Web Novel
Chương 47: [Kanade] Yuu-kun - Tôi sẽ không tha thứ - Tớ yêu cậu rất nhiều - Tạm biệt
11 Bình luận - Độ dài: 10,236 từ - Cập nhật:
Tôi gặp Yuu-kun lần đầu tiên khi gia nhập câu lạc bộ bóng đá địa phương vào năm lớp bốn tiểu học.
Từ nhỏ tôi đã rất thích thể thao, vào những ngày cuối tuần hay ngày nghỉ, tôi thường chơi thể thao với bố. Tôi đặc biệt yêu bóng đá, đến mức khi lên bốn tuổi, bố đã khuyến khích tôi tham gia một câu lạc bộ bóng đá mới mở.
-----
"Cậu chơi bóng giỏi thật đấy! Tớ là Yuri Yamagishi. Còn cậu tên gì?"
"Ka, Kanade. Tớ là Kanade Miyama."
Lúc đó, tôi nhút nhát đến mức cả việc nói ra tên mình cũng khó khăn. Tôi thực sự muốn làm ngơ khi cậu ấy bắt chuyện, nhưng vì chúng tôi sẽ cùng chơi bóng trong cùng một câu lạc bộ, nên tôi hiểu mình không thể lảng tránh mãi được. Tôi gom hết can đảm để nói ra tên mình.
Mặt tôi nóng bừng, đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng là nó đang đỏ lên. Tôi luống cuống chạy ra sân, vừa nói, "T, tớ muốn tiếp tục luyện tập!"
(Ugh… cậu ấy có nghĩ mình là đứa kỳ cục không nhỉ?…)
Từ sau hôm đó, mỗi lần nhìn thấy Yuu-kun, tôi lại xấu hổ đến mức không dám quay mặt lại.
-----
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi tôi gia nhập câu lạc bộ bóng đá, và tôi nhận ra một điều.
Đến lúc này, tôi đã khá thân thiết với mọi người xung quanh, nhưng không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy Yuu-kun, tôi lại cảm thấy xấu hổ một cách kỳ lạ. Bản thân tôi cũng không rõ vì sao lại như vậy.
Mối quan hệ giữa tôi và Yuu-kun có một chút tiến triển khi chúng tôi được phân vị trí trong đội tuyển khối lớp bốn: Yuu-kun là tiền vệ tấn công, còn tôi là tiền đạo.
“Miyama-san! Tớ nghĩ từ giờ chúng ta nên nói chuyện nhiều hơn. Nếu tớ không hiểu rõ về cậu, tớ sẽ không thể chuyền bóng cho cậu theo cách tốt nhất được.”
Ngay sau khi được thông báo về vị trí của mình, Yuu-kun lập tức đến chỗ tôi và nói chuyện với ánh mắt lấp lánh.
Tôi hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình của cậu ấy, nhưng cậu bé đang nói chuyện một cách hăng say trước mặt tôi trông dễ thương đến mức tôi bất giác mỉm cười nhẹ.
Yuu-kun có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi cười, nhưng rồi cậu ấy còn cười tươi hơn trước, như thể nghĩ rằng tôi không khó chịu gì cả, rồi nói: "Giờ luyện phối hợp nhé", vừa nói vừa nắm lấy tay tôi và kéo tôi chạy về phía vòng tròn trung tâm.
Đây là lần đầu tiên tôi được một cậu con trai nắm tay, tôi đã rất hồi hộp… nhưng không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, tôi còn thấy… có chút hạnh phúc.
-----
Tôi nhận ra rằng Yuu-kun đã bắt đầu gọi tôi là “Kanade”, và tôi cũng đã bắt đầu gọi cậu ấy là “Yuu-kun”.
Yuu-kun và tôi học ở hai trường tiểu học khác nhau, nên chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào thứ Bảy và Chủ nhật, khi câu lạc bộ bóng đá có buổi luyện tập. Vì nhớ cậu ấy quá, nên ngay khi buổi tập kết thúc, tôi đã luôn nghĩ rằng giá mà đến buổi tập tiếp theo sớm hơn thì tốt biết mấy.
À mà, từ khi làm bạn với Yuu-kun, ở tôi cũng có một chút thay đổi. Đó là sự nhút nhát của tôi đã đỡ hơn một chút. Tôi nghĩ đó là nhờ việc chơi bóng cùng với Yuu-kun, người ấy giống như mặt trời vậy, đã sưởi ấm trái tim tôi và khiến tôi có suy nghĩ tích cực hơn.
Yuu-kun thật tuyệt vời, đến mức còn thay đổi được cả trái tim yếu đuối của tôi nữa.
Cuối cùng thì trong kỳ nghỉ hè, ngày đội bóng khối lớp bốn có trận đấu đầu tiên cũng đã đến. Yuu-kun và tôi đã ra sân với mong muốn thể hiện kết quả của những buổi luyện tập, nhưng chúng tôi đã thua với tỉ số 0-5.
Khi tôi đang rơi nước mắt vì thất vọng, Yuu-kun đến gần và nở nụ cười động viên tôi: “Lần sau chúng mình luyện tập chăm chỉ hơn rồi cùng nhau giành chiến thắng nhé.”
Tôi quay đầu lại và nhìn vào tay của Yuu-kun, thấy cậu ấy đang nắm chặt đến mức ngón tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
(Phải rồi. Làm sao mà Yuu-kun, người đã cố gắng đến thế, lại không thấy thất vọng chứ…)
Tôi thấy mình thật thảm hại khi chỉ biết khóc một mình, nên đã lau nước mắt bằng tay áo rồi mỉm cười đáp lại: “Ừ. Lần sau mình sẽ thắng nhé.”
Sau trận đấu, tôi đi tìm bố mẹ, rồi liếc mắt nhìn quanh xem Yuu-kun đang ở đâu. Lúc đó, tôi thấy một cô gái rất xinh mà tôi chưa từng gặp bao giờ đang đứng bên cạnh Yuu-kun. Cô ấy mỉm cười hiền hậu và đang xoa đầu Yuu-kun. Có vẻ như Yuu-kun đang khóc.
Tôi cảm thấy nhói lên trong lồng ngực.
Yuu-kun có thể khóc trước mặt cô gái ấy, dù cậu ấy chưa từng rơi một giọt nước mắt nào khi ở trước mặt tôi…
Cậu ấy có quan hệ thế nào với cô gái đó?
Tuần sau, trong buổi tập luyện, tôi đã hỏi Yuu-kun cô ấy là ai.
“Uwaa. Cậu thấy tớ khóc à?”
“Ừ. Xin lỗi, tớ đã nhìn thấy…”
“Vậy à. Mà không sao đâu. À, ừm… cô ấy là bạn từ nhỏ của tớ, tên là Hazuki. Bọn tớ sống cạnh nhà nhau, như anh em vậy, thân lắm luôn.”
“À, ra vậy… hai người trông… thân thiết lắm…”
Thấy Yuu-kun vừa ngượng ngùng vừa có vẻ hạnh phúc khi nói về cô ấy, tôi mơ hồ hiểu rằng, với cô gái tên là Hazuki đó, Yuu-kun có lẽ mang trong lòng tình cảm vượt qua cả mức tình anh em mà cậu ấy nghĩ. Điều đó… khiến tôi rất buồn.
-----
Thời gian trôi qua, tôi và Yuu-kun học cùng một trường trung học. (Cấp 2 á)
Dĩ nhiên, Hazuki-chan cũng học cùng trường trung học với bọn tôi.
Từ hồi tiểu học tôi đã hay chơi với Hazuki-chan, và chẳng biết từ lúc nào, bọn tôi đã thân thiết đến mức có thể gọi là bạn thân. Một người nữa cũng thường đi chơi cùng nhóm là một cậu bạn tên là Kouki.
Bọn tôi đã chơi thân từ hồi tiểu học, nhưng một chuyện đã xảy ra khiến mối quan hệ ấy sụp đổ hoàn toàn. Đó là vào năm hai trung học, khi Yuu-kun và Hazuki-chan trở thành người yêu của nhau.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho ngày này, vậy mà vẫn thấy rất sốc. Tôi biết mà. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp nhau, ánh mắt của Yuu-kun chỉ luôn hướng về phía Hazuki-chan.
Dù cho tôi và cậu ấy có phối hợp bóng đá ăn ý đến đâu đi nữa, thì trái tim của Yuu-kun cũng sẽ chẳng bao giờ hướng về phía tôi. Tôi cảm thấy mình chỉ đơn thuần là người chuyền bóng cho cậu ấy mà thôi. Nếu đây là một trận bóng thật sự, thì lẽ ra phải là Yuu-kun chuyền bóng cho tôi mới đúng…
Đã có lúc tôi muốn giữ khoảng cách với hai người họ, vì việc chứng kiến khoảng cách giữa họ ngày một gần khiến trái tim tôi như muốn vỡ ra.
Thế nhưng rồi tôi nhận ra, nếu không thể ở bên cạnh Yuu-kun, thì nỗi đau đó còn lớn hơn nữa. Vì vậy, tôi quyết định chôn giấu cảm xúc của mình, và lặng lẽ dõi theo cậu ấy từ phía sau.
------
Ngay cả khi đã lên năm ba trung học, hai người họ vẫn luôn rất thân thiết.
Nghe đâu, họ còn định thi vào cùng một trường cấp ba.
Tôi từng hỏi Yuu-kun cậu ấy định thi vào trường nào, và cậu ấy bảo là một ngôi trường trọng điểm mà với thành tích hiện tại, tớ chắc chắn không thể đỗ được.
thấy sợ.
Tôi sợ rằng nếu chúng tôi học ở hai trường cấp ba khác nhau, mối quan hệ giữa tôi và Yuu-kun sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Bởi vì, dù là bạn thời thơ ấu của cậu ấy, thì tôi cũng chỉ là một trong số rất nhiều người bạn của cậu ấy mà thôi.
Tôi không phải là người đặc biệt đối với Yuu-kun, nhưng tôi thực sự không muốn bị tách rời khỏi cậu ấy, nên đã quyết định thi vào cùng ngôi trường cấp ba với Yuu-kun.
Thầy giáo đã nói với tôi rằng với thành tích hiện tại thì điều đó thật liều lĩnh, nhưng vẫn còn khoảng 10 tháng nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh. Tôi không định bỏ cuộc vào lúc này.
Tôi đã học hết sức mình, thậm chí là trong cả giấc ngủ.
Càng học, thành tích của tôi càng được cải thiện, và cuối cùng, tôi đã lọt vào top năm của trường. Nhân tiện, Hazuki-chan đứng nhất, còn Yuu-kun đứng thứ ba.
Rồi, tôi cùng Yuu-kun và Hazuki-chan tham gia kỳ thi tuyển sinh, và may mắn là tôi đã đỗ.
Hơn cả niềm vui khi vượt qua kỳ thi hay khi được giải thoát khỏi quãng thời gian học hành gian khổ, điều khiến tôi thấy nhẹ nhõm nhất là tôi lại có thể tiếp tục sống những ngày tháng học sinh bên cạnh Yuu-kun.
(Thật may quá… Mình lại có thể ở bên Yuu-kun thêm ba năm nữa rồi…)
-----
Khi tôi vào cấp ba, tôi quyết định trở thành quản lý của câu lạc bộ bóng đá.
Lý do khiến tôi chọn câu lạc bộ này, tất nhiên là vì Yuu-kun cũng chọn câu lạc bộ bóng đá.
Thực ra, tôi đã chơi bóng đá cho đến khi hết tiểu học, và cũng có chút kiến thức về môn này, nên tôi nghĩ dù không thể thi đấu nữa thì ít nhất vẫn có thể hỗ trợ đội bóng.
Nhưng khi thực sự gia nhập câu lạc bộ, tôi rất bất ngờ vì buổi tập luyện quá thiếu tổ chức.
Tôi biết trường không đầu tư nhiều cho các hoạt động thể thao, nhưng huấn luyện viên là thầy Heike, một giáo viên tiếng Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm bóng đá, còn các đàn anh lớp trên thì dường như đã từ bỏ việc tập luyện một cách nghiêm túc từ lâu.
Vì thế, tôi quyết định nghiên cứu các phương pháp huấn luyện ở nước ngoài cùng những kỹ thuật luyện tập tiên tiến, rồi tập hợp chúng lại thành một kế hoạch tập luyện để đề xuất cho thầy Heike. Khi xem bản kế hoạch đó, thầy nói: “Bắt đầu dùng kế hoạch này từ hôm nay nhé,” rồi trình bày nó trước toàn đội.
Hầu hết các thành viên trong đội đều rất bối rối khi nghe thông báo, thậm chí có người còn bỏ câu lạc bộ vì không chịu nổi việc luyện tập đột nhiên trở nên nghiêm khắc. Nghĩ rằng bầu không khí trong câu lạc bộ xấu đi là do bản kế hoạch mình đưa ra, tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Từ đó, tôi chỉ lặng lẽ đứng sau hậu trường, làm những công việc lặt vặt trong câu lạc bộ.
Khi ấy, Yuu-kun gọi tôi ra băng ghế phía sau phòng câu lạc bộ để nói chuyện.
“Cậu buồn chuyện gì thế? Kế hoạch luyện tập mà Kanade lập ấy, thực sự rất tuyệt vời. Dù tớ luyện tập ít hơn hồi cấp hai, tớ vẫn cảm thấy kỹ năng của mình được cải thiện một cách hiệu quả.”
Yuu-kun đã để ý đến tôi.
Yuu-kun lo cho tôi.
Và Yuu-kun đã khen kế hoạch mà tôi lập ra.
“Tớ cũng thấy buồn vì có vài người nghỉ thật, nhưng những người còn lại hiện giờ đều nghĩ kế hoạch mà cậu làm rất tuyệt và đang luyện tập rất chăm chỉ đấy. Nên cậu hãy tự tin vào bản thân đi. Nếu đội mạnh lên, thì người góp công lớn nhất chính là Kanade đó nhé.”
Tôi xúc động đến mức nước mắt bắt đầu trào ra.
Tôi thực sự muốn ôm chầm lấy cậu ấy bằng tất cả sức lực, nhưng Yuu-kun có Hazuki-chan, và tôi sẽ chỉ khiến cậu ấy khó xử, nên tôi đã cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Ừm. Cảm ơn cậu, Yuu-kun. Tớ đã nghĩ rằng mình thật ích kỷ, rồi sẽ bị mọi người ghét bỏ… Cậu đã cứu tớ thật đấy. Cảm ơn cậu vì tất cả.”
Tôi vừa khóc vừa nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể với Yuu-kun. Cậu ấy đỏ mặt rồi nói, “Thì tớ đã nói vậy rồi mà, nên vui lên đi,” khiến tôi không nhịn được mà bật cười. Nhưng chính bầu không khí như thế này lại khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu, và mang đến cho tôi cảm giác hạnh phúc.
-----
Khi tôi lên năm hai, cuộc sống của tôi cũng không có thay đổi gì đáng kể.
Ví dụ như nếu có bạn trai chẳng hạn, có lẽ cuộc sống tôi đã thay đổi theo nhiều cách. Thế nhưng, tôi không thể nào tưởng tượng được việc mình có mối quan hệ nào vượt quá mức bạn bè với một cậu con trai khác ngoài Yuu-kun.
Vâng, bởi vì tôi vẫn còn rất yêu Yuu-kun.
Thành thật mà nói, tôi chẳng thể nào hình dung nổi chuyện hai người đó chia tay. Nhưng cũng hết cách rồi, bởi vì tôi không nghĩ mình sẽ có thể yêu một người con trai nào tuyệt vời hơn Yuu-kun.
Tôi biết rằng mình không thể cứ mãi như thế này, nhưng tôi vẫn yêu Yuu-kun, và tôi chỉ mong được ở bên cậu ấy như vậy, không mong đợi điều gì hơn thế nữa.
Tuy nhiên, bắt đầu từ khoảng mùa hè năm hai, mọi thứ bắt đầu thay đổi một chút.
Chuyện là Kouki-kun, người đã chuyển đến tỉnh khác sau khi tốt nghiệp cấp hai, sắp trở lại đây.
Tôi đã rất vui khi Yuu-kun nói với tôi rằng, “Kouki sắp về đấy, tụi mình lâu rồi không chơi cùng nhau, nên giờ hãy chơi đi,” bởi vì từ khi lên cấp ba, tôi hầu như chỉ dành thời gian cuối tuần và ngày nghỉ với Hazuki-chan, và rất ít khi có cơ hội đi chơi với Yuu-kun ngoài giờ học và hoạt động câu lạc bộ.
Vì vậy, khi Yuu-kun rủ tôi đi chơi, tôi không có lý do gì để từ chối cả.
(Thích quá đi mất… Lâu lắm rồi mới được đi chơi với Yuu-kun…)
Thực ra thì không chỉ có tôi và Yuu-kun, mà còn có cả Hazuki-chan và Kouki-kun nữa, nhưng với tôi thì đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm.
-----
Rồi cái ngày cả bốn người chúng tôi, bao gồm cả Kouki-kun, tụ tập chơi cùng nhau sau một thời gian dài cuối cùng cũng đến.
Kouki-kun, người đã lâu không gặp, trông cao hơn trước và cũng đẹp trai hơn, dường như còn trưởng thành hơn nữa.
Tuy nhiên, điều khiến tôi hơi bận tâm một chút, là Hazuki-chan có vẻ hơi căng thẳng. Tôi tự hỏi liệu có phải do lâu rồi không gặp nên cậu ấy ngại chăng. Hazuki-chan lúc nào cũng tỏ ra điềm đạm và bình tĩnh, nhưng thật ra lại có phần rụt rè.
Tôi nghĩ rằng khi chơi với nhau rồi thì cậu ấy sẽ quen thôi, nên cũng không quá để tâm đến điều đó.
Nhưng giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy tôi chú ý đến Hazuki-chan và Kouki-kun hơn, thì có lẽ hai người họ đã không làm tổn thương Yuu-kun như vậy…
-----
Một ngày nọ, khoảng bảy tháng sau khi bốn người chúng tôi bắt đầu chơi cùng nhau.
Hôm đó, cả bốn đang chơi ở phòng của Yuu-kun, và vì tôi rất muốn ăn món bánh cuộn phiên bản giới hạn chỉ có 20 cái của một tiệm bánh địa phương, nên tôi rủ Hazuki-chan và Kouki-kun ở nhà, rồi cùng Yuu-kun ra ngoài mua bánh.
Vừa nghĩ rằng vẫn còn đủ thời gian để kịp mua bánh, thì Yuu-kun lại buột miệng nói một điều khiến tôi khó xử rằng cậu ấy quên mang ví.
Chúng tôi vội vã quay trở lại nhà Yuu-kun để lấy ví, và khi vừa mở cửa bước vào, một tiếng động lớn như tiếng đập mạnh vang lên từ phòng của Yuu-kun.
Cả hai nhìn nhau, và khi Yuu-kun mở cửa phòng ra, chúng tôi thấy hai người họ trong trạng thái hoảng loạn.
(Hả...? Hai người này có gì đó kỳ lạ? Sao quần áo của Hazuki-chan lại hơi xộc xệch vậy?)
Hai người họ nói điều gì đó kiểu như là đang đuổi bắt một con côn trùng to nên mới náo loạn như vậy, nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng thấy lời giải thích đó không ổn. Yuu-kun dường như hoàn toàn tin tưởng Hazuki-chan và tin lời cậu ấy, nhưng tôi càng nghĩ thì càng thấy kỳ lạ vẫn là kỳ lạ.
Tôi đã nghĩ liệu có nên nói chuyện này cho Yuu-kun hay không…
Vì chưa thể đưa ra kết luận ngay lúc đó, tôi giữ im lặng vài ngày để suy nghĩ kỹ phải làm gì.
Nhưng nếu linh cảm xấu của tôi là đúng, thì Yuu-kun đang bị hai người họ lừa dối.
Tôi không thể nào làm ngơ trước chuyện như thế được.
Vì vậy, tôi đã đề nghị với Yuu-kun rằng hãy lắp camera giám sát để tìm hiểu xem rốt cuộc hai người họ đang làm gì.
Ban đầu, Yuu-kun có chút do dự, nhưng khi tôi nói rằng “chúng ta nên làm rõ mọi chuyện để giải tỏa những nghi ngờ”, cậu ấy đã gật đầu đồng ý.
-----
Tôi đang cố cho Yuu-kun thấy một sự thật tàn nhẫn.
Có lẽ mối quan hệ giữa hai người họ thực sự là như vậy. Nếu không thì, tôi không thể nào lý giải được cảm giác khó chịu này.
Nếu đúng là như thế, thì camera giám sát chắc chắn đã ghi lại cảnh người con gái mà Yuu-kun trân trọng nhất và người bạn thân cũ của cậu ấy đang quan hệ với nhau.
Tuy nhiên, tôi cho rằng họ sẽ không đi xa đến mức ấy ngay trong phòng của Yuu-kun, nên chỉ nghĩ rằng có lẽ họ sẽ hôn nhau và vuốt ve cơ thể đối phương mà thôi.
Nhưng kết quả lại là một màn quan hệ điên cuồng vượt xa những gì tôi từng tưởng tượng.
Sau khi bị phơi bày trước cảnh tượng ấy, Yuu-kun trở nên buồn nôn và chạy vào nhà vệ sinh, rồi cứ ở lì trong đó cho đến lúc mọi thứ kết thúc.
Cùng với sự phẫn nộ khi phải chứng kiến những hình ảnh kinh khủng đó, tôi còn cảm thấy một nỗi hối hận sâu sắc vì chính đề nghị của mình đã gây ra cho Yuu-kun một tổn thương không thể cứu vãn.
Lẽ ra tôi nên nghĩ ra một cách tốt hơn để phơi bày sự phản bội đó mà không khiến Yuu-kun bị tổn thương đến mức này.
Tôi thấy thất vọng với chính bản thân mình, vì đã quá nông cạn.
Nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể đảo ngược.
Dù có bi quan hay hối tiếc thế nào cũng không thay đổi được gì.
Vậy tôi phải làm gì đây?
Chẳng phải tôi nên ở bên cạnh Yuu-kun, người đang tổn thương sâu sắc, và nâng đỡ, chăm sóc cho cậu ấy sao?
Tôi đã tự hứa với lòng mình.
Tôi sẽ bảo vệ Yuu-kun.
Tôi sẽ không bao giờ để bất kỳ ai làm tổn thương Yuu-kun nữa.
-----
Một thời gian ngắn sau khi chia tay Hazuki, đã xảy ra một sự việc lớn, khi Yuu-kun ngất đi trong một buổi hoạt động câu lạc bộ.
Giáo viên y tế cho biết cậu ấy bị ngất do thiếu ngủ nghiêm trọng. Tôi thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng Yuu-kun sẽ sớm hồi phục nếu chịu nghỉ ngơi đầy đủ.
Khoảng một tiếng sau khi nằm nghỉ trong phòng y tế, Yuu-kun tỉnh lại. Tôi không thể nhìn thẳng vào Yuu-kun đang trông yếu ớt đến như vậy.
Để cổ vũ cậu ấy, tôi đã lỡ buột miệng nói ra một câu thiếu suy nghĩ như: “Tớ hiểu cảm giác của cậu.” Yuu-kun bị tổn thương bởi lời nói của tôi, và cậu ấy bắt đầu giãi bày những mâu thuẫn trong lòng mà cậu không thể nào tiêu hóa hết được.
Thật sự rất đau lòng khi phải chứng kiến cậu ấy như thế.
Vì vậy, tôi đã ôm lấy cậu ấy và nói rằng từ giờ tôi sẽ rủ cậu ấy đi chơi mỗi ngày. Tôi đã nghĩ rằng điều đó có thể khiến cậu ấy thấy phiền, nhưng Yuu-kun lại nói: “Làm ơn hãy đi chơi với tớ,” điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
-----
Để thực hiện những gì tôi đã nói trong phòng y tế, tôi bắt đầu rủ Yuu-kun đi chơi mỗi ngày, không chỉ sau giờ hoạt động câu lạc bộ mà cả vào những ngày tôi không có buổi tập. Có thể nói rằng suốt kỳ nghỉ xuân, hầu như ngày nào tôi cũng ở nhà Yuu-kun.
Ban đầu tôi cũng thấy hơi ngại khi đến nhà cậu ấy thường xuyên như vậy, nhưng Yuu-kun lúc nào cũng mỉm cười và nói: “Cảm ơn vì ngày nào cậu cũng đến.”
Vì vậy, dù tôi luôn miệng nói rằng mình đang giúp Yuu-kun hồi phục, nhưng thật ra chính tôi mới là người được lấp đầy khi được ở bên cậu ấy mỗi ngày. Cho nên, người nên nói “cảm ơn” mỗi ngày phải là tôi mới đúng.
Lúc đầu, trông cậu ấy vẫn còn rất mệt mỏi, có những lúc tôi không dám nhìn thẳng, nhưng về sau nửa kỳ nghỉ xuân, sắc mặt của cậu ấy đã cải thiện, và bề ngoài cũng dần lấy lại vẻ thư thái.
Sau kỳ nghỉ xuân, khi học kỳ mới bắt đầu, lớp học cũng được thay đổi.
Suốt kỳ nghỉ xuân, tôi đã chăm chỉ thực hiện một nghi thức cầu nguyện mà tôi tìm thấy trên mạng, chỉ để mong được học cùng lớp với Yuu-kun.
Và kết quả là, tôi đã thật sự được học chung lớp với Yuu-kun! Hơn nữa, cả Kozue-chan và Satoru-kun cũng ở cùng lớp, nên có thể nói xung quanh Yuu-kun lúc này là một đội hình mạnh nhất.
Tuy nhiên, có một điều khiến tôi cảm thấy lo lắng… Đó là việc Hazuki-chan cũng ở cùng lớp.
Dù tôi biết rằng Hazuki đã từng bị nói đến mức như vậy thì chắc sẽ không còn tìm cách tiếp cận Yuu-kun nữa, nhưng trong lòng tôi vẫn âm thầm cảnh giác.
------
Có lẽ nỗi lo lắng của tôi chỉ là dư thừa, bởi Hazuki-chan hoàn toàn không có hành động nào chủ động tiếp cận Yuu-kun cả.
Rồi kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời cấp ba cũng đến, tôi, Yuu-kun, Kozue-chan và Satoru bắt đầu cùng nhau học nhóm. Thật bất ngờ, cả bốn đứa đều quyết định sẽ thi vào cùng một trường đại học. Tôi không muốn trở thành người duy nhất trượt nên đã nỗ lực học hành chăm chỉ.
Việc học vì một mục tiêu như thế này khiến tôi nhớ lại thời trung học, khi tôi đã cố gắng để được học cùng trường với Yuu-kun. Nghĩ lại một cách bình tĩnh, động cơ của tôi khi ấy và bây giờ thật ra chẳng khác gì nhau, tôi cảm thấy mình chẳng trưởng thành hơn chút nào. Thế nhưng tôi lại cảm thấy rất vui khi được nỗ lực vì mong muốn được ở cạnh Yuu-kun, nên tôi quyết định sẽ tự cổ vũ bản thân.
-----
Sau kỳ nghỉ hè, bước vào học kỳ hai, Hazuki-chan hầu như không còn tiếp xúc với Yuu-kun nữa, vì vậy tôi cũng dần buông lỏng sự cảnh giác của mình hơn trước. Lúc đó, Yuu-kun nói với tôi rằng mẹ của Hazuki-chan đã nhờ cậu ấy điều tra xem có chuyện gì xảy ra với cô ấy không, vì dạo gần đây Hazuki-chan có vẻ rất kỳ lạ.
Tôi hỏi: “Cậu định điều tra kiểu gì?”, thì Yuu-kun bảo sẽ theo dõi Hazuki trong khoảng một tuần để xem có điều gì đáng ngờ không.
Vì hơi lo lắng nếu để Yuu-kun một mình, nên tôi tất nhiên đã ngỏ ý muốn đi cùng cậu ấy.
Thành thật mà nói, tôi không muốn Yuu-kun lại dính dáng gì đến Hazuki-chan nữa, nhưng tôi cũng nghĩ có lẽ đây là cơ hội để cậu ấy dứt bỏ hoàn toàn những khúc mắc trong lòng.
Vài ngày sau khi bắt đầu theo dõi Hazuki-chan, tôi và Yuu-kun tình cờ chứng kiến cảnh Hazuki-chan nói với Kouki-kun rằng mình đang mang thai, tại công viên.
Tôi đã lờ mờ đoán được chuyện đó sẽ xảy ra vào một ngày nào đó, vì khi ấy rõ ràng là họ không hề dùng biện pháp tránh thai… nên tôi đã chuẩn bị tâm lý.
Dù vậy, tôi vẫn không khỏi tức giận khi nhớ lại lời Kouki-kun nói với Hazuki-chan khi cô ấy báo tin có thai. Không hề thể hiện chút quan tâm nào đến người con gái đang mang trong mình đứa trẻ của mình, hắn ta chỉ thẳng thừng nói “phá thai đi”. Thật là một kẻ ích kỷ và hèn hạ.
Khi nhìn Hazuki-chan, người vừa bị nói phải phá thai, điều tôi nghĩ đến lại là “mình muốn hai người đó kết hôn với nhau”.
Không phải vì tôi thấy thương hại Hazuki-chan.
Cũng không phải vì tôi tức giận với Kouki-kun.
Nhưng… tôi vẫn muốn họ kết hôn.
Vì thế, tôi đã hỏi Yuu-kun: “Liệu có cách nào giúp Hazuki-chan được kết hôn không?”
Tôi biết rõ câu trả lời là gì.
Là không thể.
Dù sao thì bọn tôi cũng chỉ là học sinh cấp ba.
Thế nhưng, câu trả lời của Yuu-kun lại khác.
Cậu ấy nói… có thể sẽ khiến họ kết hôn được.
Tôi không tin vào tai mình nữa, nhưng nếu Yuu-kun đã nói là có thể… thì chẳng có gì phải lo nghĩ về điều đó.
-----
Ngày hôm sau sau khi nghe được lời thú nhận của Hazuki, tôi và Yuu-kun đợi cô ấy ở công viên Hanasaki.
Hazuki-chan có vẻ hơi bối rối khi thấy bọn tôi xuất hiện, nhưng khi Yuu-kun nói “Tớ sẽ cho cậu vài lời khuyên để cậu có thể kết hôn,” cô ấy tỏ ra ngạc nhiên, song vẫn lắng nghe rất nghiêm túc như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ lời nào.
Lời khuyên của Yuu-kun dựa trên tính cách của bố mẹ Kouki-kun, và cả việc hai người họ từng kết hôn khi còn là học sinh. Quả thật, xét từ phía bố mẹ Kouki-kun, nếu có được họ ủng hộ thì khả năng kết hôn sẽ cao hơn rất nhiều. Ít nhất thì, tôi nghĩ Kouki-kun cũng sẽ rơi vào tình thế buộc phải đồng ý.
Sau khi nghe xong lời khuyên, Hazuki-chan đã hỏi Yuu-kun một câu mà chắc hẳn từ đầu cô ấy đã rất thắc mắc.
“Tại sao cậu lại quyết định giúp tớ sau khi tớ phản bội cậu?”
Yuu-kun đáp lại: “Vì chúng ta là bạn thuở nhỏ.”
Tôi nghĩ Yuu-kun đã làm đúng.
Có thể sẽ có người nói rằng Yuu-kun quá nhẹ dạ với một người con gái từng phản bội mình, nhưng tôi vẫn không muốn cậu ấy mang theo bóng tối ấy trong lòng mãi.
Phải, cái quá khứ mà cậu ấy không thể tha thứ cho người bạn thời thơ ấu.
Một quá khứ như thế sẽ ám ảnh cậu ấy trong một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Cá nhân tôi nghĩ, so với việc để Yuu-kun phải mang theo cảm xúc nặng nề đó, thì tha thứ cho người bạn thuở nhỏ sẽ tốt hơn nhiều.
Sau khi bọn tôi khuyên nhủ xong cho Hazuki-chan, cả hai vẫn ngồi lại trên ghế đá trong công viên Hanasaki để trò chuyện. Khi nhìn biểu cảm trên gương mặt Yuu-kun lúc đó, tôi biết chắc suy nghĩ của mình vừa nãy không hề sai.
Gương mặt của Yuu-kun đã trở lại như xưa, như trước khi cậu ấy biết đến sự phản bội kia.
Chắc chắn sẽ cần thời gian để vết thương trong tim hoàn toàn lành lại.
Nhưng chỉ riêng việc cảm xúc căng thẳng của Yuu-kun đã được giải tỏa, điều đó thôi cũng khiến tôi rất hạnh phúc.
Tôi vui đến mức vừa trò chuyện với Yuu-kun bằng tâm trạng đầy phấn khởi, thì đột nhiên nghe thấy lời tỏ tình của cậu ấy, khiến đầu óc tôi trống rỗng.
“Kanade, tớ yêu cậu.”
Hả? Cậu thích tớ?
Thích cái gì cơ? Cậu đang nói gì vậy, Yuu-kun?
Tôi bối rối, nhưng Yuu-kun nhìn thẳng vào mắt tôi rồi tiếp tục.
“Khi tớ đau khổ và thu mình lại, Kanade đã luôn ở bên cạnh tớ, thật sự đã cứu lấy tớ. Lần này, tớ muốn có thể cứu lấy Kanade. Tớ muốn được ở cạnh Kanade. Tớ muốn làm Kanade hạnh phúc. Nếu Kanade không phiền, tớ muốn cậu làm người yêu của tớ. Tớ yêu cậu, Kanade.”
Không thể tin được.
Yuu-kun đã nói rằng cậu ấy yêu tôi.
Tôi từng mơ ước một ngày nào đó sẽ được nghe cậu ấy nói những lời ấy, nhưng không ngờ khoảnh khắc ấy lại thực sự đến.
Tôi tràn ngập cảm xúc đến mức nước mắt tuôn trào.
Tôi cũng gắng gượng nói ra tình cảm của mình với Yuu-kun.
“Yuu-kun, tớ cũng thích cậu. Tớ yêu cậu. Làm người yêu của tớ nhé.”
Tôi quá hạnh phúc đến mức lao vào lòng Yuu-kun. Tôi hạnh phúc đến vậy mà vẫn không thể ngừng khóc. Cảm ơn cậu, Yuu-kun. Tớ yêu cậu nhiều lắm!
Khi rời khỏi Yuu-kun, cậu đã đưa tôi về tận nhà. Mãi đến khi bước vào trong, tôi lại nhớ đến lời tỏ tình khi nãy, rồi cứ thế mỉm cười một mình không ngừng.
Bởi vì, tôi đã luôn nghĩ về cậu từ rất lâu rồi.
Tôi đã luôn mơ về việc được ở bên Yuu-kun như thế này.
Tôi không thể hạnh phúc hơn nữa.
Tôi nằm phịch xuống giường, đung đưa chân và lăn tròn cơ thể.
Sau khi vật vã lăn lộn một hồi, tôi mới bình tĩnh lại và bắt đầu nghĩ đến hai người đó.
(Liệu họ thật sự có thể kết hôn không? Nếu họ thật sự kết hôn, thì mình sẽ…)
-----
Tôi vẫn thường thấy nó trong giấc mơ.
Yuu-kun, người luôn nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời và sưởi ấm trái tim tôi, đã trở thành một người đàn ông ngập chìm trong tuyệt vọng.
Chứng kiến nỗi đau đớn của Yuu-kun vào ngày hôm đó, tôi đã căm ghét Hazuki-chan và Kouki-kun đến tận xương tủy. Thật ích kỷ khi phản bội người mình yêu một cách tàn nhẫn như thế, rồi chỉ biết mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình.
Tôi đã muốn hai người đó phải đau khổ ít nhất là bằng, nếu không muốn nói là nhiều hơn, những gì Yuu-kun đã phải trải qua.
Nhưng… tôi nên làm gì mới được đây?
Ví dụ, liệu tôi có nên gửi đoạn video ghi lại chuyện ngoại tình của họ đến cho bố mẹ họ không?
Không, tôi không thể làm vậy. Nếu tôi làm thế, có thể cả ba gia đình sẽ bị kéo vào một mớ hỗn độn. Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn sẽ không có ngày nào mà Yuu-kun có thể yên lòng.
Vậy, có nên vạch trần những gì Hazuki-chan đã làm ở trường học?
Hazuki-chan có thể sẽ cảm thấy xấu hổ, còn Yuu-kun thì bị người khác nhìn với thương hại. Nhưng hơn thế, cậu ấy sẽ bị bao ánh mắt tò mò soi mói, và cuối cùng bị đối xử như một vết nhơ. Như thể cậu ấy là một gã đàn ông vì bị phản bội mà quay ra trả thù phụ nữ. Dù cho cậu ấy không trực tiếp làm điều gì đi nữa, người ta cũng rất có thể sẽ nghĩ như vậy.
Một cách khác nữa là thuê mấy tay xấu xa để bắt cóc hai người đó.
Tôi đã nghĩ đến những chuyện nực cười như bước ra từ truyện tranh, nhưng tôi chỉ là một nữ sinh trung học bình thường. Làm gì có cách nào để tôi làm được điều đó chứ.
Mà, ngay từ đầu, tôi cũng không muốn Yuu-kun phải trả thù.
Có thể làm vậy sẽ khiến cậu ấy thấy hả hê trong chốc lát, nhưng một năm sau, mười năm sau, hay đến tận lúc lìa đời… liệu cậu ấy có hối hận không?
Tôi nghĩ chắc chắn là sẽ hối hận.
Kể cả nếu tôi là người thay cậu ấy trả thù, thì cậu ấy cũng sẽ tiếc nuối vì đã để tôi làm điều đó.
Và nỗi hối tiếc đó sẽ trở thành một vết nhơ trong trái tim cậu ấy mãi mãi.
Nếu cậu ấy cảm thấy việc tôi trả thù chỉ là để làm nhục cậu ấy, thì chắc chắn cậu ấy sẽ không thể hạnh phúc. Vì vậy, tôi quyết định sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Yuu-kun, giúp cậu ấy trở nên tích cực hơn, hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.
Nghe thì đơn giản, nhưng tôi nghĩ rằng nếu người đã từng khổ đau ấy có thể sống hạnh phúc hơn tất cả, thì đó cũng là một dạng trả thù rồi.
Nếu nói một cách cực đoan, thì người khiến Yuu-kun hạnh phúc cũng không nhất thiết phải là tôi. Nhưng… tôi muốn chính mình là người làm điều đó, vì cảm xúc của Yuu-kun luôn là ưu tiên lớn nhất đối với tôi.
-----
Yuu-kun và tôi đã chứng kiến cảnh Hazuki-chan thú nhận rằng cô ấy đang mang thai đứa con của Kouki-kun. Cũng như khi Kouki-kun nói với Hazuki-chan rằng cô ấy nên phá thai.
Không đời nào tôi có thể tha thứ cho cô ấy vì sau khi phản bội Yuu-kun một cách tàn nhẫn như vậy, lại ích kỷ giết đi đứa con mà cô ấy đang mang, rồi sau đó lại trở thành sinh viên đại học, vui chơi, sống tuổi trẻ, kết hôn, mang thai lần nữa, sinh con và sống một cuộc đời hạnh phúc.
Khi biết tin Hazuki-chan mang thai, trong đầu tôi đã lóe lên một kế hoạch trả thù.
Để thực hiện được điều đó, Hazuki-chan và Kouki-kun phải kết hôn và có con.
Tôi muốn Hazuki-chan và Kouki-kun phải chịu đựng nỗi đau giống như Yuu-kun đã từng gánh chịu.
Suy nghĩ đó, kể từ ngày hôm đó, chưa một lần phai nhạt khỏi tâm trí tôi.
-----
Hai người bạn thân nhất của tôi, Kozue-chan và Satoru-kun, cũng đã đỗ vào đại học, nên tôi bắt đầu chậm rãi thực hiện một kế hoạch.
Kế hoạch đó là thỉnh thoảng cho Kouki-kun thấy cảnh bốn người chúng tôi đang vui vẻ bên nhau, hoặc tôi và Yuu-kun đang hẹn hò tình cảm. Chỉ đơn giản thế thôi. Chỉ có vậy.
Theo như tôi nghe được, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Kouki-kun sẽ vào làm ở một công ty vận tải nhờ sự giới thiệu của cha mình. Vì thế, tôi cố tình sắp xếp thời gian gặp mặt trùng với thời điểm cậu ta tan làm, rồi dùng mọi chiêu trò có thể để cho cậu ta thấy rằng tôi và Yuu-kun đang thật lòng yêu nhau. Thế nào? Ghen tị chưa?
Tuy nhiên, cũng có vài lần dường như Yuri, Hazuki-chan và những người khác đã phát hiện ra.
Tôi nghĩ đó là vào ngày chúng tôi đang bàn về việc sắp xếp căn hộ mà cả nhóm sẽ cùng sống. Tôi đứng cách họ hơi xa một chút, nhưng khi thấy bóng dáng mà tôi cho là Hazuki-chan, tôi đã cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cô ta. Lúc đó, Yuri đã gọi tôi, khiến tôi vội vàng tìm cách đánh trống lảng.
Tôi thấy hối hận vì mình đã phạm phải một sai lầm đơn giản như vậy, nên đã âm thầm tự hứa sẽ không để điều đó tái diễn.
Sau khi tiếp tục làm việc đó nhiều lần, vào khoảng cuối kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tôi nghe tin Kouki-kun đã ngoại tình và sau đó ly hôn với Hazuki-chan.
Và sau khi ly hôn, Hazuki-chan hình như đã quay về nhà bố mẹ đẻ.
-----
Kouki-kun đã hành động đúng như những gì tôi từng nghĩ về cậu ta.
Ngay từ đầu, Kouki-kun vốn dĩ đã muốn học tiếp lên đại học nếu như Hazuki-chan không mang thai. Cậu ta muốn tận hưởng cuộc sống cho đến khi chính thức bước chân vào xã hội, muốn trải nghiệm thật nhiều điều thú vị mà thời cấp ba chưa từng có cơ hội. Khi nghe tin Hazuki-chan có thai, có lẽ cậu ta không muốn phá hỏng tương lai đại học đầy hy vọng của cậu ấy, nên đã vội vàng yêu cầu phá thai mà chẳng hề suy nghĩ kỹ. Đó chính là kiểu người của Kouki-kun. Hơn nữa, cậu ta còn là loại cặn bã thích cướp người yêu của người khác, nên tôi biết chắc rằng nếu để cậu ta liên tục thấy chúng tôi đang tận hưởng cuộc sống đại học hạnh phúc ra sao, rồi so sánh với hiện tại khốn khổ của bản thân, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ chán nản mà lại ngoại tình.
Thật lòng mà nói, kịch bản lý tưởng nhất với tôi chính là Kouki-kun ngoại tình rồi dẫn đến ly hôn. Nhưng ngay cả khi kế hoạch đó thất bại, tôi cũng chẳng bận tâm.
Bởi vì mục tiêu chính của tôi là khiến Yuu-kun được hạnh phúc, còn chuyện trả thù hai người kia chỉ là phần dư thừa đi kèm.
Dạo gần đây, tôi đang sống cùng Yuu-kun nên tôi hiểu cậu ấy đã trải qua những gì, và tôi tin rằng cậu ấy đã hoàn toàn hồi phục khỏi cú sốc năm xưa.
Tôi vẫn nghĩ rằng việc cậu ấy tha thứ cho Hazuki-chan là một bước ngoặt rất lớn.
Cho nên, việc trả thù hai người đó hoàn toàn chỉ là do cái tôi của tôi thôi.
Tôi nghĩ rằng họ cần phải nếm trải nỗi đau mà họ từng gây ra cho Yuu-kun.
Và bởi vì Kouki-kun đã ngoại tình và dẫn đến ly hôn, nên với tôi mà nói, kết quả đó là tốt nhất.
Hazuki-chan hẳn giờ đây cũng đã phần nào hiểu được nỗi đau của Yuu-kun khi bị người mình yêu phản bội.
Và Kouki-kun thì sẽ cảm nhận được cảm giác mất đi người quan trọng mà mình từng yêu thương.
Sau khi ly hôn, tôi không rõ Kouki-kun sống ra sao, nhưng mà… chắc chắn là cũng không yên ổn gì đâu.
Dù sao đi nữa, riêng với Hazuki-chan, tôi nghĩ cô ấy giờ đây đã hiểu, dù chỉ một chút, cái cảm giác của Yuu-kun khi bị tổn thương bởi sự ích kỷ của người khác.
Và khi nhận ra tội lỗi của bản thân, chắc hẳn cô ấy cũng đã rất sốc khi biết rằng người mà mình từng tổn thương, giờ đây đã đứng dậy, hướng về phía trước, trong khi chính cô ấy lại phải mang theo cái nghiệp mình đã tạo ra suốt phần đời còn lại, chẳng thể xin lỗi cũng chẳng thể chuộc lỗi.
Dù giờ có hối hận khi nhận ra vết thương mình gây ra sâu đến nhường nào… thì cũng đã quá muộn rồi, Hazuki-chan.
------
Yuu-kun đang sống một cuộc đời đại học đầy hạnh phúc, mà chẳng hề hay biết rằng tôi chính là người đã âm thầm thúc đẩy Kouki-kun ngoại tình với người khác.
Nụ cười của cậu ấy, như ánh mặt trời, đã hoàn toàn trở lại và tiếp tục chiếu rọi ánh sáng ấm áp lên tôi.
Vào mùa hè năm ba đại học, Yuu-kun bắt đầu thực tập tại một công ty start-up mới được thành lập. Chủ tịch công ty là một đàn anh của Yuu-kun, tuy còn trẻ nhưng là một người rất tài giỏi. Việc cậu ấy được chính chủ tịch mời làm thực tập sinh cho thấy Yuu-kun thực sự rất xuất sắc.
Còn tôi cũng không chịu thua, đã thử thách bản thân bằng nhiều cách khác nhau.
Không biết có phải nhờ vậy hay không, mà tôi đã nhận được lời mời làm việc từ một công ty mỹ phẩm lớn tại Nhật.
Dường như Yuu-kun cũng định làm việc tại công ty khởi nghiệp nơi cậu ấy đang thực tập.
"Anh nghĩ là mình muốn vào công ty hiện tại luôn. Nhưng nếu nghĩ kỹ thì nhận việc ở một công ty lớn khác mà anh đã có offer sẵn sẽ ổn định hơn."
Yuu-kun hỏi tôi với vẻ mặt đầy bối rối.
Có vẻ cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều về con đường sự nghiệp tương lai của mình.
Tôi đã từng được Yuu-kun chỉ đường bao nhiêu lần, nên lần này tôi muốn là người giúp cậu ấy vững bước.
"Em nghĩ anh nên chọn công việc mà mình thực sự muốn làm. Thời đại này, không ai đảm bảo sẽ làm suốt đời ở một nơi, nên hãy chọn công ty khiến anh thấy vui khi làm việc. Anh là người tốt bụng và luôn suy nghĩ rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng nên sống theo cảm xúc của mình một chút. Sẽ chẳng ai trách anh đâu."
Dù vậy, Yuu-kun vẫn tỏ ra lo lắng.
"Nhỡ công ty phá sản thì sao, rồi lúc đó không biết anh có xin được việc khác nữa không..."
"Như vậy cũng không sao mà. Em tin là dù gặp chuyện gì, Yuu-kun cũng sẽ vượt qua được. Em chắc chắn lắm, vì chính em là nhận ra ra điều đó. Em biết anh tuyệt vời như thế nào, có lẽ còn rõ hơn cả chính anh nữa. Nên hãy tự tin với con đường mình đã chọn nhé. Em cũng sẽ cố gắng hết mình."
Yuu-kun ôm lấy tôi, rồi nói "Cảm ơn em. Anh thật sự hạnh phúc khi được ở bên Kanade."
Tôi chẳng hiểu cậu ấy đang nói gì nữa.
Những lời đó, đáng lẽ là tôi mới phải nói với Yuu-kun mới đúng.
-----
Sau khi tốt nghiệp đại học, Yuu-kun chính thức gia nhập công ty khởi nghiệp mà cậu ấy từng thực tập với tư cách là nhân viên chính thức. Kể từ đó, Yuu-kun đã thể hiện một phong độ đáng kinh ngạc. Cậu ấy được đánh giá rất cao bởi cả những người trong và ngoài công ty.
Công ty tiếp tục phát triển vững chắc, và cuối cùng, Yuu-kun đã mua lại công ty và trở thành tổng giám đốc của một công ty niêm yết. Nói thẳng ra thì, cậu ấy quá đỉnh luôn…
Còn tôi, hiện đang làm việc trong bộ phận quan hệ công chúng của một công ty mỹ phẩm, chủ yếu phụ trách mảng marketing. Một trong những ước mơ hiện tại của tôi là một ngày nào đó sẽ được phụ trách quảng cáo truyền hình.
Cả hai chúng tôi đều có những ngày bận rộn, nhưng vẫn tranh thủ ăn tối cùng nhau mỗi ngày tại nhà, và vào cuối tuần thì cố gắng đi hẹn hò nhiều nhất có thể. Nói cách khác, tôi và Yuu-kun vẫn đang yêu nhau say đắm như thuở ban đầu.
-----
Một ngày nọ, Yuu-kun mời tôi đến một nhà hàng kiểu Pháp có vẻ sang trọng. Nhà hàng nằm ở tầng cao nhất của một khách sạn hạng sang, và quang cảnh nhìn từ đó thật sự tuyệt vời.
Khi tôi còn đang mải ngắm khung cảnh đêm lấp lánh, Yuu-kun bất ngờ nói: “Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.” Tôi thoáng nghĩ chẳng lẽ là cậu ấy sắp mở công ty riêng sao, nhưng hóa ra không phải.
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Yuu-kun đã lấy ra từ túi một chiếc hộp nhỏ, rồi với nụ cười có chút ngượng ngùng, đưa nó ra trước mặt tôi.
Chuyện này là… Không thể nào?
Tôi mở chiếc hộp ra sau khi được Yuu-kun gật đầu cho phép, và bên trong là một chiếc nhẫn tuyệt đẹp, đính kim cương lấp lánh. Ngay khoảnh khắc ấy, mắt tôi nhòe đi, chẳng thể nhìn rõ chiếc nhẫn rực rỡ nữa.
Rồi, Yuu-kun đã cầu hôn tôi.
Nhưng tôi biết mình không thể nào nhận lời với khuôn mặt sưng húp và lấm lem nước mắt như thế này được, nên tôi đã lấy khăn tay lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.
“Xin hãy để em mãi mãi được ở bên cạnh anh. Em sẽ yêu anh mãi mãi, mãi mãi, và mãi mãi.”
Khi tôi nói vậy, Yuu-kun trông như trút được gánh nặng, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ quen thuộc như ánh mặt trời.
Em yêu anh, Yuu-kun. Em yêu anh rất nhiều, Yuu-kun.
Tôi lại bị cảm xúc dâng trào cuốn lấy, thêm một lần nữa để mặc nước mắt tuôn rơi.
Cậu ấy vòng tay qua vai tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi đầy dịu dàng.
-----
Đã hai năm trôi qua kể từ khi tôi và Yuri kết hôn.
Tôi đã quyết định gọi cậu ấy là "Yuri" thay vì "Yuu-kun" từ lúc kết hôn.
Bởi vì như vậy nghe thân mật hơn, đúng không?
Và trong vòng tay tôi bây giờ, là một cô bé ba tháng tuổi vô cùng đáng yêu.
Tên con bé là Tsumugi.
Khi Yuri giải thích rằng cái tên này được lấy cảm hứng từ mong ước kết nối con người lại với nhau và mang đến hạnh phúc, tôi thấy thật tuyệt vời, nên không hề phản đối.
Một ngày nọ, tôi mời Yuri đi ăn tối tại một nhà hàng Ý trong khu phố, cũng là lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Đây là nhà hàng mà chúng tôi thường lui tới khi còn là sinh viên đại học, nhưng gần đây hiếm khi đến, nên Yuri rất vui vẻ đồng ý.
Hôm đó, chúng tôi đến điểm hẹn hơi trễ, và tôi thấy Yuri đang đưa một chiếc túi cho một cô gái. Có lẽ cậu ấy nhặt giúp đồ cô ấy đánh rơi.
Khi tôi gọi “Yuri,” cậu ấy quay lại nhìn tôi rồi chạy đến bên tôi. Khi tôi hỏi, cậu chỉ đơn giản nói rằng mình đã nhặt đồ giúp người ta.
Dù đã là người lớn, Yuri vẫn luôn dịu dàng như thế.
Khi chúng tôi cùng đi bộ đến nhà hàng Ý, Yuri đột nhiên nhìn tôi và lên tiếng:
“Kanade. Cảm ơn em rất nhiều vì đã cứu anh khi ấy. Anh yêu em.”
Không đâu.
Tôi mới là người muốn nói lời cảm ơn với Yuri hơn bất kỳ ai.
“Cảm ơn anh vì đã yêu em. Em cũng yêu anh.”
-----
Chúng tôi đã có một bữa ăn kiểu Ý thật đáng nhớ, rồi trên đường về nhà, chúng tôi ghé qua nhà bố mẹ tôi một lát.
Lúc này, Yuri đang tắm cùng với Tsumugi.
Tôi mở RINE ra và gửi một tin nhắn:
“Cảm ơn cậu lần nữa vì thông tin hôm nay nhé.”
Tin nhắn vừa gửi đi đã được đọc ngay lập tức, rồi phản hồi cũng đến rất nhanh.
“Cậu cũng vất vả rồi. Không có gì đâu.”
“Lẽ ra cậu phải kết thúc chuyện trả thù từ khi Kouki-kun và Hazuki-chan ly hôn rồi, vậy mà vẫn đồng hành với tớ cho đến tận bây giờ. Cảm ơn cậu nhiều, Sayuki-chan.”
-----
Làm sao mà tôi có thể biết được mọi thông tin về Kouki-kun và Hazuki-chan suốt thời gian qua?
Là bởi vì tôi có một gián điệp cung cấp tin từ bên trong - Sayuki-chan.
Thực ra, Sayuki-chan đã từng hẹn hò với Kouki-kun.
Tôi biết chuyện này vì tôi từng tận mắt thấy Kouki-kun xuất hiện cùng Sayuki-chan tại lễ hội trường của chúng tôi, dù chỉ trong một thời gian rất ngắn.
Sau đó, Sayuki-chan kể lại chuyện này với tôi.
“Cậu nói là cậu đã thấy bọn tớ ở lễ hội, đúng không? Cậu ngạc nhiên lắm khi thấy Kouki-kun đến lễ hội phải không? Tớ đã ép cậu ấy đến đấy. Nhưng bù lại thì cậu ấy cứ kiểm tra ca trực của tớ mấy lần liền, rồi cuối cùng chỉ ở đó có khoảng 15 phút. Giờ nghĩ lại thì chắc là cậu ấy cố tránh mặt Hazuki-chan.”
“Ờ thì, nếu là tớ thì tớ cũng tránh. Nhưng mà... cậu chỉ ở đó có 15 phút thôi sao?”
“Ừ. Lúc đó tớ đúng là ngốc thật, thấy cậu ấy chịu đến gặp mình là vui lắm rồi.”
Thế nhưng, không lâu sau lễ hội, Sayuki-chan đã bị Kouki-kun đá.
Sayuki-chan thậm chí còn không biết là Kouki-kun đang qua lại với Hazuki-chan, và cô ấy cũng chưa từng nghi ngờ gì, cứ nghĩ rằng mình mới là người yêu thực sự. Mà cũng đúng thôi, với Kouki-kun thì có vẻ Sayuki-chan chỉ là một người bạn…
Sau đó, vào thời điểm Kouki-kun và Hazuki-chan chuẩn bị kết hôn, Sayuki-chan bị đá, và cô ấy đang trong trạng thái thất tình nặng nề khi tôi tiếp cận.
“Cậu có muốn biết lý do thật sự vì sao Kouki-kun đột nhiên chia tay với cậu không?”
Mắt Sayuki-chan mở to ngạc nhiên khi nghe lời tôi nói.
“Lý do thật sự? Gã đó bảo là không còn thích tớ nữa nên chia tay thôi mà? Mà cậu biết chuyện về Kouki-kun bằng cách nào thế?”
“Thật ra bọn tớ quen nhau từ hồi tiểu học rồi. Không chỉ tớ đâu, cả Yuu-kun và Hazuki-chan nữa.”
“Ể!? Cả Hazuki-chan cũng!?”
“Ừ. Thế cậu sao? Cậu có muốn biết sự thật không?”
Sayuki-chan có vẻ sợ phải đối mặt với sự thật, hoặc là bối rối một lúc, nhưng rồi như thể đã hạ quyết tâm, cô ấy nói: “Tớ muốn biết.”
“Vậy thì tớ có một điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Tớ đang có thù với Kouki-kun, và tớ muốn trả thù một chút. Tớ muốn Sayuki-chan giúp tớ trong chuyện này.”
Tôi nói thêm:
“Yên tâm, tớ không định làm gì phạm pháp đâu. Cậu chỉ cần kết thân với một người, nắm được lịch trình của người đó, rồi nói lại với tớ là được.”
“Người đó là con trai à?”
“Không, là con gái. Mà cũng không phải người gì đáng sợ đâu, nên cậu cứ yên tâm.”
Lần nữa, Sayuki-chan trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng cũng đồng ý: “Tớ hiểu rồi.”
Tuy nhiên, vì tôi lo rằng nếu chỉ nói miệng thì Sayuki-chan có thể trở mặt bất cứ lúc nào, nên tôi đã tự soạn một bản hợp đồng đơn giản rồi nhờ cô ấy ký tên. Để Sayuki-chan yên tâm, tôi cũng ghi rõ rằng nhiệm vụ của cô ấy chỉ là thu thập thông tin rồi cung cấp lại cho tôi mà thôi.
Nhân tiện, cách làm hợp đồng kiểu đó tra trên mạng là có hết, nên tôi thấy Internet đúng là tuyệt nhất, hehe.
“Vậy, giờ cậu có thể nói cho tớ biết lý do thật sự vì sao tớ bị đá không?”
Khi hợp đồng đã được ký, tôi kể hết mọi chuyện cho Sayuki-chan.
Rằng Kouki-kun và Hazuki-chan đang yêu nhau, rằng Hazuki-chan mang thai nên họ sắp kết hôn, và cả lý do tại sao tôi lại muốn trả thù nữa.
Và thật ra, tôi cũng đã nói với cô ấy rằng, người tôi muốn trả thù hơn cả Kouki-kun, chính là Hazuki-chan, người đã phản bội Yuri.
Sau khi nghe lời giải thích của tôi, Sayuki-chan như câm lặng vì choáng ngợp trước những gì tôi nói.
Dĩ nhiên cô ấy bất ngờ về chuyện kết hôn và mang thai, nhưng hơn cả thế, khi biết được lý do thực sự khiến Hazuki-chan và Yuri chia tay, cô ấy đã sốc đến mức chỉ biết ngồi lặng đi.
“Nếu những điều đó là thật... thì tớ hiểu vì sao Kanade-chan lại hận hai người họ đến vậy. Và tớ cũng biết mình nên cung cấp thông tin về ai rồi.”
“Ừ. Là như thế đó. Sẽ hơi vất vả cho Sayuki-chan, nhưng từ giờ tớ muốn cậu thu thập thật nhiều thông tin về Hazuki-chan cho tớ. Mấy chuyện vụn vặt cũng được. Ví dụ như mai cô ta đi đâu, hay cuộc sống hằng ngày của hai người đó.”
“Kanade-chan định làm gì với mấy thông tin đó vậy?”
“Tớ không định làm gì trực tiếp cả. Tớ chỉ định cho họ thấy cuộc sống hạnh phúc của tụi tớ thôi. Mà chủ yếu là để Kouki-kun thấy.”
Sayuki-chan có vẻ không hiểu tôi đang nói gì, cô ấy nghiêng đầu bối rối, không biết nên đáp lại ra sao.
“Kouki-kun... có khi nào cậu ta bị bệnh không nhỉ? Nếu không thì đâu có nhắm vào những cô gái đã có bạn trai, hay quen cùng lúc với nhiều người. Rồi cuối cùng lại sống một cuộc đời mà mình không hề mong muốn, phải chịu đựng vợ con, làm một công việc không yêu thích, rồi chỉ để có được một chút niềm vui?”
“Ừ... tớ nghĩ là vậy đó…”
“Cậu nghĩ xem, nếu một người như Kouki-kun, từng cảm thấy thỏa mãn vì đã cướp được Hazuki-chan, giờ mà nhìn thấy cuộc sống đầy hạnh phúc của Yuu-kun thì sẽ cảm thấy thế nào? Tớ nghĩ cậu ta sẽ cực kỳ ghen tị, rồi tự cho rằng chỉ có mình là thiệt thòi. Dù thực tế thì cậu ta xứng đáng với tất cả những gì đang phải chịu.”
Nghe đến đây, Sayuki-chan có vẻ như đã hiểu rõ kiểu trả thù mà tôi muốn thực hiện.
“Vậy... ý cậu là Kanade-chan đang cố dùng Yamagishi-kun để khiến Kouki-kun cảm thấy tự ti, rồi từ đó dẫn đến việc cậu ta ngoại tình sao?”
“Tớ nghĩ nếu chuyện đó xảy ra thì sẽ rất tuyệt. Nếu thế, Hazuki-chan sẽ hiểu được nỗi đau khi bị người mình yêu phản bội, đồng thời cũng sẽ nhận ra hành động của mình tệ hại đến mức nào. Nhưng nếu Kouki-kun thực sự yêu Hazuki-chan và đứa con của họ, thì chắc cậu ta sẽ không phản bội đâu. Trong trường hợp đó, tớ chỉ cần cho Kouki-kun đang cố gắng làm việc nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của tụi tớ là đủ.”
“Ra vậy… Nghe cậu nói vậy, tớ thấy nhẹ nhõm vì không phải làm gì phạm pháp cả. Với cả, việc tớ - người từng bị cậu ta đá - giờ lại đi uống trà, đi chơi với Hazuki-chan, cũng có thể xem là một kiểu trả thù rồi nhỉ.”
Thế là tôi và Sayuki-chan lập thành một nhóm, ký một bản hợp đồng để cùng nhau trả thù hai người đó. Tuy nhiên, dường như Sayuki-chan lại tức giận với Kouki-kun nhiều hơn.
Sau đó, Hazuki-chan tự nguyện nghỉ học để sinh con.
Đó cũng là cột mốc khiến hai trong ba người bạn thân thiết với Hazuki-chan dần cắt đứt liên lạc với cô ấy. Khi cuộc sống thay đổi, người ta khó tránh khỏi chuyện xa cách, nhưng chắc điều đó cũng khiến Hazuki-chan buồn.
Người duy nhất còn lại là Sayuki-chan, người mà Hazuki-chan thật lòng tin tưởng, và hai người đã trở nên thân thiết đến mức có thể tâm sự mọi chuyện.
Mà nhắc mới nhớ, Sayuki-chan hồi đó chỉ là một cô gái xinh xinh bình thường thôi, vậy mà lên đại học lại debut rực rỡ thật đấy. À mà, tôi cũng chẳng biết nữa… có khi Sayuki-chan cũng muốn thoát khỏi quá khứ chăng.
Nhờ Sayuki-chan, tôi thường xuyên nhận được thông tin về Hazuki-chan, và đúng như kế hoạch, tôi cho Kouki-kun thấy cuộc sống của tôi và Yuri đang tốt đẹp thế nào.
Và rồi thời điểm đó cũng đến. Khi tôi nghe tin Kouki-kun dạo gần đây thường về nhà muộn, tôi nghĩ chắc hẳn cậu ta cuối cùng cũng đã ngoại tình rồi.
Từ lúc đó, tôi và Sayuki-chan bắt đầu để ý hành tung của Kouki-kun mỗi khi có dịp. Rồi Sayuki-chan đã chụp lại được cảnh cậu ta đang ngoại tình. Việc còn lại của tôi chỉ là giả vờ như Sayuki-chan vô tình nhìn thấy cảnh đó, rồi gửi ảnh và tin nhắn qua RINE cho Hazuki-chan, để cô ấy tự mình đòi ly hôn.
-----
“Cậu đừng lo chuyện đó. Thế còn bây giờ thì sao? Tớ có cần tiếp tục cung cấp thông tin về Hazuki-chan không?”
“Trước hết, tớ muốn hỏi, sau chuyện đó hôm nay, tình trạng của Hazuki-chan thế nào rồi?”
Nghe nói sau khi Yuri và Hazuki-chan tình cờ gặp nhau tại một nhà ga địa phương, Hazuki-chan đã khuỵu gối xuống ngay tại chỗ và bật khóc, miệng không ngừng thốt ra “Yuri… Yuri…”.
Chắc hẳn cô ấy đã rất sốc vì người ấy - ở khoảng cách gần như vậy lại không hề nhận ra mình. Nhưng mà, Hazuki-chan à, chắc cậu cũng đã phải chịu đựng nhiều rồi. Nhìn cậu trông già hơn bọn tớ rất nhiều, có lẽ đó là lý do khiến Yuri không nhận ra.
Tôi đã bảo Sayuki-chan cố ý làm rơi một món đồ. Liệu Yuri có nhận ra Hazuki-chan không? Thành thật mà nói, tôi thấy sao cũng được.
Mối quan hệ giữa tôi và Yuri bây giờ vốn dĩ là mối quan hệ giữa Hazuki và Yuri. Nhưng giờ người đứng cạnh Yuri là tôi. Bởi vì chính cô ấy đã từ bỏ nó bằng chính đôi tay mình. Mối quan hệ mà Hazuki-chan đã đánh mất. Tôi muốn cho cô ấy thấy điều đó.
“Tớ biết ơn vì cậu đã nói cho tớ biết chuyện hôm nay. Với tớ, cuộc trả thù đến đây là kết thúc. Tớ cũng sẽ dừng lại tại đây.”
“Vậy à.”
“Cảm ơn cậu vì tất cả. Vậy Sayuki-chan, từ giờ cậu định làm gì?”
“Tớ vẫn sẽ tiếp tục là bạn của Hazuki-chan thôi. Ban đầu tớ định cắt đứt với Hazuki-chan sau khi mọi việc xong xuôi. Nhưng Hazuki-chan đã thực sự rất khổ kể từ sau khi rời khỏi tên khốn đó, và nếu cứ tiếp tục nhìn thấy cô ấy như vậy, tớ lại thấy thương cảm. Hơn nữa, chắc là nếu không có tớ, cô ấy cũng không trụ nổi đâu.”
“Ra vậy… Tớ và Hazuki-chan đã chia tay từ lâu rồi nên tớ không thể đứng cạnh cô ấy được nữa. Nếu cậu có thể ở bên cô ấy từ giờ, tớ sẽ rất vui.”
“Cậu không cần phải nói đâu. Chúng tớ sẽ sống hạnh phúc, hạnh phúc như cậu đã từng.”
“Ừ, tớ mong chờ những tin tức từ cậu.”
Tôi đặt điện thoại xuống bàn, ngửa mặt nhìn trần nhà rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Biết bao ký ức ùa về trong tâm trí, từ những ngày tiểu học đến cả quãng thời gian gần đây. Cái cảm xúc oán hận từng cuộn lên tận đáy lòng giờ đã biến mất. Tôi nghĩ mình cuối cùng cũng đã trút bỏ được khối u ấy.
Và rồi, tôi nhớ lại những lời cuối cùng mà mình đã nói với Hazuki-chan khi chúng tôi chia tay, nên tôi lặp lại một lần nữa.
“Tạm biệt, Hazuki-chan.”
-----
*Ghi chú của tác giả: Đây là chương cuối cùng. Cảm ơn mọi người đã đọc hết bộ truyện này.
_________________________________
Trans: Hãy chia sẻ cảm nhận của mọi người về nội dung của bộ truyện dưới phần bình luận nhe!


11 Bình luận
Tksss