“Cậu biết là sắp tới sẽ có rất nhiều trận đấu giao hữu để chuẩn bị cho vòng loại giải toàn quốc đúng không? Tớ có nhiều thứ muốn mua lắm, nhưng một mình thì hơi khó, nên tớ định hỏi cậu có thể đi cùng không.”
“À, tất nhiên là tớ sẽ đi với cậu rồi! Ý tớ là, cậu có thể dựa vào tớ nhiều hơn nữa đấy.”
Tôi nghĩ Kanade là một quản lý thực sự xuất sắc.
Cô ấy chuẩn bị các dụng cụ luyện tập cần thiết, sắp xếp để nâng cao hiệu quả, rồi còn nghiên cứu cả những phương pháp tập luyện mới nhất để áp dụng vào buổi tập. Các thành viên trong đội lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng khi bắt đầu thắng trận nhờ làm theo lời Kanade, họ dần tin tưởng cô ấy hơn cả huấn luyện viên.
Mà, nói mới nhớ, huấn luyện viên là Heike-sensei dạy môn tiếng Anh. Dĩ nhiên, thầy ấy chỉ là dân nghiệp dư trong bóng đá. Ngay từ đầu, vốn chẳng ai trông đợi gì vào thầy cả.
Giải đấu sắp tới sẽ đánh dấu việc các anh chị năm ba rút khỏi câu lạc bộ, và việc mất đi Kanade còn là tổn thất lớn hơn cả những thành viên chủ chốt. Với chúng tôi, Kanade là một thành viên không thể thay thế.
“À mà, cậu định đi mua ở đâu thế?”
“Cậu biết cửa hàng dụng cụ thể thao lớn mới mở không? Đi tàu một đoạn là tới thôi. Ở đó có khu chuyên dành cho bóng đá, trưng bày cả đồ dùng của các đội tuyển nước ngoài. Tớ muốn đến đó xem thử.”
“Thật á? Tớ chưa nghe bao giờ! Tớ muốn đi! Nhưng Kanade đến đó để xem mấy món trưng bày đó à? Với ngân sách câu lạc bộ thì chắc khó mà mua nổi…”
“À không, xin lỗi xin lỗi. Tớ đâu định mua mấy món đó. Tớ chỉ định tìm đồ uống thể thao, protein, đại loại mấy thứ kiểu vậy. Nhưng tớ muốn xem thiết bị tập luyện mà các đội nước ngoài dùng. Nhìn thôi cũng thích rồi.”
“Kanade thật là ham học hỏi nhỉ. Chính nhờ vậy mà đội mới mạnh lên như bây giờ. Cậu giỏi thật đấy.”
Khi tôi liếc nhìn Kanade, chỉ cần nhìn một cái là biết mặt cô ấy đang đỏ bừng vì xấu hổ. Lúc nào cũng thế cả. Hễ tôi khen là cô ấy đỏ mặt, ngượng ngùng, tay chân lóng ngóng. Nhìn thấy cảnh đó khiến tôi vui, nên thường lỡ tay khen cô ấy quá nhiều.
“Nghĩ lại ba năm qua, tớ mới thấy Kanade quan trọng với tớ đến mức nào. Tớ có thể khẳng định chắc chắn, nếu không có cậu thì tớ đã không được như bây giờ! Tớ thật sự biết ơn vì cậu đã luôn đồng hành với tớ.”
Kanade “ưuuu” lên một tiếng, nắm chặt vạt váy, lườm tôi…
“Yuu-kun thật xấu tính. Lúc nào cũng thích chọc tớ ngượng đến thế…”
“Xin lỗi mà, xin lỗi mà. Lúc đi mua đồ tớ sẽ đãi cậu đồ uống ở quán cà phê để chuộc lỗi nhé.”
“Mouuu! Thôi được rồi! Nhưng cậu hứa đấy nhé!”
-----
“Woaaa! Cửa hàng dụng cụ thể thao này rộng khủng khiếp luôn ấy!”
Đây là một trong những cửa hàng dụng cụ thể thao lớn nhất Nhật Bản, bán đủ loại đồ cho các môn thể thao phổ biến như bóng đá, bóng chày, tennis, cho đến các môn hiếm hơn như cricket hay squash.
“Thật đấy. Nhìn mãi mà không thấy đâu là điểm cuối luôn!”
Kanade nhảy nhót liên tục, cố gắng nhướn người để nhìn khắp gian hàng. Hôm nay cậu ấy mặc váy mà cứ nhảy tưng tưng như vậy thì... tôi suýt chút nữa là thấy bên trong luôn rồi đấy! Cậu ấy nên tự biết bản thân mình là một cô gái đáng yêu chứ nhỉ!
“Này, Kanade… tớ suýt nữa thì thấy bên trong váy cậu rồi đấy. Cẩn thận chút đi!”
“Mwaa!… Cậu… cậu có nhìn thấy không đó?”
Hai tay giữ lấy váy, đôi mắt ngước lên nhìn tôi đầy lúng túng... cái cảnh tượng đó đúng là… phần thưởng mà…
…Không, không. Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ đó.
“Không, tớ, tớ không có thấy! Tớ đâu có nhìn đâu!”
“Thật không? Mà hôm nay tớ mặc đồ lót màu xanh da trời đấy, là loại tớ thích nhất, nên nếu có bị thấy thì cũng không đến mức quá xấu hổ đâu…”
“Hả!? Không phải là màu hồng nhạt à?”
………A.
“Hmm… Yuu-kun đồ ngốc!!!”
(Yuu-kun no bakaaa!!!)
-----
“Xin lỗi mà! Tớ biết lỗi rồi! Thôi, cậu vui lên đi. Tớ sẽ đãi cậu món gì đó ngọt ngào ở quán cà phê nhé.”
Rồi Kanade, người khi nãy còn phồng má tức giận, bỗng bật cười.
“Pfft! Yuu-kun, cậu nói đó nhé? Vậy thì, gần đây có một quán cà phê khá sành điệu đấy, mình tới đó đi! Nghe nói họ nổi tiếng với món bánh phô mai Basque đó!”
“Ôi trời ơi! Hóa ra cậu giận dỗi chỉ để được tớ đãi đồ ngọt hả!”
“Hmmm. Ai biết được. Nhưng mà cậu đã hứa rồi đó, nên không được nuốt lời nha!”
“Thua cậu luôn rồi, Kanade à…”
Tôi gãi đầu, nói với Kanade, người có vẻ hài lòng và bắt đầu nhìn quanh cửa hàng. Khi nhìn theo bóng lưng cô ấy, tôi không khỏi tự hỏi vì sao Kanade lại quan tâm đến tôi nhiều đến vậy. Tôi không nghĩ chỉ vì chúng tôi là bạn từ nhỏ mà cô ấy lại đối xử tốt với tôi đến mức đó…
Có lẽ là… Kanade có tình cảm với tôi chăng…
Nếu không phải là kiểu tên tự ảo tưởng thái quá, thì chắc cảm giác của Kanade là như vậy thật. Nhưng khác với những cô gái khác, tôi không cảm thấy có sự tính toán nào trong cách mà Kanade đối xử với mình.
Thật sự, kể từ khi mọi người bắt đầu biết tôi đã chia tay với Hazuki, tôi nhận được khá nhiều lời mời từ cả nam lẫn nữ. (*Gay?!?)
Dù vậy, nhiều lời mời trong số đó đều mang ý định tiến xa hơn về mặt tình cảm, điều mà hiện tại khiến tôi thấy hơi mệt mỏi. Nhân tiện, mấy lời mời từ nam toàn là mời đi xem mắt nhóm. Không phải kiểu mời hẹn hò gì đâu. (*May thí)
Chính vì vậy, được ở cạnh Kanade, người khiến tôi cảm thấy không bị ràng buộc bởi bất kỳ ý định sâu xa gì, là điều khiến tôi thoải mái nhất lúc này.
---
“Mmmmmm! Ngon quá trời luôn! Món này gần đây nổi lắm đấy, nên tớ nhất định phải thử mới được.”
Vừa chống má, Kanade vừa nhồm nhoàm ăn bánh phô mai Basque như một con sóc nhỏ. Kanade không cao lắm, lại còn nhỏ nhắn như một loài thú bé xíu. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc đó ngay trước mặt, tim tôi thấy ấm áp lạ thường.
“Này này, ăn chậm thôi. Có ai giành với cậu đâu.”
“Tại vì! Ngon lắm! Tớ chưa từng ăn loại bánh phô mai nào mà vị phô mai lại đậm đà và mềm mịn như thế này! Mà nó cũng không bị ngấy chút nào, tớ chắc chắn sẽ ăn hết sạch luôn!”
“Tớ biết Kanade thích đồ ngọt, nhưng không ngờ cậu nói như đang làm bản tin ẩm thực luôn đấy.”
Khi tôi nói vậy, cô ấy đỏ mặt, quay đầu đi và gặm nhẹ đầu nĩa bằng môi, trông có vẻ tự nhận ra là mình hơi phấn khích quá đà. Sau đó, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ngước lên nhẹ nhàng.
“Đã lâu rồi tớ mới được ăn món ngon như vậy. Mà từ trước tới giờ, tớ với Yuu-kun toàn đi mấy quán chuỗi gần ga thôi. Nên từ giờ… tớ muốn cùng Yuu-kun đi nhiều nơi hơn, vui vẻ nhiều hơn. …Được khôngg?”
“Không chàng trai nào có thể từ chối Kanade khi cậu nói như vậy cả! Đi chơi cùng nhau thật nhiều nhé!”
“Yay! Cảm ơn cậu! À mà, tớ cũng muốn rủ cả Satoru-kun với Kozue-chan đi chơi cùng nữa!”
“À đúng rồi nhỉ. Sau giải đấu sắp tới tụi mình sẽ được nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ, lúc đó đi chơi thoải mái. Năm sau thì phải lo thi đại học rồi, nên tớ cũng muốn tạo thật nhiều kỷ niệm trong năm cuối cấp.”
“Muốn quá đi! Nhất định là sẽ vui lắm luôn! Tớ đang rất mong chờ, thật sự đó.”
“Cũng chưa phải lúc nói trước đâu. Giờ thì cùng cố gắng hết sức cho giải đấu đã nhé.”
“Tớ sẽ nỗ lực để hỗ trợ cậu. Sẽ làm hết sức mình.”
Sau đó, hai đứa tôi trò chuyện vui vẻ rất lâu về vòng loại giải toàn quốc sắp tới và lễ hội thể thao. Đã lâu rồi tôi mới có khoảng thời gian vui vẻ đến vậy. Tôi thực sự biết ơn Kanade rất nhiều.


4 Bình luận