Tôi và Kanade rời khỏi nhà và, đúng như kế hoạch ban đầu, đi vào một quán cà phê gần đó mà dạo gần đây chúng tôi thường lui tới – một nơi hiếm khi có khách. Sau khi gọi hai ly cà phê nóng, Kanade lo lắng nhìn tôi.
“Yuu-kun. Cậu sẵn sàng chưa?”
Tôi có thể cảm nhận rõ bao nhiêu cảm xúc được cô ấy đặt vào duy nhất một từ “sẵn sàng” ấy. Được tiếp thêm dũng khí từ giọng nói của Kanade, tôi – kẻ đang âm thầm run sợ – đã hít một hơi, lấy hết can đảm rồi mở ứng dụng giám sát trên điện thoại.
---
Hình ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại cho thấy hai người họ đang chơi game, y hệt như lúc chúng tôi còn ở trong phòng.
“Ôi trời, lại thua rồi.”
“Heheh, lúc đối đầu với Hazuki thì tớ không thấy mình có thể thua được.”
“Nghe phiền thật đấy. Thôi, nghỉ một chút đi.”
Nói xong, Hazuki đặt tay cầm xuống và tựa người ra sau, ngả lưng lên giường để nghỉ ngơi.
(Vậy ra… họ không phản bội mình…)
Nhìn thấy hai người chỉ đang chơi game một cách bình thường, tôi buông ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, “Haaah,” rồi đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng khô khốc.
“Vậy là hai người họ thực sự ổn cả.”
Tôi vừa nói, vừa chuyển ánh mắt về phía màn hình điện thoại. Trên đó, Hazuki vẫn đang ngả người nghỉ ngơi trên giường. Lúc ấy, Koki di chuyển đến bên cạnh Hazuki và một cách vô cùng tự nhiên, hắn vòng tay ôm lấy eo cô ấy.
“Này, cậu quên lần trước Yuu-kun quay lại giữa chừng và suýt nữa thì bị lộ rồi à?”
“Không có đâu, tớ nhớ mà. Nhưng lần này cậu ấy bảo sẽ đi khoảng hai tiếng, và sẽ nhắn LINE trước khi về, đúng chứ?”
Nói xong, Koki nghiêng người, đưa tay nâng mặt Hazuki lên… rồi hôn cô ấy. [note74934]
(Hả?? Khoan đã, khoan đã nào. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?)
Tôi chết lặng trước đoạn video, tim đập thình thịch như thể ngay sát bên tai.
“Koki…”
Hazuki lúc nào cũng gọi hắn là “Koki-kun”. Vậy mà trong đoạn video này, Hazuki đang nhìn hắn bằng ánh mắt lạc thần, gương mặt đỏ ửng tan chảy, và gọi hắn chỉ bằng một tiếng “Koki”.
(Cái quái gì thế này? Hazuki… Từ bao giờ cậu và Koki lại trở thành kiểu quan hệ như vậy?)
Trong video, như thể chẳng bận tâm đến sự sụp đổ trong lòng tôi, hai người họ cứ thế tiếp tục lao vào nhau. Như muốn chứng minh mọi điều, Hazuki lúc này đã trở nên nhếch nhác đến mức tôi chưa từng thấy cô ấy như vậy.
(Tôi không hề biết đến một Hazuki như thế này…)
Hazuki thường ngày luôn chững chạc, bình tĩnh. Vậy mà giờ đây, cô ấy lại bám lấy Koki đầy khao khát – cả về thể xác lẫn lời nói. Nhìn thấy Hazuki như vậy, tôi có cảm giác trái tim mình đang chết dần trong lồng ngực.
Không khí ấm nóng từ chiếc máy sưởi trong quán cà phê phả ra không ngừng, đáng lý ra phải khiến người ta đổ mồ hôi, vậy mà tay chân tôi lại tê cứng và dần lạnh ngắt. Dù vậy, tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Yuu-kun. Đủ rồi đấy. Đừng xem nữa.”
Kanade nói, rồi vươn tay định lấy chiếc điện thoại từ tôi.
Và ngay lúc tai nghe sắp rơi khỏi tai tôi, tôi nghe thấy câu đó.
“Koki… Em thích của anh nhất. Anh khiến em cảm thấy tuyệt nhất…”
Nghe thấy những lời ấy, có thứ gì đó từ dạ dày tôi trào ngược lên, và tôi lao ngay về phía nhà vệ sinh.
---
“Xin lỗi đã để cậu đợi! Tớ xin lỗi, vừa rồi đột ngột phải vào nhà vệ sinh nên biến mất một lúc lâu.”Thấy tôi mỉm cười, Kanade trông như sắp khóc đến nơi.
Tôi không muốn thấy Kanade làm vẻ mặt như vậy. Nếu cô ấy làm vậy, chẳng phải tôi sẽ trông thật đáng thương và thảm hại sao?“Tại sao cậu lại trông như sắp khóc vậy? Không cần phải lo lắng đâu.”Khi tôi nói vậy, gương mặt Kanade nhăn lại, cố kìm nước mắt.
Nhìn về phía chiếc điện thoại thông minh vẫn đang nằm trên bàn, màn hình đã tắt từ lâu, đoạn video vừa rồi như một lời nói dối.
“Thì, cậu biết đấy. Kết quả ra như vậy, nhưng theo một nghĩa nào đó, nghi ngờ của tớ về họ cũng đã được sáng tỏ rồi, đúng không? Ý tớ là, khi mọi thứ đã trắng đen rõ ràng như vậy, thì cả tớ cũng không còn gì để nói nữa, đúng chứ?"
Tôi cười gượng, “Hahaha,” rồi đưa tay lên gãi đầu. Kanade lặng lẽ đứng dậy, nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi quán cà phê.
“N-này. Vẫn chưa trả tiền mà.”
“Tớ trả rồi.”
Kanade vẫn nắm lấy tay tôi và bắt đầu chạy. Dù ngạc nhiên, tôi vẫn cứ để cô ấy kéo đi, chạy mãi cho đến khi đến công viên Hanasaki – nơi mà tôi đã hay lui tới từ khi còn nhỏ.
“Cậu không cần phải gượng cười đâu!!!!!”
Tôi giật mình bởi tiếng hét bất ngờ của Kanade ngay khi vừa bước vào công viên. Không để ý đến tôi, Kanade vẫn cúi đầu, hét lên trong khi mắt nhìn xuống đất.
“Không thể nào mà không buồn khi phải nhìn thấy cảnh đó! Yuu-kun, cậu tốt bụng, nên cậu cố cư xử như chẳng có gì xảy ra, cố tỏ ra mạnh mẽ vì lo cho tớ, nhưng điều đó không thể là sự thật được!!! Đừng cố gắng gượng cười và nói dối chính mình, đừng tự làm tổn thương bản thân nữa!!!”
Sau khi gào lên tất cả mọi thứ với hơi thở hổn hển, Kanade ngẩng mặt lên nhìn tôi. Trong mắt tôi lúc ấy không phải là nụ cười dễ thương thường thấy của Kanade – nụ cười luôn khiến tôi thấy nhẹ lòng – mà là gương mặt cô ấy méo mó vì nước mắt.
“Kanade... Tớ không biết nên làm gì nữa. Sau khi xem đoạn video đó, tớ chỉ biết nghĩ rằng ‘Tớ không hề biết đến một Hazuki như thế này’...”
Toàn thân tôi mất hết sức lực, tôi khuỵu xuống ngay tại chỗ. Khi tôi cứ ngồi nguyên ở đó và tiếp tục nói, tôi nhận ra Kanade cũng đã ngồi xuống cùng tư thế, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Hazuki… vừa rồi cô ấy gọi hắn là ‘Koki’, đúng không? Bình thường, khi ở bên chúng ta, cô ấy luôn gọi là ‘Koki-kun’. Nhưng cái cách cô ấy gọi ‘Koki’ lúc ấy… nó giống hệt với cách cô ấy vẫn gọi tên tớ.
Tớ từng nghĩ rằng, chỉ có mình tớ là người biết đến Hazuki với ánh mắt dịu dàng ấy, là người được gọi tên bằng chất giọng đầy trìu mến như thế… nhưng hóa ra không phải vậy.”
Tôi nói tiếp, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.
“Tớ tự hỏi không biết hai người họ nghĩ gì về tớ – cái thằng chẳng biết gì cả. Họ có cười thầm sau lưng, gọi tớ là kẻ ngu ngốc không? Và… Kanade này, cậu có nghe thấy lời Hazuki nói không?”
‘Koki. Em thích của anh nhất. Anh khiến em cảm thấy tuyệt nhất.’“
Không hiểu sao, chỉ cần nghe thấy câu đó thôi là toàn bộ sức lực trong người tớ như bị rút sạch. Ban đầu, tớ đã rất giận. Tớ muốn lao vào, đấm Koki, nguyền rủa Hazuki, phá hủy tất cả. Nhưng rồi, dần dần, ngay cả những cảm xúc đó cũng tan biến, và khi chỉ còn lại cảm giác muốn biến mất, tớ nghe thấy câu đó… và nó khiến tớ cảm thấy như toàn bộ tình cảm, toàn bộ những gì tớ từng dành cho Hazuki trước đây bị phủ định hoàn toàn.”
Lúc ấy, Kanade – người vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe – bất ngờ vòng tay ôm lấy đầu tôi và kéo tôi vào lòng.
“Xin lỗi, Yuu-kun. Tớ chỉ sợ nếu cứ để cậu như vậy, cậu sẽ gục ngã mất, nên tớ mới nói những điều khiến cậu phát tiết ra như vậy. Đau lắm đúng không? Buồn lắm đúng không? Nhưng bây giờ, chỉ còn tớ ở đây thôi. Nên cậu đừng cố gắng chịu đựng nữa. Hãy trút hết mọi cảm xúc của cậu lên tớ đi…”
Tôi buông mình theo lời Kanade, òa khóc nức nở, không ngừng trút ra hết những cảm xúc tiêu cực hướng về Hazuki và Koki. Tôi gào lên cho đến khi cổ họng như muốn rách toạc ra vì máu.
Không biết đã trôi qua bao lâu. Khi tôi nhận ra thì trời đã tối đen từ lúc nào. Chúng tôi chuyển sang ngồi trên ghế đá, tiếp tục im lặng không nói gì.
“…À… nhắc mới nhớ, tớ bảo với họ là sẽ quay lại trong khoảng hai tiếng…”
“Không sao đâu. Tớ đã nhắn từ quán cà phê rằng hôm nay sẽ về muộn, nên họ chắc cũng đã tự về rồi.”
“Vậy à… Cảm ơn cậu, Kanade. Và xin lỗi. Tớ thật sự thấy có lỗi khi lôi cậu vào chuyện này.”
“Không. Chính tớ mới phải xin lỗi. Vì nếu tớ không đề xuất chuyện này, có lẽ Yuu-kun đã tiếp tục sống trong hạnh phúc mà không hề hay biết.”
“Không đâu. Tớ thật sự nghĩ rằng việc không tiếp tục bị lừa dối là một điều tốt. Kết quả đúng là tồi tệ nhất, nhưng lòng biết ơn của tớ dành cho Kanade là hoàn toàn thật lòng.”
Tôi vừa vuốt nhẹ mái tóc của Kanade – người vẫn đang rơi nước mắt không ngừng và lặp đi lặp lại câu “Xin lỗi” – vừa ngước nhìn lên bầu trời đêm đen kịt không một ánh sao.


20 Bình luận
Lý do: Build 2 con vợ Shirk với Shenhe vừa roll được :3
Rồi nào thì 2 đứa kia bị phanh thây?