"Xin lỗi đã làm phiền."
"Mời cậu vào."
Thứ Hai sau giờ học, Kanade và tôi bắt đầu buổi học đầu tiên cùng nhau.
Kanade, giống như Hanaka, một khi đã tập trung vào việc gì đó thì sẽ dốc hết sức cho nó, nhưng lại không giỏi duy trì sự tập trung. Tuy vậy, cậu ấy lại không tệ trong việc xây dựng nền tảng, như cách lên phương pháp luyện tập bóng đá chẳng hạn, nên nếu tìm được cách học phù hợp, rất có thể cậu ấy sẽ nhanh chóng vượt qua tôi.
"Đã bao lâu rồi tớ mới vào phòng cậu nhỉ."
"Ừ, cũng lâu thật. Từ cái ngày đó thì phải."
"Ơ… xin lỗi nhé. Tớ lỡ gợi lại chuyện không vui à?"
"Không sao đâu. Tớ đi lấy nước cho cậu, nên cậu cứ vào phòng trước đi."
"Ừ, cảm ơn cậu, Yuu-kun."
Nói rồi, Kanade đi về phía phòng cũ của tôi nhưng lại mở nhầm cửa phòng mới, vừa mở vừa nói "Á, nhầm phòng mất rồi." Thấy dáng vẻ đó của cậu ấy, dù có chút áy náy, lòng tôi lại cảm thấy rất ấm áp. Tôi thấy thật hạnh phúc khi Kanade lại đến nhà tôi một lần nữa.
"Ô! Cậu có vẻ hăng hái ghê!"
Khi tôi bước vào phòng, Kanade đã bày sách giáo khoa, sách bài tập và cả vở ra, hoàn toàn trong chế độ học tập.
"Tất nhiên rồi. Tớ đến đây là để học mà. Hôm nay nhờ cậu chỉ dạy nha, Yuu-kun."
"Ừ. Cùng cố gắng để cùng vào chung một trường đại học nào!"
"Ừm!"
Sau đó, chúng tôi tập trung vào việc học và im lặng suốt một thời gian. Khả năng tập trung của Kanade thật sự đáng kinh ngạc. Và cậu ấy rất nhanh hiểu bài. Chỉ cần tôi gợi ý một chút là cậu ấy có thể đưa ra câu trả lời ngay.
"Nnnn... Ơ, đã hai tiếng rồi á. Bố mẹ tớ chắc sắp về, nên đừng vào phòng khách vội nhé."
"Nếu mẹ cậu ở đó thì tớ cũng muốn chào hỏi một tiếng, để tớ đi cùng cậu."
Khi tôi hướng về phòng khách, Kanade cũng đi theo sau. Trong phòng khách, Hanaka và mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa, vừa trò chuyện vừa xem bộ phim truyền hình mà họ đã ghi hình lại.
"A! Là Kana-chan đây mà! Sao chị lại đến thế?"
Hanaka liếc qua phía tôi từ sau lưng ghế sofa, rồi nhận ra sự hiện diện của Kanade và gọi với vẻ ngạc nhiên.
"Chị sẽ tới học bài với Yuu-kun bắt đầu từ hôm nay. Năm sau là thi đại học rồi, nên phải cố gắng thôi."
Nói xong, Kanade quay sang mẹ tôi và lễ phép chào: "Cháu xin phép đã làm phiền ạ."
"Ra là vậy... sắp đến kỳ thi đại học rồi. Cô không muốn quay lại thời đó chút nào đâu."
“Ahaha, Hanaka-chan cũng mới thi xong mà. Hồi đó chị cũng nghĩ mình không muốn học nữa. Hai năm trôi qua nhanh thật đấy…”
"Uuuu... giờ em sẽ trốn tránh thực tại và làm những gì tớ thích."
"Không cẩn thận là em sẽ bị lưu ban đó, Hanaka. Với lại, vì vậy mà từ giờ Kanade cũng sẽ thường xuyên đến nhà mình học."
"Tất nhiên rồi, Kanade-chan cứ thoải mái như ở nhà nhé. Lần tới đến chơi thì ở lại ăn tối luôn nha."
"Yay! Vui quá! Tối nay về chị sẽ nói lại với mẹ, vì mai chị cũng sẽ ghé tiếp mà."
-----
Chúng tôi quay trở lại phòng, nhưng một khi đã mất tập trung thì thật khó để lấy lại, nên bọn tôi chỉ ngồi nói chuyện và cười đùa với nhau về mấy chuyện linh tinh.
"À này, bọn mình tính sao chuyện bàn giao câu lạc bộ đây?"
"Tớ cũng đang muốn nói chuyện đó đấy! Yuu-kun nhớ ra đúng lúc ghê!"
"Chuyện đó đâu đến mức to tát vậy đâu mà?"
Tôi bật cười trước vẻ mặt tươi rói của Kanade, người luôn khen ngợi tôi dù chỉ là chuyện nhỏ.
"Cậu có điều gì muốn làm không, Kanade?"
"Ừm... để tớ nghĩ. Tớ muốn đi lễ hội mùa hè với cậu."
"Oh, lễ hội mùa hè nghe vui đấy!"
"Phải không? Dù còn hơi xa nhưng mà thi xong rồi thì mình có thể tận hưởng hết mình luôn!"
"Ừ, phải rồi."
Từ “lễ hội mùa hè” khiến tim tôi chợt đập mạnh một nhịp. Lễ hội mùa hè là một trong những kỷ niệm đáng nhớ, là nơi tôi và Hazuki lần đầu tiên hôn nhau, và đã từng rất trân trọng. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ. Đó là ký ức tôi không còn cần đến lúc này nữa.
"Này Kanade, cậu còn nhớ lúc trước kỳ nghỉ xuân, tớ đã ngất xỉu trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ không?"
"Hử? À, nhớ chứ. Khi đó tớ lo cho cậu lắm luôn ấy."
"Hahaha. Tớ xin lỗi vì cứ khiến cậu lo hoài."
"Tớ nói thật đấy!"
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, má phồng lên đầy tức tối, nhưng rồi lại nhanh chóng nói, "Tớ đùa đấy mà!" và nở một nụ cười rạng rỡ. Nhìn thấy nụ cười ấy khiến tôi cũng tự nhiên mỉm cười theo.
"Thì là, lúc nằm trong phòng y tế, mỗi khi nhắm mắt thiền định, tớ lại bị hiện về những ký ức đó. Nhưng dạo gần đây, tớ nhận ra mình không còn thấy những hình ảnh đó nữa. Tớ nghĩ đó là nhờ có Kanade luôn ở bên cạnh."
"Không, không phải thế đâu."
"Gần đây tớ hay nghĩ kiểu 'Hôm nay vui ghê.' Rồi lại nghĩ, 'Ngày mai nên làm gì tiếp nhỉ?' Mỗi lần như vậy, Kanade luôn ở bên tớ. Nhờ có cậu mà tớ mới có thể mong chờ vào ngày mai. Tớ thật sự rất biết ơn. Cảm ơn cậu nhé."
Kanade, người đang cúi mặt lắng nghe từ nãy, sau một khoảng ngắn liền lên tiếng.
"Tớ thật sự rất hạnh phúc khi nghe cậu nói là cậu thấy vui khi ở bên cạnh tớ. Thật ra tớ cũng lo lắm… lo là cậu sẽ thấy tớ phiền. Tớ cứ nghĩ Yuu-kun tốt tính như vậy thì sẽ chẳng bao giờ nói ra đâu, nhưng thật sự, tớ vẫn luôn lo lắng..."
Sau một chút ngập ngừng, cô ấy ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt của Kanade đã ngấn đầy nước, chỉ chờ một kích thích nhỏ là trào ra bất cứ lúc nào. Thế nhưng, những giọt nước mắt ấy không rơi.
"Hãy cùng nhau thật vui vẻ từ giờ trở đi nhé."
Kanade mỉm cười rất dịu dàng, ấm áp và thật rạng rỡ khi nói như vậy.


3 Bình luận