Mình bắt đầu thích Mishima-kun từ khi nào nhỉ?
Tụi mình học cùng lớp từ năm nhất đến năm ba, nhưng nói thật thì cậu ấy không phải kiểu con trai mình thích. Nếu chỉ là mình, chắc chắn mình sẽ không chủ động bắt chuyện.
Lý do khiến mình bắt đầu nói chuyện với Mishima-kun là vì Kanade, bạn thân nhất của mình, và Yamagishi-kun, bạn thời thơ ấu của cô ấy, rất thân thiết. Mà Mishima-kun lại rất thân với Yamagishi-kun.
Lên năm ba, mối quan hệ giữa bọn mình có chút thay đổi.
Kanade-chan bắt đầu dành nhiều thời gian bên Yamagishi-kun hơn trước.
Mình không biết rõ chi tiết, cũng chưa nghe chính miệng họ nói gì, nhưng có vẻ như Yamagishi-kun và Sakashita-san đã chia tay rồi. Dù họ học cùng lớp nhưng chẳng nói chuyện với nhau chút nào, nên ai quan tâm đến chuyện yêu đương một chút là cũng đoán ra cả thôi.
Mình vốn đã nghĩ Kanade-chan thích Yamagishi-kun từ trước, nên trong đầu còn thầm reo lên, “Kanade-chan, cơ hội đến rồi đấy!” rồi đấm nhẹ vào ngực như ăn mừng.
Chính là trước kỳ thi cuối kỳ, bốn người bọn mình mới bắt đầu thân thiết hơn trước. Khi thấy Mishima-kun lo lắng vì không tự tin vào bài thi, cậu ấy đã năn nỉ Yamagishi-kun dạy kèm, và mình đã gợi ý rằng tụi mình có thể học nhóm cùng nhau.
Việc dạy lại cho người khác giúp mình hiểu bài sâu hơn, cộng thêm Yamagishi-kun cũng có thể dạy mình những môn mình còn yếu, nên buổi học nhóm đó hóa ra lại có ý nghĩa nhiều hơn mình tưởng. Từ đó, bốn đứa thường xuyên tụ tập để học nhóm.
Và mình nhận ra, Mishima-kun, người mà trước giờ luôn như một linh vật dễ thương, lại có dáng vẻ nghiêm túc và tập trung khi học, và rồi… mình đã đem lòng cảm mến cậu ấy từ lúc nào không hay. Có lẽ Mishima-kun cũng để ý thấy, nhưng nghĩ lại lúc đó, chắc chắn là mình đã hành động rất kỳ lạ.
“Hửm? Có gì trên mặt tớ à?”
“Ế, không có gì đâu! Đừng lo! Mặt cậu đẹp mà.”
“Đẹp… mặt?”
‘Không, không, không! Không phải vậy đâu, cậu đừng hiểu lầm!”
Mishima-kun chẳng hiểu mình đang nói gì và chỉ nhìn mình bằng ánh mắt ngơ ngác.
“Muuu! Quên đi! Phải học đàng hoàng vào! Mishima-kun, giải thử bài này xem nào!”
Mình đỏ mặt đến mức tự bản thân cũng cảm nhận được, rồi ép Mishima-kun làm bài trong lúc đang luống cuống. Nhìn thấy Kanade-chan và Yamagishi-kun đang cười khúc khích bên cạnh, mình lại càng xấu hổ, chẳng dám ngẩng đầu lên một lúc lâu.
-----
Mình bắt đầu thật sự để ý đến Mishima-kun khi Kanade-chan nói, “Sẽ tuyệt biết bao nếu cả bốn đứa mình, những người đã học cùng lớp suốt ba năm cấp ba, cùng vào một trường đại học.” Lúc đó, mình tưởng tượng đến cảnh được học chung đại học với Mishima-kun và cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường.
Tương lai ấy trông hấp dẫn và vui vẻ hơn nhiều so với cuộc sống đại học mà mình từng tưởng tượng trước đây.
(À… Mình thích Mishima-kun…)
Kể từ khi nhận ra điều đó, mỗi lần nhìn thấy Mishima-kun, tim mình lại đập thình thịch, và chỉ cần được nói chuyện với cậu ấy thôi cũng đủ khiến mình lâng lâng hạnh phúc.
Tuy nhiên, mình luôn lo lắng rằng một đứa con gái u ám như mình, người chỉ biết dành ngày nghỉ để đọc tiểu thuyết một mình, sẽ không hợp với cậu ấy, và cậu ấy sẽ không thích mình. Mình cũng sợ rằng nếu tỏ tình dù đã biết trước câu trả lời sẽ là bị từ chối, thì mối quan hệ giữa cả bốn người bọn mình sẽ tan vỡ.
-----
Nhắc đến mới nhớ, mình từng đi chơi với mọi người một lần vào kỳ nghỉ hè.
Hôm đó bọn mình đi bơi, nhưng mình ngại phải mặc đồ bơi lắm, cứ đứng ngồi không yên. Thế mà khi thấy mình như vậy, Mishima-kun nói mình dễ thương, điều đó khiến mình vui không tả nổi. Mình đã phấn khích đến mức có lẽ đã nở một nụ cười thật lòng sau rất lâu rồi.
Rồi kỳ nghỉ hè kết thúc, học kỳ hai bắt đầu, và chẳng bao lâu sau là lễ hội văn hóa cuối cùng của thời cấp ba.
Lớp mình quyết định tổ chức một quán cà phê hóa trang Halloween.
Ai trong lớp cũng hóa trang, và khi nhìn thấy Mishima-kun trong trang phục người sói, mình phấn khích đến mức trong lòng cứ nhảy cẫng lên, rồi ôm chầm lấy Kanade-chan mà thốt lên, “Waa, dễ thương quá đi mất!”
Kanade-chan không nói gì cả, nhưng chắc hẳn cô ấy đã nhận ra rằng mình thích Mishima-kun. Mình đã hạnh phúc, và đồng thời cũng buồn vì những cảm xúc dành cho cậu ấy là như thế đấy.
Cả hai ngày của lễ hội đều kết thúc mà không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nhưng trong lòng mình bắt đầu thấy hơi bồn chồn khi nghĩ rằng sắp phải bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng cho kỳ thi đại học. Tuy nhiên, vì vẫn còn những người bạn đồng hành đang nhắm đến cùng một mục tiêu, nên sự nhiệt huyết của mình lúc này khác hẳn so với khi ôn thi vào cấp ba.
Sau khi lễ hội kết thúc và mọi người chỉ còn làm vài việc dọn dẹp đơn giản, tất cả cùng hướng ra sân trường để tham gia buổi lửa trại. Mình và Kanade-chan cũng không phải ngoại lệ. Giờ nghĩ lại thì, từ giữa buổi chiều là đã không thấy Mishima-kun và Yamagishi-kun đâu nữa rồi. Họ đã đi đâu vậy nhỉ? Thật lòng thì mình cũng muốn được cùng Mishima-kun ngắm lửa trại…
Khi bọn mình ra đến sân trường, dàn đồng ca đếm ngược đã bắt đầu vang lên. Mình cảm nhận được sự háo hức của mọi người ngày càng dâng cao.
Và rồi, khi lửa trại được thắp lên, bầu không khí sôi động như vỡ òa. Mình vốn không phải kiểu người có thể hòa vào sự náo nhiệt của đám đông, nên không thể hào hứng như những người khác, nhưng ít nhất thì tâm trạng cũng phấn chấn hơn hẳn. Khi liếc nhìn sang bên cạnh, Kanade cũng đang mỉm cười rất vui vẻ.
Sau khi ngắm lửa trại một lúc, Kanade-chan quay sang hỏi, “Kozue-chan, cậu đi với tớ một chút được không?” Mình không rõ cậu ấy định đi đâu, nhưng vẫn đáp “Ừ, được thôi” và đi theo.
Mình thay giày và cùng Kanade-chan bước vào tòa nhà trường, có vẻ như cậu ấy đang đi về phía lớp học của tụi mình.
“Cậu quên gì à?”
Khi mình hỏi vậy, cậu ấy chỉ đáp, “Ừm, kiểu như thế,” mà không nói rõ gì thêm. Mình thấy hơi lạ, vì Kanade-chan trước giờ chưa bao giờ nói vòng vo như vậy, nhưng mình vẫn im lặng đi theo.
Cuối cùng thì bọn mình cũng đến trước cửa lớp học.
"Kozue-chan, xin lỗi vì đã dẫn cậu đến đây mà không nói trước. Tớ xin lỗi vì đã làm vậy. Cậu có thể vào lớp một mình được không, Kozue-chan?"
"Gì vậy? Có chuyện gì thế? Sao tớ lại phải vào lớp một mình?"
"Làm ơn đấy! Cậu sẽ hiểu khi vào trong. Tớ hứa là sẽ không có gì đáng sợ đâu."
"Được rồi, được rồi. Nhưng lần sau phải nói trước với tớ đấy nhé?"
"Ừ! Cảm ơn cậu."
Mình mở cửa và thấy có người đang ngồi trong lớp, nhìn ra sân nơi diễn ra lửa trại.
Ngay khi nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt cậu ấy, tim mình như nhảy lên.
(Là Mishima-kun!)
Khuôn mặt nghiêng của Mishima-kun, được ánh lửa trại hắt sáng, trông cứ như nhân vật chính trong một câu chuyện cổ tích. Mình chậm rãi bước đến gần cậu ấy, tim đập thình thịch.
"Xin lỗi vì bắt cậu phải đi hẳn đến lớp giữa lúc đang diễn ra bữa tiệc sau lễ hội."
"Không sao đâu. Tớ ổn mà, cậu đừng lo."
"Lý do tớ nhờ Miyama-san giúp đưa cậu đến đây... là vì có điều mà tớ thật sự muốn nói với Tanuki-san."
"……Ừm."
Mình không thể rời mắt khỏi cậu ấy.
Đôi mắt nghiêm túc, có phần lo lắng ấy khiến mình như bị hút vào.
"Tanuki-san. Tớ thích cậu. Tớ còn trẻ con, ồn ào, và cũng đã gây phiền phức cho cậu nhiều lần. Nhưng từ giờ tớ sẽ cố gắng trưởng thành hơn. Cậu có thể hẹn hò với tớ không?"
Mình không thể tin nổi những lời Mishima-kun vừa nói. Mình quá bất ngờ đến mức chẳng thể nói được gì, khiến Mishima-kun càng thêm lo lắng.
"Không được sao?"
"X-xin lỗi. Không phải vậy. Là vì tớ quá hạnh phúc... Tớ hạnh phúc đến mức không thể nói thành lời."
"Cậu vui à?"
"Ừ, vui lắm. Tớ thật sự rất vui khi nghe Mishima-kun nói vậy. Vì tớ cũng thích cậu mà."
Mishima-kun vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, chờ đợi những lời tiếp theo của mình.
"Vậy nên, làm ơn hãy hẹn hò với tớ nhé. Và cũng đừng cố gắng ép bản thân phải trở thành người lớn. Vì người mà tớ đem lòng yêu là một Mishima-kun có phần trẻ con, nhưng khi cần thiết thì lại rất tập trung, chăm chỉ và nghiêm túc."
Chúng mình trở thành người yêu của nhau như vậy, và cùng nắm tay nhau nhìn ngắm lửa trại từ trong lớp học một lúc trước khi bước ra ngoài.
Rồi, ở hành lang, Kanade-chan và Yamagishi-kun đang đợi sẵn.
Khi nhìn thấy gương mặt của Kanade-chan, mình ôm chầm lấy cô ấy và nói: "Tớ đang hẹn hò với Mishima-kun," thì cô ấy đáp lại: "Chúc mừng cậu nhé, Kozue-chan."
Mình cũng muốn Kanade-chan và Yamagishi-kun hẹn hò với nhau, nhưng vì tình hình giữa cậu ấy và Sakashita-san, nên mình không thể xen vào.
-----
Một tháng đã trôi qua kể từ hôm đó, và hiện tại tôi đang là sinh viên năm ba đại học.
“Này, hôm nay cậu có mấy tiết thế, Kozue?”
“Đến tiết tư thôi. Còn Satoru thì đến tiết năm đúng không? Tớ sẽ về trước và chuẩn bị đồ ăn.”
Ngay khi bước vào năm ba đại học, chúng tôi bắt đầu sống cùng nhau. Nói chính xác thì cả hai đều sống một mình trong cùng một khu chung cư, nhưng vì hầu như lúc nào cũng ở phòng của một trong hai người, nên có thể gọi là sống chung cũng không sai.
Và thật bất ngờ, Kanade-chan và Yamagishi-kun cũng đang sống một mình trong cùng khu chung cư với chúng tôi. Mối quan hệ của bốn người không thay đổi gì từ thời trung học, chúng tôi vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Satoru gọi Yamagishi-kun là “bạn thân nhất”, và tôi cũng xem Kanade-chan là “người bạn thân quan trọng nhất” của mình.
Giấc mơ hiện tại của tôi là cả bốn người chúng tôi sẽ mãi thân thiết và ở bên nhau như thế này.
Tôi hy vọng rằng kể cả sau khi tốt nghiệp đại học, trở thành người lớn, kết hôn, sinh con, rồi trở thành ông bà, chúng tôi vẫn sẽ mãi mãi là những “người bạn thân thiết nhất”.


4 Bình luận