Sau khi bị người bạn thời...
Oto no Naka (音の中)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 34: Tâm tư của Satoru

3 Bình luận - Độ dài: 1,769 từ - Cập nhật:

Học kỳ hai đã bắt đầu, và chẳng mấy chốc, tháng 9 cũng gần trôi qua.

Bầu không khí trong trường khác hẳn mọi khi, có phần rạo rực và náo nhiệt.

Cũng phải thôi, vì chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến lễ hội văn hóa, một trong những sự kiện sôi động nhất trong năm học. Mặc dù hiện tại mọi thứ vẫn còn yên ắng, nhưng sang tuần sau thì nhiều học sinh sẽ bận rộn chuẩn bị đến tận tối muộn.

Đặc biệt là với học sinh năm ba như bọn tôi, ai cũng cực kỳ nhiệt huyết vì đây là lễ hội cuối cùng trong quãng đời học sinh cấp ba. Nhân tiện thì lớp tôi đã quyết định tổ chức một quán cà phê hóa trang Halloween vì sắp đến dịp lễ Halloween.

Ở trường tôi, học sinh năm 3 được ưu tiên chọn trước những tiết mục biểu diễn được ưa chuộng nhất, và nếu có trùng nội dung với lớp khác trong cùng khối thì sẽ giải quyết bằng trò oẳn tù tì. Do đó, bọn tôi đã phải nghĩ đến 3 phương án ngay từ đầu. Nhưng tất nhiên, vẫn có một lối đi lách luật.

Chẳng hạn như quán cà phê hầu gái, quán cà phê quản gia hay quán cosplay đều rất phổ biến và luôn gặp cạnh tranh gay gắt mỗi năm, nhưng nếu chỉ cần thay đổi tên gọi và ý tưởng một chút thì lại bất ngờ được thông qua khá dễ dàng. Vì vậy, lớp tôi đã né được sự cạnh tranh với các lớp khác bằng cách đổi tên thành “Quán cà phê hóa trang Halloween” và thiết kế đồ ăn thức uống theo chủ đề Halloween.

Đây là mẹo mà Tanuki-san, người từng tham gia ban tổ chức lễ hội năm ngoái, đã chỉ lại cho bọn tôi. Nhân tiện thì Tanuki-san cũng từng đề xuất mở một quán cà phê cross-dress (nam hóa trang thành nữ), nhưng đã bị phản đối bởi hầu hết các lớp vì khả năng gây ra rắc rối lớn khá cao, nên cuối cùng bị bác bỏ.

Sự thành bại của tiết mục lớp tôi sẽ phụ thuộc vào chất lượng của những bộ trang phục Halloween. Nếu chất lượng kém thì sẽ giống như một vở kịch nghiệp dư, và rồi sẽ trở thành vết nhơ trong quá khứ mà dù có muốn cũng chẳng thể xóa bỏ được.

Thế nhưng, chẳng ai trong lớp tỏ ra lo lắng về điều đó cả. Thực tế là Kanade và Sayuki Mitani rất giỏi trong việc may vá kiểu phương Tây. Đặc biệt là Mitani-san, cô ấy am hiểu đến mức có thể tự thiết kế và may quần áo để mặc hằng ngày.

Về phần trang điểm thì lại càng không cần lo. Vì trong lớp tôi có Oto Fushimi, người từng đoạt nhiều giải trong các cuộc thi hội họa. Cô ấy cùng các thành viên câu lạc bộ mỹ thuật sẽ hóa gương mặt bọn tôi thành những bức tranh sống động nhờ kỹ thuật trang điểm của mình.

Còn tôi thì hoàn toàn không có kỹ năng gì trong mấy chuyện đó, nên đành đảm nhận những công việc lặt vặt như nghĩ thực đơn cho quán và hỗ trợ trang trí trong lớp. Nói đúng hơn là, ngoại trừ vài cậu con trai khéo tay, hầu hết bọn tôi đều làm mấy việc lặt vặt như vậy.

-----

"À, Yamagishi-kun. Tớ sắp hết nguyên liệu làm đồ trang trí rồi. Cậu có thể đi mua thêm bây giờ được không?"

Người nói câu đó là Hazuki, người yêu cũ của tôi.

Kể từ sau khi chia tay, Hazuki bắt đầu gọi tôi bằng họ thay vì tên như trước. Khi lần đầu tiên tiếp cận tôi vào năm ba, cô ấy vẫn gọi là "Yuri" như cũ, nhưng tôi đã yêu cầu cô ấy hãy gọi bằng họ. Kể từ đó, tôi cũng gọi Hazuki là "Sakashita-san".

Hazuki khi ấy trông có chút buồn, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn gật đầu và nói: "Ừ, được thôi." Tôi biết có người xung quanh Hazuki cho rằng tôi đối xử với cô ấy quá lạnh lùng, dù cho cả hai đã chia tay.

Nhưng tôi vốn chẳng bận tâm đến ánh nhìn của người khác, và quan trọng hơn, tôi không thể thân thiết với Hazuki được nữa.

Từ lúc bắt đầu chuẩn bị cho lễ hội, Hazuki bắt đầu nói chuyện với tôi thường xuyên hơn. Cũng đúng thôi, vì cô ấy đang phụ trách quản lý tiến độ của lớp nên những cuộc trao đổi kiểu này là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, tôi đã không còn cảm giác gì nữa khi Hazuki xuất hiện trong tầm mắt, hay khi cô ấy trò chuyện với tôi. Không buồn, cũng không vui. Thứ tồn tại trong tôi chỉ là một khoảng trống vô cảm.

"Ừ, được rồi."

Tôi đáp lại như vậy, rồi đến chỗ Satoru và nhờ cậu ấy đi cùng đến cửa hàng giảm giá lớn để mua đồ.

-----

“Ê, Yuri. Thật ra, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Khi đang ngồi nghỉ trên băng ghế trong cửa hàng giảm giá sau khi mua đồ xong, Satoru nhìn tôi bằng ánh mắt có chút dè dặt.

“Chuyện gì thế? Không giống cậu tí nào. Nếu cậu muốn nói thì tớ sẽ nghe.”

“Cảm ơn cậu… Thực ra là… Tớ đang tính tỏ tình với Tanuki-san vào ngày lễ hội.”

“Ra vậy. Cuối cùng thì ngày đó cũng đến rồi à.”

“Cái gì? Phản ứng gì vậy? Chẳng lẽ cậu nhận ra từ trước rồi?”

“Ừ, tớ với Kanade đã nhận ra từ lâu và còn bàn với nhau xem khi nào cậu định tỏ tình nữa đấy.”

Satoru lẩm bẩm “Thật á…” rồi ôm đầu. Sau đó cậu ta như vừa nhận ra điều gì đó, liền dùng cả hai tay nắm lấy vai tôi.

“Khoan đã, đừng nói với tớ là cả Tanuki-san cũng biết luôn nhé?”

“Chắc là không đâu. Tớ cũng chưa hỏi trực tiếp, nhưng tớ với Kanade có cảm giác như vậy.”

“Thật hả? Nghiêm túc đấy à?”

“Tớ thấy Tanuki-san tuy thường không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng khi nói chuyện với cậu thì lại khá là sống động. Chắc là cậu quan trọng với cô ấy lắm đấy.”

“Vậy thì tốt quá… Tớ muốn biết cảm xúc thật sự của cô ấy. Nhưng nếu chuyện này không thành, chắc tớ sẽ đau lòng lắm, nên lúc đó cậu phải an ủi tớ nhé. Với lại, tớ không muốn mối quan hệ giữa bọn tớ trở nên gượng gạo vì lời tỏ tình này, nên mong cậu hỗ trợ.”

“Tất nhiên rồi. Dù không muốn nghĩ tới việc thất bại, nhưng nếu có chuyện gì, cứ để tớ lo. À, tớ nói chuyện này với Kanade được chứ?”

“Ừ, chỉ hai cậu biết thôi đấy! Nhờ cả vào cậu đấy, bạn thân của tớ!”

Bạn thân… hả?

Đáng ra tôi cũng đã có mối quan hệ như vậy với một người.

Mà cũng chỉ là tôi tự cho rằng cậu ta là bạn thân của mình mà thôi.

Chính vì vậy, tôi thực sự muốn giúp đỡ Satoru, người đã gọi tôi là “bạn thân”. Nếu cậu ấy thành công, tôi sẽ cùng cậu ấy vui mừng. Nếu thất bại, tôi sẽ luôn ở bên cổ vũ. Đó là cách tôi đối xử với một “người bạn thân” thực sự.

-----

“Yuri-senpai!”

Khi tôi và Satoru đang đi dọc hành lang sau khi quay lại trường, một giọng nói vui vẻ và tươi sáng vang lên từ phía sau.

“Này, Yoshi-chan. Gần đến lễ hội rồi đấy, bên em chuẩn bị thế nào rồi?”

“Vất vả lắm luôn ấy ạ. Em không ngờ lễ hội văn hóa khi lên cấp ba lại nghiêm túc như vậy. Dù bọn em đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, nhưng vẫn nhiều việc đến mức ai cũng muốn ngất luôn.”

“Trường mình đúng là nhiệt huyết thật. Mà, lớp em làm gì vậy?”

“Bọn em làm sòng bạc ạ! Chơi poker với roulette, ai thắng được dealer thì sẽ nhận được nước uống và đồ ăn vặt làm phần thưởng.”

“Ô, nghe vui đấy chứ!”

Satoru lập tức nghiêng người về phía trước, hào hứng nhập cuộc.

Không biết cậu ta có thích cờ bạc không nhỉ? Mong là sau này đừng vì thế mà tự hủy hoại bản thân…

“Khi lễ hội bắt đầu, senpai nhớ ghé qua gian lớp em nhé?”

Yoshi-chan nói với đôi mắt ngước lên nhìn tôi đầy mong chờ.

Khụ… với ánh mắt đó thì làm sao từ chối cho nổi. Mà thật ra, từ đầu đã không có lựa chọn nào ngoài việc gật đầu.

“Ừ, chắc chắn anh sẽ ghé. Hi vọng anh rảnh đúng lúc em làm dealer.”

“Cảm ơn anh! Vậy lần sau em sẽ gửi lịch em làm dealer qua RINE nhé!”

Yoshi-chan nở một nụ cười tươi rói đầy hạnh phúc.

Tôi hơi bối rối trước biểu cảm đó, nhưng có lẽ vẫn giữ được vẻ mặt tỉnh bơ để đáp lại.

Sau đó, Yoshi-chan quay về lớp chuẩn bị lễ hội. Thế nhưng như chợt nhớ ra điều gì, em ấy đột nhiên quay lại chỗ tôi.

“Em quên chưa nói. Nếu Yuri-senpai có thời gian rảnh trong lễ hội, anh có thể đi dạo chung với em không?”

Dù có chút lo lắng, Yoshi-chan vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi khi nói ra điều đó.

(Cô bé này đúng là quyết đoán thật.)

“Ừ, được thôi. Khi nào biết được thời gian rảnh, anh sẽ nói cho em.”

Nghe vậy, vẻ bất an ban nãy của em ấy liền biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ chói lòa. Sau khi nói “Em hứa đấy,” Yoshi-chan bước về lớp với dáng vẻ vui tươi, đầy hứng khởi.

“Yoshi-chan đúng là một cô gái xinh thật.”

“Ừ… phải đấy…”

Tôi chưa từng kể với ai chuyện Yoshi-chan đã tỏ tình với mình. Thế nhưng, tôi hiểu rõ rằng mình không thể cứ tiếp tục mập mờ, lợi dụng thiện ý của em ấy mà giữ mối quan hệ này mãi.

Nếu tôi không làm rõ mọi thứ, sẽ không ai có thể hướng đến tương lai. Không chỉ Yoshi-chan, mà cả Kanade và tôi cũng vậy.

(Đã đến lúc mình phải quyết định rồi.)

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ôi poker à, lại là câu chuyện buồn... Của t 😮‍💨😭
Xem thêm
chọn em nào đi :))
Xem thêm