Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 19: Lời cảnh báo của người dùng ẩn danh

1 Bình luận - Độ dài: 3,839 từ - Cập nhật:

Trong căn phòng tối tăm tĩnh lặng, Lý Đại Cường dùng cổ trùng xử lý vết thương gớm ghiếc trên bắp chân, sau đó đứng dậy, dùng sức gõ một lượt khắp bốn bức tường và trần nhà, gõ ra tiếng "đùng đùng" vang dội để tìm lối ra.

Anh bây giờ một khắc cũng không muốn ở lại, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này. [note77524]

Kể từ khi anh nói sai một câu, phạm phải điều cấm kỵ, anh liền cảm thấy đôi mắt kỳ quái kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình từ một nơi không thể thấy, không có mục đích, chưa bao giờ nhắm lại, khiến người ta rợn tóc gáy.

Lý Đại Cường những năm nay đã đối đầu với không ít đối thủ, nhưng anh chưa bao giờ bất an như bây giờ. Những đối thủ đó đối địch với anh đều có mục đích nhất định, sau khi có mục đích, hành động của họ cũng sẽ có dấu vết để lần theo.

Và đối thủ hoàn toàn không có mục đích mới là đáng sợ nhất, hành vi của chúng hoàn toàn không thể lường trước được.

Lý Đại Cường tìm kiếm trong căn phòng tối om một lúc lâu mới tìm thấy lối ra khỏi phòng, nhưng sau khi nhìn thấy lối ra đó, anh lại nhíu mày.

Đó là một cái lỗ vuông vức, dài rộng đều khoảng một mét, nằm ở một góc phòng, có hàn song sắt, những song sắt đó đã sớm bị ăn mòn và lão hóa.

Lý Đại Cường nhẹ nhàng đá hai cái, song sắt liền gãy thành mấy đoạn.

Anh nhìn chằm chằm vào cái lỗ, nghĩ đến việc mình có khả năng rất lớn đang ở trong Lò mổ Nam Giao, lập tức hiểu ra.

Đây là lỗ cho lợn ra vào.

Nỗi sợ hãi về cái chết luôn có thể dễ dàng giúp con người khắc phục một số rào cản tâm lý.

Lý Đại Cường nhìn chằm chằm vào cái lỗ đó, do dự một lát rồi đi về phía cái lỗ.

Anh vừa ngồi xổm xuống, hai tay liền chạm phải thứ gì đó nhớp nháp, anh theo bản năng đưa tay lên mũi ngửi ngửi, ngay sau đó trong dạ dày là một trận cuộn trào mãnh liệt.

Mùi hôi thối, thối đến chóng mặt.

Không thể nói rõ đó là mùi gì, giống như máu thịt phân hủy, lại giống như phân và nước tiểu, thậm chí còn lẫn cả mùi hăng nồng của các sản phẩm hóa dầu.

Lý Đại Cường nén sự khó chịu, quệt tay vào tường, không một chút chần chừ chui qua cái lỗ, rời khỏi căn phòng.

Vừa rời khỏi phòng, anh liền sững sờ.

Anh không ngờ, bên ngoài còn tối hơn cả bên trong, không thấy một tia sáng, hai bên tối om, không nhìn rõ thứ gì.

Gió lạnh lẽo âm u như có sinh mệnh luồn lách, phát ra tiếng “khè khè” khe khẽ.

Nghe như tiếng khò khè của một người sắp tắt thở, khi đang cố gắng tham lam hít thở không ngừng nghỉ, mang theo mùi hôi thối mục rữa của cái chết.

Lý Đại Cường dựa vào tường đứng trong hành lang, nuốt nước bọt, khẽ ngâm lên một câu thần chú đơn giản hóa: "Tự linh, pháp linh, nguyên thần động, linh quang tồn!"

Chú thuật mà anh nắm giữ khác với các loại chú thuật được ghi chép trong Tư Dạ Hội, đó là chú thuật do đời ông cố của anh thông qua việc cải tạo Lôi pháp của Đạo gia mà nghiên cứu ra.

Nhưng từ sau đời ông nội, trong nhà không còn ai có thể học được, cho đến khi anh xuất hiện.

Vốn dĩ anh có cơ hội ở quê nhà mình, trở thành một nhân vật thuộc loại "bán tiên, đại tiên".

Chỉ tiếc là, trong mắt Lý Đại Cường, bám trụ ở một vùng quê nghèo rớt mồng tơi là hành vi không có tiền đồ.

Sống chết do trời, giàu sang nhờ mệnh, xã hội ngày nay chính là xem ai nhiều tiền, xem ai đủ thủ đoạn tàn nhẫn, muốn sống phóng khoáng thì vẫn phải ra ngoài lăn lộn.

Theo tiếng niệm chú, đầu ngón tay trái của Lý Đại Cường liền vang lên tiếng "lách tách" nhẹ như tĩnh điện, sáng lên một vầng sáng yếu ớt.

Nhờ ánh sáng yếu ớt, anh mới nhìn rõ được toàn bộ hành lang.

Toàn bộ hành lang rất dài, cũng rất quanh co, nhất thời không nhìn thấy điểm cuối. Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, những phòng đó không có cửa, chỉ có từng cái lỗ vuông vức một mét.

Anh dựa vào trực giác đi về một đầu của hành lang, đoạn đường dường như rất thuận lợi, dưới chân rất bằng phẳng, không có gì vướng chân, cũng không có bàn tay nào đột nhiên vươn ra nắm lấy tay anh.

Nhưng chính vì vậy, đi mãi, Lý Đại Cường lại càng lúc càng bất an, anh phát hiện hành lang này dường như không có điểm cuối, như một vòng tròn luẩn quẩn bị thế giới bỏ rơi.

Đi lâu rồi, anh gần như đã mất hết cảm giác về phương hướng, dường như nếu tiếp tục đi nữa, anh sẽ dần dần lạc lối ở đây.

Đột nhiên, Lý Đại Cường như nghĩ đến điều gì đó, dừng bước.

"Hừ! Ma đưa lối à? Rồng qua núi gặp hổ xuống núi, xã hội này không phải do mày làm chủ, thế này mà cũng muốn nhốt tao à?" [note77525]

Anh tự nói một câu, liền dập tắt tia điện yếu ớt trên đầu ngón tay, nhắm mắt lại.

Cách đối phó tốt nhất khi gặp ma đưa lối, chính là không dựa vào mắt, thậm chí cả trực giác để phán đoán phương hướng, chỉ cần nhận định một hướng, dựa vào bản năng mà đi tới, là có thể thoát ra.

Anh nhắm mắt, đầu óc trống rỗng, mới đi được hai ba mươi bước, liền đâm sầm vào một bức tường cứng.

Thoát ra rồi?

Lý Đại Cường mở mắt, quay đầu lại nhìn, hành lang phía sau chỉ dài chừng mười đến hai mươi mét, hai bên là bốn năm căn phòng.

Nhìn về phía trước, trên bức tường xi măng bẩn thỉu đó, có một cái lỗ tương tự như những căn phòng kia, nhưng dài hơn nhiều, cúi người nhìn vào, giống như một đường hầm nhỏ, ở đầu kia của đường hầm lấp lóe ánh lửa, mơ hồ truyền đến từng đợt tiếng máy móc vận hành ù ù.

Bên ngoài là nơi nào?

Lý Đại Cường nhìn chằm chằm vào cái lỗ do dự một lát, rồi bị trí tò mò thôi thúc, cúi người, bò theo cái lỗ hẹp dài đó ra ngoài.

Ở trong đường hầm chật hẹp, những bức tường xi măng cứng rắn xung quanh tỏa ra một mùi kỳ quái, khiến người ta cảm thấy như đang chui vào trong ruột của một loài sinh vật nào đó.

"Mẹ nó, cái nơi quái quỷ này rốt cuộc bị sao vậy, đến mức thấm cả mùi rồi!"

Lý Đại Cường khẽ chửi một câu, một tay bịt mũi miệng, tăng tốc bò về phía trước. Khi anh sắp chui ra khỏi cái lỗ, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, anh lập tức sững sờ tại chỗ.

Đó là một nhà xưởng rộng lớn, trong nhà xưởng vang lên tiếng gầm rú, vô số tiếng máy móc vận hành inh ỏi. Mặt đất chất đống bùn đen đầy những vết nứt, thỉnh thoảng phun ra ánh lửa, soi sáng cả nhà xưởng.

Dây chuyền sản xuất như được xây dựng trên địa ngục không ngừng chuyển động, trên trần nhà là từng hàng móc sắt gỉ sét rủ xuống, vô số người bị những chiếc móc sắt đó xuyên qua hàm dưới, trần truồng treo lơ lửng giữa không trung.

Họ dường như vẫn còn sống, không ngừng giãy giụa, vung vẩy tứ chi, phát ra tiếng la hét thảm thiết, tiếng khóc tuyệt vọng. Theo chuyển động của dây chuyền, từng người một được đưa vào trong cỗ máy khổng lồ.

Thế là, trong tiếng cắt, nghiền, kéo liên tục, cùng với tiếng "xì xì" của hơi nước từ lò hơi khổng lồ phun ra, những tiếng kêu bi thương rợn người biến mất, chỉ còn lại tiếng máy móc vận hành ù ù vang vọng.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lý Đại Cường nhớ lại các truyền thuyết về Lò mổ Nam Giao.

Truyền thuyết kể rằng, vào đêm khuya thanh vắng, trong lò mổ sẽ vang lên những tiếng la hét kỳ quái.

Có người trên sườn núi xa xa, nhìn thấy trong lò mổ có bóng dáng khổng lồ đi lại.

Giám đốc lò mổ mất tích một cách kỳ lạ, đến nay vẫn chưa tìm thấy, có người đoán ông ta có thể đã trốn ở nơi nào đó trong lò mổ.

Và...

Trong lò mổ có một đám động vật chuyên nuôi người.

Tầm mắt của Lý Đại Cường lướt dọc theo các bức tường trong nhà xưởng, không ngoài dự đoán, trên tường tìm thấy rất nhiều cái lỗ tương tự như nơi anh đang ở.

Đúng rồi, những căn phòng vừa rồi là nơi nhốt lợn chờ giết mổ, còn nhà xưởng phía trước chính là dây chuyền của lò mổ. Lý Đại Cường nghĩ.

"Đùng— đùng— đùng—!"

Ngay lúc anh đang suy nghĩ, hàng loạt tiếng bước chân nặng nề như tiếng trống trận vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Chưa kịp hoàn hồn, thì một cái đầu khổng lồ đã xuất hiện ở trước lối ra.

Cái đầu ấy mọc đầy lông đen, thịt mỡ xếp chồng lên thành nếp nhăn, một đôi mắt tròn xoe sâu thẳm, lười biếng, không có quá nhiều cảm xúc, nhìn Lý Đại Cường, nhếch miệng cười, để lộ một hàng răng nanh sắc như dao cạo.

Nụ cười thờ ơ mang theo vài phần trêu chọc đó, giống như con người đang xem những con vật bị giam cầm, khiến người ta toàn thân lạnh buốt.

Trong phút chốc, tai Lý Đại Cường ù đi, cơ thể như bị tiêm thuốc mê, không nghe theo sự điều khiển của não bộ, trong đầu xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, quay cuồng với tốc độ chóng mặt, cuốn ý thức của anh vào từng chút một.

Trong cơn hoảng loạn, anh cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, cơn đau và mùi máu tanh lan tỏa trong khoang miệng khiến anh lập tức tỉnh táo lại, dùng cả tay chân, nhanh chóng lùi về phía sau.

Vừa lùi được một nửa, liền thấy từ lối ra của đường hầm phía trước, có mấy chiếc móc sắt gỉ sét bay tới, mũi nhọn của móc sắt va chạm với bốn bức tường của đường hầm, tóe lên những tia lửa lớn.

Tia lửa lóe lên, làm mờ đi tầm nhìn của Lý Đại Cường. Ngay sau đó, ngực và vai liền truyền đến một cơn đau dữ dội và lực kéo kinh hoàng. Trong khoảnh khắc sững sờ, móc sắt đã xé đi một mảng lớn da thịt trên người anh.

"BÙM—!"

Lý Đại Cường cuối cùng cũng thoát khỏi cái lỗ của đường hầm trở về căn phòng âm u đó, ngã mạnh xuống đất. Máu nóng từ vết thương tuôn ra, khiến ý thức anh trở nên mơ hồ.

Anh cảm thấy đôi mắt đang lén lút nhìn trộm kia lại xuất hiện, ở một nơi anh không thể thấy, đang âm thầm quan sát.

Nhưng lần này, anh biết ánh mắt kỳ quái đó đến từ đâu.

Chính là con quái đàm đang ẩn náu trong lò mổ!

Trong cơn mơ màng, anh nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong bóng tối, có ai đó đang dần dần tiếp cận.

Không lâu sau, một bóng người mặc áo khoác đen, đội mũ tai bèo xuất hiện bên cạnh anh.

"Cứu... cứu..." Anh bất giác kêu cứu, nhưng lại thấy người đó đến bên cạnh mình ngồi xổm xuống, từ từ rút ra một con dao mổ lợn từ trong lòng.

"Rất xin lỗi, tôi không thể cứu anh, tôi đã giao dịch với người khác, tối nay chỉ có một người được sống, và đó phải là tôi."

Người đó cười nham hiểm nói, trong lúc nói chuyện, hai tay nắm chặt con dao mổ lợn, hung hăng đâm về phía ngực Lý Đại Cường.

——————

Phía xa, trên ngọn đồi bên ngoài Lò mổ Nam Giao.

"Ây da! Lý Duy Nhất xuất hiện rồi, nhưng... nhưng..."

Cô gái tai mèo nói lắp bắp, vừa quay đầu, thấy gã đàn ông gầy cao đang nhìn chằm chằm vào điện thoại cười ngây ngô, sắc mặt trầm xuống, giơ tay lên cốc cho hắn một cái.

"Đừng xem nữa, xem người ta nói chuyện tào lao thật sự thú vị đến vậy sao? Mau lại đây, giúp tôi phân tích xem, Lý Duy Nhất tại sao lại muốn giết Lý Đại Cường."

"Xem người ta nói chuyện tào lao quả thực không có gì thú vị, nhưng nếu người nói là một cô gái xin đẹp thì..."

Gã đang nói, đột nhiên liếc thấy cô gái tai mèo giơ nắm đấm lên, vội vàng đổi lời: "Ờ, cái đó, chuyện này không phải rất đơn giản sao? Phân tích một chút là biết ngay."

"Vậy cậu phân tích cho tôi xem!"

"Việc Lý Duy Nhất có thể sống sót vốn đã có điều kỳ lạ, bây giờ hắn ta lại tấn công những người tham gia xét duyệt khác, vậy chúng ta có thể suy đoán, hắn ta đã đạt được một giao dịch nào đó với quái đàm trong lò mổ không?" gã nói.

"Giao dịch?" Cô gái tai mèo nhíu mày, "Nhưng mà quái đàm trong lò mổ căn bản không coi con người là người! Sao nó lại có thể giao dịch với hắn ta chứ?"

"..." Gã trầm ngâm vài giây, ánh mắt dần sâu hơn, vẻ mặt chán ghét nói: "Cái này cũng rất đơn giản, nếu đứng không sống được, thì quỳ xuống, nói cách khác, chỉ cần Lý Duy Nhất cũng không coi mình là người là được."

"Cô thử nghĩ xem, nếu cô nuôi một đàn gia súc, nhưng trong đó có một con đặc biệt lanh lợi, đặc biệt biết lấy lòng cô , cô sẽ làm gì?"

Sẽ coi nónhư thú cưng... Cô gái tai mèo thầm trả lời trong lòng, không nói ra thành tiếng.

Đối với từ "thú cưng", cô có một sự phản kháng bắt nguồn từ sâu thẳm trong lõi bản thể của mình.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ, lời nói của gã đàn ông đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Cô đừng nói nữa, Vương Bất Lưu Hành đúng là có tài năng làm streamer thật." người đàn ông chỉ vào điện thoại nói.

"Cô ta có thể có tài năng gì?"

"Đặc biệt lắm mồm."

Cô gái tai mèo: "..."

—————

Bên kia, trên khoảng sân trống bên trong cổng Lò mổ Nam Giao, Lục Dĩ Bắc đi từng bước nhỏ, từng chút từng chút tiến về phía trước.

Dù sao quy tắc cũng nói, chỉ cần đi đủ một trăm bước là được đúng không?

Cũng không quy định, mỗi bước cần phải đi bao xa.

Bước chân dài quá không tốt, dễ bị vướng víu.

Cô vừa đi vừa cầm điện thoại, giọng điệu âm u giới thiệu những truyền thuyết về Lò mổ Nam Giao mà cô đọc được trên mạng.

"...Trên đây, chính là các truyền thuyết về Lò mổ Nam Giao."

"Mặc dù những truyền thuyết đáng sợ này, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng đôi khi, tôi cũng nghĩ, nếu trên thế giới này, sinh vật có trí tuệ cao cấp không chỉ có con người, liệu họ có vì khác biệt một chút với con người mà coi con người là thức ăn không?"

Giảng giải một tràng dài, Lục Dĩ Bắc nhìn vào màn hình điện thoại, đột nhiên phát hiện số lượng người xem trong phòng livestream tuy vẫn đang tăng, mới nửa giờ mà đã vượt qua hai mươi ngàn.

Nhưng bạn bè trên mạng dường như không mấy hứng thú với những truyền thuyết quái đàm của cô. [note77528]

Ám Sát sát Hỉ Dương Dương: "Livestream quái đàm à? Lại có một người phụ nữ đi đầu trong việc tìm chết, chậc chậc, có người còn sống, nhưng cô ta đã chết rồi."

Bảo vệ Chaldea: "Lò mổ Nam Giao à? Nơi đó không có gì thú vị, nếu cô thật sự lợi hại như vậy, thì cô đến khu chung cư Hạnh Phúc dạo một vòng xem? Hoặc Ngọa Long Cương cũng được!"

36 Đầu 72 Tay: "Mới đến, ông nào cho biết ai là quái đàm ai là streamer?"

Vua Cáo Thanh Khâu: "A? Đây không phải là livestream ASMR của mỹ nữ sao? Cô ấy vừa kể khá hay, giọng lại dễ chịu, tôi suýt nữa đã ngủ gật rồi." [note77526]

Mễ đạo trưởng dưới núi Thanh Thành: "Người cầm điện thoại là streamer, người đang nói là quái đàm."

Lục Dĩ Bắc nhìn thấy trong bình luận, hoàn toàn không có không khí căng thẳng và kịch tính khi cùng mình khám phá Lò mổ Nam Giao, gãi gãi sau gáy nói: "Không phải chứ, một lò mổ âm u đáng sợ như thế này, livestream khám phá, các người không sợ chút nào sao?"

Lão sắc lang mạng 048: " Mỹ nữ streamer đã lên tiếng rồi, các anh em cứ gõ chữ "sợ" lên màn hình công cộng đi!" [note77527]

Trên màn hình, dày đặc những bình luận "sợ" bay qua.

Lục Dĩ Bắc: "..."

Xem ra, bọn họ không sợ chút nào cả.

Mấy cư dân mạng ngáo ngơ bây giờ bị sao vậy?

Tâm lý đều mạnh mẽ đếnvậy sao?

Trong lúc suy nghĩ, tầm mắt của Lục Dĩ Bắc lướt qua màn hình điện thoại, thản nhiên trả lời một câu hỏi trong bình luận.

Ám Sát Hỉ Dương Dương: "Mà này, streamer cô không vào mấy ngôi nhà đó xem thử à? Cô không phải livestream quái đàm sao?"

"Cái này... người ta sợ mà!" Lục Dĩ Bắc thẳng thắn nói.

36 Đầu 72 Tay: "Vãi cả chưởng! Giọng này... tôi mê rồi!"

Bảo vệ Chaldea: "Sợ à? Streamer, có muốn tôi rủ mấy người bạn qua bảo vệ cô không? Khu Lò mổ Nam Giao đó, tôi quen lắm!"

Người dùng ẩn danh: "Liên quan đến lợi ích nên ẩn danh. Tôi muốn nhắc nhở người anh em vừa rồi, tối nay tốt nhất đừng đến Lò mổ Nam Giao, bên đó có thể sẽ xảy ra chuyện lớn."

Một bình luận ẩn danh, như một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, bình luận trong phòng livestream lập tức loạn lên.

Ám Sát Hỉ Dương Dương: "Vãi cả chưởng! Người này sao nói chuyện âm dương quái khí vậy? Lẽ nào là acc clone của streamer vào đây tạo hiệu ứng à? "

Bảo vệ Chaldea: "Chuyện lớn? Có thể lớn đến mức nào? Tôi tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, chưa từng sợ."

Mễ đạo trưởng dưới núi Thanh Thành: "Anh ta nói thật đấy, tôi vừa xem một quẻ, các vị trong phòng livestream, bao gồm cả streamer, đêm nay đều không nên ra ngoài, cứ ở yên trong nhà, tốt nhất là tìm một con chó ngủ cùng."

Góa phụ cô đơn chờ lão Vương: "Hả? Nhà tôi chỉ có một con Teddy, cũng được sao?"

Người dùng ẩn danh: "Tôi không đùa với các người đâu! Theo tin tức đáng tin cậy, đêm nay có thể có người của Nhật Thực Hội xuất hiện gần Lò mổ Nam Giao."

Bảo vệ Chaldea đã rời khỏi phòng livestream...

Ám Sát Hỉ Dương Dương đã rời khỏi phòng livestream...

Góa phụ cô đơn chờ lão Vương đã rời khỏi phòng livestream...

...

Nhật Thực Hội? Đồng tử của Lục Dĩ Bắc khẽ co lại.

Mấy tên đó đến nơi này làm gì?

Chờ đã, lúc trước khi gia cố phong ấn, đã phát hiện một nơi bị phá hoại...

Lẽ nào là do bọn chúng làm?

Lục Dĩ Bắc suy nghĩ, lại lần nữa chuyển tầm mắt về phía màn hình điện thoại, muốn xem người dùng ẩn danh đó có tiết lộ thêm thông tin quan trọng gì không, nhưng lại phát hiện trong phòng livestream không biết từ lúc nào đã trở nên tĩnh lặng như tờ.

Sau người dùng ẩn danh đó, không còn ai gửi bình luận nữa, số lượng người xem cũng từ hơn hai mươi nghìn, giảm mạnh xuống còn hơn năm trăm.

Lục Dĩ Bắc: "..."

Chết tiệt! Cái lũ Nhật Thực Hội chết tiệt, mình còn chưa nhận được mấy món quà! Đã bị các người dọa chạy hết rồi!

Cản đường tài lộc của người khác, mối thù này không đội trời chung, hôm nay các người mà dám đến...

Đánh được thì tôi cho các người biết tay, đánh không lại thì mối thù này tôi ghi nhớ! Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Cùng với sự im lặng của bình luận và sự sụt giảm số lượng người xem, cô cũng không còn hứng thú livestream nữa, tiện tay đặt điện thoại sang một bên, tháo túi đàn guitar trên vai xuống, từ trong đó rút ra hai con dao phay gia truyền cầm trên tay.

Đúng lúc này, một bình luận cô đơn trôi qua trên màn hình điện thoại.

Mễ đạo trưởng dưới núi Thanh Thành: "Dao tốt! Có bán không?"

Lục Dĩ Bắc không để ý đến bình luận, cầm điện thoại lên liền nhét vào túi, ngẩng đầu nhìn về phía những tòa nhà ẩn hiện trong bóng tối.

Nếu người của Hội Nhật Thực có thể xuất hiện, vậy thì phải nhanh chóng thông báo cho những người tham gia thẩm tra khác mới được, ừm, ít nhất phải cho cô gái kia biết, dù cô ta là Khương Ly hay Meo Meo-chan.

Huống chi, nếu thật sự có nguy hiểm, trà trộn vào đám đông, có chuyện gì xảy ra thì người mạnh lên trước, mình cũng an toàn hơn mà, đúng không?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, ánh mắt hơi ngưng lại, nắm chặt dao phay, đi theo hướng mà cô gái kia đã rời đi trong trí nhớ.

Ghi chú

[Lên trên]
một khắc = 15 phút
một khắc = 15 phút
[Lên trên]
Rồng qua núi gặp hổ xuống núi ví von tình huống hai thế lực mạnh, nguy hiểm hoặc khó lường chạm trán nhau, giống như “hổ tranh long đấu”. Nó hàm ý cuộc đối đầu kịch liệt, không ai dễ thắng ai.
Rồng qua núi gặp hổ xuống núi ví von tình huống hai thế lực mạnh, nguy hiểm hoặc khó lường chạm trán nhau, giống như “hổ tranh long đấu”. Nó hàm ý cuộc đối đầu kịch liệt, không ai dễ thắng ai.
[Lên trên]
Vua Cáo Thanh Khâu: Hồ Đại Vương núi Thanh Khâu
Vua Cáo Thanh Khâu: Hồ Đại Vương núi Thanh Khâu
[Lên trên]
Lão sắc lang mạng 048: Lão háo sắc mạng 048
Lão sắc lang mạng 048: Lão háo sắc mạng 048
[Lên trên]
Bình thường mấy đoạn tin nhắn qua điện thoại sẽ có cái ngoặc nhưng lần này thì trong truyện không có, có thể là lisBình thương mấy đoạn tin nhắn qua điện thoại sẽ có cái ngoặc nhưng lần này thì trong truyện không có, có thể là livestream nên không tính?
Bình thường mấy đoạn tin nhắn qua điện thoại sẽ có cái ngoặc nhưng lần này thì trong truyện không có, có thể là lisBình thương mấy đoạn tin nhắn qua điện thoại sẽ có cái ngoặc nhưng lần này thì trong truyện không có, có thể là livestream nên không tính?
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận