Gần một tuần sau lễ hội, bầu không khí nóng bỏng từng bao trùm cả ngôi trường đã lắng xuống đáng kể, và các học sinh năm ba bắt đầu chuyển hẳn sang chế độ ôn thi. Điều đó cũng đúng với bọn tôi, những người đang cùng hướng tới một trường đại học, và cả bốn đứa vẫn thường xuyên tổ chức các buổi học nhóm. Ngay cả sau khi Satoru tỏ tình thành công tại đêm hội trường, bọn tôi vẫn tiếp tục học hành chăm chỉ.
Nhưng mà…
“Này, Satoru-san với Tanuki-san, khoảng cách giữa hai người… hơi kỳ kỳ đấy nhé?”
“Hả? Cậu nói gì vậy, Yuri? Tớ chỉ đang được Kozue dạy học thôi mà.”
“Đúng đó, tớ không thấy có gì khác cả… Này, này, Kanade-chan, cậu cũng thấy vậy mà đúng không?”
“Tớ cũng thấy khá gần đó chứ. Thậm chí là siêu gần luôn ấy. Tớ dạy học cho cậu ấy thì không nói, nhưng khi hai người cùng nhìn vào sách tham khảo, đầu của họ gần như chạm vào nhau luôn.”
“Ối trời ơi…”
Không chỉ khoảng cách thay đổi, mà cách xưng hô của hai người họ cũng đã thay đổi. Trước kia còn gọi nhau bằng họ, giờ thì đã chuyển sang gọi tên. Tôi chưa từng thấy Tanuki-san gọi con trai nào bằng tên bao giờ, nên lúc đầu nghe cậu ấy gọi tên Satoru, tôi đã bị đơ mất mấy giây.
Gần đây, niềm vui lớn nhất của tôi và Kanade là chọc ghẹo hai gương mặt lúc nào cũng tươi cười ấy. Mỗi khi bọn tôi chọc ghẹo một chút, hai người lại đỏ mặt lúng túng như bây giờ, khiến bọn tôi không thể nào chán được.
Tất nhiên, nếu họ thực sự khó chịu thì tôi sẽ lập tức dừng lại, nhưng sau khi giả vờ xấu hổ một chút, hai người lại nhìn nhau cười hạnh phúc, nên chắc chắn là họ không ghét gì mấy chuyện này cả. Kanade, người đang dõi theo hai người họ, cũng mỉm cười rạng rỡ.
-----
Sau khi về đến nhà và bước vào phòng mình, tôi ngồi xuống ghế bàn học và bật điện thoại lên. Tôi mở RINE và gửi tin nhắn cho Yoshi-chan.
“Xin lỗi vì làm phiền em muộn thế này. Em còn thức không?”
“Không sao đâu ạ! Em vui lắm khi thấy tin nhắn RINE từ anh! Có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi cảm thấy tim mình khẽ nhói lên một chút niềm vui khi tưởng tượng ra dáng vẻ Yoshi-chan đang rất vui mừng vì nhận được RINE từ tôi.
“Anh đang nghĩ không biết ngày mai sau giờ học em có muốn cùng anh về không?”
“Tất nhiên là được rồi ạ! Hiếm lắm mới thấy Yuri-senpai chủ động rủ em đó!”
“Trước giờ toàn là em rủ anh mà. Vậy mai gặp nhau ở gần cổng trường nhé.”
“Vâng ạ! Em mong chờ lắm luôn đó.”
Tôi tắt điện thoại rồi quay lại nhìn quyển sách tham khảo trước mặt, nhưng chẳng thể nào tập trung được, thế là tôi nằm xuống giường và thiếp đi.
-----
“Xin lỗi vì bắt đợi. Em đến sớm nhỉ.”
“Vì em háo hức được đi học về cùng Yuri-senpai lắm nên đã chạy thật nhanh tới cổng trường đó ạ.”
Yoshi-chan chắc hẳn đã rất mong chờ. Nụ cười của Yoshi-chan lúc này quá rực rỡ, đến mức tôi không thể nhìn thẳng vào cô ấy. Thế nên tôi quay mặt đi một chút.
“Vậy, cùng về thôi nhé? Nếu em muốn, mình có thể ghé mua bánh crepe trên đường rồi ra công viên ăn.”
“Ôi, nghe tuyệt quá! Chắc em sẽ gọi loại có thêm thật nhiều kem tươi.”
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện về lễ hội, chuyện trường lớp, và những điều linh tinh khác. Trên đường về, cả hai ghé mua crepe, nhưng Yoshi-chan gọi loại có thêm nhiều kem tươi, nên chiếc bánh của cô ấy to một cách kinh khủng.
“Này, Yoshi-chan. Em có chắc là ăn hết được chỗ đấy chứ?”
“Ăn thế này là chuyện nhỏ ấy mà! Đừng có xem thường sức mạnh của một JK [note75562] chứ!”
Tôi nhìn Yoshi-chan thực sự ăn sạch chiếc crepe, lúc đó tôi chỉ biết thành thật xin lỗi cô ấy. Vì phần của tôi vẫn còn hơn nửa cái, nên trong lúc tôi ăn tiếp, Yoshi-chan hỏi tôi đủ chuyện về ôn thi đại học và những điều tôi muốn làm khi lên đại học. Rồi khi tôi vừa ăn xong, Yoshi-chan bỗng trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn nghiêng sang phía tôi.
“Yuri-senpai. Anh có điều gì đó muốn nói với em, đúng không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt của Yoshi-chan.
Biểu cảm tươi vui ban nãy đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ kiên định, như thể cô ấy đang sợ hãi điều gì đó.
“Em xin lỗi, senpai. Vì không thể kiềm chế được nên đã tự nói ra trước…”
“Không sao. Nhưng tại sao em lại nghĩ vậy?”
“Vì anh khác hẳn so với senpai mà em vẫn quen biết. Anh nghĩ em đã nhìn anh bao nhiêu rồi chứ? Em còn hiểu senpai hơn cả cái crepe mà em ăn ấy.”
“Vậy à…”
Đúng là tôi không thể giấu được gì trước cô gái này.
Cô ấy là một người thông minh. Tôi tin rằng cô ấy sẽ hiểu những điều tôi sắp nói.
“Yoshi-chan. Anh không thể hẹn hò với em được.”
Khi tôi nói vậy, khuôn mặt của Yoshi-chan cúi xuống.
Khi ngẩng lên lần nữa, cô ấy lại nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: “Em không thích như vậy.” Tôi bối rối trước phản ứng ngoài dự đoán đó, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục.
“Em ghét điều đó. Em không thể tưởng tượng nổi việc không được hẹn hò với senpai. Em yêu anh lắm. Em yêu anh. Em luôn luôn yêu anh. Trong đầu em không thể nghĩ đến ai khác ngoài senpai cả.”
“Anh xin lỗi. Dù vậy, anh vẫn không thể hẹn hò với em.”
“…Là vì có Kanade-senpai sao? Anh thích Kanade-senpai phải không? Anh muốn hẹn hò với Kanade-senpai phải không?”
“…Ừ. Đúng vậy. Anh thích Kanade. Vì thế anh không thể hẹn hò với Yoshi-chan.”
“Em còn tận tâm với senpai hơn cả Kanade-senpai. Em sẽ tiếp tục dồn tình cảm cho senpai. Vậy nên… xin anh. Xin hãy hẹn hò với em.”
“Anh rất biết ơn vì em cảm thấy như vậy, Yoshi-chan. Nhưng anh xin lỗi. Anh muốn hẹn hò với Kanade.”
Yoshi-chan nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt trần trụi đầy cảm xúc. Đôi mắt cô ấy như phủ một lớp lệ mỏng.
Yoshi-chan im lặng nhìn tôi một lúc, rồi bất chợt ngẩng mặt lên và đứng chết lặng. Tôi không biết cô ấy đã giữ tư thế đó bao lâu. Còn tôi thì chẳng thể mở lời trong suốt quãng thời gian ấy.
Sau đó, cô ấy cúi mặt xuống và một lần nữa nhìn tôi bằng nụ cười tươi tắn quen thuộc.
“Ughhh. Em cứ tưởng Yuri-senpai tốt bụng đến mức nếu em thật ích kỷ thì anh sẽ đồng ý. Đúng như em nghĩ, em vẫn không thể làm được.”
Nhìn thấy nụ cười ấy của Yoshi-chan, tim tôi càng nhói đau hơn bao giờ hết.
“Senpai. Xin đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Em không muốn khiến anh phải đau lòng. Em muốn người senpai mà em yêu quý luôn nở nụ cười.”
Cậu hẳn đã mang một vẻ mặt rất tệ lúc đó. Yoshi-chan trông đầy lo lắng.
“Giờ thì em ổn rồi. Em đã nói hết cảm xúc của mình với senpai rồi. Em hối tiếc vì không thể hẹn hò với senpai, nhưng em không hối hận gì cả. Em không có gì phải hối hận, bởi vì senpai đã rất kiên nhẫn với em. Anh đã suy nghĩ kỹ và đưa ra câu trả lời cho em.”
“Anh xin lỗi… Anh xin lỗi, Yoshi-chan.”
“Xin đừng xin lỗi. Em sẽ luôn ở bên phía Yuri-senpai. Senpai, xin hãy hạnh phúc.”
Yoshi-chan không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng tôi thì lại khóc rất nhiều.
Thật thảm hại. Đến tận cuối cùng, tôi vẫn chỉ biết ỷ lại vào lòng tốt của cô ấy.
“Yoshi-chan, cảm ơn em. Cảm ơn em rất nhiều…”
“Em sẽ ổn thôi. À, em định ngồi lại công viên này thêm một lúc nữa, nên nếu không phiền thì… senpai cứ về trước đi nhé?”
“À, ừ… Vậy anh về trước. Cảm ơn em nhiều lắm, Yoshi-chan.”
“Em cũng cảm ơn anh. Senpai hãy cẩn thận trên đường về nhé.”
Để lại Yoshi-chan ngồi trên ghế đá như thế, tôi một mình quay bước trở về nhà.
_______________
Tiếc cho em :((


4 Bình luận