Web Novel
Chương 45: [Hazuki] Hậu quả của sự trốn chạy - Nơi tôi trốn đến - Kết thúc của con đường
3 Bình luận - Độ dài: 4,702 từ - Cập nhật:
Tôi đã phản bội Yuri.
Tôi đã bỏ chạy khỏi ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy.
Tôi bỏ chạy vì sợ rằng Yuri sẽ lại từ chối tôi.
Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, chỉ để không phải chịu tổn thương.
-----
Tôi nghĩ Kouki đã thay đổi cách đối xử với tôi kể từ khi tôi chia tay với Yuri.
Bây giờ anh ấy mời tôi đến nhà và chúng tôi thậm chí còn đi chơi với nhau như những cặp đôi hẹn hò.
Chúng tôi đã trở thành một đôi tình nhân bình thường.
Cái cảm giác quay cuồng mãnh liệt mà tôi từng trải qua khi hẹn hò với Yuri đã không còn nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy dễ chịu khi ở bên Kouki. Sau mỗi lần làm tình, anh ấy luôn nói rằng yêu tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, điều đó khiến tôi thấy rất hạnh phúc.
Vì vậy, từ đầu học kỳ hai, mỗi khi thấy Yuri và Kanade thân thiết với nhau, tim tôi vẫn đau nhói, nhưng tôi dần dần không còn phát điên lên vì ghen tuông mãnh liệt nữa
-----
Lúc việc chuẩn bị cho lễ hội đang vào giai đoạn cao trào, tôi bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn với cơ thể mình.
Tôi cứ nghĩ rằng kinh nguyệt bị trễ, nhưng rồi đột nhiên cảm giác buồn nôn ập đến.
Tôi nghĩ chuyện đó không thể xảy ra, nhưng vẫn thử dùng que thử thai trong ngày hôm đó, và kết quả là dương tính. Tôi luôn dùng bao vào những ngày nguy hiểm mà…
Đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi không có người bạn nào có thể tâm sự về chuyện như thế này.
Trước đây, tôi sẽ kể với Kanade, nhưng mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy giờ đã tuyệt vọng rồi.
Tôi tiếp tục lo lắng một mình.
Mình nên sinh con hay phá thai…?
Tôi không có câu trả lời.
Trong lòng, tôi muốn sinh đứa bé.
Tôi nghĩ rằng giữa tôi và Kouki có thể xây dựng một mối quan hệ bền chặt.
Nhưng tôi lại không đủ dũng khí để nói với Kouki rằng tôi đang mang thai.
Ở trường, tôi bận rộn với việc chuẩn bị cho lễ hội, cứ thế cắm đầu vào công việc để trốn tránh chuyện mang thai.
Nhưng những ngày như thế không thể kéo dài mãi.
Tôi buộc phải đối mặt với việc mình đang mang thai.
Dù lựa chọn thế nào đi nữa, tôi cũng phải sớm đưa ra quyết định.
Vì trong lúc tôi còn đang do dự, đứa trẻ trong bụng vẫn đang lớn lên từng ngày.
Vì vậy, tôi đã gom hết can đảm và nói với Kouki rằng mình đang mang thai.
-----
Kết quả là bị từ chối.
Nhưng tôi không muốn buông tay.
Tôi không muốn đánh mất Kouki, cũng không muốn từ bỏ đứa con đang lớn lên trong bụng mình.
Khi bị Yuri từ chối, tôi vẫn còn Kouki như một lối thoát.
Nhưng nếu lần này lại bị từ chối, tôi sẽ không còn ai bên cạnh nữa.
Và tôi sẽ phải giết đứa trẻ trong bụng mình.
Không. Tôi không thể làm thế.
Đó là điều duy nhất tôi không muốn.
Tôi sợ hãi. Tôi không biết phải làm gì, nên đêm đó đã khóc đến khi thiếp đi.
Ngày hôm sau, tôi gặp Yuri.
Khi tôi đang định cúi đầu bước lướt qua cậu ấy thì cậu nói: “Lâu rồi không gặp, Hazuki. Cậu có thể dành cho tớ một chút thời gian được không?” và gọi tôi lại.
Tôi làm theo lời cậu ấy, đi vào công viên thì thấy Kanade đang ngồi chờ trên băng ghế.
Tôi thấy bối rối, nhưng khi hỏi thì cậu ấy nói rằng đã nghe được cuộc trao đổi giữa tôi và Kouki ngày hôm trước. Sau đó, cậu ấy hỏi tôi có thực sự nghiêm túc về chuyện kết hôn và đã sẵn sàng để làm mẹ chưa.
Tôi bối rối, nhưng cũng gật đầu xác nhận.
Rồi Yuri đưa ra một đề nghị rằng có thể giúp tôi kết hôn với Kouki.
Tôi nghẹn lời.
Cậu ấy đang dang tay giúp đỡ tôi, trong khi tôi đã phản bội cậu một cách tệ hại và luôn lẩn trốn khỏi thực tại đó. Tôi biết mình thật tồi tệ, vậy mà tôi vẫn bám víu vào lời nói của Yuri.
Cách mà Yuri đề xuất quả thực rất hợp lý.
Nếu tôi nhờ cậu ấy từ giờ trở đi, có lẽ cậu ấy thật sự sẽ giúp tôi trong việc kết hôn.
Nhưng tôi không thể ngừng băn khoăn.
Tại sao Yuri lại làm vậy? Tại sao lại giúp tôi?
Vì vậy, tôi đã hỏi cậu ấy một cách tự nhiên: “Tại sao cậu lại quyết định giúp tớ sau khi tớ đã phản bội cậu?”
Khi đó, Yuri nói: “Tớ không thể tha thứ cho cậu,” “nhưng tớ không ghét cậu.”
Tôi đã làm một việc đáng để cậu ấy căm hận cả đời, vậy mà cậu ấy lại nói rằng không ghét tôi. Và khi tôi nghe những lời tiếp theo, một giọt nước mắt cuối cùng đã rơi khỏi mắt tôi.
“Tớ chỉ muốn làm điều gì đó để giúp,” cậu ấy nói. “Bởi vì… chúng ta là bạn thuở nhỏ.”
Yuri lại gọi tôi là bạn thuở nhỏ.
Tôi thấy hạnh phúc. Yuri vẫn xem tôi là bạn thuở nhỏ, và dù cậu ấy không thể tha thứ cho tôi, tôi vẫn rất vui khi nghe điều đó.
Có thể tôi đã trở nên xấu xí đến mức này, nhưng Yuri vẫn là Yuri.
-----
Ngay ngày hôm sau sau khi gặp Yuri và Kanade, tôi đang đứng chờ ai đó trước một tòa nhà.
“Ơ kìa? Ô, là Hazuki à. Sao cháu lại ở đây thế?”
“Kana-san, xin lỗi vì đã làm phiền ạ. Thực ra, cháu có chuyện muốn bàn với cô.”
“Ara, chuyện gì thế? Có phải liên quan đến Kouki không?”
“Vâng ạ. Nếu có thể, cháu muốn nói chuyện ở một nơi ít người qua lại…”
Khi tôi nói vậy, Kana-san giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói: “Hmm. Thế thì chờ một chút nhé,” và quay trở lại trong tòa nhà.
Người phụ nữ này tên là Kana Kitajima. Bà là mẹ của Kouki.
Kana-san là một người trông rất trẻ trung và xinh đẹp đến mức khó tin rằng bà lại có một cậu con trai đang học năm ba cấp ba.
Tôi và Kana-san biết nhau từ khi tôi còn nhỏ, và gần đây tôi hay lui tới nhà Kouki nên bà cũng hiểu mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy.
“Xin lỗi vì để cháu chờ. Cô tìm được một phòng họp trống trong công ty rồi, nên chúng ta nói chuyện ở đó một lát nhé. Là phòng riêng nên có thể yên tâm trao đổi.”
“Vâng ạ. Cháu cảm ơn cô nhiều.”
Tôi đi theo sau Kana-san, được dẫn vào một căn phòng đơn giản và có phần lạnh lẽo, chỉ có một cái bàn và mấy chiếc ghế. Kana-san nói, “Cháu chờ ở đây một chút nhé,” rồi rời khỏi phòng. Vì đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng họp trong một công ty nên có chút lúng túng.
“Thế, có chuyện gì vậy?”
“À, thật ra là…”
Tôi sợ hãi đến mức không thể nói tiếp được. Kana-san nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên bàn tay đang run rẩy của tôi và dịu dàng nói:
“Không sao đâu, cứ từ từ mà nói.”
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng cuối cùng tôi gom hết can đảm, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Kana-san.
“Thật ra… trong bụng cháu đang có con của Kouki-san.”
Kana-san nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi ánh mắt bỗng trở nên nghiêm khắc.
“Cháu nói thật không?”
“Vâng. Cháu đã thử dùng que thử thai mấy lần rồi, lần nào kết quả cũng là hai vạch…”
“Nhưng tại sao cháu lại đến gặp cô? Không phải đáng lẽ phải đến gặp Kouki trước à?”
“Cháu đã đến gặp Kouki mấy hôm trước và nói chuyện rồi ạ.”
“Vậy à. Thế Kouki nói gì?”
“…Anh ấy bảo cháu đi phá thai.”
Nhận ra mình đã nói ra những lời đó, tôi cúi đầu xuống, mắt nhìn chăm chăm vào những vết xước trên mặt bàn.
Kana-san, sau khi nghe lời Kouki nói, im lặng hồi lâu. Nhưng bàn tay bà đặt lên tay tôi vẫn rất dịu dàng.
“Vậy à… Kouki lại nói với cháu như thế… Thế cháu muốn cô làm gì, Hazuki-chan?”
“Cháu muốn kết hôn với Kouki-san và cùng nhau nuôi dạy đứa bé này…”
“Cô hiểu cảm giác của cháu, Hazuki. Bởi vì… Kouki cũng là đứa trẻ mà cô sinh ra khi đang học năm ba cấp ba đấy.”
Phải rồi… Bố mẹ của Kouki cũng từng kết hôn khi vẫn còn là học sinh.
-----
“Hazuki ngày mai sẽ đến gặp mẹ của Kouki và nói với bà ấy rằng mình đang mang thai.”
“Gặp mẹ của Kouki á?”
“Ừ, đúng vậy. Bố mẹ Kouki cũng từng có quá khứ giống vậy, họ kết hôn khi còn đang đi học và có con là Kouki. Hazuki cũng biết hai người đó từng rất nổi loạn mà, đúng không?”
Hồi học cấp hai, bọn tôi từng đến nhà Kouki chơi, anh ấy đã cho tôi xem ảnh hồi trước và Kana-san cũng kể rất nhiều chuyện, nên tất nhiên tôi cũng biết điều đó.
“Hai người đó là kiểu người rất không chịu nổi sự quanh co, giả dối. Kể cả là con nhà người khác, nếu làm điều sai, họ cũng sẽ không ngần ngại dạy dỗ bằng nắm đấm.”
Yuri nói với một nụ cười nhẹ, như đang hồi tưởng lại những chuyện ngày xưa.
“Nếu hai người đó biết được cảm xúc chân thành và quyết tâm của cậu, và cả việc Kouki đã đối xử tệ thế nào với cậu, thì chắc chắn họ sẽ đứng về phía cậu. Nhưng nếu cậu bị họ thuyết phục ngược lại, thì có thể cậu sẽ không còn lựa chọn nào ngoài việc phá thai. Nên dù họ có nói gì đi nữa, cậu cũng phải giữ vững ý chí của mình đến cùng.”
-----
“Nhưng này, Hazuki. Kết hôn khi còn là học sinh thực sự là một điều rất khó khăn đấy. Vì còn trẻ nên chuyện kiếm tiền sẽ rất chật vật.”
“Vâng. Cháu đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó rồi ạ.”
“Dù vậy, nuôi dạy một đứa trẻ đồng nghĩa với việc gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Chỉ vì còn trẻ mà người ta sẽ nhìn cháu với ánh mắt lạnh nhạt. Thậm chí có thể đứa bé vừa chào đời cũng sẽ bị bắt nạt vì điều đó. Cô không biết liệu cháu có thể bảo vệ được nó không.”
“Cháu sẽ bảo vệ. Không chỉ đứa trẻ sắp chào đời, mà cả Kouki-san nữa, cháu cũng sẽ hỗ trợ anh ấy.”
Kana lại nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi im lặng.
Sau đó, chị thở dài một hơi rõ to và khẽ nói một câu, “Vậy à…”
“Được rồi, cô hiểu rồi. Vậy thì lần tới, chúng ta sẽ không chỉ nói chuyện với mình cô, mà cả bố của Kouki và chính Kouki cũng sẽ tham gia. Cô sẽ kiểm tra lại quyết tâm của cháu một lần nữa.”
“Cháu cảm ơn cô…”
“Cô hiểu cảm xúc của cháu, Hazuki. Khi cô phát hiện mình mang thai Kouki, cô cũng đã lo lắng lắm. Hẳn là cháu đã rất cô đơn, rất mệt mỏi.”
Nói xong, Kana-san đi đến bên cạnh và ôm lấy tôi.
“Cháu phải thật sự chăm sóc tốt cho bản thân. Căng thẳng là thứ tệ nhất đối với một người đang mang thai đấy.”
-----
Sau đó, mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Tối hôm đó, Kana-san liên lạc với tôi, và cả bốn người chúng tôi đã thống nhất sẽ gặp nhau để nói chuyện vào đêm hôm sau.
Phần lớn cuộc thảo luận xoay quanh việc xác nhận lại ý chí và quyết tâm của chúng tôi.
Yoji-san, bố của Kouki, cũng nói rằng ông không phản đối việc chúng tôi kết hôn, và nếu chúng tôi quyết định giữ lại đứa bé, ông sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ.
Tại công viên hôm trước, Kouki đã bảo tôi đi phá thai, nhưng hôm nay cậu ấy lại ở bên cạnh tôi, điều đó khiến tôi rất hạnh phúc.
Tiếp theo, chúng tôi sẽ nói với mẹ tôi rằng tôi đang mang thai và sẽ kết hôn, nhưng cuộc trò chuyện hôm đó kết thúc bằng việc Yoji-san đề xuất rằng cả bốn người chúng tôi nên cùng đến chào hỏi mẹ tôi vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật.
Khi tôi chuẩn bị ra về, Kouki nói: “Trời tối rồi, không an toàn đâu, để tớ đưa cậu về.” Đây là lần đầu tiên cậu ấy làm như vậy nên tôi hơi lúng túng, nhưng thực sự rất hạnh phúc.
“Hazuki. Tớ xin lỗi vì đã bảo cậu đi phá thai hôm đó.”
“Không sao đâu. Thật sự không sao mà. Ai cũng sẽ hoảng hốt nếu đột nhiên bị nói như vậy thôi.”
“Tớ sợ lắm. Tớ đã sợ hãi. Tớ cứ nghĩ rằng việc kết hôn khi còn là học sinh chỉ toàn là khó khăn với tớ thôi. Nhưng rồi ba mẹ tớ đã rất giận và nói rằng, ‘Con nghĩ gì về Hazuki vậy’, rồi ‘Yêu người ta đến thế mà lại khiến cô ấy đau khổ, vậy ổn với con sao?’”
“Vậy à…”
“Tớ, tớ đã làm rất nhiều chuyện tệ hại để có được cậu…”
“Không sao đâu. Vì cuối cùng, cậu đã chọn tớ. Được kết hôn với cậu, với tớ là hạnh phúc rồi.”
(Hạnh phúc á? Éo có đâu em)
-----
Rồi đến thứ Bảy, bốn người chúng tôi - tôi và gia đình của Kouki - đã cùng đến gặp mẹ tôi để nói rằng chúng tôi muốn kết hôn. Nhưng dĩ nhiên, mẹ phản đối.
Tất cả chúng tôi cùng quỳ xuống, tha thiết cầu xin mẹ cho phép, nhưng mẹ vẫn không lay chuyển.
Từ ngày hôm sau, Kouki ngày nào cũng đến nhà tôi, cùng tôi kiên trì thuyết phục. Và rồi, đúng vào thời điểm giới hạn có thể phá thai, mẹ cuối cùng cũng cho phép chúng tôi kết hôn.
“Hazuki. Mẹ đồng ý cho con kết hôn. Mẹ không biết tương lai các con sẽ thế nào, nhưng ít nhất, con nhất định phải chăm sóc đứa trẻ mà con đã sinh ra.”
Mẹ không hề vui vẻ gì với cuộc hôn nhân này, mà chỉ mang một vẻ mặt đầy cam chịu.
-----
Tôi sắp kết hôn và buộc phải tự nguyện thôi học trường cấp ba.
Kouki thì vẫn sẽ tiếp tục đi học cho đến khi tốt nghiệp, sau đó sẽ làm việc tại công ty vận tải nơi bố cậu ấy, Yoji-san, đang làm việc.
Hiện tại, Kouki và tôi vẫn sống riêng.
Tôi sẽ nuôi em bé tại nhà mẹ đẻ với sự hỗ trợ của mẹ tôi cho đến một tháng sau khi sinh, rồi sau đó mới được phép chuyển về sống ở nhà Kouki.
Khi nào hai đứa tiết kiệm đủ tiền để ba người có thể sống cùng nhau, chúng tôi sẽ thuê một căn hộ và bắt đầu cuộc sống mới ở đó.
Chúng tôi cũng đã quyết định tên cho em bé: nếu là con trai sẽ đặt tên là "Kouya", còn nếu là con gái thì sẽ là "Umi".
***
Em bé là một bé gái.
Sau khi con bé chào đời, cuộc sống của tôi thay đổi một cách rõ ràng và không thể chối cãi.
Tôi phải đặt con lên hàng đầu trong mọi việc mình làm.
Con bé không quấy khóc nhiều vào ban đêm, điều đó giúp tôi rất nhiều, nhưng vì phải luôn bế con trên lưng mỗi khi con không ngủ nên lúc nào tôi cũng trong trạng thái mệt mỏi.
Mẹ tôi sống cùng nhà, nhưng bà phải đi làm vào ban ngày, nên tôi không thể cứ dựa dẫm mãi. Tôi buộc phải cố gắng hết sức để làm tròn vai trò một người mẹ.
-----
Một năm sau khi sinh Umi, tôi bắt đầu gửi con đến nhà trẻ và đi làm trở lại. Nhân viên hành chính ở công ty nơi Kana-san làm việc đã nghỉ hưu, nên tôi được đề nghị thay thế vào vị trí đó.
Tôi thật sự rất biết ơn Kana-san. Sau khi Umi chào đời, bà không chỉ giúp đỡ tôi rất nhiều mà còn giới thiệu cho tôi công việc này. Khi tôi nói lời cảm ơn, bà chỉ mỉm cười và bảo, “Con không cần phải nghĩ ngợi gì đâu. Con là con dâu của mẹ mà, chuyện đó là lẽ đương nhiên.”
Còn về Kouki, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ấy đã làm việc chăm chỉ cùng Yoji-san mỗi ngày. Tôi biết chắc chắn là rất vất vả, nhưng tôi chỉ có thể cảm thấy biết ơn Kouki vì cậu ấy đã cố gắng hết mình vì mẹ con tôi.
-----
“Lâu rồi không gặp…”
“À, dạo này cậu sao rồi? Gần đây không thấy cậu đâu cả, tớ nhớ cậu lắm đấy.”
Thỉnh thoảng, tôi ăn trưa cùng Sayuki vào giờ nghỉ trưa ở chỗ làm.
Khi bạn bè thời cấp ba biết tôi đã có con, tất cả đều dần xa lánh tôi. Chỉ có Sayuki là vẫn đối xử với tôi như trước. Tôi không có nhiều bạn bè, nên sự hiện diện của Sayuki rất quan trọng với tôi.
“Hazuki trông vẫn bận rộn như mọi khi nhỉ.”
“Ừ, nhưng mỗi ngày đều rất ý nghĩa.”
“Ra vậy, sinh viên đại học thì có nhiều thời gian rảnh thật. Tớ thì gần như chỉ đi làm thêm thôi.”
“Nói mới nhớ, chuyện với bạn trai cậu sao rồi?”
“Hửm? Tớ gặp ảnh qua buổi hẹn hò nhóm thôi, vậy mà cũng bất ngờ là quen được lâu đến thế.”
Hồi còn học cấp ba, Sayuki thường yêu một người trong thời gian khá dài, nhưng lên đại học thì lại hay thay bạn trai trong thời gian ngắn. Có lẽ sinh viên đại học thì sẽ khác nhỉ.
“À mà Hazuki có dự định gì cho thứ Bảy và Chủ Nhật này không?”
“Chủ Nhật thì tớ định đi sang thị trấn bên cạnh, còn thứ Bảy thì chưa có gì đặc biệt cả.”
“Vậy à, tiếc quá. Thứ Bảy tớ bận mất rồi, không chơi được. Thế Chủ Nhật cậu đi đâu thế?”
“Cậu biết trung tâm thương mại mới mở không? Tớ định đi với gia đình.”
“Ồ, nghe vui quá nhỉ. Hazuki chắc là đang sống cuộc sống hôn nhân hạnh phúc lắm ha~”
Bị Sayuki trêu chọc như vậy khiến tôi bất giác đỏ mặt. Tuy chỉ toàn là những câu chuyện vụn vặt như thế, nhưng với tôi, người phải bận rộn làm việc suốt ngày, rồi về nhà lại lo con nhỏ và việc nhà, thì khoảng thời gian trò chuyện với Sayuki thế này thực sự rất quý giá.
-----
Kouki vốn dĩ là người dịu dàng, nhưng cũng có những lúc sau khi tan làm trở về, anh ấy trở nên cáu kỉnh và khó chịu. Tôi hỏi, “Anh sao vậy?” thì chỉ nhận được câu trả lời như “Không liên quan đến em” hay “Anh bực vì công việc thôi,” khiến tôi chẳng biết phải làm gì để giúp anh ấy.
Sau hai năm kết hôn, Kouki bắt đầu về muộn ngày càng nhiều. Nghe nói công việc rất vất vả, ai cũng bận rộn.
Chắc hẳn cả chú Yoji cũng đang rất cực nhọc, vì trông chú lúc nào cũng mệt mỏi.
Thế nên tôi cố gắng hết sức để giúp Kouki thư giãn, ít nhất là để anh ấy có thể thoải mái khi ở nhà.
-----
Một ngày nọ, hơn nửa năm kể từ khi Kouki bắt đầu thường xuyên về muộn, tôi nhận được một tin nhắn RINE từ Sayuki. Khi mở ra xem nội dung, tôi đã sốc đến mức làm rơi cả điện thoại xuống sàn.
“Hazuki… Tớ thấy Kouki đang khoác tay với một người phụ nữ mà tớ không quen biết…”
Tin nhắn đó còn đính kèm nhiều bức ảnh.
Trong ảnh là Kouki, đang khoác tay một người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi hơn anh ấy, cả hai tươi cười vui vẻ bước vào một khách sạn tình nhân.
“Tớ đang đi trên phố thì thấy họ, nên đã lén đi theo… rồi họ vào khách sạn với nhau…”
Tâm trí tôi trống rỗng.
Hả? Kouki ngoại tình sao?
Không thể nào… Ai vậy? Cô ta là ai?
Có quá nhiều điều tôi không hiểu, nhưng có một điều tôi biết rõ.
Tôi… đã bị Kouki phản bội rồi.’
-----
Sau đó, chúng tôi đã ly hôn.
Người phụ nữ mà Kouki cùng bước vào khách sạn tình nhân, hóa ra là một nhân viên văn phòng làm cùng công ty với anh ấy. Tệ nhất là cô ta cũng đã có chồng, nên đây chính xác là cái gọi là “ngoại tình kép”.
Tôi không thể tha thứ cho việc anh ấy phản bội mình, và đã mắng chửi anh ta không ngừng.
Dù anh ấy có xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không thể nào tha thứ được.
Tôi không muốn nghe giọng anh ta, cũng chẳng muốn nhìn thấy khuôn mặt đó.
Tôi không thể chịu đựng nổi việc phải ở chung một giây nào với một con người dơ bẩn đến mức chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của người khác như vậy.
Tôi xuống tầng dưới, tới phòng khách và cúi đầu cảm ơn bố mẹ chồng vì tất cả những gì họ đã làm cho tôi. Chú Yoji và cô Kana liên tục cúi đầu xin lỗi, nói rằng họ thật lòng rất hối hận vì những chuyện đã xảy ra.
Tôi mang ơn họ rất nhiều, và dù cảm thấy biết ơn, tôi cũng chẳng có lý do gì để oán trách họ, nên chỉ đơn giản đáp lại, “Xin đừng nói vậy.”
Nhân tiện thì, người phụ nữ ngoại tình với Kouki sau đó cũng đã ly hôn, cả hai người đều bị sa thải khỏi công ty.
Còn chú Yoji, vì là người có vị trí khá cao trong công ty, cũng bị giáng chức do bị quy trách nhiệm cho hành vi sai trái của con trai mình.
Khi sự việc bị phát hiện, chú Yoji và cô Kana giận dữ đến mức không thể kiềm chế.
Chuyện đó là đương nhiên thôi. Kouki đã phản bội quá nhiều người.
-----
Khi tôi rời khỏi nhà Kitajima và bước đến trước nhà bố mẹ mình, tôi nhìn thấy căn nhà của gia đình Yuri.
Chính lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng những gì Kouki đã làm với tôi, cũng chính là những gì tôi đã làm với Yuri.
Chính tôi đã khiến Yuri phải chịu đựng nỗi đau đớn và tức giận này.
Lần đầu tiên, tôi mới thật sự hiểu được mình đã gây ra cho Yuri những gì khủng khiếp đến mức nào.
Tôi quỵ xuống và bật khóc tại chỗ.
Trái tim tôi như sắp tan vỡ bởi sự khủng khiếp của tội lỗi mà mình đã gây ra.
Đã quá muộn rồi.
Dù bây giờ tôi có nhận ra mức độ tội lỗi của bản thân và muốn xin lỗi, thì Yuri cũng đã hướng về tương lai, và lời xin lỗi của tôi giờ đây chỉ còn là một gánh nặng phiền phức đối với cậu ấy.
Tôi không còn có thể xin lỗi Yuri, cũng chẳng thể thể hiện sự chân thành nữa. Tôi không thể kể với ai về tội lỗi mà mình đã gây ra, và tôi sẽ phải mang theo nó đến hết phần đời còn lại của mình.
-----
Và đã bốn năm trôi qua kể từ khi tôi ly hôn với Kouki.
Tôi đã chuyển sang làm việc tại một công ty nhỏ chỉ có khoảng mười nhân viên, nơi tôi vừa làm nhân viên văn phòng kiêm kế toán.
Hôm nay, tôi có hẹn ăn tối với Sayuki, người bạn thời cấp ba của mình, nên sau khi tan làm, tôi đón Umi - con bé giờ đã học tiểu học và cùng con đến nhà ga, nơi chúng tôi hẹn gặp.
"Xin lỗi, để cậu đợi lâu."
"Không sao đâu, đừng lo. Ủa, Umi này! Hôm nay con cũng xinh ghê nha."
"Sayuki cũng xinh nữa!"
"Kuuu~! Cưng quá đi mất! Mình cũng muốn lấy chồng rồi sinh con quá… À, xin lỗi."
Sayuki hẳn nghĩ rằng mình vừa lỡ lời.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ áy náy và lên tiếng xin lỗi.
"Không sao đâu. Chỉ cần có Umi bên cạnh là mình thấy đủ rồi. Chỉ cần con bé ở bên, thì dù có khó khăn đến mấy, mình cũng có thể cố gắng."
"Cậu đúng là một người mẹ mạnh mẽ! À, Umi ơi, hành lý trông nặng quá, để chị xách cho nha."
"Ơ, cảm ơn ạ!"
"Này này, phải tự mang hành lý của mình chứ."
"Thôi mà, đừng nói thế. Đi ăn lẹ thôi nào."
Vừa nói, Sayuki vừa nắm tay Umi và bắt đầu bước đi.
Khi đến gần phía trước nhà ga, Sayuki làm rơi túi của Umi mà cô ấy đang xách. Tôi định quay lại nhặt thì một người đàn ông trông rất hiền hậu đã cúi xuống nhặt giúp và đưa lại cho Umi trước tôi.
(Yuri………)
Tôi nhận ra ngay lập tức.
Tám năm rồi chưa từng thấy lại khuôn mặt ấy, nhưng tôi không thể nào nhầm lẫn được. Đó là Yuri.
"Đây, của con nè."
"Onii-chan, cảm ơn vì đã nhặt giúp em."
"Con ngoan quá, biết cảm ơn người lớn là rất tốt đó."
Giọng nói dịu dàng của Yuri khen ngợi Umi - không có gì thay đổi cả, vẫn là chất giọng ấy.
Yuri… tớ muốn nói chuyện với cậu.
Tớ muốn chuộc lại lỗi lầm với cậu, và được nói chuyện với cậu một lần nữa, như những người bạn thuở nhỏ.
Tôi nhận ra rằng cảm xúc bấy lâu nay vẫn ngủ yên trong lòng tôi, giờ lại đang thức tỉnh trở lại.
Yuri, người khi nãy còn đang khom người, liền đứng dậy, nhìn tôi và Sayuki rồi cúi đầu chào nhẹ một cái.
"Yuri."
Rồi tôi nghe thấy một giọng nữ - không phải của tôi - gọi tên Yuri.
Người phụ nữ đó là… Kanade.
Khi nhìn thấy gương mặt Kanade, Yuri mỉm cười – nụ cười giống hệt như khi cậu từng mỉm cười với tôi thuở chúng tôi còn hẹn hò – và đi về phía cô ấy. Trong vòng tay của Kanade là một sinh linh bé nhỏ.
Tôi sững sờ. Nếu ngày ấy tôi không phản bội Yuri, thì có lẽ người đứng bên cậu bây giờ chính là tôi. Và điều khiến tôi đau lòng nhất chính là, dù chắc chắn cậu đã nhìn thấy mặt tôi, nhưng lại không nhận ra tôi là ai.
Tôi gục xuống tại chỗ, bật khóc.
"Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Mẹ không sao chứ?"
Tôi đột nhiên bật khóc khiến Umi lo lắng, con bé nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi ôm chặt lấy Umi, rồi cứ thế khóc mãi, khóc mãi không dừng lại.
-----------
Tôi cũng không biết phải đánh giá như thế nào. Hầy...


3 Bình luận