấy lon nước từ tủ lạnh, bước ngang qua bên cạnh cô gái tai mèo đang miệt mài nghiên cứu nhiệm vụ xét duyệt, vô tình liếc thấy danh sách những người được phân vào ca duyệt lần này, trợn tròn mắt.
“Không lẽ cô thực sự để địa điểm kiểm duyệt của Vương Bất Lưu Hành ở lò mổ Nam Giao rồi chứ? Chuyện này có hơi bất ổn không?”
Cô gái tai mèo khẽ liếc gã, mắt lười biếng đáp:
“Chỗ đó có gì sai chứ? Tôi còn chưa hỏi anh nữa kìa. Không phải anh đã nói Lý Duy Nhất vừa vào lò mổ đã bị giết trong nháy mắt rồi sao? Sao hắn lại xuất hiện trong danh sách của tôi?”
“À cái này…” gã cao gầy gãi gãi cằm, cười gượng gạo, “Tôi tận mắt thấy thằng đó bị lôi vào trong mà!”
“Tôi cũng vừa mới biết hắn vẫn sống, mà làm gì biết hắn sống sót kiểu gì? Không lẽ Đại ca bọn mình tính nhầm?”
“Chậc!” cô gái khẽ phun nước bọt, “Đại ca chả có sai sót như anh đâu.”
“Ừ…” gã cao gầy hé miệng định nói gì, nhưng ngoảnh sang màn hình máy tính đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, cô xếp Thiếu Nữ Mạt Chược Thiên Tài và Vương Bất Lưu Hành làm chung à? Thật sự ổn không?”
“Tôi thấy nếu hai đứa đó đụng mặt nhau có khi sẽ gây rắc rối đó.”
Cô gái tai mèo quay lại, mắt lười biếng dòm gã:
“Tôi hỏi anh, sao anh không thể lạc quan hơn một chút?”
“Cả hai người họ đều có điều muốn tìm hiểu, tôi nghĩ khả năng họ hợp tác với nhau là rất cao.”
“Lò mổ Nam Giao không phải vẫn luôn nằm trong danh sách đen sao? Nếu hai người đó hợp tác, vừa duyệt xong vừa giải quyết luôn vụ lò mổ Nam Giao thì còn gì bằng!”
Gã gầy lắc đầu:
“Tôi không mấy tin đâu. Cô nghĩ xác suất họ hợp sức là bao nhiêu?”
“Ít nhất bảy phần.”
“Tôi nghĩ tối đa cũng chỉ ba phần.”
“Hừ!" Cô gái tai mèo khẽ hừ một tiếng, giơ nắm đấm nhỏ mũm mĩm màu hồng về phía gã đàn ông gầy cao, "Vậy chúng ta cứ chờ xem!"
...
Ngày hôm sau.
Lúc trời vừa sáng, Lục Dĩ Bắc trải nghiệm cuộc sống “dư dả” của dân có tiền— ngồi bên hồ bơi nhà mình, đón ánh bình minh.
Nhưng sau khi tắm nắng, phục hồi nguyên trạng và thưởng thức chút sương mai, anh nhanh chóng thấy buồn rầu.
Ngồi trễn chân trên ghế bên hồ, Lục Dĩ Bắc ôm chiếc ly thủy tinh cao cổ, nhìn giọt Họa Thủy ít ỏi đến đáng thương bên trong, chân mày nhíu chặt.
“Sao hôm nay lại ít thế này?”
Trong cơn mơ màng, Lục Dĩ Bắc dường như thấy tiền của mình mọc cánh bay đi, vừa bay vừa ngoắc tay chào anh.
...
Khi trời sáng hẳn, đúng giờ hẹn, Bạch Khai lái xe tới trước cổng biệt thự.
Lục Dĩ Bắc nhận điện thoại, từ trong biệt thự bước ra ngoài, thấy Bạch Khai, đứng chết sững mấy giây.
Mặt anh ta tái nhợt, mồ hôi mướt mát trên trán, hai hốc mắt thâm quầng, trông như vừa già đi mười mấy tuổi chỉ sau một đêm.
Lục Dĩ Bắc nghĩ tới việc Thủy ca đã vất vả cả đêm lo cho mình, trong lòng Lục Dĩ Bắc không khỏi ấm áp, bước tới vỗ vai anh ta:
“Thủy ca ơi, tối qua vất vả cho chú rồi.”
Bạch Khai chống một tay vào hông, một tay dựa tường, liếc nhìn Lục Dĩ Bắc bằng ánh mắt u uất:
“Khỏi phải nói cũng biết mệt! Chẳng hiểu Dì Trương biết cha đưa con gái đến đây kiểu gì, nợ ân tình thì không trả không được… thôi, không nhắc tới nữa!”
Cũng đáng, ít ra bù được khoản lỗ kinh tế vì cứu Tiểu Bắc. Bạch Khai thầm nghĩ.
“Tôi tưởng…” Lục Dĩ Bắc mở miệng, nhưng lại nuốt lời.
Anh cứ tưởng tối qua Thủy ca đều ở Tư Dạ Hội canh chừng bộ da người đó, không ngờ sự hy sinh của anh ấy lại nhiều hơn anh tưởng.
Nhưng đêm qua anh ta đã lái chiếc xe cổ cả đêm, giờ lại lái chiếc Beetle, đây có tính là lái xe quá sức không nhỉ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Trên đường về Tư Dạ Hội, Bạch Khai bắt đầu “bài giảng linh năng” cho Lục Dĩ Bắc:
“Tới Tư Dạ hội thì quy trình thế này, đầu tiên là khám sức khỏe...”
“Lại kiểm tra? Tôi xác nhận chút, chỗ chúng ta là Tư Dạ hội chứ không phải trung tâm khám sức khỏe lởm đấy chứ?” Lục Dĩ Bắc nói.
“ Vớ vẩn! Chuyện khám trước khi vẽ linh văn là để xác định con có phải quái dàm không; sau khi vẽ xong thì để xác định con thích nghi linh văn ra sao, khác nhau đấy, hiểu chưa?”
“Được rồi…” Lục Dĩ Bắc bĩu môi, “thế là chú kiểm tra cho tôi hay…”
“Tất nhiên là nhỏ què ấy kiểm tra!” Bạch Khai lắc đầu, vẻ mặt vốn đã tiều tụy lại càng thêm ủ rũ, “Từ nay về sau ở Tư Dạ Hội, con thuộc cô ta chứ cha chả được quản con nữa.”
“Cũng tốt.” Lục Dĩ Bắc gật gù.
Giang Ly lạnh lùng nhưng ít nhất là thiếu nữ xinh đẹp, còn hơn để Thủy ca sờ soạng khắp người.
“Tiểu Bắc…”
“Hửm?” Lục Dĩ Bắc lạnh người.
“Con như vậy cha đau lòng lắm.”
Lục Dĩ Bắc thấy Bạch Khai đột nhiên quay người lại, trên gương mặt anh ta bỗng chốc ngấn lệ, làm anh nổi hết da gà, hốt hoảng nói:
“Ôi trời ơi, đừng như vậy chứ, không thì để hôm khác tôi đích thân xuống bếp mời chú một bữa?”
“Con nói thật chứ?”
“Ừ.” Lục Dĩ Bắc hời hợt đáp.
“Tới nhà con à?”
“Ừ, ờ… nhưng là nhà cũ, căn hộ thì không tiện.” Lục Dĩ Bắc dừng giây lát, “Từ khi lên đại học tôi ít nấu ăn nên dụng cụ nhà bếp không đầy đủ.”
Bạch Khai mỉm cười:
“Chỗ nào cũng được, rồi kêu… kêu thêm vài đứa bạn đến.”
“…”
Có gì đó không đúng? Tiểu Bắc (Thủy ca) có chuyện gì giấu mình sao?
Dường như cảm nhận được đối phương đều có điều gì đó giấu giếm trong lời nói, cả hai cùng rơi vào một khoảng im lặng đầy ngượng ngùng.
Qua gương chiếu hậu, họ trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý, rồi đồng thanh:
“Cha(Tôi) nói trước đi!”
“Thôi được, Cha(Tôi) nói trước.”
"..."
Im lặng một hồi, Lục Dĩ Bắc mở lời trước:
“Tôi chỉ muốn hỏi, cái chết của cha tôi, thật sự chỉ là tai nạn giao thông thôi sao? Từ khi dính vào quái đàm, tôi luôn thấy có gì đó không ổn.”
Nghe vậy, Bạch Khai giật mình, rồi nở nụ cười, không trả lời ngay mà hỏi lại:
“Cha muốn hỏi, sức mạnh Ma Nữ của con đến từ đâu? Sau khi có được nó, con đã làm những gì?”
Đúng là phản công! Lục Dĩ Bắc nhíu mày:
“Là sau lần bị Thỏ Tiên Sinh tấn công. Còn về việc đã làm gì, tóm lại tôi không làm chuyện gì xấu cả.”
“Tiểu Bắc, vậy cha cũng không giấu nữa,” Bạch Khai bĩu môi, “sau tai nạn, cha đến hiện trường, phát hiện sóng linh năng còn sót lại, hung thủ là ai thì chỉ đoán mò, chưa xác định được, bây giờ chưa thể nói cho con biết được.”
Lát sau, anh ta hạ giọng:
“Khi nào con đủ mạnh, cha cũng đã xác định được phỏng đoán của mình, lúc đó nói cho con cũng không muộn.”
“Ừ, hiểu rồi.” Lục Dĩ Bắc nhẹ nhàng đáp lại, rồi không nói gì nữa, một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
...
8:50 sáng.
Trước cổng Cục Quản lý Nghiên cứu Văn hóa Dân gian Hoa Thành.
Kết thúc một ngày trực đêm, Lý Hiên vươn vai một cái, chậm rãi bước ra từ cổng chính, chuẩn bị đến đầu phố Mẫu Đơn thưởng thức một bữa sáng nóng hổi.
Vừa ra khỏi cửa, từ xa Lý Hiên đã trông thấy Giang Ly khập khiễng bước đến từ đầu hẻm bên kia.
Hai người nhìn nhau từ xa một lát, vào khoảnh khắc lướt qua nhau, Giang Ly nở nụ cười quái dị pha chút khiêu khích, gật đầu với Lý Hiên khi đi qua.
“???” Lý Hiên trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn bóng lưng Giang Ly đã đi xa, sắc mặt tái mét.
Chuyện quái gì thế này? Đây lần thứ mấy rồi? Cô ta định làm gì?
Trong một ngày qua, họ tình cờ gặp nhau đến sáu, bảy lần, mỗi lần gặp Giang Ly lại nở nụ cười rợn người ấy với Lý Hiên.
Mới một hai lần thì còn chấp nhận được, nhưng nhiều lần quá không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Không lẽ cô ta lại muốn chọc xẹp lốp xe của mình lần nữa? Lý Hiên nghĩ, vừa quay người lại, thì thấy Lục Dĩ Bắc và Bạch Khai sóng vai đi tới, cùng lúc làm động tác gần như y hệt nhau, dùng hai tay làm động tác “chọc”, chọc từng nhát khiến tim anh ta đau thắt lại.
Lý Hiên: “…”
Một ngày tốt lành, kết thúc từ khi gặp Giang Ly, Bạch Khai và Lục Dĩ Bắc.
Bước qua cổng, khi đi qua khu vườn nhỏ, Lục Dĩ Bắc bỗng nhớ tới cô gái hôm qua khiến anh áp lực vô cùng, bất giác anh ngó về góc khu vườn.
Cô Nấm ấy vẫn che ô đen to ngồi xổm dưới gốc cây lớn, vừa thấy Lục Dĩ Bắc nhìn sang, cô ta liền ngẩng đầu lên nhìn lại, khóe miệng nở một nụ cười.
Lục Dĩ Bắc: “…” Cô ta mỉm cười với mình làm gì?
Lúc này...
Dù sao thì anh cũng không cười nổi, chỉ đành gật đầu với cô ấy.
Trong lúc Lục Dĩ Bắc và Cô Nấm ấy đang "nhìn nhau đắm đuối", Giang Ly đứng trước cửa sổ văn phòng giống như cô giáo chủ nhiệm thần bí, lén nhìn trộm.
Tiền bối hình như rất thích Lục Dĩ Bắc thì phải? Mình chưa bao giờ thấy chị ấy cười với người khác. Giang Ly nghĩ.
…
Nửa tiếng sau.
Bên trong văn phòng số "V" – Cục Quản lý Văn hóa Dân gian Hoa Thành.
Lục Dĩ Bắc cởi trần, bước ra từ một thiết bị kiểm tra có hình dáng giống như Trinh nữ sắt, Giang Ly ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt lướt qua linh văn Ifrit thấp thoáng trên lưng anh, trầm ngâm hai giây, rồi cầm bút điền một vài số liệu vào biểu mẫu trên bàn[note77181]:
【Độ tương thích linh văn: Tốt
Cấp độ dao động linh năng: B- ~ B+
...】
Lục Dĩ Bắc đứng bên nhìn Giang Ly ghi chép, nhớ lại trải nghiệm trong thiết bị kiểm tra vừa rồi, đầu anh vẫn còn cảm thấy hơi đau nhức.
Vừa vào buồng, chưa kịp quen không gian ngột ngạt tối tăm bên trong thì tiếng nhạc du dương vang lên bên tai, dần dần tăng tốc, âm điệu càng lúc càng cao và dần mất đi sự hài hòa, rồi biến thành tiếng ồn kinh dị.
Tiếng ồn đó như lời thì thầm của ma quỷ, khơi gợi đủ loại dục vọng đen tối ẩn sâu trong lòng người.
Nhưng kể từ khi nuốt Trứng Ma Nữ, Lục Dĩ Bắc đã quá quen, anh không chỉ nghe tiếng vọng điên dại, mà còn nhìn thấy vô số cảnh tưởng kỳ quái dị thường.
Vì đã quen từ lâu nên anh vượt qua bài kiểm tra một cách hoàn hảo.
“Vậy, lãnh đạo, tôi thế này là qua rồi ạ?”
Giang Ly đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Bắc, khẽ gật đầu:
“Ừ, qua rồi.”
Thực ra ngay khi cô thấy Cô Nấm mỉm cười với Lục Dĩ Bắc, Giang Ly đã mặc định anh đạt, những bài kiểm tra sau đó, chẳng qua chỉ là làm theo quy trình mà thôi.
“Thật tốt…” Lục Dĩ Bắc thở phào, trong lòng mừng rỡ: từ hôm nay, mình chính thức là thành viên 'hai mang', ờ, thành viên chính thức của Tư Dạ Hội rồi.
Đang mừng, bỗng Giang Ly lên tiếng:
“Nhưng, bài kiểm tra vẫn chưa kết thúc.”
Lục Dĩ Bắc từ lúc nghe Bạch Khai giới thiệu quy trình đã biết, gật gù:
“Tôi biết, tiếp theo là kiểm tra năng lực đặc biệt đúng không? Thủy ca nói với tôi rồi.”
"Ờ, Thủy ca chính là Bạch Khai." Thấy trong mắt Giang Ly lóe lên một tia nghi hoặc, Lục Dĩ Bắc vội giải thích.
“Ồ, biệt danh nghe cũng hợp đấy...” Giang Ly gật đầu, đứng dậy, hơi khập khiễng đưa anh ra khỏi văn phòng.
Lục Dĩ Bắc thấy vậy liền bước tới, định đỡ Giang Ly nhưng cô khéo léo né tránh.
“Đi thôi, theo tôi đến phòng tập.”
Lục Dĩ Bắc lúng túng gãi má, rồi bước theo sau Giang Ly.
Hai người im lặng đi trên hành lang dài dằng dặc tưởng như vô tận, bên tai chỉ còn tiếng gót giày và cây gậy của Giang Ly khẽ chạm xuống nền đất.
Lục Dĩ Bắc liếc trộm nhìn gò má thanh tú của Giang Ly, dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi, "Lãnh đạo, cho tôi hỏi một câu được không?"
“Hỏi đi.”
“Sao chị thích đánh Mạt Chược thế?”
Từ lúc thấy câu hỏi này từ chỗ Quản Lý Mèo đến giờ Lục Dĩ Bắc vẫn ám ảnh, vì nó được đặt ngang hàng với cái chết của cha anh, nên câu chuyện đằng sau chắc chắn không đơn giản.
Giang Ly hơi cúi đầu, trong mắt thoáng qua một nét buồn bã, nhưng không né tránh, thẳng thắn trả lời:
"Bố tôi từng là con bạc nổi tiếng nhất Hoa Thành, là con gái của ông ấy, tôi từ nhỏ đã quen tai quen mắt, có nghiện cờ bạc, cũng rất bình thường đúng không?"
Ngừng một chút, Giang Ly dịu giọng nói thêm, "Ngoài ra, cờ bạc không phải là thói quen tốt, trên đời này chưa bao giờ có cái gọi là đánh ít bạc cho vui, cờ bạc chính là cờ bạc, không phân biệt lớn nhỏ."
"Người thắng thì muốn thắng nữa, người thua thì muốn gỡ gạc, một khi đã mê cờ bạc thì chẳng còn để ý đến bất cứ điều gì. Chỉ cần đã ngồi vào chiếu bạc, sớm muộn gì cũng có ngày thua."
Giang Ly hiếm khi nói nhiều và dịu dàng như vậy, Lục Dĩ Bắc nghe mải mê, đến khi anh hoàn hồn lại thì đã đến sân luyện tập của Tư Dạ Hội Hoa Thành.
Sân tập rộng gần bằng một sân bóng đá trong nhà, nền trải cát sỏi, bốn bức tường tường bọc kim loại lạ, góc bên này dựng cọc sắt hình người, góc kia thì bày máy tập thể hình.
Lục Dĩ Bắc hoàn toàn không ngờ rằng, sau cánh cửa sắt nhỏ bé kia lại ẩn chứa một không gian rộng lớn đến vậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh chần chừ vài giây rồi mới theo sự chỉ dẫn của Giang Ly, đi đến bên cạnh những thiết bị tập thể hình đó.
"Thử xem?" Khương Ly chỉ vào một máy kiểm tra lực đấm, thờ ơ nói, "Mặc dù linh văn của cậu là loại năng lượng, nhưng thông thường, nó đều có tác dụng cường hóa cơ thể nhất định."
Lục Dĩ Bắc thấy vậy hơi nhíu mày, sợ mình đấm hỏng máy. Nhưng bài kiểm tra vẫn phải làm, anh hít một hơi thật sâu, xoay xoay cánh tay vài cái, rồi bước lên phía trước, tạo dáng rồi tung một cú đấm nhẹ.
Lục Dĩ Bắc cảm thấy mình đã dùng rất ít lực.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tung ra cú đấm, anh vẫn nghe rõ tiếng gió rít bên tai, còn lực đạo lao tới lại vượt xa mọi dự đoán, khiến cơ thể bất ngờ mất thăng bằng, chúi về phía trước.
Vậy mà đúng lúc tưởng như sắp ngã, cột sống, gân cốt và dây chằng của anh theo bản năng căng lên, dồn lực. Chỉ trong một thoáng, anh đã lấy lại trọng tâm, giữ vững cơ thể.
“Bốp-!”
Theo tiếng động trầm đục vang lên, Giang Ly nhìn vào màn hình hiển thị số, khẽ nhướng mày:
“217 Kg, không tệ.”
“Được rồi, kiểm tra sức mạnh cơ thể sơ qua vậy là được rồi, quan trọng là phần sau.”
“Linh văn hệ năng lượng thường sẽ thuộc về ba dạng: cơ thể năng lượng hóa, tăng cường chú thuật thuộc tính, hoặc chú thuật linh văn bản mệnh. Nhưng dựa vào sức mạnh cậu vừa bộc phát, chắc không phải dạng đầu.”
Mặc dù bài kiểm tra lực đấm vừa rồi của anh đã gần đạt đến trình độ của một tuyển thủ quyền Anh đẳng cấp thế giới, nhưng nếu đó thực sự là năng lực đặc thù thuộc loại cường hóa năng lượng cơ thể, thì sức mạnh phải vượt xa hơn thế, đồng thời khi ra đòn, còn kèm theo một số thuộc tính lửa nữa.
Lục Dĩ Bắc, "..."
Nói cách khác, là sự khác biệt giữa chiến binh, pháp sư và dị năng giả phải không?
Vừa rồi lo lắng bại lộ chuyện cơ thể mình sớm đã được Trứng Ma Nữ cường hóa, mình chỉ dùng khoảng hai ba phần sức lực, biết đâu mình chính là loại thứ nhất. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang im lặng, Giang Ly quay người lại, hỏi:
“À, sau khi vẽ linh văn xong, cậu có học được chú thuật đặc biệt nào không?”
"Về mặt lý thuyết mà nói, loại chú thuật này, hẳn là tương ứng với linh văn của cậu, cũng chính là năng lực của Ifrit."
Chú thuật của Ifrit thì chưa thấy đâu, ngược lại mình học được không ít chú thuật từ Đỗ Tư Tiên... Lục Dĩ Bắc lắc đầu: "Cái này thì không có."
"Ừm." Giang Ly một tay chống cằm gật đầu, "Vậy thì năng lực cậu nhận được hẳn là tăng cường chú thuật thuộc tính lửa. Thông thường, giới hạn trên của hiệu quả tăng cường này sẽ vào khoảng 20 lần, nhưng cấp bậc linh văn của cậu tương đối cao, tôi nghĩ giới hạn trên có thể sẽ đạt tới khoảng 30 lần."
"Bây giờ phải xem giới hạn dưới là bao nhiêu, thường thì sẽ nằm trong khoảng từ 0 đến 5 lần."
“Khoan đã, lãnh đạo!” Lục Dĩ Bắc hốt hoảng ngắt lời, "Nếu giáo viên thể dục kiêm giáo viên toán của tôi dạy không sai thì, 0 nhân với bất kỳ số nào, đều bằng 0 đúng không?"
“Đúng,” Giang Ly gật đầu, “nếu xui thì giới hạn dưới là 0, khi thi triển chú thuật dễ bị xịt.”
"Nhưng cậu không cần lo, đó đều là những sự kiện xác suất nhỏ trăm năm mới gặp."
Hơn nữa, cho dù có gặp phải, cũng có thể mang theo bùa chú bên người để đối phó với tình huống thi triển chú thuật thất bại. Giang Ly thầm bổ sung trong lòng.
Lục Dĩ Bắc “…”
Mình vốn còn trông cậy vào cái linh văn này để tự bảo vệ những lúc không tiện hóa quái đàm mà!
Theo lời Giang Ly nói như vậy thì toi rồi.
Tôi, Lục Dĩ Bắc, đúng là một kẻ siêu xui xẻo mà. Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Anh luôn tin vào một quan điểm, chỉ cần sống đủ lâu, chuyện xui xẻo... nhất định sẽ xảy đến với mình.
Và sự thật cũng chứng minh, suy nghĩ của anh chẳng sai chút nào.
Khi anh nắm lấy đuôi của cái máy mô phỏng chú thuật, trông giống như một bức tượng cá chép gấm khổng lồ bằng đồng, rồi làm theo chỉ dẫn của Giang Ly, liên tục truyền linh năng vào, miệng cá chép đóng mở, liên tiếp phun ra hơn chục lần những luồng quang diễm mạnh yếu khác nhau.
Nhìn lại Giang Ly, anh phát hiện vẻ mặt của cô ấy có sự thay đổi tinh tế.
Cô ấy một tay chống cằm, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bảng biểu trước mặt, nhíu mày, trong mắt ẩn chứa chút u ám, chỉ nhìn biểu cảm cũng biết là đã gặp phải chuyện gì đó không hay.
“Lãnh đạo, không lẽ tôi gặp chuyện hiếm gặp nhất, giới hạn dưới là 0 hả?” Lục Dĩ Bắc yếu ớt hỏi.
Giang Ly nhìn anh, nhẹ nhàn lắc đầu:
“Không phải.”
Lục Dĩ Bắc vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó, tâm trạng lại tụt dốc không phanh theo lời Giang Ly.
“Nhưng tình trạng của cậu là nghìn năm mới gặp một lần. Chưa ai trong cơ sở dữ liệu Tư Dạ Hội đạt tăng cường chú thuật 53.4 lần khi vừa có linh văn”
"Mức độ này, gần như có thể khiến uy lực của một chú thuật tiêu chuẩn, tăng lên đến mức của một chú thuật chính xác thuần tấn công."
Từ biểu cảm của Giang Ly, Lục Dĩ Bắc thầm đoán: Cô sẽ nói “Nhưng” đúng không?
"Nhưng..." Giang Ly vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lục Dĩ Bắc, "tôi cũng lần đầu nghe nói, có người lại đạt mức tăng chú thuật là số lẻ như 0.01 lần."
"Điều này cũng sẽ khiến cậu khi thi triển cấm chú, uy lực giảm xuống chỉ bằng một chú thuật tiêu chuẩn."
Lục Dĩ Bắc: “???”
Cái này không phải giống như dùng hết tiền để quay gacha, rút ra một SSR cực kỳ hiếm, nhưng lại vô dụng nhất hay sao? Hoàn toàn là chơi khăm tâm lý người ta mà! Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Dường như nhận ra tâm trạng rối bời và sa sút của Lục Dĩ Bắc, Giang Ly bước tới, vỗ vỗ vai anh, nghiêm túc an ủi: "Không cần đau lòng, ít nhất cậu cũng là người kỳ lạ nhất trong số tất cả các linh năng giả hệ năng lượng."
"Đây cũng không hẳn là chuyện xấu, lượng linh năng tiêu hao khi thi triển chú thuật cũng sẽ dao động theo mức tăng phúc, ít nhất khi cậu thi triển cấm thuật, lượng linh năng tiêu hao, có lẽ cũng chỉ bằng 0.01 lần của người khác."
Lục Dĩ Bắc: “…”
Linh năng tiêu hao chỉ bằng 0.01 lần, vậy còn uy lực thì sao?
Lãnh đạo ơi, cô đã không biết an ủi người khác, thì đừng có an ủi được không?
Anh thầm ca thán, rồi lại nghĩ có lẽ mình còn có năng lực đặc biệt cường hóa năng lượng cơ thể, đột nhiên cảm thấy được chút an ủi.
Không làm được đại pháp sư, ít nhất cũng có thể làm chiến binh cuồn bạo khát máu mà! Lại còn là kiểu chiến binh thỉnh thoảng nổi điên bất chợt, ném quả cầu lửa như Viêm Bạo vậy. Anh thầm nghĩ.
Bước đầu tiên để hành hạ tinh thần người khác, chính là tâm thế của mình phải tốt. Là vua tra tấn của Hoa Thành, anh rất nhanh đã thuyết phục bản thân chấp nhận hiện trạng, điều chỉnh lại tâm trạng.
Giang Ly vẫn luôn đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát anh, thấy vẻ phiền muộn trong mắt anh dần tan biến, bèn bình thản nói: “Nếu tâm trạng của cậu đã điều chỉnh tốt rồi, vậy chúng ta sang phần tiếp theo nhé?”
“Theo quy định, linh năng giả tân binh sau khi thích ứng sơ qua với linh văn, sẽ phải bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, nhưng chỗ tôi hơi khác một chút.”
Cô ấy vừa nói, vừa đưa tay vào túi chiếc áo khoác hai hàng khuy lục lọi một hồi, rồi rút ra một tờ giấy đưa đến trước mặt anh.
“Đây là những nhiệm vụ cậu cần phải hoàn thành gần đây, về cơ bản đều không tiếp xúc trực tiếp với chuyện ma quái, cậu chọn một cái trước đi?”
Không tiếp xúc trực tiếp? Thế thì dễ rồi… Lục Dĩ Bắc vui mừng cầm giấy lên nhìn, ánh mắt chợt giật mình.
…Ủa, cái lò mổ Nam Giao này, sao quen quen?


0 Bình luận