Sau khi bị người bạn thời...
Oto no Naka (音の中)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 39: Một yêu cầu

2 Bình luận - Độ dài: 1,280 từ - Cập nhật:

Vào thứ Hai sau buổi tối tôi nói chuyện với Yoshi-chan trong công viên, tôi gặp lại em ấy ở trường.

“Ah, Yuri-senpai! Chào buổi sáng!”

“Ừ, chào buổi sáng, Yoshi-chan.”

Trước đây, mỗi khi thấy tôi, Yoshi-chan đều chạy đến một cách đầy phấn khích, nhưng hôm nay, giữa tôi và Yoshi-chan đã có một khoảng cách như giữa một hậu bối và tiền bối thân thiện. Tôi hiểu rồi. Yoshi-chan đã bắt đầu hướng về tương lai. Có thể tôi chẳng có tư cách gì để nói điều này, bởi vì chính tôi đã làm tổn thương em ấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui khi thấy em ấy như vậy.

“Yoshi-chan hôm nay có vẻ khác một chút nhỉ?”

“Hmm? Thật sao? Vẫn dễ thương như mọi khi mà.”

“Nn~! Không được tùy tiện gọi con gái là dễ thương như vậy đâu!”

Nói xong, Kanade phồng má rồi bước nhanh vào lớp học. Nhìn bóng lưng của Kanade, tôi lại nghĩ rằng trông cô ấy thật dễ thương, thì từ phía sau, Satoru tiến lại gần và khoác vai tôi.

“Chào buổi sáng! Mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm vào lưng của Miyama-san mà cười một mình, cậu nghĩ gì đấy hả?”

“Tớ không muốn nghe điều đó từ cái tên đang chìm đắm trong tình yêu như cậu đâu!”

“Bọn bọn tớ không có chìm đắm! Mà, tớ cũng không phủ nhận là hai đứa đang yêu nhau.”

“Vậy thì còn gì nữa. Tớ chẳng muốn thấy mấy chuyện đó đâu.”

Thế là, vừa nói mấy chuyện vớ vẩn với Satoru, tôi vừa bước vào lớp học, và cuộc sống học đường lại tiếp tục như thường lệ.

-----

Sau giờ tan học, khi đang tiễn Kanade về, tôi nhìn thấy có ai đó đứng trước cửa nhà mình.

“Hử? Có người đến tìm mình sao?”

“Ah, Yuri-kun. Hôm nay cô có chút chuyện muốn gặp cháu nên đã đợi ở đây.”

Đứng trước cửa nhà tôi là mẹ của Hazuki, Sakuya-san.

Khi tôi và Hazuki còn hẹn hò, tôi thường xuyên đến nhà cô ấy và nói chuyện với bác ấy gần như mỗi ngày, nhưng sau khi chia tay thì chúng tôi không gặp lại nữa. Vì vậy, đã rất lâu rồi tôi mới lại nghe thấy giọng của Sakuya-san.

“Ể? Chuyện với cháu sao?”

“Ừ. Cháu có thể ghé qua nhà cô một chút không?”

“Không sao đâu ạ. Mà… Hazuki có ở nhà không?”

“Nó chưa về.”

Nghe vậy, tôi nghĩ chắc cũng được thôi, rồi bước qua ngưỡng cửa nhà Sakashita, lần đầu tiên sau một thời gian dài. Nhìn qua thì nội thất trong nhà dường như không thay đổi gì so với lần cuối cùng tôi đến. Tôi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, chờ Sakuya-san mang ra một khay cà phê và bánh quy.

“Cô xin lỗi vì đã đến bất ngờ như vậy.”

“Không sao đâu ạ, hôm nay cháu cũng không có kế hoạch gì.”

“Cảm ơn cháu. Cháu vẫn tốt bụng như xưa, Yuri-kun.”

“Không, không có đâu ạ.”

Sakuya-san nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hoài niệm. Tôi không chịu nổi ánh nhìn đó nên với tay lấy một chiếc bánh quy.

“Cô phần nào đoán được là cháu và con bé đã chia tay.”

“Ể? Hazuki không nói gì sao ạ?”

“Cô chưa bao giờ hỏi trực tiếp. Nhưng trước đây mỗi khi về nhà, nó đều nhắc đến cháu. Vậy mà một ngày nọ, nó đột nhiên không còn nhắc gì nữa. Làm sao mà không nhận ra được chứ.”

“Vậy sao…”

Thật ra thì tôi cũng không để tâm lắm đến việc Hazuki có nói với ai về chuyện chia tay hay không. Nhưng nếu biết vậy, sao bác ấy vẫn muốn nói chuyện với tôi?

“Vậy… cô muốn nói chuyện gì với cháu ạ?”

“À, xin lỗi nhé. Từ sau khi chia tay với cháu, con bé cư xử rất kỳ lạ… nhưng dạo gần đây lại càng kỳ lạ hơn.”

Hazuki có chuyện gì sao? Ở trường thì tôi không thấy có gì thay đổi cả. Mà… tôi cũng đâu có theo dõi cô ấy, và giờ tôi đâu còn hiểu được những tâm tư của Hazuki nữa.

“Cô muốn nhờ cháu hỏi xem con bé đang gặp chuyện gì. Cô có hỏi rồi, nhưng nó chỉ bảo là ‘không có gì cả’. Cô biết việc này không phải điều nên nhờ người yêu cũ của nó… nhưng ngoài cháu ra, cô không còn biết trông cậy vào ai nữa…”

Ra là vậy. Sakuya-san đang lo lắng cho Hazuki. Thành thật mà nói thì tôi không thích chuyện này, nhưng bác ấy từng rất tốt với tôi, nên tôi nghĩ mình nên đáp lại chút ân tình.

“Vâng, cháu hiểu rồi. Nhưng mà… cháu nghĩ nếu hỏi thẳng thì chắc cô ấy cũng không chịu nói đâu. Từ giờ cháu sẽ cố gắng chú ý đến tình trạng của Hazuki nhiều hơn.”

“Cảm ơn cháu. Cô biết điều này khiến cháu khó xử vì nghĩ đến cảm xúc của chính mình, nhưng thật sự cảm ơn rất nhiều.”

Bác ấy chắc đã lo lắng lắm rồi. Lần đầu tiên kể từ khi tôi đến, Sakuya-san mỉm cười và bắt tay tôi. Tôi chỉ khẽ đáp: “Không có gì đâu ạ,” rồi rời khỏi nhà Sakashita. Có lẽ… đó sẽ là lần cuối cùng tôi bước vào ngôi nhà ấy.

-----

Khi tôi về đến nhà và đang học bài, tôi quyết định sẽ nói cho Kanade biết về chuyện mà Sakuya-san đã nhờ tôi lúc trước, nên tôi gửi tin nhắn cho cô ấy qua RINE. Rồi, ngay khi tôi chuẩn bị đặt điện thoại xuống để tiếp tục học, một cuộc gọi từ Kanade đến khiến tôi hơi lúng túng.

“Yuu-kun, chuyện đó là sao vậy?”

“À, như trong tin nhắn đó, Sakuya-san nhờ tớ theo dõi tình trạng của Hazuki trong khoảng một tuần.”

“Hmm. Tớ thì không đồng ý đâu. Tớ nghĩ cậu không nên dính dáng gì đến Hazuki nữa.”

“Tớ nghĩ nếu là ngay sau khi mọi chuyện xảy ra, chắc tớ cũng không làm được. Nhưng bây giờ, nhờ có Kanade luôn bên cạnh ủng hộ, tớ thấy mình không còn nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa, nên chắc ổn thôi.”

“Ra là vậy. Nhưng mà, cậu định làm thế nào?”

“Tớ đang tính sau giờ học sẽ theo dõi cô ấy một chút.”

“Này, theo dõi một chút… nghe y như tội phạm ấy, Yuu-kun.”

Dù chỉ là qua điện thoại, tôi vẫn cảm nhận rõ được sự ngán ngẩm trong giọng nói của Kanade.

“Ừ thì… nghe hơi kỳ thật, nhưng tớ nghĩ có thể ngồi học ở tiệm ăn gia đình gần nơi học thêm của Hazuki, như thế là theo dõi nhẹ nhàng rồi. Chỉ một tuần thôi mà.”

“Uuuu. Thôi được rồi, để tớ đi cùng cậu!”

“Hả, không cần đâu mà. Cậu không cần phải vất vả đi cùng tớ đâu.”

“Không, không được! Yuu-kun còn nhiều điểm thiếu sót lắm, nếu tớ ở đó thì chắc chắn khả năng thành công sẽ cao hơn.”

Nói vậy rồi thì tôi cũng không còn gì để phản bác. Nếu không có Kanade, có lẽ tôi vẫn còn mắc kẹt trong vũng lầy của sự phản bội.

“Vậy… cậu đi cùng tớ ngày mai nhé?”

“Ừ, tốt quá! Dạo này toàn học hành, cũng cần một chút thư giãn mà!”

Sau đó, tôi và Kanade tiếp tục nói chuyện qua điện thoại thêm một lúc nữa, vừa trò chuyện vừa xen kẽ với việc học.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận