Haa, mệt ghê…
Tôi thở dài một tiếng rõ to ngay khi vừa ngồi xuống chỗ của mình trong lớp học mới.
Lý do là vì cách sắp xếp chỗ ngồi trong lớp mới này. Ban đầu, chúng tôi được sắp xếp chỗ ngồi theo thứ tự bảng chữ cái, và tôi thì ngồi ở hàng ghế cuối cạnh cửa sổ, còn Hazuki thì ở hàng đầu ngay giữa lớp.
Với cách sắp xếp này, Hazuki nghiễm nhiên luôn nằm trong tầm mắt của tôi. Nhìn thoáng qua, thái độ của Hazuki vẫn giống hệt như trước. Thấy Hazuki như thế lại càng khiến tôi cảm thấy mình nhỏ nhen, và bực bội không chịu được.
Dù vậy, tôi lại bất ngờ khi thấy bản thân không bị tổn thương nhiều như mình từng nghĩ. Lúc kỳ nghỉ xuân vừa bắt đầu, tôi đã đau đớn đến mức không chịu nổi. Có lẽ là vì Kanade luôn ở bên tôi suốt khoảng thời gian đó…
---
“Yuu-kun, cậu thật sự ổn chứ?”
Ngay khi tiết học đầu tiên kết thúc, Kanade liền đến chỗ tôi và lo lắng nhìn tôi.
“Ừm, cũng chưa qua lâu lắm mà. Hôm nay là ngày đầu tiên, nhưng chắc rồi tôi cũng sẽ quen dần thôi.”
“Chỗ hiện tại của tớ xa quá, chẳng nhìn thấy gì cả. Mong là sớm được đổi chỗ…”
“Này này này! Hai cậu thì thầm gì đấy! Cho bọn tớ tham gia với!”
Khi tôi và Kanade đang thì thầm sao cho những người xung quanh không nghe thấy, Satoru và Tanuki-san bước tới. Satoru là một người tốt, nhưng giọng nói lại quá to, nên hay khiến cả lớp chú ý theo kiểu kỳ lạ.
“Cậu nói to quá rồi đó!”
“Xin lỗi!”
“Satoru à, cậu lúc nào cũng ồn ào vậy. Giờ đã lên lớp 12 rồi, cũng nên trưởng thành một chút chứ.”
“Im đi! Bọn mình vẫn đang học cấp ba mà, trẻ con một chút cũng có sao đâu! Này, Tanuki-san, cậu cũng nghĩ vậy đúng không?”
“Hmmm, tớ cũng nghĩ là cậu nên trưởng thành hơn một chút.”
“Tanuki-san… cậu cũng phản bội tớ nữa sao…”
Tôi bất giác bật cười từ tận đáy lòng, quên cả sự hiện diện của Hazuki. Tôi không cô đơn. Có những người này bên cạnh, tôi có cảm giác mình thật sự có thể tận hưởng trọn vẹn năm học cuối cấp này.
Giờ học lại bắt đầu, nhưng thật kỳ lạ là tôi chẳng cảm thấy gì đặc biệt khi Hazuki lọt vào tầm mắt nữa. Dù trước đó còn đang rất căng thẳng, nhưng chắc là nhờ có mấy người này, tôi đã được xốc lại tinh thần. Tôi thầm cảm ơn họ trong lòng.
Sau đó, cuộc sống học đường tiếp diễn một cách yên bình không chút rắc rối. Thế nhưng, đến giờ nghỉ trưa thì bất ngờ có một cơn bão đổ bộ vào lớp học
-----
(Mình có nên rủ mấy đứa đó đi ăn trưa không nhỉ?)
Trước đây, khi còn quen Hazuki, ngày nào tôi cũng ăn trưa với cô ấy ở căn tin. Nhưng giờ thì không thể như vậy nữa, tôi phải tìm người khác để ăn cùng.
Không biết nếu mình rủ, người ta có thấy phiền không… Tôi vừa định đứng dậy thì cánh cửa lớp đột ngột bật mở một cách đầy kịch tính.
“Yuri-senpai! Ăn trưa cùng tụi em nha!”
Giật nảy mình trước tiếng gọi bất ngờ, tôi quay phắt đầu về phía cửa.
“Yoshi-chan! Đừng chạy nhanh như vậy chứ! Đây là lớp khối ba đó! Cậu làm cái gì vậy hả!”
“Huahua, không sao đâu mà! Cùng ăn trưa với Yuri-senpai đi! Ổn cả thôi đúng không?”
“Này này, hai đứa tới tận đây làm gì vậy hả?”
Hai vị khách ồn ào vừa chạy tới là em gái tôi, Hanaka, và cô bạn thân của con bé, Yoshi-chan - hay đúng hơn là Akiyoshi Yoshimi. Mấy đứa bạn cùng lớp tôi lúc đầu còn ngơ ngác, nhưng sau khi định thần lại thì ngay lập tức rộ lên bàn tán.
“Uầy, dễ thương quá!” “Khoan đã, hai bé này quen Yuri hả?” - thế là cả lớp rộ lên náo nhiệt.
Cũng phải thôi.
Yoshi-chan là một cô bé nổi bật với mái tóc buộc hai bên cực kỳ hợp với gương mặt xinh xắn, lại còn là center của một nhóm idol. Còn Hanaka đứng cạnh bên cũng sở hữu một gương mặt khiến không ít đàn anh phải xiêu lòng.
Bảo sao mấy thằng con trai trong lớp tôi không rạo rực khi thấy hai “mỹ nhân nhí” này chứ.
“Yuri-senpai! Cùng tụi em đi ăn trưa nha! Em luôn muốn thử ăn ở căn tin trường mình đó!”
“Khoan đã, Yoshi-chan. Yuu-kun định ăn trưa với chị rồi, em không thể tự ý kéo người ta đi như vậy được đâu.”
“Á! Kanade-senpai! Đừng nghiêm khắc thế chứ, dễ thương với đàn em mới tí đi mà!”
“Chị cũng muốn ăn với Yuu-kun nên hôm nay thì không được đâu.”
Thấy tình hình có vẻ sắp vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi liền đứng ra hòa giải, đề nghị cả hai cùng ăn chung. Không biết từ lúc nào, Satoru với Tanuki-san cũng đã đứng phía sau tôi, vậy là cả nhóm cùng kéo nhau đi xuống căn tin.
Trên đường đi, tôi quay sang hỏi Hanaka điều khiến tôi hơi thắc mắc.
“Này Hanaka, em không ăn trưa với bạn cùng lớp à?”
“Ừm… Lúc vừa nghe đến giờ ăn trưa, Yoshi-chan đã chạy biến khỏi lớp luôn. Em cũng bất ngờ lắm, không ngờ cậu ấy lại chạy tới tận lớp của Yuu nii-chan nữa, làm em hết cả hồn.”
“Yoshi-chan đúng là vẫn mãnh liệt như mọi khi ha… Em cũng khổ thật đó…”
Tôi vừa xoa đầu em gái vừa cười, thì Kanade và Yoshi-chan - những người vừa tận mắt chứng kiến cảnh đó lập tức nhào tới bắt tôi phải xoa đầu họ luôn cho bằng được.
-----
Dĩ nhiên, trong nhóm đang kéo nhau xuống căn tin lúc này không có Hazuki. Nhưng lý do khiến Hanaka, người từng xem Hazuki như chị gái ruột, lại không nói gì cả, là vì tôi đã kể với cả nhà rằng tôi và Hazuki đã chia tay trong kỳ nghỉ xuân.
Lúc đó, cả nhà đồng loạt hỏi tôi:
“Yuri, con đã làm gì thế?”
“Nếu con làm gì sai thì mẹ cũng sẽ xin lỗi thay, nên mau nói thật đi.”
“Yuu nii-chan, anh phải xin lỗi đàng hoàng đó.”
Lẽ ra tôi phải hét lên, “Không phải đâu! Em mới là người bị phản bội! Hazuki mới là người có lỗi!”… Nhưng tôi không thể nói ra những lời đó. Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể thốt ra chỉ là, “Chuyện là vậy đó. Anh xin lỗi.”
Dù vậy, không ai hỏi thêm gì nữa, chắc bởi vì mọi người đều lo cho tôi.
-----
“Vậy đây là căn tin trường hả! Hanaka, trông em ra dáng học sinh cấp ba rồi đấy.”
“Vâng! Em phấn khích lắm luôn!”
Mấy anh chị năm ba mỉm cười trước phản ứng đầy mới mẻ của hai đứa nhóc lớp dưới. Sau khi dỗ dành hai đứa cười đùa chí chóe kia bình tĩnh lại, tụi tôi cũng may mắn kiếm được một chỗ ngồi trong căn tin đang bắt đầu đông dần.
“À, hai đứa chắc chưa biết Satoru với Tanuki-san đúng không? Vậy vừa ăn vừa giới thiệu với nhau nhé.”
“Vâng! Em là Akiyoshi Yoshimi! Em vào trường này vì em thích Yuri-senpai!”
“Ơ này! Tự nhiên em nói gì vậy hả, Yoshi-chan?!”
“Vì đó là sự thật mà. Em đã học chăm lắm để đậu được vào đây đó.”
Chết thật, ánh mắt lấp lánh ngước lên đầy trêu chọc của Yoshi-chan dễ thương đến mức đáng sợ. Tôi vội quay mặt đi vì chói quá, nhưng lại bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo của Kanade… đáng sợ thật.
“Em là Hanaka. Em gái của Yuu nii-chan.”
Sau khi Hanaka tự giới thiệu không chút ngập ngừng, đến lượt Satoru và Tanuki-san lần lượt nói tên mình.
-----
“Này, Akiyoshi-san, sao cậu lại thích Yuri dữ vậy?”
“Satoru! Tự nhiên cậu hỏi chuyện đó là sao hả?!”
“Ừm… Bí mật đó. Tớ sẽ không nói lý do đâu, vì nếu nói ra thì cảm giác như tình cảm của tớ sẽ trở nên nhẹ nhàng quá. Hehehe, nhưng mà… đúng là tớ thích senpai thật đấy nha?”
Phớt lờ sự phản đối yếu ớt của tôi, Yoshi-chan đáp lại một cách chắc nịch, khiến tôi càng thêm bối rối. Bị một cô nhóc nhỏ tuổi hơn làm cho chao đảo như vậy… đúng là đáng xấu hổ thật. Mà hình như Kanade đang nhìn tôi chằm chằm nữa, khiến tôi càng lúc càng thấy khó xử…
“Nếu cậu nói mấy chuyện như vậy ở chỗ đông người thế này thì Yuu-kun sẽ rắc rối đấy. Muốn nói cũng phải chọn chỗ thích hợp chứ. Mọi người đang nhìn tụi mình kìa.”
“Á, đúng thật…”
“Xấu hổ quá đi. Mình không muốn thấy bạn thân mình tán tỉnh anh trai mình chút nào…”
“Biết đâu một ngày nào đó mình sẽ thành chị dâu của Hanaka đấy.”
“Đã bảo cậu dừng lại rồi mà!”
Cuộc trò chuyện này làm cả bọn bật cười, rồi hai nhỏ kia cũng nhìn nhau cười khúc khích theo.
-----
Chuyện để nói thì không thiếu, nên bữa trưa cứ thế trôi qua trong tiếng cười nói rôm rả. Trước khi hết giờ nghỉ trưa, cả bọn hẹn sẽ cùng ăn trưa lần nữa rồi quay trở về lớp học.
Tiện thể, tôi cũng tranh thủ nhắc nhở Yoshi-chan:
“Này, nếu tự tiện đến lớp như vậy thì sẽ làm phiền người khác đấy. Lần sau nhớ báo trước nha.”
Cô nhóc chỉ khẽ “Vâng…” đáp lại bằng một giọng nhỏ xíu.
Yoshi-chan là kiểu người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, nghĩ gì nói nấy, nhưng đồng thời cũng là một cô gái tốt bụng và rất biết quan tâm đến người khác.
Sau đó, giờ học và hoạt động câu lạc bộ diễn ra suôn sẻ, và ngày đầu tiên đi học của tôi kết thúc bình yên như vậy.
------
Thông báo:
Trước giờ tôi lấy nguồn trên Requiemtls để dịch, vì một số vấn đề nên tôi sẽ chuyển qua Soafp. Và tôi nhận ra ở Requiemtls tên nhân vật có 'một chút' khác với ban đầu. Nên từ chương sau, tôi sẽ sửa lại:
Koki -> Kouki
Yu -> Yuu (Yu-kun -> Yuu-kun)
* Chúng ta sẽ có khoảng 20 chương 'tạm thời' yên bình cho đến khi 'sự trả thù' bắt đầu!


19 Bình luận
nguloạn nên nhầm thoại của em gái main thành main 😑