Sau khi bị người bạn thời...
Oto no Naka (音の中)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 2: Cảm giác kì lạ

8 Bình luận - Độ dài: 1,594 từ - Cập nhật:

“Cảm ơn vì đã đợi. Vẫn còn là tháng Hai nên lạnh khủng khiếp thật. Cậu có thể đến sát giờ cũng được mà.”

“Không sao đâu. Tớ muốn làm thế mà. Nhưng hôm nay lạnh thật đấy nhỉ? Khi đến nơi, mình ghé vào quán cà phê trước để sưởi ấm chút nhé.”

Vừa bước qua cổng soát vé và đứng trên sân ga, Hazuki rùng mình rồi rên rỉ “Ughh...” trong khi siết chặt cổ áo chiếc áo khoác màu hồng nhạt nhạt của mình. Thành thật mà nói, bạn gái tôi dễ thương một cách kinh ngạc. Hazuki lúc nào cũng toát lên vẻ đĩnh đạc khi ở cạnh người khác, nên nếu lũ học sinh trong trường mà thấy bộ dạng yếu ớt của cô ấy lúc này, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.

Nhân tiện, dù nhà tôi và Hazuki ở sát vách nhau, chúng tôi vẫn cố tình hẹn gặp trước nhà ga là có lý do. Đó là để khiến khoảng thời gian hẹn hò trở nên đặc biệt hơn.

Trước đây, tôi từng nói: “Nhà sát nhau mà, cứ đi như mọi lần thôi cũng được chứ?” nhưng Hazuki đã đáp lại bằng giọng vô cùng gay gắt: “Không được! Hẹn hò là phải đặc biệt. Nếu đi từ nhà thì chẳng khác gì những lần bình thường cả!” Nghĩ lại thì, từ hồi tiểu học, chúng tôi luôn hẹn nhau trước cửa nhà Hazuki để cùng đi học, nên tôi cũng hiểu mong muốn có chút “đặc biệt” của Hazuki – ít nhất là trong những cuộc hẹn hò.

“Phù… sống lại rồi.”

Ngay khi bước vào quán cà phê, gương mặt Hazuki giãn ra trong vẻ mãn nguyện và cô ấy thốt lên một tiếng đầy sung sướng.

“Cậu vẫn nhạy cảm với lạnh như xưa, Hazuki nhỉ.”

“Cơ thể thì không sao vì có áo khoác bảo vệ rồi. Nhưng mặt ấy, lạnh đến mức đau luôn.” Vừa nói, Hazuki vừa lấy hai tay ôm má. Nhìn cảnh tượng đó, tôi nghĩ thầm: “Thật sự là hạnh phúc khi có một Hazuki dễ thương thế này thuộc về riêng mình,” và ánh mắt tôi dịu dàng hẳn đi.

“Cậu có định mua gì hôm nay không?”

“Hmm. Tớ cũng không nhất thiết phải mua đồ của thương hiệu nào cả, nhưng vì đang vào xuân, nếu tìm được một chiếc áo len màu pastel nhẹ nhàng hoặc váy ren đẹp thì tốt quá.”

“Hazuki vẫn là cô nàng mê thời trang nhỉ.”

Hazuki bắt đầu để ý đến thời trang từ khi vào cấp hai, và phong cách ăn mặc của cô ấy dần trở nên trưởng thành hơn. Mà đúng là cô ấy mặc gì cũng hợp, chắc là Hazuki có năng khiếu chọn đồ hợp với mình thật.

“Thì… tớ muốn Yuri thấy tớ dễ thương mà, đúng không?”

“Ừ thì, tớ lúc nào cũng thấy cậu dễ thương đấy, Hazuki.”

“Hehe. Cảm ơn cậu.”

Trái tim tôi đập thình thịch trước những lời nói quá mức thẳng thắn của Hazuki. Tôi vội vàng uống một ngụm lớn cà phê vẫn còn nóng và ánh mắt thì lúng túng đảo quanh. Nhìn thấy tôi như vậy, Hazuki mỉm cười, “Trời ạ, Yuri đúng là…” Và khi thấy nụ cười ấy, tôi lại có chút bực bội xen lẫn bất lực mà nghĩ: “Dù ở bên nhau lâu như vậy rồi, cô ấy vẫn luôn khiến tim mình loạn nhịp như thế.”

---

Sau khi mua sắm xong, tôi và Hazuki đến ăn tối tại nhà hàng Ý nổi tiếng mà ai cũng yêu thích. Hazuki ngồi đối diện tôi, khuôn mặt rạng rỡ đầy mãn nguyện. Có vẻ như cô ấy đã tìm được kha khá món đồ ưng ý, và buổi mua sắm hôm nay hoàn toàn thành công.

“Yuri này, cậu cũng nên thử mặc mấy bộ đồ nổi bật một chút xem sao.”

“Thôi, kiểu đó chắc không hợp với tớ đâu.”

“Không đúng! Chính vì vậy nên mới cần khí chất từ chính con người đấy chứ. Hay là cậu đang nghĩ kiểu như ‘Tôi ngầu sẵn rồi nên mặc đồ đơn giản thôi cũng đủ’? Đúng không?”

“C-cái gì cơ?! Làm gì có chuyện đó!”

“Hehe, đùa thôi, đùa thôi mà.”

Dù có hơi bực trước nụ cười gian xảo của Hazuki, nhưng tôi thật sự rất thích những cuộc trò chuyện kiểu này giữa hai đứa. Rồi sau đó, chủ đề chuyển sang chuyện đổi lớp khi lên năm ba.

“Nhắc mới nhớ, lên năm ba là sẽ phân ban phải không? Yuri tính chọn ban tự nhiên hay xã hội?”

“Hmm... tớ vẫn chưa quyết định. Thậm chí còn chưa biết sẽ vào khoa nào ở đại học nữa. Còn cậu thì sao, Hazuki?”

“Tớ định chọn ban xã hội. Tớ muốn vào khoa Nghiên cứu Ngoại ngữ ở đại học.”

“À, cậu đã nói điều đó từ khi mới vào cấp ba rồi còn gì! Cậu còn đi học thêm đều đặn từ năm nhất để theo đuổi mục tiêu đó nữa, nên Hazuki giỏi thật đấy, tớ ngưỡng mộ cậu lắm.”

“Trời, cậu nói thế làm tớ ngại ghê... Nhưng cảm ơn nhé. Tớ cũng rất nể cậu vì vừa không lơ là hoạt động câu lạc bộ, lại còn học hành nghiêm túc nữa. Tớ yêu cậu.”

Hazuki khẽ đỏ mặt nói những lời khiến tôi hạnh phúc, và tôi không thể không cảm thấy yêu quý cô ấy nhiều hơn. Nếu có ai nghe được cuộc trò chuyện này, chắc sẽ bĩu môi chán ngán mất. Mà thật ra, nếu là tôi trong vai người ngoài cuộc, tôi chắc chắn cũng sẽ bĩu môi. Vì cuộc trò chuyện này sến thật đấy, đúng không?

“Quay lại chuyện chính, tớ thật sự muốn được học cùng lớp với cậu khi lên năm ba. Vì nếu cùng lớp, hai đứa mình có thể cùng nhau tham gia nhiều sự kiện nữa. Đối với tớ, lễ hội văn hóa cuối cùng là điều đáng mong chờ nhất. Tớ muốn cả hai được cùng nhau thong thả ngắm lửa trại trong buổi tiệc sau lễ hội.”

“Ừ. Tớ cũng muốn năm ba được học cùng lớp với Hazuki và tạo thật nhiều kỷ niệm. À mà, sắp phải nộp đơn chọn lớp rồi nhỉ, tớ cần phải suy nghĩ nghiêm túc thôi.”

“Nếu có điều gì băn khoăn, cứ nói với tớ nhé. Lúc nào tớ cũng sẵn sàng lắng nghe.”

“Biết rồi! Khi nào cần tớ sẽ hỏi cậu đầu tiên đấy, Hazuki

---

Sau khi thưởng thức cà phê sau bữa tối, hai đứa tôi từ từ đi bộ về nhà. Không hiểu sao tôi vẫn thấy chưa thỏa mãn, muốn được trò chuyện với Hazuki thêm một chút nữa, nên tôi đề nghị ghé qua công viên. Dù đã khá muộn và có thể cô ấy sẽ từ chối, nhưng câu trả lời của Hazuki lại là: “Tất nhiên rồi.”

“Tớ cũng đang nghĩ là muốn nói chuyện thêm một chút nữa mà.”

“Thật sao! Tớ cứ lo là mình đang làm phiền cậu đấy, nghe cậu nói vậy tớ yên tâm rồi. Nhưng nếu thật sự thấy mệt thì cứ nói thật với tớ nhé?”

“Hehe, đến giờ mà còn giữ kẽ với cậu thì đâu còn là tớ nữa, đúng không? Tớ kể với Yuri hết mà.”

Nhìn Hazuki chăm chú nhìn vào mắt tôi và nói những lời chân thành như vậy khiến tôi rất vui. Tôi định đưa tay lên xoa đầu cô ấy thì bất chợt Hazuki hét nhỏ một tiếng, “Kya!”

“Sao thế, Hazuki!?”

Khi tôi hỏi, Hazuki lúc này đã bình tĩnh lại. Có vẻ như một chiếc lá khô bay trúng người cô ấy và cô ấy tưởng đó là côn trùng.

“Tớ có hơi giật mình, nhưng nghĩ lại thì mùa này làm gì có côn trùng nhiều, đúng không?”

Hazuki khẽ cười “Hehe” như thể muốn che giấu sự hoảng hốt ban nãy. Thấy cô ấy đã bình tâm lại, tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Và khi nghe đến từ "côn trùng", tôi sực nhớ ra sự kiện hôm nọ và hỏi cô ấy về chuyện con bọ xuất hiện trong phòng mình.

“Nhắc mới nhớ, hôm trước cậu bảo là thấy có côn trùng trong phòng tớ đúng không? Là con gì thế? Như cậu nói, mùa đông hiếm thấy côn trùng mà.”

Lúc đó, Hazuki - người bình thường vẫn rất bình tĩnh - bắt đầu đảo mắt liên tục rồi ấp úng nói: “Ờm, thì… ừm…”

“Sao vậy? Là bọ to lắm à?”

“Tớ cũng không thấy rõ đâu, chỉ biết là mình cứ hét lên thôi, rồi anh Kōki nói là có bọ và đuổi nó đi giúp tớ, nên tớ cũng không rõ lắm…”

“À phải rồi, từ xưa đến giờ cậu vẫn ghét côn trùng mà, Hazuki.”

“Đúng thế. À, mà Yuri này, thứ Hai sau tan học cậu có bận không? Có đi câu lạc bộ không?”

“Ừ, tớ có đấy. Lúc nào tớ cũng có câu lạc bộ mà. Còn cậu thì sao, Hazuki? Không phải cậu có lớp học thêm à?”

“Ờ-ừm. Đúng rồi. Tớ sẽ… đi học thêm.”

…Hazuki có gì đó lạ lắm. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì với Kōki-kun sao? Nhìn Hazuki cố gắng đánh trống lảng với vẻ lo lắng, tôi bắt đầu cảm thấy một sự bất an lặng lẽ len lỏi trong lòng.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Tks trans
Xem thêm
Ngọt thí 🤤
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Damn bro, main bị ntr thì ngọt 🐕 gì :))
Xem thêm
@Hanyu: có đường thì cứ ăn đã quay xe sau
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Tầm chương mấy là biết nó ngoại tình v daika🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cái gì đến rồi sẽ đến thôi 🤓 Theo tác giả nói thì chắc vài chương nữa thoii
Xem thêm