Trở thành ma nữ trong thế...
吃土的书语 - Cật Thổ Đích Thư Ngữ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ

Chương 8: Dù Nó Là Quái Đàm

2 Bình luận - Độ dài: 2,789 từ - Cập nhật:

Trong mộng cảnh kỳ quái giống như là một thế giới khác, Đỗ Tư Tiên tranh thủ từng giây để luyện chú thuật mới.

"Ầm ầm ——!"

Môt tiếng sấm bất chợt vang lên khiến cô khựng lại, tay còn giữ tư thế vừa phóng chú thuật. Tiếng sấm ấy vang rền đến kỳ lạ, như thể nổ ngay bên tai, kèm theo đó là một luồng cuồng nhiệt khổng lồ, vô hình áp bức thần kinh, như muốn thiêu đốt cả máu trong người cô.

“Ầm—!”

Những tia chớp đỏ rực lóe sáng trong tầng mây, tai cô ù đi, sấm lại gầm vang. Trên cao, mây đen bị một sức mạnh nào đó khuấy động, tụ thành xoáy lốc màu chì, những tiếng gầm đáng sợ ngày càng rõ nét hơn giữa những tầng mây.

Có thứ gì đó sắp đến sao? Đỗ Tư Tiên thầm nghĩ.

Ngay lúc ấy, một quả cầu lửa khổng lồ xuyên thủng bóng tối, như sao chổi lao xuống, ánh đỏ rực rỡ chiếu sáng cả thành phố hoang tàn.

Trên những con phố xa xăm phủ đầy sương mù đỏ nâu, thỉnh thoảng hiện lên những bóng người kỳ dị, lang thang như cô hồn dã quỷ. Ngay khi quả cầu lửa xuất hiện, những bóng người ấy trở nên bồn chồn, liên tục phát ra những tiếng gọi bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau.

 “Hữu Chung Sơn giả, hữu nữ tử y thanh y…”

“Hữu Chung Sơn giả, hữu nữ tử y thanh y…”

"..."

Nước cống hôi thối trên mặt đất không ngừng nóng lên, bốc hơi thành từng làn khói xám. Những lời gọi hỗn loạn cứ thế chui vào tai Đỗ Tư Tiên, khiến đầu óc cô nhói đau.

Những đường vạch đỏ hỗn loạn như lửa hoang thiêu cháy thảo nguyên, chạy loạn trong đầu cô như có linh hồn riêng, nhảy múa như những tinh linh. Hàng loạt hình ảnh mà trong cơn ác mộng sâu nhất cô cũng không dám tưởng tượng đến, lại hiện lên lấp lóa trước mắt.

Một bia đá khổng lồ bằng đá huyền vũ đen từ mặt đất dựng lên, trên khắc đầy chữ Ả Rập cổ.

Trẻ con bị ném lên tế đàn khắc đá, phát ra những tiếng hét đau đớn, máu chảy như suối rồi ngay lập tức bốc hơi thành làng khói tanh, làng khói ấy hòa quyện tạo thành bóng hình hùng vĩ lơ lửng giữa không trung.

Bóng hình ấy như người khổng lồ, toàn thân bọc trong khói lửa, cặp sừng dài cong như lưỡi dao được đúc từ dung nham, chói lòa như đuốc sáng rực trong màn đêm tăm tối.

Không biết đã bao lâu trôi qua, những ảo ảnh đáng sợ trong đầu dần tan biến, Đỗ Tư Tiên từ từ ngẩng đầu, như thể vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng kéo dài cả một đời người.

Bầu trời trên thành phố đổ nát như bị thiêu cháy, quả cầu lửa khổng lồ đang ngày càng tiến gần mặt đất, chỉ trong chớp mắt liền rơi xuống con phố mờ mịt kia.

“Ầm—!”

Kèm theo tiếng nổ long trời, ánh lửa bùng lên giữa những tòa nhà đổ nát, sóng xung kích mang theo hơi nóng khủng khiếp quét sạch bốn phương, làm tan chảy bê tông cốt thép và hất tung lên trời hóa thành mưa lửa vàng rực rơi khắp thành phố.

Một tinh linh khổng lồ hung tợn bay lên giữa cơn mưa lửa, dang rộng tay như đang ôm lấy bầu trời, say mê trong ngọn lửa hủy diệt do chính mình tạo ra.

Đó là linh năng thuần túy ẩn chứa ý chí còn sót lại của Ifrit.

“Ực...!”

 Đỗ Tư Tiên kinh hãi nhìn bóng hình trên trời, nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng gào thét, cố ép mình tỉnh mộng, nhưng vô thức mở miệng, lẩm nhẩm: “Hữu Chung Sơn giả, hữu nữ tử y thanh y…”

...

“Hữu Chung Sơn giả, hữu nữ tử y thanh y…”

Không hiểu sao một tiếng gọi trầm thấp vang lên bên tai, kéo Lục Dĩ Bắc tỉnh khỏi cơn mê. Lúc ấy anh mới nhận ra mình đang rơi, rơi vào một nơi sâu thẳm tối đen.

Dù bên tai không có tiếng gió, cũng không cảm nhận được sự mất trọng lượng, nhưng anh biết mình đang rơi, giữa những tiếng gọi trầm bổng.

Anh lắng nghe, nhưng chẳng có âm thanh thật sự. Âm thanh đó dường như vang vọng trong ý thức, vô số người đồng thanh, tạo thành hồi âm như gió núi, từng chữ từng câu, khắc sâu vào linh hồn. Trong những âm thanh xa xôi, dần dần một giọng nói trở nên rõ ràng — chính là Đỗ Tư Tiên, người duy nhất gắn bó với anh lúc này.

“Chết tiệt! Lại là cô? Cô không thể để tôi yên à?!”Lục Dĩ Bắc thầm chửi. Như đứa trẻ nghịch ngợm ném đá xuống hồ, bóng tối lập tức gợn sóng. Tiếp đó, tiếng kính vỡ vang lên, thứ gì đó bị xé toạc. Ngọn lửa vô tận từ cơ thể anh bùng lên, lao về phía thành phố hoang tàn.

...

“Ầm! Ầm! Ầm——!” Trong đống đổ nát của thành phố, nhiệt độ không ngừng tăng cao. Rác rưởi và phế liệu bốc cháy tỏa ra khói đặc nồng nặc, khiến sương mù trong thành phố càng thêm dày đặc.

Đỗ Tư Tiên run rẩy núp sau tảng đá đổ, cô biết gã khổng lồ kia như đoàn tàu mất lái, đang điên cuồng phá hủy, tiến đến gần cô. Nhiệt độ khủng khiếp khiến cô choáng váng, như sắp ngất đi vì mất nước.

Chịu không nổi nữa… Thần linh đâu rồi? Thần linh của đống đổ nát này đâu? Cô nghĩ. Cô từng gặp thần linh nơi đây, người dẫn dắt cô gia nhập Tư Dạ Hội. Nếu vị thần ấy còn đây, chắc chắn sẽ ngăn cản sự hủy diệt này.

Khi đang mơ màng, nhiệt độ lại tăng, cả thành phố như lò đồng đỏ rực. Nhưng lạ thay, trong cái nóng kinh hoàng, cô lại cảm thấy dễ chịu kỳ lạ. Tiếng ồn – kêu gọi, nhà sụp, tạp âm – đột nhiên biến mất. Đỗ Tư Tiên ngơ ngác bước ra khỏi chỗ nấp, chứng kiến cảnh tượng kỳ vĩ.

Những luồng lửa đâm xuống, cắm sâu vào đống đổ nát, sáng như rừng ánh sáng. Thành phố rung chuyển. Giữa muôn vàn ngọn lửa, một bóng người thon thả hiện ra trên hư không, như ngự trên ngai vàng trung tâm mộng cảnh. Tóc đỏ rực lửa tung bay, thân thể nhỏ nhắn được bọc trong áo choàng lửa, đôi mắt khép chặt như đang ngủ.

Đỗ Tư Tiên sững sờ nhìn thiếu nữ trên trời, chợt ngộ ra, hét lên: “Là cao nhân! Cao nhân là… trời ơi!”

Cô luôn biết cao nhân lợi hại, từng nghi ngờ đó là quái đàm. Nhưng cô không ngờ, cao nhân mình ngưỡng mộ lại có thể là quái đàm chủng thần thoại trong truyền thuyết, và cô đã vô tình tạo liên kết đặc biệt với người này.

Giờ tính sao? Mình là người của Tư Dạ Hội, cao nhân là quái đàm, mình thành kẻ hai mặt à? Đỗ Tư Tiên lo lắng, nhưng nhanh chóng tự thuyết phục: Kẻ hai mặt không bị lộ vẫn là đặc vụ tốt, đúng không? Cao nhân đâu bảo mình làm gì xấu! Khi cô đang suy nghĩ thì biến cố xảy ra.

Cảm nhận được nguy hiểm, Ifrit gào thét như sấm sét, lao đến tấn công trước khi thiếu nữ hành động. Gió lốc cuốn lấy khói đen ở trung tâm thành phố, cột lửa khổng lồ bùng lên, nâng thân hình Ifrit lao về phía thiếu nữ.

Nhưng đúng lúc ấy, thiếu nữ mở mắt, ánh mắt mang ánh vàng rực rỡ như thần quang. Trời đất ngưng đọng. Từ thân hình nhỏ bé, sát khí vô hình bùng nổ, đè ép Ifrit cứng đờ. Đó là sự áp chế tự nhiên giữa các quái đàm. Dù cả hai đều là truyền thuyết cổ, nhưng truyền thuyết của thiếu nữ cổ xưa hơn, gần thần linh hơn, như vương tử đối đầu tiểu hầu.

Hơn nữa, đây còn là giâc mơ của Lục Dĩ Bắc. Xâm nhập nơi này, Ifrit như bước vào lãnh địa của cô. Nói đơn giản, ở đây, cô “mở hack” mà không cần nạp tiền, cũng chẳng sợ bị khóa tài khoản.

Khi Ifrit lộ diện, đôi cánh khói lửa dang rộng, tạo vô số bóng người dữ tợn, như “viêm ma” từ địa ngục, gào thét, đồng loạt giương vũ khí về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ từ tốn nâng tay — từ sau lưng cô, những thanh đại kiếm lửa vọt ra từ hư không, xoay vòng, tạo nên khí xoáy rực rỡ.

Đỗ Tư Tiên nhìn thanh kiếm lửa, đầu óc đau nhói, một chú ngữ đột nhiên hiện lên: “Tiêu Tước Thương Khung, Thập Phương Sơn Hà, Xích Địa Thiên Lý, Phá Diệt, Tai Nạn, Nhiên Tẫn, truyền đạt tai họa chi kiếm, thay trời hành phạt chi hỏa, Diệm Kiếm!”

Thiếu nữ vung tay, kiếm lửa chém xuống, đỏ rực như dải ngân hà rơi ngược, đập vào đạo quân viêm ma. Chúng vỡ tan, hóa thành những đốm lửa li ti.

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí mãnh liệt cuộn trào và dòng lũ tựa máu tươi tuôn ra từ sau lưng thiếu nữ, tranh nhau nuốt lấy linh năng thuần khiết giữa bầu trời.

Đỗ Tư Tiên thoáng nghĩ: Lửa đốt cháy lửa.

“Gào——!” Tiếng rên thê thảm vang lên, đau đớn như khắc vào linh hồn. Làm nhói đau màng nhĩ của tất cả những ai hiện diện trong thành phố, dường như muốn khắc sâu nỗi đau đớn thấu tận tâm can vào từng linh hồn.

Ifrit bị ánh lửa và máu tươi quấn lấy, bao vây, không ngừng bay về phía sâu trong vòm trời, nơi có khoảng hở của đám mây đen, cơ thể co giật không kiểm soát. Giãy giụa một cách khó khăn.

Nó muốn trốn thoát, nhưng tốc độ lại càng lúc càng chậm, khoảnh khắc cuối cùng, nó dốc hết sức vươn hai cánh tay về phía bầu trời.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Nhưng tiếc thay, dưới đám mây đen, nó bị chặt đứt mối liên hệ cuối cùng với thế giới bên ngoài, đón nhận kết cục bi thảm của chính mình.

Máu tươi và lửa dữ, nghiền nó thành những mảnh vụn chói lòa, những mảnh vụn rơi vãi khắp các ngóc ngách của thành phố, hòa vào lòng đất.

Xa xa, một đốm lửa bay tới, chạm vào mi tâm của Đỗ Tư Tiên.

...

“A——!” Đỗ Tư Tiên giật mình tỉnh lại, nhìn trần nhà, hình ảnh mưa lửa, trời đỏ và tận thế vẫn ám ảnh trong đầu cô. Trong cơn mơ màng, một đoạn chú ngữ hiện lên từ sâu trong tâm trí cô, khe khẽ ngân nga bên tai. Nhưng khi cố nghe, đầu cô liền đau dữ dội: “Hừ!” Cô ôm đầu rên rỉ, rồi thẫn thờ nghĩ: Chú thuật đó chưa phải thứ mình nắm được. Đừng tham lam, lần này thu hoạch đủ rồi.

Cô nắm tay, cảm nhận mình đã thành thạo chú thuật số 16 – Hoang Viêm Phá. “Cao nhân mạnh thật, mỗi lần mình nghĩ sắp đuổi kịp, lại bị bỏ xa cả đoạn,” cô lẩm bẩm, hình ảnh Lục Dĩ Bắc trong lòng cao lớn hơn. Nhưng cô không biết, ngay cả Lục Dĩ Bắc, sau khi rời mộng cảnh, cũng không thể dùng chú thuật cấp độ ấy.

...

Sau khi hít phải hơi Họa Thủy, Bạch Khai thấy đủ thứ ảo ảnh: kẻ buôn người bắt cóc hắn thời nhỏ, sa mạc cằn cỗi suýt lấy mạng hắn, bách quỷ dạ hành ở Hoa Thành mười mấy năm trước, và người phụ nữ mà hắn không thể nào quên.

Người phụ nữ ấy, ánh mắt ẩn tình, giọng nói mềm mại:

“Tiểu Bạch, em đã trở về rồi, sẽ không rời đi nữa. Mình ở bên nhau nhé?”

“Được.” – Bạch Khai mỉm cười, dang tay bước tới.

Ngay khoảnh khắc ôm lấy cô ta, ánh bạc lóe lên trong tay hắn, phát ra luồng kiếm khí sắc bén đến cực điểm.

“Khụ khụ ——! Khụ khụ khụ ——!” Bạch Khai ho sặc sụa, tỉnh lại trong phòng đầy hơi Họa Thủy.

"Mẹ nó, ông đây nhìn phát là biết ngay trò lừa đảo, con mụ đó sao có thể quay lại tìm mình chứ!"

"Khốn nạn! Tìm ông đây cũng vô dụng thôi, ông đây sớm đã ngày ngày rong ruổi ngựa phi nước đại rồi, sao có thể quay lại gặm cỏ cũ chứ?"

Bạch Khai vừa chửi thề vừa mở mắt, nhìn thấy căn phòng đầy khói đen kịt, gần như không thấy gì. Hắn quay đầu nhìn về phía giường bệnh, một bóng hình thon thả, quyến rũ hiện lên. Hàng ngon! Đỉnh thật! Mà khoan, có gì đó sai sai!

Cái quái gì vậy? Chuyện gì thế này? Tại sao Tiểu Bắc lại biến thành con gái rồi?! Giờ phải làm sao?!

Ngay lúc Bạch Khai còn đang sững sờ, tiếng kính vỡ vang lên. Hắn nhìn quanh, thấy chú thuật cách âm và chặn linh năng ở bốn góc phòng bị hơi Họa Thủy ăn mòn, từng vết nứt gãy ánh vàng lang rộng.

Thấy vậy, ánh mắt Bạch Khai trở nên nghiêm trọng, vỗ mạnh hai tay xuống đất, bật dậy như cá chép vọt lên mặt nước, rồi nhanh chóng hành động.

“Ta thần quy chi kỳ vật, thể càn khôn chi tự nhiên… thuận âm dương dĩ hô hấp, tàng cảnh diệu ư trọng tuyền…” Hắn ngâm chú ngữ, kiếm quang bạc bùng lên, hóa thành mai rùa bao quanh, đẩy hơi Họa Thủy ra xa nửa mét.

Hoàn tất phòng ngự, Bạch Khai lập tức di chuyển, miệng niệm chú, tay kết ấn, nhanh chóng củng cố chú thuật ở bốn góc phòng. Sau đó, hắn nhặt quần áo Lục Dĩ Bắc, nhắm mắt, lướt qua, nhẹ nhàng phủ lên người cô.

Hắn ngồi vào góc xa nhất, dựa tường, cảm nhận linh năng của Lục Dĩ Bắc, trầm tư suy nghĩ. Linh năng vô thuộc tính yếu ớt lẫn trong luồng linh năng nóng bỏng của Ifrit, cả hai hắn đều quen thuộc. Nhưng còn một luồng linh năng khác, đầy mùi máu, giống với quái đàm chủng ma nữ đang va chạm với hai luồng kia.

Hỏng rồi. Kiểm tra mục tiêu linh văn có phải quái đàm là bước bắt buộc, vậy mà vì là Tiểu Bắc, mình đã bỏ qua. Hắn nghĩ. Hắn từng cho rằng bạn thân mình không có tài năng linh năng, nhưng giỏi chú thuật và luyện kim. Người phụ nữ kia là quái đàm cấp cao lai người, mang linh văn bẩm sinh. Đứa con của họ, hoặc nghiêng về một bên, hoặc dung hòa, nhưng vẫn trong phạm vi con người. Ai ngờ Lục Dĩ Bắc lại là quái đàm, còn là chủng ma nữ?

Nguy hiểm thật. Dù là người, vẽ linh văn cũng cần hỗ trợ để an toàn. Không biết nó chịu nổi không… Bạch Khai xoa tóc, chửi: “Phì phì phì! Nói gở cái gì chứ! Linh năng nó ổn định rồi, giai đoạn nguy hiểm qua. Giờ vấn đề lớn là…”

Hắn nhìn Lục Dĩ Bắc, nhíu mày. Nếu nó thật là Tiểu Bắc, không phải quái đàm giả dạng, giờ thành thế này, làm sao đưa nó ra ngoài? Sau này đối xử với nó thế nào? Là con gái, phải giữ khoảng cách, đúng không? Với Tiểu Hoa thì giải thích sao? Gặp cha mẹ nó dưới cửu tuyền, mình nói gì đây? “Xin lỗi, tôi không trông kỹ, để con trai hai người thành con gái” à? Chắc chắn bị đập chết.

Nhất thời, đầu óc Bạch Khai rối như nồi cháo đặc, hắn chán nản ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lục Dĩ Bắc, như một con cá muối mất hết ước mơ. Nhưng hắn thầm nhủ: Dù nó là quái đàm, chỉ cần là Tiểu Bắc, mình sẽ bảo vệ nó, đến ngày nó thật sự sa ngã, mình sẽ tự tay… Mắt hắn lóe tia lạnh.

Đột nhiên, một tiếng rên khe khẽ vang lên: “Ưm… hừm…”

Lục Dĩ Bắc tỉnh lại.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Má 1 chap đăng 3 lần 😡 làm t tưởng 3 chap 😭
Xem thêm