Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 32 - Xuất phát, Rusatinia

7 Bình luận - Độ dài: 1,923 từ - Cập nhật:

Albert nhìn về phía nguồn âm thanh, chỉ thấy một bóng người đột ngột lao thẳng vào lòng hắn, rồi nhanh chóng trốn ra sau lưng hắn.

“Phynia?”

“E-Ella chị… chị ấy điên rồi…!”

Phynia run rẩy, nấp sau lưng hắn khẽ nói.

“Điên?!”

Albert nghe vậy, nhíu mày quay sang hướng mà Phynia vừa chạy tới. Chỉ thấy Ella đang chậm rãi tiến về phía Phynia ẩn sau lưng hắn, trong đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng quỷ dị.

“Chị Ella?”

“Á? Tiểu Albert?”

Albert lên tiếng gọi, và đúng lúc đó, Ella như bừng tỉnh khỏi trạng thái kỳ lạ ban nãy, kinh ngạc nhìn ba người trước mặt.

Sau đó, nàng xấu hổ chọc chọc vào đầu ngón tay, lí nhí:

“À… thì… một tuần rồi không được chạm vào tiểu Nia… nên… nên hơi mất kiểm soát…”

Nghe vậy, Phynia rụt rè quay sang hỏi Mitchell:

“Này… Mitchell, đầu óc chị Ella… thật sự chưa bị ảnh hưởng bởi khí đấu kỳ quái của chị ấy chứ?”

Mitchell mặt đầy vạch đen.

Ella lập tức bực bội hét lên:

“Không có đâu! Ta chỉ muốn ôm Nia một chút thôi mà! Ta cần bổ sung năng lượng Nia!”

“Năng lượng Nia cái quái gì cơ?! Chỗ này đâu phải là trong Light Novel Nhật Bản!”

Phynia gào lên phản đối.

Albert thấy hai nàng cãi nhau, chỉ biết thở dài mệt mỏi. Hắn túm cổ áo phía sau lưng Phynia, nhấc bổng nàng lên, ném thẳng vào lòng Ella.

“Á!?”

“Đừng làm hỏng.”

Nói xong một câu cảnh báo, Albert quay người rời đi, tiếp tục lo liệu việc dọn nhà.

“Albert! Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu—!”

“Tiểu Nia… tiểu Nia…”

Phía sau lưng vang lên tiếng kêu tuyệt vọng của thiếu nữ cùng tiếng thì thầm hạnh phúc của Ella.

……

……

Khoảng một tiếng sau, Phynia mặt mày xanh xao bước tới bên Albert.

Albert buông bản kê khai trong tay, cúi đầu nhìn thiếu nữ.

“Xong rồi?”

“Ha ha…” Phynia cười yếu ớt: “Xong rồi, mối quan hệ của chúng ta kết thúc rồi, anh muốn bò đi đâu thì bò đi.”

Albert không nói gì, chỉ khẽ nở nụ cười nhạt.

Kết thúc?

Làm sao có thể?

Quan hệ giữa hai người, đã không thể đơn giản kết thúc như vậy được nữa.

Sau cuộc trò chuyện đêm qua, Phynia và hắn đã kết thành một dạng hợp tác đặc biệt — cùng nhau thực hiện thế giới mới mà Phynia hằng mơ ước.

Tổ hợp này có thể nói là độc nhất vô nhị.

Albert không thể tìm được người thứ hai như Phynia — người có thể mang đến cho hắn một khả năng khác.

 Phynia cũng không thể tìm được người thứ hai như Albert — người đã từng tận mắt chứng kiến tương lai bi thảm, và muốn thay đổi vận mệnh của tầng lớp quý tộc.

Albert khẽ véo chiếc kẹp tóc trên đầu Phynia — dù đầu thì không cho sờ, nhưng ít ra đồ trên đầu vẫn chạm được — rồi hỏi:

“Những cô gái kia đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

“Xong rồi.”

Nhắc đến chuyện chính, Phynia miễn cưỡng gượng dậy tinh thần: “Tổng cộng hai mươi ba cô gái bị Karada thả ra và được chúng ta đón về. Trong đó, bốn người bị bắt cóc bán làm nô lệ, hy vọng chúng ta giúp trở về nhà. Còn lại mười chín người bị cha mẹ bán đi, tất cả đều muốn đi cùng chúng ta tới Rusatinia. Trong số đó, mười một người muốn sống như thường dân, tám người còn lại muốn làm hầu gái.”

“Tám người? Vừa đủ số lượng cần thiết… Nhưng tất cả đều muốn đi Rusatinia sao…”

Albert trầm ngâm một lúc, rồi nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của các cô gái.

Dù sao, các nàng ở đây cũng chẳng quen biết ai, người duy nhất mang lại cảm giác an toàn là Phynia — người đã đón các nàng về khi đang đói rét. Muốn đi theo Phynia cũng là điều dễ hiểu.

“Đúng rồi, còn những cô gái đang tĩnh dưỡng thì sao?”

Albert hỏi.

Những cô gái này bị Karada tra tấn rất nặng, cộng thêm một tuần lang thang ngoài đường, thân thể đã cực kỳ suy nhược. Trong đó, bảy cô gái cần nằm liệt giường tĩnh dưỡng từ một đến hai tháng, thậm chí lâu hơn mới có thể hồi phục.

“Chính là vì chuyện này mà tôi mới tới đây. Anh định xử lý thế nào với bọn họ?” Phynia nói, rồi giao lại câu hỏi cho Albert.

“À…” Albert sờ cằm: “Nếu vậy, chỉ còn cách để bọn họ ở lại đây thôi. Trong số đó, có ai muốn đi Rusatinia sống một cuộc sống bình thường không?”

“Để tôi nghĩ xem… Có hai người.”

Phynia suy nghĩ một chút rồi nói.

“Những người muốn về nhà thì chờ hồi phục rồi về. Những người không muốn về nhà, anh hãy nói với bọn họ tạm thời ở lại biệt thự này làm hầu gái một thời gian, khi nào có dịp tôi sẽ đưa bọn họ đi Rusatinia.”

“Được rồi.”

Phynia không do dự nhiều mà đồng ý với kế hoạch này. Dù sao nàng cũng biết, đây là lựa chọn tốt nhất.

Còn chuyện tự mình đi về phương Bắc sau khi hồi phục? Thế thì dọc đường, đám cướp đường chắc chắn sẽ vui mừng phát điên.

Áp trại phu nhân trời ban đây mà~

Nhan sắc các cô gái vốn không tệ, nếu không làm sao bị Karada để mắt tới? Dọc đường, bọn cướp chắc chắn sẽ rất hào hứng cướp các nàng về làm vợ.

Thời thế này, ra ngoài thì đi thành đoàn mới an toàn.

Xong việc này, sắc mặt Phynia bỗng trở nên ngượng ngập, do dự nói:

“À… Albert, lúc tôi đi tìm các cô gái, trên đường nhìn thấy rất nhiều người lưu lạc… Có thể… đương nhiên, tiền tôi sẽ tự trả!”

“Cô muốn món nợ của mình thành hai mươi vạn, ba mươi vạn sao?”

Albert hỏi.

“Được, ta sẽ trả.”

Thiếu nữ gật đầu kiên quyết. Thấy vậy, Albert bất lực thở dài.

“Chúng ta vẫn còn quá yếu, không thể giúp được nhiều người như vậy.”

“Thật vậy sao…”

Thiếu nữ nghe xong, vẻ mặt thất vọng.

“Đúng vậy, nếu ta thật sự thu nạp những kẻ lưu lạc này cùng đi phương Bắc, chắc chắn sẽ khiến giới thượng tầng dấy lên vô số dị nghị không cần thiết… Không có lợi cho chúng ta.”

“Tôi hiểu rồi.”

Phynia gật đầu u ám.

Nàng làm sao mà không hiểu được chứ?

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến ánh mắt vô hồn của những người đó, Phynia lại cảm thấy bồn chồn bất an, lòng tự hỏi: liệu có cách nào khác chăng?

Nhưng kỳ tích gọi là kỳ tích, chính vì nó quá đỗi hiếm hoi.

“Trong vòng năm năm, ta nhất định sẽ giải quyết vấn đề này.”

Cuối cùng, Albert chỉ có thể đưa ra một lời hứa hẹn mơ hồ như vậy.

Nghe vậy, Phynia nở một nụ cười nhạt, gật đầu.

“Được rồi, ta tin anh, cũng tin chính mình. Albert… đừng quên lời hôm nay nhé.”

Albert sững người, rồi cũng mỉm cười: “……Dĩ nhiên sẽ không quên.”

Phynia thấy vậy liền vẫy tay chào tạm biệt Albert, chuẩn bị đi thông báo quyết định của hắn cho các cô gái đang nghỉ ngơi trong phòng, đồng thời thuyết phục các nàng chấp nhận.

Nhưng đúng lúc này, nàng chú ý thấy những con ngựa kéo xe có vẻ kỳ lạ.

“Những con ngựa này… sao da lại mọc vảy vậy? Hơn nữa trông to lớn quá.”

Đúng như Phynia nói, những con ngựa kéo xe đều cao trên một mét tám, da phủ đầy những lớp vảy nhỏ mịn, bốn chân to khỏe, xương sọ mọc thành hình dạng như mặt giáp, trọng lượng ít nhất cũng một tấn.

“Ngựa? Đây là Long Huyết Mã.” Albert đáp: “Lớn như vậy là vì chúng đều mang một chút huyết mạch của Cự Long.”

“Huyết mạch Cự Long?”

Phynia không kìm được mà co giật khóe miệng.

“Những con rồng này thật sự không kén chọnn gì cả…”

“Sao phải kén chọn?” Albert cũng bất lực nhún vai: “Đặc biệt là sau khi hệ ma pháp Biến Hóa xuất hiện, bọn chúng càng ngày càng biến thái.”

“Ma pháp hệ Biến Hóa thì sao?” Phynia tò mò hỏi.

Ma pháp thuộc hệ Biến Hóa, như tên gọi, là loại ma pháp có thể thay đổi hình dạng vật chất.

Ma pháp nổi tiếng và đơn giản nhất chính là ma pháp cấp hai [Bồ Câu Đưa Tin], đó là biến một tờ giấy thành hình chim bồ câu để tự động chuyển thư. Đây là pháp thuật thiết yếu trong giới pháp sư.

“Vì ma pháp Biến Hình cho phép Cự Long hóa thân thành đủ loại sinh vật.”

Albert vừa nói, vừa nhún vai.

Sau khi học được ma pháp Biến Hóa, chủng tộc Cự Long như khám phá ra một thế giới mới.

Dù sao, bản tính rồng vốn dâm loạn. Trước khi có ma pháp Biến Hóa, Cự Long còn phải tính toán về chênh lệch kích cỡ, chỉ dám tìm các ma thú lớn hoặc dùng pháp thuật giả dạng thành tinh linh để giao phối với sinh vật hình người.

Nhưng với sự xuất hiện của ma pháp hệ Biến Hóa, vấn đề kích cỡ không còn tồn tại. Từ kiến nhỏ dưới đất, tới cá voi lơ lửng giữa không trung, đều có thể xem xét.

Do đó, số lượng sinh vật hậu duệ của rồng bùng nổ mạnh mẽ.

Chỉ có thể nói… Cự Long đã có đóng góp không thể phai mờ vào sự đa dạng sinh học của lục địa Yieta.

Nghe xong lời giải thích của Albert, Phynia mặt mày hỗn loạn rời khỏi nơi này. Albert thì ở lại, tiếp tục chỉ huy việc rời đi.

Khoảng một tiếng sau.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Một đoàn xe gồm hàng trăm chiếc xe ngựa bốn bánh dừng trước biệt thự, một phần ba chứa đồ nội thất quý giá, trang sức châu báu cùng một triệu đồng vàng Ducat, một phần ba chứa vũ khí giáp trụ, một phần ba chứa lương thực tiếp tế dọc đường, chỉ còn lại hơn chục chiếc xe dùng để chở người.

Toàn bộ đoàn xe có khoảng năm trăm người. Trong đó, ba trăm năm mươi người là kỵ sĩ đoàn của Albert và Ella, phần còn lại là người đánh xe và các loại gia nhân.

Trong thời gian này, Ursel cũng tới một chuyến, hàn huyên đôi câu với Albert rồi rời đi.

Sau khi sắp xếp các cô gái sẽ đi phương Bắc lên một chiếc xe, Phynia bước vào chiếc xe ngựa nằm ở trung tâm đoàn.

Trong xe có Albert, Ella, lão quản gia Val, bà Martha, cộng thêm Phynia là năm người. Joe và Mitchell cưỡi ngựa hộ tống hai bên xe.

Chiếc xe dẫn đầu bắt đầu chuyển động, các xe phía sau lần lượt nối đuôi, tạo thành một đoàn dài ngoằn ngoèo hai ba trăm mét, cùng nhau rời khỏi thành St. Mill.

Mục tiêu: phương Bắc — Rusatinia.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Dâm long=)))
Xem thêm
TRANS
Cự long gì, dâm long thì có =)))))
Xem thêm
Dâm long:)
Xem thêm
Dâm long <(")
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Vc dâm tộc
Xem thêm
Như máy dập hy lạp :^))
Xem thêm