Sau khi bị người bạn thời...
Oto no Naka (音の中)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 31: Lễ hội mùa hè

7 Bình luận - Độ dài: 1,245 từ - Cập nhật:

"Yuu-kun, xin lỗi đã để cậu đợi nhé!"

Vừa thấy Kanade bước ra khỏi nhà, tôi bất giác nín thở, cứ thế đứng sững lại. Nhìn thấy tôi như vậy, Kanade nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ tò mò hỏi:"Có chuyện gì vậy?"

"À, không có gì đâu. Tại Kanade mặc yukata dễ thương quá nên tớ hơi bối rối một chút thôi mà."

Tôi đã vô thức thốt ra cảm xúc thật lòng của mình, chẳng vòng vo che giấu gì cả. Mặt Kanade lập tức đỏ bừng rồi cúi đầu xuống. Có lẽ mặt tôi lúc đó cũng đỏ chẳng kém cô ấy.

Hôm nay là ngày bọn tôi đi lễ hội mùa hè - buổi hẹn của riêng hai đứa, như đã hứa vào cái hôm bị loại khỏi giải đấu.

Phải nói thật là, Kanade mặc yukata trông rất dễ thương. Bình thường tóc cô ấy lúc nào cũng để kiểu đơn giản, nhưng hôm nay lại búi lên kiểu updo, trông trưởng thành hơn mọi khi rất nhiều. Nhìn thấy Kanade khác lạ như thế khiến tim tôi như nhói lên một chút.

"Hehe, nghe cậu nói vậy tớ vui lắm. Yuu-kun cũng mặc yukata phải không? …Trông cậu ngầu lắm đấy, Yuu-kun."

Kanade ngước nhìn tôi rồi nói lời khen, gương mặt lại đỏ ửng lên lần nữa.

Cậu đang cố khiến tớ chết vì tim đập nhanh quá à? Nghĩ vậy khiến tôi hơi bối rối, nên đành kiềm nén cảm xúc trong lòng rồi đáp lại một cách bình thản nhất có thể.

"Cảm ơn... Giờ thì, cùng đi lễ hội nào."

"Ừ!"

Lễ hội mùa hè ở thị trấn tôi là một sự kiện khá quy mô, được tổ chức quanh một ngôi đền lớn, toàn bộ khu phố xung quanh đều trở thành khu vực đi bộ. Trên con đường dẫn đến khuôn viên đền, có thể thấy những người đàn ông lực lưỡng đang rước mikoshi đi vòng quanh. Chính vì vậy mà cả những người từ nơi xa cũng đổ về tham dự lễ hội.

-----

“Lâu rồi nhỉ, tớ với Kanade mới lại đi lễ hội mùa hè cùng nhau?”

“Ừm, không nhớ rõ nữa… Hồi năm nhất cấp hai thì phải? Đã lâu lắm rồi tớ mới được đi lễ hội mùa hè với Yuu-kun, tớ vui lắm.”

“Ừ, tớ cũng rất vui vì được đi cùng Kanade.”

Từ khi tớ bắt đầu hẹn hò với Hazuki vào năm hai cấp hai, Kanade luôn nhường nhịn cho bọn tớ, nên cô ấy thường đi lễ hội với một người bạn khác.

Khi nghĩ đến điều đó và nhìn Kanade đang đi bên cạnh, tớ nhận ra tay cô ấy đang đung đưa mạnh hơn thường lệ như thể cô ấy thực sự đang rất vui.

“Yuu-kun, hôm nay mình ăn gì đây? Tớ muốn ăn chuối sô-cô-la với đá bào!”

“Tớ thì chắc sẽ ăn yakisoba với takoyaki. Mà nhỉ, sao những món đó ăn ở lễ hội lại ngon thế không biết? Chứ nếu ăn ở ngoài thì chắc chẳng có gì đặc biệt.”

“Đúng là có chút phép màu của lễ hội đấy. Tớ còn làm mấy chuyện bình thường chẳng bao giờ làm, như là chơi bắn súng chẳng hạn, vì không khí quá náo nhiệt.”

“Vậy hôm nay cậu lại định chơi nữa à?”

“Hehe, cậu đoán đúng rồi đấy. Hôm nay tớ nhất định sẽ giành được phần thưởng!”

“Cố gắng vừa phải thôi đấy. À, sắp thấy rồi kìa.”

Khi bọn tôi đến gần khuôn viên đền, những chiếc lồng đèn màu son đỏ hiện lên lấp lánh trong màn đêm, năng lượng toát ra từ những gian hàng ăn đầy màu sắc khiến tớ không khỏi thấy hưng phấn. Có vẻ Kanade cũng vậy, cô ấy vừa reo lên “Woa~” vừa nhìn quanh với đôi mắt lấp lánh.

-----

Kanade và tôi bước vào khuôn viên đền để tận hưởng lễ hội mùa hè từ tận đáy lòng.

Điểm nhấn của lễ hội hôm nay chắc là lúc Kanade cuối cùng cũng bắn trúng được phần thưởng mà cô ấy nhắm tới ở gian hàng. Thế nhưng, ngay khi vừa nhận được quà, cô ấy đã lẩm bẩm, “Mình lấy cái này làm gì chứ?” Tôi quyết định giả vờ như chưa nghe thấy lời đó.

“Á.”

Tôi kéo Kanade, người đột nhiên dừng lại sang bên đường trong khi đỡ lấy cô ấy để không cản trở dòng người đi lại.

“Sao thế?”

“Xin lỗi. Hình như quai dép tớ bị đứt rồi.”

“Vậy à? Nhưng lễ hội cũng sắp kết thúc rồi, nên mình về thôi.”

“Nào, lên lưng đi.” Tôi nói rồi quỳ một gối xuống và quay lưng lại với Kanade. Nhưng Kanade lại không nhúc nhích gì.

Khi tôi quay lại thì thấy mặt cô ấy đỏ bừng, còn tay thì cứ ngọ nguậy.

“Cậu làm gì vậy?”

“À thì... ý tớ là, được cõng như vậy thì...”

“Đừng bận tâm! Dù giờ tớ đã giải nghệ, nhưng đến tận hôm trước vẫn còn tập luyện ở câu lạc bộ mà, nên tớ vẫn còn khỏe lắm!”

“Ư, tớ không có ý đó... Mà, nhờ cậu nhé?”

“Đừng ngại. Nào nào.”

Kanade đặt tay lên vai tôi rồi nghiêng người nằm lên lưng.

Cô ấy người nhỏ, nên tôi không cảm thấy nặng gì cả. Tôi nghĩ là mình có thể cõng cô ấy về đến nhà.

Ngay lúc tôi nghĩ vậy thì... tôi cảm thấy hai thứ mềm mại chạm vào lưng mình.

Mềm...

Hả? Cảm giác mềm mại này là gì thế?

Kanade vốn là kiểu người hay mặc đồ ôm sát... nhưng không ngờ lại gần đến mức này. Nếu đây là đặc quyền của bạn thuở nhỏ thì... quả thật bạn thuở nhỏ đúng là tuyệt nhất rồi...

“Yuu-kun. Tớ không nặng quá chứ? Xin lỗi vì bắt cậu cõng tớ.”

“Tớ không sao mà! Cảm ơn cậu, Kanade!”

Tôi nở nụ cười rạng rỡ nhất trong ngày dành cho Kanade.

“Hả? Cảm ơn á?”

“Không, không có gì đâu, tớ chỉ lẩm bẩm một mình thôi!”

Kanade có chút lúng túng, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười dịu dàng và đáp lại.

“Tớ cũng cảm ơn cậu.”

Phía sau lưng chúng tôi vẫn còn vang vọng âm thanh náo nhiệt của lễ hội mùa hè, nhưng cả hai cứ thế tận hưởng dư âm ấy mà không nói thêm lời nào.

Trên con đường đêm yên tĩnh, thứ duy nhất tôi nghe thấy là tiếng thở đều đều của Kanade khi cô ấy tựa cằm lên vai tôi.

“Này. Cậu còn nhớ lần Hanaka-chan bị ngã và Yuu-kun đã cõng em ấy về nhà không?”

“Hmm? Tớ nghĩ là có, nhưng không nhớ rõ lắm.”

“Vậy à. Lúc đó, Hanaka-chan được cõng trên lưng Yuu-kun, trông rất đau, nhưng vẻ mặt nhẹ nhõm của em ấy lúc đó để lại ấn tượng sâu đậm trong tớ, nên tớ vẫn nhớ rõ.”

“Vậy sao. Vậy còn bây giờ Kanade có thấy an tâm không?”

Tôi hỏi đùa bằng giọng thường ngày.

“Có. Tớ thấy rất yên tâm.”

Khi cô ấy nói vậy, cánh tay đang ôm lấy tôi càng siết chặt hơn. Tôi ước gì Kanade sẽ không bao giờ buông tay khỏi tôi nữa.

Tôi tự hỏi, lúc này Kanade đang nghĩ gì.

Không hiểu sao... tôi cứ mãi suy nghĩ về điều đó.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

gio thi thanh romcom binh thuong
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đang chữa lành mà bro 😏
Xem thêm
@Hanyu: hic toi chi muon chìm đắm trong ntr
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời