Web Novel
Chương 43: Người bạn thân tôi yêu quý nhất [Góc nhìn của Hanaka]
4 Bình luận - Độ dài: 1,262 từ - Cập nhật:
"Ủa? Yuu nii-chan chưa về à?"
Khi tôi đi học về và không thấy Yuu nii-chan trong phòng khách, tôi liền hỏi mẹ - người hôm nay được nghỉ làm.
Mẹ trả lời, “Mẹ không biết nữa. Có khi lại đi học nhóm với Kanade-chan và mấy đứa khác rồi ấy chứ.”
Nghe vậy, tôi chợt nghĩ đến chuyện đó và mở RINE ra. Tôi chợt nhớ hôm qua đã nhận được tin nhắn từ Yoshi-chan, trong đó bảo rằng Yuu nii-chan đã rủ con bé đi chơi sau giờ học. Lúc nhận được tin đó thì tôi đã buồn ngủ lắm rồi, nên không nhớ rõ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Mà nghĩ lại, tôi tự hỏi không biết Yuu nii-chan nghĩ thế nào về Yoshi-chan nhỉ?
Nếu Yuu nii-chan không phải kiểu tên đần độn vô tâm, thì chắc chắn sẽ nhận ra Yoshi-chan thích mình đến mức nào. Đã vậy còn chủ động rủ cậu ấy đi chơi sau giờ học nữa, nếu thế thì chẳng lẽ anh ấy cũng đang suy nghĩ nghiêm túc về việc hẹn hò với Yoshi-chan?
Nhưng mà, nếu đúng là như vậy thì… còn Kana-chan thì sao?
Yuu nii-chan mà tôi biết không phải loại người cặn bã đi cặp kè cùng lúc với hai người đâu, nên tôi tin chắc là anh ấy sẽ không làm chuyện đó.
Aaaa, mà khoan, tại sao tôi lại phải đau đầu suy nghĩ về chuyện tình cảm của anh trai mình cơ chứ? Tôi chẳng quan tâm nữa, không biết gì hết! Ớ, hôm nay ăn cơm trứng à! Yay, nhất định phải ăn thật nhiều thôi!
-----
Tôi bước vào phòng, lập tức đổ người xuống giường, rồi ôm chặt lấy một con búp bê hình nhân vật nổi tiếng nhất thế giới mà lăn qua lăn lại vì lười nhúc nhích.
Hôm nay tôi chẳng muốn làm gì hết. Không biết Yuu nii-chan có thể mua kem cho tôi trên đường về không nhỉ. Tôi còn muốn ăn khoai tây chiên nữa. Sao mà ăn ngọt rồi mặn xen kẽ lại ngon đến thế chứ? Dù biết là ăn mấy thứ đó thì sẽ béo lên, nhưng tôi không thể dừng được.
Này…
Này……
Này…………
Buồn ngủ, buồn ngủ, buồn ngủ…………
“Ha! Ngủ quên mất!”
Tôi giật mình tỉnh dậy rồi nhìn vào đồng hồ, thì thấy đã là 18 giờ.
Aaa, lại ngủ vào cái giờ này rồi. Mà ngủ giờ này thì tối nay thế nào cũng mất ngủ cho xem.
Khi đang nghĩ mông lung trong đầu óc vẫn còn ngái ngủ, tôi bỗng liếc thấy có thông báo RINE trên điện thoại.
Tôi từ từ nâng điện thoại lên và kiểm tra nội dung, rồi trong khoảnh khắc đó, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn, tôi lao ra khỏi nhà trong bộ đồng phục học sinh.
Tôi đang chạy hết tốc lực về phía điểm đến, nhanh đến mức chưa bao giờ tôi cố gắng đến vậy, kể cả trong mấy tiết thể dục hay hội thao!
------
Khi tôi đến được điểm hẹn, Công viên Hanasaki, tôi thấy một cô gái đang ngồi một mình trên ghế đá. Tôi chầm chậm bước lại gần. Cô ấy đang thu mình, ôm lấy bản thân.
“…Yoshi-chan.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh rồi gọi tên cô ấy, Yoshi-chan ngẩng đầu lên, đôi mắt ngỡ ngàng, rồi ôm chầm lấy tôi.
“Hanaka… tớ bị Yuri-senpai từ chối rồi…”
Tôi đã nhận được một tin nhắn RINE từ Yoshi-chan viết rằng, “Xin lỗi. Cậu có thể đến Công viên Hanasaki được không?” Lúc đó tôi đã linh cảm được, có lẽ Yuu nii-chan đã từ chối cô ấy.
Vì vậy tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy người Yoshi-chan rồi dịu dàng vuốt ve mái đầu cô ấy.
“Tớ… thực sự… rất thích Yuri-senpai. Tớ luôn… luôn yêu anh ấy. Vậy mà… tớ lại không thể trở thành người yêu của Yuri-senpai. Tớ không làm được.”
Tôi biết Yoshi-chan thực sự yêu Yuu nii-chan nhiều đến mức nào. Thế nên tôi cứ tiếp tục xoa đầu cô ấy thật nhẹ nhàng, cho đến khi Yoshi-chan dần dần bình tĩnh lại.
“Tớ từng tỏ tình với anh ấy trước kỳ nghỉ hè. Nhưng tớ nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối, nên tớ đã bảo anh ấy đừng trả lời vội…”
Chuyện đó thì tôi chưa từng nghe qua. Nhưng đúng là có một khoảng thời gian Yoshi-chan trở nên chủ động hơn trước, nên có lẽ là lúc đó cô ấy đã tỏ tình rồi.
“Vì thế, tớ đã cố khiến anh ấy chú ý đến tớ, đã rủ anh ấy đi chơi nhiều lần. Nhưng không được… Tớ không thể phá bỏ bức tường trong tim anh ấy.”
Khuôn mặt Yoshi-chan mỉm cười khi cô ấy rời khỏi vòng tay tôi. Trên má cô ấy vương đầy những vệt nước mắt, nhưng dù đáng lẽ ra phải rất buồn, cô ấy vẫn nhìn tôi với nụ cười dịu dàng.
Tôi biết Yoshi-chan là một cô gái rất xinh đẹp, chân thành và đầy sức hút. Thế nhưng, giờ tôi mới nhận ra, hóa ra mình vẫn chưa hiểu hết về cô ấy.
Bởi vì cô ấy mạnh mẽ.
Bởi vì cô ấy thật tuyệt vời.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tự hào đến vậy khi được làm bạn thân của Yoshi-chan.
“Cậu thật tuyệt, Yoshi-chan. Cậu giỏi lắm. Cậu là cô gái mà tớ luôn ngưỡng mộ.”
Khi tôi nói vậy, Yoshi-chan lại rơi nước mắt rồi ôm lấy tôi thật chặt.
“Tớ thật sự rất vui vì đã trở thành bạn thân với Hanaka. Cảm ơn cậu vì lúc nào cũng ở bên tớ. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Tôi lại nhẹ nhàng xoa đầu Yoshi-chan và nói:
“Tớ cũng rất hạnh phúc vì được làm bạn thân của cậu, Yoshi-chan.”
-----
Lúc nhận ra thì xung quanh tôi đã tối, đèn đường cũng đã bật sáng từ lúc nào.
“Hu hu… Xin lỗi vì đã bắt cậu ở lại với tớ lâu như vậy.”
“Không sao đâu. Tớ cũng không chắc nữa… Nhưng nếu tớ buồn thì cậu cũng phải an ủi tớ đấy nhé?”
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Nghe Yoshi-chan nói vậy, tôi mỉm cười và đáp, “Vậy thì nhờ cậu nhé.”
Sau đó, Yoshi-chan cúi mặt xuống. Tôi tự hỏi không biết có chuyện gì, thì cô ấy bỗng ngẩng đầu lên, như thể đã hạ quyết tâm.
“Hanaka. Tớ quyết định rồi.”
“Hả? Gì vậy tự nhiên thế?”
“Tớ sẽ thi vào cùng trường đại học với Yuri-senpai!”
“Eee~! Gì cơ? Bị làm sao thế hả Yoshi-chan!?”
“Tớ vẫn chưa thể từ bỏ Yuri-senpai. Chính vì vậy, tớ sẽ tiếp tục theo đuổi anh ấy cho đến khi lên đại học. Nếu là đại học thì sau khi tớ vào, tụi tớ vẫn còn hai năm để học cùng nhau, và biết đâu lúc đó Kanade-senpai sẽ chán anh ấy rồi thì sao!”
Quả nhiên, Yoshi-chan đúng là rất tuyệt.
Tôi cảm thấy háo hức khi được nhìn thấy sức mạnh tiềm ẩn của một cô gái đang yêu. Nếu cô ấy thực sự hẹn hò được với Yuu nii-chan thì tôi cũng sẽ rất vui. Còn nếu lần nữa không thành, thì tôi sẽ là người ở bên cạnh an ủi cô ấy.
Rồi nếu đến lúc đó mà Yoshi-chan lại nói muốn xin vào công ty nơi Yuu nii-chan làm việc, thì chắc tôi chỉ biết cười thôi.


4 Bình luận