Nhặt tiền, ai mà chẳng thích?
Sáng sớm vừa ra khỏi nhà đã nhặt được tiền ngay cổng khu dân cư, với một kẻ thích xài chùa như Lục Dĩ Bắc, đó tự nhiên là chuyện cực kỳ tốt đẹp.
Nhưng anh không muốn vì đống tiền không rõ nguồn gốc mà phá hủy cuộc sống bình yên hiện tại.
Dĩ nhiên, vấn đề chính không phải tiền này quái dị, mà là… ít quá.
Trên đường đến Đại học Công nghệ Hoa Thành, Lục Dĩ Bắc bĩu môi: “Mấy ngàn mà đòi dụ tôi? Coi thường tôi quá rồi đấy!”
Con người ai cũng có lòng tham, đúng vậy, nhưng tiếc thay, lòng tham của Lục Dĩ Bắc to hơn người thường gấp bội.
Nói thẳng ra, muốn anh mắc câu, phải thêm tiền.
“Nếu tăng số tiền lên trăm lần, tôi còn cân nhắc. Lên cả vạn lần thì…”
Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm, cố ý liếc xung quanh, như muốn ai đó nghe thấy, giọng cao hơn vài phần: “Lên vạn lần, thần tiên tôi cũng xử cho mà xem!”
Nói xong, anh đứng bên đường, chờ một lúc. Thấy không có đống tiền đỏ rực, vô hình với người khác, hiện ra trước mặt, anh thầm thở dài.
Gần đây anh thật sự thiếu tiền…
Sau khi tìm ra cách khắc phục khuyết tật bản thân, Lục Dĩ Bắc phát hiện gia sản bố để lại chẳng thấm vào đâu.
Anh mất cả tháng, vất vả phân tích tri thức từ Đại Xà Thần, tìm ra vài thứ dùng được. Chưa kịp mừng, hiện thực đã tát cho một cú: “Không nạp tiền mà đòi mạnh lên à?” Rồi phất tay bỏ đi.
Lục Dĩ Bắc đã khéo léo hỏi thăm Câu Manh – cô nàng Chỉ Được Nhìn Xa Không Được Đụng, Ăn Như Heo, Tính Khó Ở, Nghiện Net Cực Nặng, Tiểu Thư Moe. Công thức cường hóa cơ thể giai đoạn một và hương tăng cường tinh thần, cộng lại ngốn vài chục vạn. [note76516]
Đó còn là giá bạn bè trong Đào Nguyên, giảm tận 15%.
Chưa kể hai thứ Linh Tê Giác và Quy Diên Hương, anh tìm khắp nơi ở chợ đen cũng chẳng thấy. [note76517]
Chín giờ hai mươi ba phút sáng, ngoại ô Hoa Thành, trong một khu biệt thự.
Căn biệt thự rộng thênh thang, phòng khách bày bảy tám bàn máy tính, mỗi bàn chất vài màn hình, như phòng tập của đội tuyển esports chuyên nghiệp.
Lúc này, chỉ có một gã đàn ông ngồi góc gần cửa sổ. Hương trà thoang thoảng bay ra từ chiếc ấm trà thanh hoa men lam của Thiên Hóa Nguyên Thủy. Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ chiếu qua, hắn đang chậm rãi thưởng thức cuốn sách bản đơn trên tay. [note76518]
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động. Một bóng đen lướt qua, một con mèo mướp xinh xắn đáp xuống bàn, một chân đập lên cuốn sách, mở miệng nói tiếng người: “Đừng đọc nữa! Ta tức chết mất!”
Gã bỏ cuốn Bạn Gái Silicon Của Tôi xuống, ngáp dài nhìn con mèo mướp: “Mèo, sao về sớm thế? Xong vụ Vương Bất Lưu Hành rồi à?”
“Xong cái rắm! Tức chết ta rồi, ngươi không biết nó quá đáng cỡ nào đâu!” Mèo mướp dựng lông, gầm gừ.
“Ngươi biết sao nó không nhặt tiền ma không? Vì chê ít! Nó còn bảo tăng vạn lần mới chịu cân nhắc.”
“Tức chết, ta muốn hủy tư cách xét duyệt của nó, xử luôn cho rồi!”
“Không được, nó là mục tiêu quan trọng.” Gã phẩy tay. “Hay ngươi nghỉ vài ngày đi?”
Nói xong, hắn ngồi thẳng, gõ địa chỉ “WHO.IS.APPARITION”. Trang web hiện ra, logo đầu lâu hài hước. Hắn nhập tên “ASMODEUS.COM”, xác nhận mật khẩu và USB bảo mật, nhấn Enter. Giao diện chuyển sang “Hồ Sơ Nhóm chat quái đàm”, đỏ vàng sặc sỡ, như trang khuyến mãi Tết của Taobao.
Hắn lướt chuột, tìm một tùy chọn ẩn dưới đống trang trí, nhấn vào. Màn hình tối sầm, hiện bảng đen với hàng loạt mục quái đàm.
Hắn di chuột đến một mục: 【Ủy thác: Giết gã chồng cũ phân xác tôi || Thù lao: Toàn bộ tài sản trước khi chết】, rồi quay sang mèo lông vằn.
“Dù sao Vương Bất Lưu Hành cuối cùng cũng phải được chiêu mộ. Nếu nó thích tiền thế, hay ngươi làm thêm vài ủy thác danh sách đen, gom tiền đưa nó?”
“Dựa vào đâu! Dựa vào đâu! Tiền ta kiếm cũng để khắc phục khuyết tật của ta, dựa gì đưa nó?” Con Mèo mướp lăn lộn trên bàn, móng vung loạn xạ, như thể đang đánh nhau với ai đó cách xa vài chục cây số.
Gã trầm ngâm, chống cằm: “Vậy chỉ còn một cách.”
“Nói nghe xem?”
Hắn vươn tay, gãi nhẹ dưới cằm con mèo mướp lông xù, khóe miệng nhếch nụ cười bỉ ổi: “Ta quen một đám trên mạng, biết đường dây liên lạc với mấy gã siêu giàu có sở thích đặc biệt với bé gái … Á! Má nó! Đau đau đau!”
Chưa nói hết, con mèo mướp nhảy dựng lên, cào cho hắn mười mấy vết máu đỏ ửng trên mặt.
Nó nhảy xuống bàn, liếc lạnh: “Lần sau còn nói thế, ta đăng ủy thác danh sách đen!” Rồi đi thẳng.
Gã ôm mặt, nhìn chằm chằm bóng lưng con mèo biến mất vào góc tối, lẩm bẩm: “Ta còn chưa nói xong! Chỉ riêng Phù Ly Cơ – một ‘nữ Bồ Tát’ như thế – vừa lo kiếm tiền nuôi cả nhà, có gì xấu hổ đâu, thiệt là...” [note76513]
"NGHÉÉÉAAAOOO—!!"
Biệt thự trống rỗng vang lên tiếng mèo gào rợn người. Gã run lên, làm động tác kéo khóa miệng, cầm cuốn “Tiểu Lưu Bị” tiếp tục nghiên cứu.
Gần đây, Lục Dĩ Bắc sống khá sướng.
Sau khi rời ảo cảnh Trúc Giản, không biết có phải do máu thần ô uế ảnh hưởng, mắt anh không còn nóng ran nữa.
Mỗi chiều tà, khi ngừng quái đàm hóa, anh bớt đau đớn, thậm chí ít thấy bóng dáng kỳ quái hơn.
Cuộc sống như được kéo về quỹ đạo. Mọi thứ trước đây như giấc mộng quái gở.
Hàng ngày, anh dậy sớm, đi học đúng giờ, rảnh thì giúp giáo sư Mã ở phòng nghiên cứu, hoặc làm việc “bán thời gian” ở Cục Văn hóa Dân gian Hoa Thành.
Xong việc, anh dạo phố cổ, mua đồ ăn ngon, về căn cứ bí mật, hoặc ăn một mình hoặc chia sẻ với “Vợ người ta”.
Đúng vậy, Anh gặp Nam Lĩnh Nhiễu Hoa ở trên tháp đá phố Mẫu Đơn không chỉ một lần.
Ban đầu, Lục Dĩ Bắc khó chịu vì căn cứ bí mật bị xâm nhập. Nhưng vài lần tiếp xúc, anh thấy cô gái này không chỉ xinh đẹp, tính hào sảng, mà rất hợp gu với mình.
Về khoản ăn uống, hai người là tri kỷ.
Con người ta hễ có cùng sở thích thì rất dễ trở thành bạn bè. Huống chi đối phương là cô gái xinh đẹp. Chỉ tiếc…
Nghĩ đến đây, sau giờ học, trên đường đến phố Mẫu Đơn, Lục Dĩ Bắc bất giác nhớ đến Nam Lĩnh Nhiễu Hoa, tự vả mình một cái.
“Khốn khiếp Lục Dĩ Bắc, nói chuyện ăn uống thì cứ nói chuyện ăn uống, thèm muốn thân thể người ta làm gì? Mày khác gì Tào Tháo?!” [note76514]
Nhưng… phải công nhận, lối chơi của Thừa Tướng Tào đúng là đỉnh cao! Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, ngẩng lên, thấy ngay Tào, à không, Thủy ca ở cổng trường.
Giờ tan học, trước Đại học Công nghệ Hoa Thành đầy xe đón người. Chiếc xe màu tím đồng bóng của Bạch Khai không đắt nhất, nhưng chắc chắn nổi nhất.
Thêm áo lông chồn trắng tuyết, khuyên tai đính kim cương lấp lánh, điếu xì gà ngậm miệng, gương mặt đẹp trai pha chút tang thương, đúng chuẩn chàng trai hư nhất phố.
Lục Dĩ Bắc từ đứng xa quan sát một lúc rồi lặng lẽ lấy mặt nạ Hulu Brothers từ ba lô, đeo lên và cúi đầu đi tới. [note76515]
Mặt nạ này anh mua khi trả tiền cho Cố Thiến Thiến ở chợ đêm. Gần đây, Cố Thiến Thiến tối nào cũng bày sạp, có vẻ còn thiếu tiền hơn cả anh.
Lục Dĩ Bắc không hiểu, những món hàng dỏm của Cố Thiến Thiến rõ ràng là không thể bán được, nhưng sạp lúc nào cũng đông kẻ kỳ quái, buôn bán phát đạt.
Khi bạn để ý ai đó, dù người đó có ngụy trang kỹ tới đâu và lẫn trong đám đông, bạn vẫn dễ dàng nhận ra.
Thế nên, Bạch Khai liếc cái là thấy Lục Dĩ Bắc, vẫy tay hét: “Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, Cha đây! Đeo mặt nạ Hulu Brothers làm gì?”
“Đệt!”
Lục Dĩ Bắc khẽ chửi một tiếng, dưới ánh mắt kỳ lạ của đám bạn học, ba chân bốn cẳng ù tới, chui vào xe rồi kéo kính lên.
Bạch Khai thong thả lên xe, khởi động máy, rời trường.
Chiếc xe tím đồng bóng lăn bánh trên đường rộng, như cảnh đẹp của thành phố, chẳng biết đi đâu.
Lục Dĩ Bắc liếc Bạch Khai qua gương chiếu hậu, thầm tính có nên kể chuyện mình sắp thành đặc vụ chính thức của Tư Dạ Hội không. Chưa kịp nói, Bạch Khai đã lên tiếng trước.
“Tiểu Bắc, hôm nay cha tìm con có chuyện quan trọng muốn nói.”
Lục Dĩ Bắc liếc bộ dạng nghiêm túc của Bạch Khai, mỉa mai: “Tháng sau chú cưới à?”
“Sao có thể chứ!” Bạch Khai vỗ vô-lăng. “Từ bỏ cả một cánh đồng cỏ chỉ vì một bông hoa là hành động ngu nhất thế giới. Đúng vậy, chú đang nói tới cha con đấy!”
“Cái, chú đổi đồng cỏ thành vườn hoa được không?” Lục Dĩ Bắc sửa. “Ngữ cảnh này, cỏ nghe như chỉ đàn ông.”
“Không quan trọng.”
“Tôi thấy quan trọng.” Lục Dĩ Bắc nghiêm túc.
Chuyện này liên quan đến việc rốt cuộc mình là kết tinh của một mối tình đẹp, hay chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn...Anh thầm bổ sung.
“Vậy thì vườn hoa!” Bạch Khai bĩu môi. “Cha muốn nói, có thể con khó chấp nhận ngay, nhưng giờ không nói không được. Thật ra cha…”
Nửa câu, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, cảm giác chuyện không đơn giản, cắt lời: “Khoan! Chú mà nói gì kỳ cục thì tôi nhảy khỏi xe liền đó!”
“Thật ra cha là đặc vụ chủ lực của Tư Dạ Hội.”
Lục Dĩ Bắc: “…”
Khỏi cần ông nói, tôi biết lâu rồi!
Nhưng cái kiểu “không giấu nữa, tôi khai” của Thủy ca hôm nay, rốt cuộc muốn gì?
Lục Dĩ Bắc thầm mỉa, hỏi tiếp: “Rồi sao?”
Thấy anh bình thản, Bạch Khai nhíu mày: “Con không bất ngờ à?”
Lục Dĩ Bắc vô cảm nhìn qua gương, vỗ tay, giọng đều đều: “Ồ! Giỏi quá, giỏi quá, rồi sao?”
Tiểu Bắc cái gì cũng tốt, nhưng cái miệng giống y mẹ nó, phiền chết… Bạch Khai khóe miệng giật giật, nói tiếp: “Rồi, hôm nay cha đại diện Tư Dạ Hội báo con biết, nguyên liệu vẽ linh văn cho con đã đủ. Mấy ngày tới, chọn buổi trưa nắng, rảnh thì qua.”
Thời điểm đó hợp vẽ linh văn thuộc tính hỏa, tỷ lệ thành công cao hơn… Bạch Khai thầm bổ sung.
“Với lại, cha xin lỗi vì không thể làm sếp con. Quy định tránh người thân, với lại khu vực cha quản không hợp với đứa ngây thơ như con…”
Bạch Khai nói với giọng nghẹn ngào. Lục Dĩ Bắc nhíu mày, vỗ vai hắn: Rồi rồi, khóc gì chứ? Cẩn thận chút, để tôi chụp cho chú tấm hình, gửi cho mấy cô bạn gái nhà giàu của chú xem."
“Nghĩ đến cảnh con phải chịu khổ dưới tay Giang Ly, ta cảm thấy khó chịu. Con bé chết tiệt đó nổi tiếng vô tình.”
Lục Dĩ Bắc liếc bàn tay Bạch Khai đặt trên mu bàn tay mình, xoa qua xoa lại, muốn nói gì lại thôi.
Thật ra tôi thấy Giang Ly dễ ở chung mà!
Tuy hơi lạnh lùng, nhưng ít nhất không muốn… làm gì tôi.
Nhưng Lục Dĩ Bắc nhớ lại yêu cầu kỳ lạ của thiếu nữ bí ẩn, nhíu mày.
Yêu cầu đó lạ thật. Mình với Giang Ly đâu thân thiết, làm sao mình lại muốn giết cô ấy chứ? Anh thầm nghĩ.
“Để bù cho con, trước khi thành thành viên chính thức, cha dẫn con đi một chỗ hay.”
Nghe Bạch Khai nói, Lục Dĩ Bắc sững sờ, vội rút tay, ôm ngực, cảnh giác: “Chỗ quái gở tôi không đi đâu! Lần đầu của tôi phải để dành đêm tân hôn, không đưa cho mấy chị kỳ cục đâu!”
“Con nghĩ gì thế!?” Bạch Khai cười khổ. Dẫn con đi chỗ đó thật, Sư phụ với Tiểu Hoa không giết Cha à?
“Cha dẫn con đi chợ quỷ.”
“Chợ quỷ?” Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu, ngờ vực. “Giờ còn chỗ đó sao?”
Anh nhớ mang máng, trước khi đêm dài bất thường, gần phố Mẫu Đơn có con phố cổ. Vào mỗi mồng Một và ngày Rằm, nơi đó lại tụ họp một nhóm người kỳ lạ, dựng sạp hai bên con phố, thắp nến, đốt đèn dầu mở ảo, bán đồ thủ công quái dị, cổ vật không rõ nguồn gốc, thỉnh thoảng còn làm lễ cầu thần, bói toán, thậm chí buôn bán ngải, nguyền rủa.
Chợ quỷ mở lúc hai ba giờ sáng, trời sáng là dẹp.
Trên con phố cổ đậm chất xưa ấy, từ xa nhìn lại, ánh nến chập chờn sáng tối, thấp thoáng bóng người mua bán qua lại, cảnh tượng trông chẳng khác gì ma quỷ tụ họp, nên cái tên ấy cũng từ đó mà ra.
Nhưng từ khi đêm dài ra, hai ba giờ sáng là lúc quái đàm tung hoành. Sau vài vụ quái đàm, chợ quỷ tự phát bao năm đã biến mất.
Giờ nghe Bạch Khai nhắc chợ quỷ, Lục Dĩ Bắc nghi hoặc.
Đám đó không sợ quái đàm thật à? Hay chợ quỷ mà Thủy ca nói là “chợ quỷ” thật?
Thấy anh nghi ngờ, Bạch Khai cười: “Đừng sợ, chợ quỷ cha nói không có quái đàm ác tính. Khu vực bày sạp là vùng đặc biệt do Tư Dạ Hội quản lý, an toàn.”
Mấy người là đội quản lý đô thị à? Cái này cũng quản? Lục Dĩ Bắc thầm mỉa, nhai lại từ “quái đàm ác tính” – từ mới chưa thấy trong Sách Tư Dạ, hỏi: “Quái đàm ác tính? Là gì?”
“Chuyện này liên quan tranh cãi nội bộ Tư Dạ Hội. Có người bảo quái đàm đều ác, nhưng số ít cho rằng có quái đàm lương thiện…”
Bạch Khai ngừng, bổ sung: “Cha là phái trung lập, nhưng thấy quản lý vậy ổn. Con biết đấy, Tư Dạ Hội Hoa Thành ít người, có mỗi sáu đặc vụ chủ lực, hai mươi mốt đội hành động năm người. Chừng đó sao quản hết các vụ quái đàm trong thành?”
“Dù sao chợ quỷ gần như không có quái đàm. Đa số là những người có năng lực tâm linh hành động đơn độc.”
“Ồ…” Lục Dĩ Bắc gật gù, ánh mắt lướt qua cửa sổ. Thấy xe gần phố Mẫu Đơn, anh khựng lại, vỗ lưng ghế Bạch Khai: “Thủy ca, dừng xe, tôi xuống đây.”
“Hả? Không phải nói dẫn con đi chợ quỷ sao? Xuống làm gì…”
“Ôi chao! Chợ quỷ chẳng phải nửa đêm mới mở? Tôi có hẹn trước rồi, tối gần giờ tôi liên lạc chú.” Lục Dĩ Bắc ngắt lời.
“Hẹn ai?” Bạch Khai nhíu mày, bật mode “mẹ già”. “Hẹn hò? Trai hay gái? Bao tuổi? Xinh không? Còn…”
“Thôi, thôi!” Lục Dĩ Bắc cắt ngang. “Tôi là con trai, chẳng lẽ còn chịu thiệt được sao?”
“Không phải thế.” Bạch Khai nghiêm túc. “Tiểu Bắc, cha nói con nghe, con trai ra ngoài cũng phải bảo vệ mình.”
Bố con ngày xưa không bảo vệ mình, kết cục thảm lắm! Bạch Khai thầm nghĩ.
“…” Lục Dĩ Bắc vô cảm nhìn Bạch Khai hai giây. “Biết rồi, thấy tình hình không ổn là tôi chuồn, sở trường của tôi mà.”
“Được rồi.” Bạch Khai gật đầu, đổi giọng: “Nhưng con hẹn ai?”
“Vợ người ta.” Lục Dĩ Bắc nhàn nhạt đáp.
Bạch Khai: “???”


0 Bình luận