Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ
Chương 30: Thầy đang cần trợ lý, hay cần... vệ sĩ?
10 Bình luận - Độ dài: 3,910 từ - Cập nhật:
Mặc dù Lục Dĩ Bắc không rõ những "mảnh vụn tiểu luận" mà tín đồ của Câu Manh dâng lên có đáng tin cậy hay không, nhưng ít nhất hiệu suất thì đúng là đỉnh.
Chỉ trong vòng một giờ, Câu Manh đã nhận được hơn hai nghìn "tế phẩm", lại mất thêm nửa giờ để sàng lọc những nội dung trùng lặp, vô nghĩa từ trong đống văn tự đồ sộ, sau đó qua sự xác nhận và tái cấu trúc của Câu Manh, trong thời gian đó cô còn tranh thủ chơi được hai ván Fall Guys.
Hai giờ sau, một bài luận văn chắp vá dài hơn 18.000 chữ cứ thế ra đời, độ dài nhiều hơn so với một bài tiểu luận thông thường, gần bằng cả một bài luận văn tốt nghiệp.
"Nè, xong rồi đó! Đồ đâu?"
"Chờ chút, để anh lấy bảo bối cho em xem!"
Cô nàng Câu Manh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nói: " Ây da~ Mới sáng sớm mà anh đã nôn nóng muốn ngắm bảo bối của mình rồi hả? Đáng tiếc ghê ha~? "
"Hầy! Ông bà xưa có câu ‘Một ngày khởi đầu từ buổi sớm’ đó em~!" Lục Dĩ Bắc cười cười, đáp lại.
"..." Câu Manh chống cằm trầm ngâm hai giây rồi nghiêm túc nói: "Lục Dĩ Bắc, gần đây kỹ thuật thả thính sến súa của anh ngày càng tốt lên đó!"
"Nói thật đi, có phải anh đã lén lút sau lưng tôi đi làm bậy với mấy con cún bên ngoài rồi không?"
Trong phút chốc, trong đầu Lục Dĩ Bắc lóe lên hình bóng của một thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng da ngăm nào đó, mặt không biểu cảm nói: "Thực ra, lãnh đạo của tôi ở Tư Dạ Hội chính là loại cún mà cô nói đó."
Trong lúc nói chuyện, Lục Dĩ Bắc đưa tay vào túi áo lục lọi một lúc, nắm lấy lõi quái đàm kia, đặt lên bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã chìa ra trước mặt.
Câu Manh nhận lấy lõi quái đàm trông như miếng thịt ba chỉ kết tinh, đưa lên trước mặt quan sát kỹ một lúc, rồi nhíu mày nhìn Lục Dĩ Bắc.
"Không ổn!"
"Sao vậy? Lõi quái đàm này lại có độc à?"
Câu Manh nhìn Lục Dĩ Bắc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi nói là anh không ổn đó!"
"Anh là một tên linh năng giả tay mơ mới vẽ xong linh văn, làm thế nào mà giết được quái đàm cấp bậc này... ờ, theo cách nói của Tư Dạ Hội thì là linh năng cấp B, vậy mà lại không bị thương?"
"Cái này... thực ra... chắc là..." Lục Dĩ Bắc môi hơi hé mở, nhất thời nghẹn lời.
Nếu mình nói với cô ta, trong trạng thái cực kỳ sợ hãi, tiềm năng bộc phát, một cú xoạc trượt qua dưới người nó, rồi dùng dao phay gia truyền rạch bụng nó ra, hoàn thành một pha tiêu diệt đẹp mắt, cô ta có tin không?
Chết tiệt, lời nói dối vô lý như vậy, không nói ra được!
Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang suy nghĩ, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đột nhiên đưa đến trước mặt anh, huơ huơ trước mắt, dấu ấn hơi sáng lên trên đó, đặc biệt nổi bật.
"Này chàng trai, xin hãy ngừng ngay hành vi bịa đặt dối trá của anh lại! " Giọng của Câu Manh u ám vang lên bên tai Lục Dĩ Bắc.
Lục Dĩ Bắc: "..."
Tôi cũng đâu muốn!
Không phải là vì cô đang truy sát tôitrong trạng thái quái đàm hóa, nên tôikhông dám nói cho cô sự thật sao?
Ngay lúc tâm trạng Lục Dĩ Bắc thấp thỏm như có một tên điên đang múa quyền trong đầu, lời nói của Câu Manh khiến anh như được đại xá.
"Thôi kệ, đàn ông mà! Lúc nào cũng có chút bí mật nho nhỏ bẩn thỉu, tôi cũng lười quản."
Trong lúc nói chuyện, cô liền cầm lấy lõi quái đàm cứng như sắt, đưa vào miệng, "rốp" một tiếng, cắn đi một nửa, sau đó vẫy tay với Lục Dĩ Bắc.
"Tiểu Bắc Tử! Bữa sáng mua cháo đúng không? Mau mau mang đến cho bản cung, lõi quái đàm này ngấy như mỡ lợn, ta dùng cháo cho dễ nuốt." [note78109]
"Vâng ạ Lão Phật gia, con đến ngay!" [note78111]
Lục Dĩ Bắc đáp một tiếng, lấy cháo rau củ mang đến tay Câu Manh, sau đó liền trơ mắt nhìn cô, một miếng cháo, một miếng lõi quái đàm, xử lý sạch sẽ trong nháy mắt.
Vào khoảnh khắc này, hắn mới nhận ra, người đứng trước mặt mình là một quái đàm cấp cao hàng thật giá thật, nuốt chửng lõi của quái đàm cấp B, dễ như chơi.
Ăn lõi quái đàm với cháo như ăn bánh bao, hành vi bá đạo thế này, quái đàm khác có làm nổikhông?
Lục Dĩ Bắc nghĩ, nhân lúc Câu Manh vừa nuốt chửng xong lõi quái đàm, vẻ mặt thỏa mãn, tâm trạng vui vẻ, liền bất ngờ hỏi một câu: "Đúng rồi, chị Manh Manh, chị có biết Darvaza không?" [note78110]
Nghe vậy, Câu Manh sững người, nhìn Lục Dĩ Bắc từ trên xuống dưới rồi nói: "Biết chứ! Em hỏi cái này làm gì? Muốn đi du lịch à?"
"Em cũng muốn đi lắm." Lục Dĩ Bắc mặt không biểu cảm nói, lúc nói giọng điệu có chút bi thương sầu muộn: "Trước khi cha em qua đời, ông từng hẹn với em sẽ đến đó, tiếc là… "
"Chẳng phải còn khoảng một tháng nữa là nghỉ đông rồi sao? Em định bụng lúc đó qua đó xem thử, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện."
Nghe vậy, ánh mắt Câu Manh kín đáo liếc qua ấn ký trên mu bàn tay, sau khi phát hiện dấu ấn không sáng lên, thần kinh đang hơi căng thẳng mới thả lỏng ra.
"Vậy thì tôi khuyên anh đừng đi."
"Hả? Tại sao vậy?" Lục Dĩ Bắc nghi hoặc hỏi.
"Ở đó có một khu tập trung quái đàm, cũng giống như Đào Nguyên vậy, anh hiểu chứ?" Câu Manh giải thích.
"Cái này..." Lục Dĩ Bắc nhíu mày, "Đào Nguyên Lý của các cô không cho phép người ngoài vào du lịch à?"
"Làm sao có thể!" Câu Manh cằm hơi nhếch lên, có chút đắc ý nói: "Một vị thần thông tình đạt lý, giỏi thấu hiểu lòng người như chị đây, đương nhiên sẽ không làm chuyện đó."
"Đào Nguyên của chúng ta là khu du lịch cấp 5A quốc gia đấy nhé? Mỗi năm tiền hoa hồng từ vé vào cửa và cửa hàng quà lưu niệm thu được rất nhiều luôn đó!"
Lục Dĩ Bắc: "..." Bà cô này, e là vì thèm tiền chia chác nên mới cho khách du lịch vào phải không?
"Nhưng mà, Darvaza thì khác." Câu Manh nói, "Người bình thường có thể đi, linh năng giả độc hành cũng có thể đến, thậm chí quái đàm bình thường cũng có thể đi, nhưng anh thì không thể.”
"Tại sao? Đi rồi sẽ thế nào?" Lục Dĩ Bắc ngơ ngác hỏi.
" Thủ lĩnh quái đàm ở đó cực kỳ không ưa Tư Dạ Hội!" Câu Manh vẻ mặt nghiêm túc nói, "Vì anh là nhân viên của Tư Dạ Hội, cho nên đi đến đó chắc chắn sẽ chết."
Lục Dĩ Bắc nghe Câu Manh nói với đầy vẻ tà ma, nhíu mày, yếu ớt hỏi: "Đáng sợ vậy sao? Thủ lĩnh ở đó rất mạnh à?"
"Tôi, đường đường là Câu Manh đại nhân, để chiếm địa bàn Đào Nguyên đã tổ chức ba lần Bách quỷ dạ hành, Bách quỷ dạ hành anh biết chứ? Tư Dạ Hội chắc có dạy rồi nhỉ?"
Lục Dĩ Bắc gật đầu.
Thông tin về Bách quỷ dạ hành, anh quả thực đã thấy trên《Tư Dạ Thư》, trong kiến thức của Đại Xà Thần cũng có đề cập.
Nói đơn giản chính là quái đàm cấp cao thông qua một nghi lễ đặc biệt, kết nối khí tức của mình với khí tức địa mạch của một khu vực nào đó, chiếm núi làm vua, tuyên bố chủ quyền.
Nói đơn giản hơn nữa, thì giống như chó đi tiểu để đánh dấu lãnh thổ vậy.
Như những dãy núi trùng điệp trong ảo cảnh trúc giản, chính là thành quả Bách quỷ dạ hành của Đại Xà Thần.
Đương nhiên, Bách quỷ dạ hành ngoài chức năng đánh dấu lãnh thổ ra, còn có rất nhiều lợi ích khác.
Chỉ là, trên《Tư Dạ Thư》không giới thiệu chi tiết, còn Đại Xà Thần thời kỳ toàn thịnh căn bản không quan tâm, nên không nghiên cứu sâu, vì vậy Lục Dĩ Bắc cũng không rõ lắm.
"Vậy anh có biết thủ lĩnh quái đàm ở Darvaza đã tổ chức bao nhiêu lần không?" Câu Manh nói.
Lục Dĩ Bắc lắc đầu.
Câu Manh dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc liếc Lục Dĩ Bắc một cái, nghiêm mặt nói: "Ba mươi ba lần!"
"Hít—!" Lục Dĩ Bắc hít một hơi khí lạnh.
"Sợ rồi chứ gì?" Câu Manh bĩu môi nói, "Tóm lại, thủ lĩnh quái đàm ở đó mạnh đến mức nào tôi không chắc, nhưng chắc chắn là một thứ dữ!"
"Chỉ với cái thân hình nhỏ bé của anh, đến nơi đó, chắc khoảng ba giây là bị hạ gục, nằm thẳng cẳng mặc người ta xử lý, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc cầu xin chị đây đến cứu!"
Như nhận ra thông tin quan trọng nào đó, Lục Dĩ Bắc hơi nheo mắt, trêu chọc: "Vậy nếu tôi thật sự đến đó, gặp nguy hiểm, cô có đến cứu tôi không?"
"Tôi..." Câu Manh do dự một chút, "Cứu anh cái con khỉ! Vì một con tép riu như anh, chạy đi liều chết với một thứ dữ, chị đây rảnh rỗi quá à?"
"Tsk! Đồ phụ nữ vô lương tâm!" Lục Dĩ Bắc lườm Câu Manh một cái, quay người lên lầu lấy ba lô, rồi lại vội vã chạy xuống, chui vào nhà vệ sinh.
Sau khi khóa trái cửa nhà vệ sinh, Lục Dĩ Bắc trèo lên bồn cầu, từ lớp ngăn trên trần nhà lấy ba chai Họa Thủy xuống, cẩn thận nhét vào ba lô.
Sau khi chứng kiến uy lực của vụ nổ lớn do Họa Thủy gây ra ở Lò mổ Nam Giao, Lục Dĩ Bắc luôn cảm thấy để thứ đồ nguy hiểm như vậy ở nhà không an toàn, phải nhanh chóng xử lý đi mới được.
Ngay lúc Lục Dĩ Bắc cất kỹ ba chai Họa Thủy vào ba lô, khôi phục lại lớp ngăn trên trần nhà, chuẩn bị rời đi, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Câu Manh.
"Này! Lục Dĩ Bắc, tôi thấy dạo gần đây sao anh cứ hay chui vào toilet thế?"
Nghe vậy tim Lục Dĩ Bắc thắt lại, suýt chút nữa đã làm đổ cả ba lô đầy ắp Họa Thủy trong tay.
"Anh... có phải là thận không tốt lắm không?"
"Mẹ nó, cô mới thận không tốt!" Lục Dĩ Bắc buột miệng nói.
" Úi chà——! Đừng ngại ngùng thế chứ! Nhóc có biết quyền năng của chị đây là gì không? Là cai quản sự sinh sôi của vạn vật!Chữa trị loại bệnh vặt này, chi đây giỏi lắm đó, nhóc muốn thử không?"
" Bài thuốc gia truyền ba ngàn năm tuổi, trị thận hư, không đường, không đắng, sáu giờ là có hiệu quả, bắn tận trời xanh... oaaa!"
"Cúttt—!"
————
Một góc căn hộ.
Đám quái đàm đang nghe lén Lục Dĩ Bắc và Câu Manh cãi nhau thường ngày đều chìm vào im lặng.
Hồi lâu.
Răng Giả giọng điệu nghiêm túc nói: "Các ngươi thấy, cái thuốc mà hai vợ chồng họ thảo luận có thật sự hiệu quả như vậy không?"
"Sao vậy? Ông hư thận à?" Cục Bông kinh ngạc nói.
"Đừng hiểu lầm, chỉ là gần đây linh năng của tôi mạnh lên, nhớ lại không ít ký ức lúc còn sống, trong ký ức, tôi có một người bạn..."
"Người bạn mà ông nói, có phải là chính ông không?" Nhãn Cầu ngắt lời.
"Xàm! Tôi đây vẫn cường tráng chán!"
"Không sao đâu, chúng tôi đều hiểu mà! Nếu ông thật sự muốn đơn thuốc đó, thì ông cố gắng lên, làm cho Ma Nữ đại nhân bị thận hư là được chứ gì?" Cục Bông hiến kế.
"Có lý! Lát nữa tôi sẽ tải thêm ít tài nguyên chất lượng cao vào điện thoại của cậu ta!"
"Cố lên, lấy được thì chia tôi một phần!" Cục Bông nói.
Dừng một chút, nó lại giải thích một câu: "Ờ, chúng tôi cũng không phải thận hư, chỉ là gần đây xây dựng tổ chức, cần nguồn vốn, bán thuốc bổ thận, có thể là một lựa chọn không tồi."
...
Thế là, một thương hiệu lâu đời của Hoa Thành, nhà xưởng sản xuất Thận Bảo nhãn hiệu Ma Nữ, cứ như vậy được thành lập sơ khai trong lúc một Ma Nữ nào đó hoàn toàn không hay biết.
————
Rời khỏi căn hộ, đi trên đường đến Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành, Lục Dĩ Bắc cuối cùng cũng có cơ hội yên tĩnh suy nghĩ.
Thông qua việc phân tích kiến thức của Đại Xà Thần, anh đã thành công lấy được công thức bổ sung khuyết điểm lần đầu tiên, cũng thông qua Thủy ca mà biết được một con đường giao dịch vật phẩm linh năng như Chợ Quỷ.
Nếu không phải xuất hiện biến cố xét duyệt gia nhập nhóm chat Quái đàm, anh đã sớm chạy đến Chợ Quỷ, dùng Họa Thủy đổi lấy nguyên liệu rồi.
Lục Dĩ Bắc đã tính toán xong, lát nữa sẽ mang Họa Thủy đến chỗ Nhị Gia Béo bán đi, tiện thể mua thêm ít nguyên liệu từ chỗ ông ta.
Nhưng mà, cũng không thể mua hết ở chỗ ông ta, Thủy ca nói ông ta không phải hạng người lương thiện, lỡ như bị ông ta từ những nguyên liệu mìnhmua, nhìn ra manh mối của công thức, e là không ổn. Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Kể từ khi biết được thông tin về Darvaza từ Câu Manh, Lục Dĩ Bắc vốn không mấy quan tâm đến việc bổ sung khuyết điểm, đột nhiên có vài phần cảm giác cấp bách.
Chakhông chết vì tai nạn, vậy thì nguyên nhân cái chết của ông mình phải làm rõ, chuyện này không thể hoàn toàn dựa vào sự điều tra của nhóm chat Quái đàm, phải chuẩn bị hai tay.
Và muốn làm rõ nguyên nhân cái chết của cha, điều tra rõ ràng rốt cuộc ông đã hộ tống thứ gì đến Darvaza, rất có thể là mắt xích quan trọng nhất.
Câu Manh nói thủ lĩnh quái đàm ở đó rất lợi hại, vậy thì chỉ cần mình có năng lực chiến thắng nó là được rồi?
Ừm, chỉ cần tốn thêm chút thời gian, chuẩn bị thêm một chút, bổ sung thêm một chút khuyết điểm, nhất định sẽ được!
Vừa cúi đầu vừa đi, bất giác, Lục Dĩ Bắc đã đi đến trước tiệm in ấn ở cổng trường Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành, thế là anh liền ngừng suy nghĩ, từ trong túi lấy ra chiếc USB, đi vào tiệm in ấn.
"Chủ tiệm, phiền anh giúp tôi in một bản tiểu luận!"
Chủ tiệm in ấn nhận lấy chiếc USB Lục Dĩ Bắc đưa tới, đáp một tiếng: "Được thôi! Chờ chút!"
————
Nửa giờ sau.
Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành, tòa nhà thí nghiệm của khoa Văn, phòng nghiên cứu văn tự cổ đặc thù.
Lục Dĩ Bắc nhìn giáo sư Mã trong lòng thầm kêu không ổn, tâm trạng giống như lúc nhỏ chép bài tập, bị chủ nhiệm lớp bắt được đưa lên văn phòng phạt đứng vậy.
Giáo sư Mã cầm bản tiểu luận đó của anh, xem hơn mười phút, trong lúc đó vẻ mặt nghiêm trọng, mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh kỳ lạ như "Ủa?", "Ừm?", "Hây!".
Sợ hãi.JPG
Lục Dĩ Bắc vốn cũng không kỳ vọng bài luận văn mà Câu Manh chắp vá cho anh có thể đáng tin cậy đến mức nào, nhưng bây giờ, nhìn biểu cảm này của giáo sư Mã, đã không còn là vấn đề đáng tin cậy hay không nữa rồi.
Anh chỉ hy vọng, đừng quá vô lý là được.
"Lục Dĩ Bắc à, bài tiểu luận này của em, tuy về mặt hành văn, có xu hướng quá khẩu ngữ, nhưng không thể che được ưu điểm, bên trong có vài quan điểm, xuất phát từ lịch sử thờ cúng các vị thần vật tổ của người Đông Di, góc độ phân tích vô cùng mới mẻ và độc đáo, là điều mà các học giả trước đây ít chú ý đến."
"Giáo sư quá khen rồi ạ." Lục Dĩ Bắc khiêm tốn nói.
Thế này mà không mới mẻ độc đáo sao được? Các học giả trước đây có ai là đại thần của thần hệ Đông Di, là tín đồ của cô nương Câu Manh không? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
"Bài tiểu luận này của em rất tốt, em có hứng thú đăng bài luận văn này không?"
"Gì ạ?"
Lục Dĩ Bắc nghiêng đầu.
Cái này mới là vô lý đây, mặc dù không phải là loại vô lý mà anh đã nghĩ trước đó.
Có thể khiến một người nghiêm khắc trong học thuật như giáo sư Mã, nói ra những từ như "rất tốt", xem ra bài tiểu luận này quả thực rất có trình độ.
Thế nhưng...
"Sao? Không muốn à? Là sợ mất mặt à?" giáo sư Mã khẽ nhíu mày nói, "Cái này em không cần lo, tôi có thể giúp em sửa lại."
"Đến lúc đó tên tác giả cũng không cần thêm tôi, dù sao đây về cơ bản là do một mình em hoàn thành, chỉ cần trong danh sách cảm ơn thêm tên tôi là được rồi, hê hê!"
Giáo sư Mã nói, lại nhìn trái nhìn phải bản tiểu luận trong tay, có thể thấy ông rất thích bài tiểu luận này.
"Giáo sư, như vậy không hay lắm đâu? Em nghĩ em..."
"Vậy em nói xem, rốt cuộc em đang lo lắng điều gì?" giáo sư Mã xua tay ngắt lời, "Theo tôi thấy, bài tiểu luận này của em tuy nghiên cứu chưa đủ thấu đáo, quan điểm trình bày cũng có hơi nông cạn, nhưng cũng đã thực sự cung cấp vài hướng nghiên cứu có giá trị, nên được chia sẻ mới đúng."
"Hay là... em định tự mình nghiên cứu?"
Lục Dĩ Bắc: "..."
Cũng không phải, chỉ là thứ không phải do mình làm ra, nên đặc biệt chột dạ thôi.
Nếu thật sự muốn nghiên cứu, tôi hoàn toàn có thể mỗi ngày ngồi ởnhà, đè Câu Manh ra, trên dưới, trong ngoài nghiên cứu cho đủ.
Suy nghĩ một lát, Lục Dĩ Bắc thỏa hiệp: "Thôi được giáo sư, vậy thì đăng đi ạ!"
Lục Dĩ Bắc vừa nói xong, đang chuẩn bị bổ sung vài câu gì đó, liền thấy giáo sư Mã "RẦM" một tiếng đập bàn, hưng phấn nói: "Thầy chờ câu này của em đó!"
"Có được tư cách từ bài luận văn này, em cũng miễn cưỡng có thể vào nhóm rồi! Đến lúc đó xem ai còn dám nói ra nói vào!"
"Cái gì?"
Giáo sư, thầykhông ổn rồi!
Trong đầu Lục Dĩ Bắc đột nhiên nảy ra rất nhiều dấu chấm hỏi nhỏ.
"Không phải gần đây Đại học Yến Kinh đã khởi xướng một dự án nghiên cứu chung về văn hóa Đông Di sao? Thầy cũng muốn tham gia, em ở phương diện này lại có thiên phú như vậy, cho nên thây muốn dẫn em đi làm trợ lý cho thầy..." [note78108]
Nghe đến đây, những dấu chấm hỏi nhỏ trong đầu Lục Dĩ Bắc, ngay lập tức biến thành những dấu chấm than nhỏ run rẩy, kinh hãi nói: "Đừng đừng! Giáo sư, thầy tha cho em đi được không?"
"Lần trước giúp thầy nghiên cứu trúc giản, gây ra cả đống chuyện, em suýt chút nữa đã toi mạng trong ảo cảnh trúc giản rồi, lần này thầy cho em nghỉ ngơi đi, thầy đi hại người khác trước đi ạ?"
"Sao lại có thể nói là hại chứ!" giáo sư Mã nói, "Không phải là giúp em tăng thêm kinh nghiệm sao? Sau này được xét tuyển thẳng nghiên cứu sinh cũng tiện. "
Lục Dĩ Bắc: "..."
Xét tuyển thẳng? Em sợ em không sống được đến lúc đó!
"Giáo sư, thầy không sợ lại gây ra thêm chuyện gì à? Theo như các tài liệu mà em đã thu thập trong thời gian viết tiểu luận này, nếu chuyện này mà dẫn ra quái đàm nào thì còn mạnh hơn thẻ tre nhiều đó."
Ừm! Không sai, vừa hung dữ vừa đáng yêu, ăn vạ ở nhà người ta không đi, suốt ngày ăn uống no say, động một chút là đòi kiểm tra cơ thể, có thể chữa trị thận hư nhanh chóng trong sáu giờ, hầu hết quái đàm còn đánh không lại cô ấy, ông có sợ không?
"Cái này..." giáo sư Mã do dự một lúc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Dĩ Bắc, trịnh trọng nói: "Cho nên thầy mới muốn em làm trợ lý của thầy đó!"
"..." Lục Dĩ Bắc im lặng vài giây, mặt không biểu cảm nói: "Giáo sư, thầy nói thật cho em biết, rốt cuộc thầy muốn trợ lý, hay là muốn vệ sĩ?"
"Vậy thì thầy cũng nói thật." giáo sư Mã nghiêm túc nói, "Thầy muốn cả hai."
Lục Dĩ Bắc: "..."
Lớn tuổi rồi còn chơi trò muốn tất cả này thế này, thầychịu nổi không vậy?
Thấy Lục Dĩ Bắc vẻ mặt khó xử, giáo sư Mã đứng dậy, vỗ vai anh nói: "Em cũng đừng vì chuyện này mà phiền não, thầy chỉ đề nghị vậy thôi, nếu em không muốn thì thôi, thầy tìm người khác là được."
"Cái này..." Lục Dĩ Bắc nhìn giáo sư Mã, gật đầu nói: "Em về suy nghĩ thêm ạ?"
"Ừm, không vội!" giáo sư Mã mặt lộ vẻ vui mừng, "Dự án phải đến đầu xuân năm sau mới chính thức khởi động, còn hơn hai tháng nữa, chỉ cần trước khi dự án khởi động một tuần cho thầy câu trả lời là được."
"Biết rồi ạ giáo sư, vậy em đi trước đây? Em còn phải đến thư viện một chuyến."
"Đi đi! Chuyện đăng luận văn, thầy sẽ lo liệu!"
Hy vọng đừng gây chuyện… Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, khẽ đáp một tiếng.
"Vâng! Vậy phiền giáo sư rồi."


10 Bình luận